Chương 3
Chương này có các từ ngữ hơi tục, mọi người cân nhắc hee:>
Đọc vui vẻ nà:
______________________________________
.
.
.
.
.
.
Kiến Nhất đứng nép ngoài cửa phòng Chính Hi, lòng như lửa đốt. Hai bàn tay siết chặt, cậu thấp thỏm lo lắng cho người bên trong. "Mày không sao chứ? Mày... tới kỳ phát tình ư?"
Giọng cậu khàn khàn, chứa đầy sự lo lắng. Nhưng đợi một lúc vẫn không thấy người bên trong phản hồi.
"Hi, tao mua thuốc cho mày nhé!" Cậu tựa đầu vào cánh cửa, khẽ thì thầm rồi quay lưng bước ra khỏi nhà.
Bước chân Kiến Nhất nặng nề, mỗi bước đi như kéo theo cả một nỗi lo âu. Khi trở về, cậu càng ngạc nhiên hơn nữa. "Pheromone... Nó... nồng quá!"
Cậu che mũi lại, từng bước từng bước tiến vào trong căn nhà. Mùi hương nồng nàn, mê hoặc, khiến Kiến Nhất không thể không cảm nhận được sự thay đổi bất thường của Chính Hi.
Alpha, một khi động dục thì sẽ phát ra một pheromone rất mạnh mẽ,cơn thèm khát, dục vọng cũng tăng cao, không thể khống chế được bản năng và có thể làm tình cùng một con chó cũng chẳng có gì là lạ.
"Hi, mở cửa tao mua thuốc cho mày rồi!" Kiến Nhất đứng bên ngoài, đập cửa liên hồi, lòng đầy lo lắng, bồn chồn, thậm chí là sợ hãi.
Cậu là alpha, nhưng với pheromone nồng nặc như thế, ngay cả alpha khác cũng khó lòng chống cự. Hơn nữa, đó là pheromone của người mà cậu yêu, cũng phần nào khiến nó càng thêm mê hoặc và nguy hiểm.
Chính Hi từ trong phòng bước ra, pheromone càng thêm nồng nàn, tỏa ra một sức hút mãnh liệt. Sắc mặt của Chính Hi trở nên đáng sợ hơn rất nhiều, ánh mắt ẩn chứa một sự khao khát mãnh liệt, khiến Kiến Nhất không khỏi rùng mình.
Hơi thở của anh đứt quãng, đôi mắt nhìn Kiến Nhất chứa đầy sự đấu tranh. Chính Hi cố gắng kiềm chế bản thân, ngăn không cho mình vượt quá giới hạn.
"Tao mua thuốc cho mày rồi! Uống đi này." Giọng Kiến Nhất run run, ẩn chứa sự sợ hãi, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. Kiến Nhất chưa từng thấy anh như vậy, một người luôn cẩn thận như anh, sao lại quên mất ngày động dục của mình?
"Được rồi, về đi. Tao nợ mày lần này. Sau khi khỏe lại, tao sẽ đền đáp cho mày sau." Anh giật lấy túi thuốc từ tay Kiến Nhất, quay lưng bỏ đi, để lại Kiến Nhất đứng đó, ánh mắt đầy lo lắng.
Kiến Nhất, sau khi nghe những lời phũ phàng của Chính Hi, bỗng nhiên nổi máu khiêu khích. “Ô hô, Triển đại ca à, chẳng lẽ ngài lại có cảm giác với tôi sao? Nếu được, tôi giúp ngài bắn ra nhá!”
Lời nói vừa dứt, không khí bỗng chốc ngưng lại, bước chân của Chính Hi cũng dừng ngay trước cửa phòng. Kiến Nhất thấy không ổn, tưởng rằng mình sắp bị ăn đấm, vội vàng tìm lí do để chuồn đi. “Ấy, Triển đại ca, tôi chỉ đùa thôi, tôi về đây, ngài rán giữ sức nhá, đừng quá lao lực đấy.”
Kiến Nhất mới đi được vài bước, Chính Hi đã tức tối ném mạnh bịch thuốc xuống sàn nhà, tiếng va chạm vang lên đầy bực dọc. Anh nhanh chóng bước về phía Kiến Nhất, nắm chặt lấy tay cậu và áp sát cậu vào bức tường lạnh.
Ban đầu, trong lòng đầy giận dữ, anh định sẽ đánh cậu một trận thật ra hồn để xả giận. Nhưng khi ánh mắt dừng lại trên đôi môi căng mọng của Kiến Nhất, rồi từ trượt xuống phần ngực nhô lên một cách kín đáo, Chính Hi bỗng chốc cảm thấy cơn giận của mình bị cản lại. Khô cổ họng, anh nuốt nước bọt một cách khó khăn.
"N... Này, đừng nhìn tao như thể muốn ăn tươi nuốt sống như vậy chứ!" Giọng Kiến Nhất run, cố gắng cười gượng nhưng không giấu nổi sự sợ hãi.
Lời nói của Kiến Nhất thấm vào từng tế bào trong anh, như giọt nước làm dịu đi cơn cuồng phong trong lòng. Chính Hi nhìn sâu vào đôi mắt Kiến Nhất, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa lo sợ kia, anh thật sự muốn bắt nạt cậu.
Đứng gần Kiến Nhất, hơi thở anh dồn dập, ánh mắt ngập tràn mâu thuẫn và băn khoăn.
"Chỉ là đùa thôi mà, đừng đánh nha, mặt tao vẫn còn đa-"
Chưa đợi Kiến Nhất nói hết câu Chính Hi đã bất ngờ chồm tới, mạnh mẽ đặt lên môi cậu những nụ hôn mãnh liệt và cháy bỏng. Sợi dây lý trí duy nhất còn sót lại trong tâm trí Chính Hi dường như đã bị đứt phựt. Anh như biến thành một người hoàn toàn khác, bản năng chinh phục và chiếm hữu trỗi dậy mãnh liệt. Anh khao khát sở hữu cơ thể của Kiến Nhất, muốn chà đạp, chiếm đoạt cậu, biến cậu thành của riêng mình.
Ban đầu, Kiến Nhất phản kháng dữ dội vô cùng, cố gắng giãy giụa đánh bại lực cuốn hút không cưỡng lại được của Chính Hi. Nhưng rồi, tựa như một cơn sóng thủy triều mạnh mẽ cuốn theo mọi vật trên đường đi của nó, sự cưỡng lại của cậu dần dần tan biến. Mỗi cú hôn, mỗi cái chạm đều pha lẫn cảm xúc lẫn vào nhau, không còn biết ai đang thống trị ai.
Gương mặt của Chính Hi ngày càng phóng to, ánh mắt anh cháy bỏng và điên cuồng không rời khỏi khuôn mặt ửng hồng của Kiến Nhất . Một cảm giác ấm áp len lỏi vào từng tế bào trên cơ thể cậu. Môi cậu run rẩy, mấp máy những thanh âm không thể thành tiếng. Đôi mắt Kiến Nhất tĩnh lặng nhưng đầy hỗn loạn, chỉ chứa đựng duy nhất hình ảnh Chính Hi, người mà cậu không thể cưỡng lại.
Trong ánh đèn mờ ảo, cả hai dường như bị cuốn vào cơn bão cảm xúc, một sự kết hợp hoàn hảo giữa đam mê và chiếm hữu, không lối thoát.
Cậu cảm thấy anh mang theo một vẻ nam tính và cuốn hút không thể cưỡng lại được, khiến cho cảm giác nóng bừng trong cơ thể cậu càng mãnh liệt. Dần dần, từng tế bào cơ thể như bừng tỉnh trước sự hiện diện của anh, chân tay cậu trở nên bủn rủn như sắp ngã xuống bất cứ lúc nào. Hai cảm giác mềm mại, ướt át hòa quyện lẫn nhau, như lửa nhuộm đỏ cả không khí xung quanh. Trái tim cậu đập nhanh, dội lên từng nhịp sôi sục trong lồng ngực, len lỏi qua từng mạch máu, tạo nên một sự kích thích không hiếm khi xảy ra.
Mùa đông lạnh lẽo, bầu trời xám xịt và những cơn gió rét buốt càng làm cho con người ta cảm nhận được sự cô đơn sâu thẳm. Nhưng giữa không gian buốt giá ấy, hai người lại tỏa ra hơi ấm, sự ân cần và đam mê cuốn vào nhau như hai ngọn đèn sáng le lói trong đêm tối. Từng cử chỉ nhẹ nhàng của anh, từng ánh mắt âu yếm đều khiến cậu cảm thấy như mình đang tan chảy.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đầy đam mê đó, anh chầm chậm thả cậu ra, đôi mắt ánh lên vẻ lấp lánh, đôi môi anh khẽ liếm quanh khóe miệng như muốn lưu giữ mãi dư vị ngọt ngào.
Cậu chưa kịp lấy lại hơi thở, đã bị anh bất ngờ nhất bổng lên, không chút khó khăn, và đưa vào phòng anh. Thế giới xung quanh như chợt lắng đọng, chỉ còn lại hai trái tim đập cùng một nhịp, hòa quyện trong không gian đầy mê hoặc và quyến rũ.
Dũng cảm dưới ánh đèn mờ ảo, anh nâng cậu lên giường, như một con thú hoang đầy ham muốn và đam mê. Chiếc áo thun trắng bị xé toạc một cách hung hãn, từng mảnh vải rơi rụng xuống sàn như những chiếc lá mùa thu.
Đôi môi anh di chuyển từ cổ cậu, những vết cắn mê trên làn da mịn màng, rồi dần xuống tới xương quai xanh. Nơi đó, anh há miệng ngoạm lấy chiếc nhũ hoa đỏ ửng, cảm nhận sự nóng bỏng và sự nhạy cảm của nó trong miệng.
"Ah~ hah.." Cậu rên lên, nhũ hoa cảm nhận từng đợt sóng kích thích mỗi lần Chính Hi cắn chặt và chơi đùa với nó. Như một luồng điện nhỏ chạy qua các động mạch, cậu giật nảy người lên, mắt khép hờ trong tận hưởng. Chiếc nhũ hoa đỏ ửng, sưng tấy vì sự chăm sóc của anh, sự nhạy cảm đáng kinh ngạc của nó như một món bảo vật quý giá. Những âm thanh ngọt ngào thống khoái phát ra từ môi cậu, khiến bầu không khí trở nên nồng nàn và cháy bỏng hơn bao giờ hết.
Chính Hi nhẹ nhàng đặt những nụ hôn dịu dàng lên eo thon nhỏ của Kiến Nhất, anh có ý định cởi thắt lưng của cậu ra nhưng lại nhanh chóng bị Kiến Nhất ngăn lại.
"H... Hi, mày biết tao là ai không?" – Kiến Nhất hỏi, giọng cậu có chút run.
"Kiến Nhất... Mày là Kiến Nhất." – Chính Hi thủ thỉ, giọng anh trầm ấm vang lên bên tai cậu.
Chớp lấy khoảnh khắc ấy, Kiến Nhất bất ngờ choàng tay qua cổ Chính Hi, khéo léo kéo anh lại rồi trao cho anh một nụ hôn sâu và nồng cháy. Đôi tay Kiến Nhất men theo đường cong cơ thể của Chính Hi, nhẹ nhàng chạm xuống vùng mông săn chắc của anh.
Nhưng trước khi có thể tiến xa hơn, Chính Hi nhẹ nhàng bắt lấy tay Kiến Nhất.Trong không gian chật hẹp của căn phòng, cảm giác hồi hộp và căng thẳng như một dòng điện chảy xuyên qua người Kiến Nhất.
Anh lật người cậu nằm úp xuống, hành động đột ngột này làm Kiến Nhất chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Trong sự ngơ ngác của cậu, anh mạnh mẽ kéo hết quần trong lẫn quần ngoài của Kiến Nhất xuống, hoàn toàn phơi bày cơ thể mỏng manh của cậu ra trước mắt mình.
Anh lấy từ ngăn bàn gần đó một túi gel bôi trơn, từng động tác của anh vừa chậm rãi vừa dứt khoát như muốn kéo dài và tăng thêm sự kích thích. Ánh mắt Kiến Nhất mở to, cơ thể đã dần căng cứng lại. Từ từ, anh đưa một ngón tay vào phía sau cậu, nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, sau đó là hai ngón. Kiến Nhất cảm nhận từng cơn sóng cảm xúc đang xâm chiếm thân hình khi ba ngón tay dần dà được đẩy vào.
"M..Mày đang làm gì.. vậy? Lẽ ra... tao mới là người làm chuyện này chứ..." Cậu thốt lên lời trong sự lẫn lộn mơ hồ. Trước đây, Kiến Nhất luôn nghĩ rằng mình sẽ là người chủ động, là người mang lại cảm giác mạnh mẽ, nhưng giờ đây cậu mới nhận ra mình đã hoàn toàn bị đảo lộn. Cảm giác bất ngờ này còn gây sốc hơn việc học trực tuyến nhưng lại thi trực tiếp, mọi thứ đều lộn ngược và khó tin.
Cảm giác của cậu là sự kết hợp của bất mãn và mong muốn, xen lẫn giữa đau đớn và khoái lạc lạ lùng. Từng động tác của anh xây dựng một câu chuyện mới, một trải nghiệm mới cho cả hai. Không gian trở nên ngột ngạt, chỉ còn lại những âm thanh nhịp nhàng đầy cảm xúc, trong giây phút ấy, mọi ranh giới giữa sự chủ động và thụ động dường như biến mất, chỉ còn lại hai người họ cùng cảm nhận sự xâm chiếm đầy ngông cuồng của bản năng và dục vọng.
Làn sóng nhục cảm càng cháy bỏng trong lòng Kiến Nhất khi cậu cảm nhận tiểu đào của mình nở ra rồi co lại, khiến dâm thủy tràn ra ngoài. Cảnh tượng này tạo thêm sự kích tình mãnh liệt trong Chính Hi.
Chính Hi không thể kiềm chế thêm được nữa, anh rút ra dương vật to lớn, vạm vỡ của mình, khiến Kiến Nhất sững sờ.
"Ah~ M... Mày định đưa cái thứ khổng lồ đó vào trong tao ư? Không được đâu, sẽ rách mất!" - Kiến Nhất la lên, cố giãy giụa nhưng vô ích, cậu bị cơ thể nặng trịch của Chính Hi đè lại, không thể thoát thân.
Chính Hi thấp giọng cầu xin, gần như khẩn thiết. "Cho tao vào...đi mà."
Đầu dương vật cứng rắn của anh cọ liên tục vào phần mông của cậu, mỗi lần chạm như truyền qua người cậu từng đợt điện nhẹ. Giọng nói trầm ấm và nũng nịu của Chính Hi như có ma lực, thì thầm ngọt ngào vào tai cậu, làm trái tim cậu đập thình thịch không ngừng.
Sự lo lắng len lỏi trong tâm trí cậu, nhưng ánh mắt say đắm và gương mặt đẹp trai của Chính Hi như đốt cháy mọi hoài nghi. Ánh mắt của anh lúc này không chỉ mang theo sự khao khát mà còn có sự chân thành, làm cậu không thể nào từ chối. Trong khoảnh khắc ấy, những lo lắng, sợ hãi dường như tan biến, cậu quyết định trao đi tất cả - món quà vô giá là đời trai mình cho anh.
Và rồi, cậu khép chặt đôi mắt, gật đầu nhẹ điều cho phép mà lòng ngập tràn sự tin tưởng. Chính Hi, nhận được tín hiệu xanh.
Anh dẫn dắt bằng những động chạm nhẹ nhàng, cọ xát tiểu Chính Hi bên ngoài phần da mềm mại, rồi bất ngờ "phập" một cái, em trai của anh đã xuyên thấu và nằm sâu trong Kiến Nhất. Một cú nhấp mạnh mẽ vào hông cậu khiến miệng Kiến Nhất không thể kềm chế được, phát ra những tiếng rên rỉ đầy gợi tình. Nước miếng tràn ra từ khóe miệng cùng với những giọt nước mắt bối rối từ từ lăn xuống, làm dịu đi nỗi đau mà cũng tăng thêm khát khao.
Cậu nhẹ nhàng đưa tay xuống, xoa nắn từng đầu nhũ của mình. Tay còn lại, Kiến Nhất chạm đến nơi riêng tư, an ủi và kích thích em trai của mình, làm cho nó ngày càng trở nên cương cứng, như thỏa mãn một khao khát mãnh liệt đang bùng cháy trong lòng. Những cảm xúc đan xen tạo nên một khoảnh khắc đầy say mê và ái tình.
Trong ánh sáng mờ ảo của căn phòng, Chính Hi trông giống như một con thú hoang dại, không thể kiểm soát nổi bản thân khi thúc mạnh dương vật bốc lửa của mình sâu vào trong cơ thể của Kiến Nhất. Cơn đam mê và dục vọng phủ đầy trong anh, không chỉ dừng lại ở đó, mà còn khiến anh khao khát cuộn trào, mong muốn có thể nhét cả hai hòn dái của mình vào, chiếm hữu từng ngóc ngách mềm mại, ấm nóng bên trong cậu.
"Ah~ Đ..Đau..chậm ..thôi.."
Tiếng rên rỉ bật ra từ môi Kiến Nhất, một âm thanh đầy ma mị, phản chiếu sự đau đớn xen lẫn với khoái cảm đến cháy bỏng, từng đợt như sóng vỗ mạnh mẽ vào bờ, cuốn phăng mọi cảm xúc trần tục. Sự kết hợp hòa quyện giữa nỗi đau nhẹ và đỉnh cao khoái lạc tạo ra một cảm giác thăng hoa lạ lẫm, khiến cả cơ thể và tâm hồn cậu bay bổng trong cơn mộng mơ điên cuồng.
Bên trong Kiến Nhất, từng thớ thịt săn chắc như xiết chặt lấy Chính Hi, đem lại cho anh cảm giác không thể cưỡng lại được. Mỗi lần nhấp đều cảm nhận sự rít chặt đó, Chính Hi càng thêm hưng phấn, như cơn sóng tình dâng cao cuồn cuộn không thể chịu thua trước bất kỳ trở ngại nào. Mọi giác quan dường như bị kích thích tối đa, khiến anh không kiểm soát được bản thân nữa.
Anh bắt đầu thúc mạnh hơn, nhanh hơn. Cậu còn chưa kịp thích nghi với những đợt tấn công cuồng nhiệt của vật lạ xâm nhập thì cơ thể đã bị cuốn vào cơn lốc tốc độ đến choáng váng, khiến mọi giác quan đều trở nên hỗn loạn. Cảm giác như mỗi cú thúc của anh đều có thể xuyên qua toàn bộ cơ thể cậu, tạo ra từng đợt cảm giác run rẩy và mơ màng.
Trong phút chốc, anh lật người cậu trở lại đúng tư thế đối mặt với bản thân, đẩy hai chân cậu để lên vai của anh khiến cậu không kịp phản ứng. Chính Hi tiếp tục xông thẳng vào bên trong, không chậm lại chút nào. Cảm giác nồng nhiệt và mạnh mẽ khiến cậu không thể giữ được tự chủ, vừa xấu hổ lại vừa khoái cảm.
Kiến Nhất vội vàng dùng hai tay che mặt mình lại để giấu đi sự ngượng ngùng. Nhưng Chính Hi lại không để điều đó làm cản trở, anh kéo tay cậu ra, khiến cả hai đối mặt nhìn thẳng vào mắt nhau. Ánh mắt của anh chứa đựng tình cảm mãnh liệt không thể kìm nén, trong khi cậu chỉ cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp, không thể thoát khỏi ánh nhìn đó.
Bên trong cơ thể của cậu, cảm giác của anh to lớn đến mức có thể thấy rõ đôi chút nhô lên trên bụng của cậu, khoái lạc đến mức khiến cậu như muốn ngất xỉu. Mặc dù là một Alpha mạnh mẽ, nhưng việc tận hưởng những khoảnh khắc đầy kích thích và mãnh liệt thế này thực sự không hề tệ chút nào. Cậu không còn có thể kiểm soát được bản thân mà bắt đầu tự lắc lư hông của mình theo từng nhịp thúc đẩy của anh. Cặp chân duyên dáng của Kiến Nhất bấu chặt lấy eo anh, khiến mọi thứ trở nên vừa nồng nhiệt vừa đầy mê hoặc.
Trong căn phòng yên ắng, không gian dường như chìm vào một sự im lặng đặc biệt, chỉ còn lại tiếng va chạm da thịt vang lên liên hồi. Anh liên tục ra sức thúc mạnh, sự căng thẳng và quyết tâm hiện rõ trên từng cử động của anh. Hai tay anh nắm chặt lấy tay cậu quyến luyến không muốn rời. Mỗi cú đâm đều được đặt trúng vào điểm mẫn cảm, khiến người bên dưới không khỏi rên rỉ trong vô thức.
Cảm giác khoái lạc dâng lên từ não bộ, chạy dọc xuống tận tứ chi, lan tỏa khắp cơ thể cậu, như những dòng điện li ti khiến cậu run rẩy từng cơn. Thần trí cậu dường như muốn bay đi đâu mất, chẳng còn chỗ cho bất kỳ suy nghĩ nào khác ngoài những cảm xúc đang chiếm lĩnh. Tay chân cậu run rẩy không ngừng, hòa vào tiếng thở dốc khiến sự im lặng của căn phòng càng trở nên nổi bật. Để lại dấu ấn sâu đậm trong tâm trí cả hai người.
Rồi một dòng sữa đặc, ấm nóng được giải phóng ra, khiến tâm trí cậu như lạc vào một mê cung, không thể suy nghĩ được gì nữa. Thế nhưng, chỉ có mình cậu đạt đến đỉnh cao của sự thoả mãn, trong khi Chính Hi vẫn còn chưa nguôi khát khao của cơn động dục trong anh. Như một con thú săn mồi còn đang đói khát, anh tiếp tục dồn toàn lực vào từng nhấp mạnh vào cơ thể non nớt của Kiến Nhất. Mỗi động tác càng mạnh bạo, cả cơ thể Kiến Nhất lại phản ứng mãnh liệt, giật nảy vọt lên, như muốn kêu lên cầu cứu nhưng không thể thốt nên lời.
Các cơ quan nội tạng như bị bẻ cong, co thắt lại dưới áp lực. Chính Hi nhìn cậu với ánh mắt khó đoán, chứa đựng một sự pha trộn phức tạp giữa sự thoả mãn và một chút gì đó tăm tối. Anh nở một nụ cười khiến người khác rùn mình, chậm rãi tiến gần hơn, miệng lầm bầm những lời mà chẳng ai dễ hiểu. Những điều muốn nói dường như bị khóa kín, chỉ phát ra những tiếng rên rỉ không rõ lời:
"Tao..ah..hah~"
Còn tiếp...
Chương này H nên ra hơi lâu á, tại tui viết được 1 khúc cái mắc cỡ quá thoát ra mai viết tiếp nên thành ra nó lâu:>>
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro