[CNTT] Thế Giới Song Song ABO
Tác Giả: Thuỷ Thiên Thừa
Artist: 特危腿-190版@weibo
Dịch: Chou
Bản dịch thuộc về Dưới Một Hiên Nhà, vui lòng không đem đi nơi khác, thanks!
———— 𝑻𝒆𝒏𝒕𝒉 𝑨𝒏𝒏𝒊𝒗𝒆𝒓𝒔𝒂𝒓𝒚 ————
——𝟐𝟎𝟏𝟐.𝟎𝟖.𝟎𝟏-𝟐𝟎𝟐𝟐.𝟎𝟖.𝟎𝟏——
Chu Tường gần đây vừa đóng máy một bộ phim điện ảnh, đang trong lúc nghỉ ngơi. Vốn khoảng thời gian này hầu hết là dùng để ở bên cạnh Yến Minh Tu, nhưng dạo này Yến Minh Tu lại đang bàn một hợp đồng mới, còn bận rộn hơn cả ngày thường, ngày nào cũng đi sớm về muộn.
Sau khi người đại diện biết thì bàn bạc với Chu Tường đi làm khách mời cho một show nọ, do một anh lớn đã từng dẫn dắt Chu Tường mời, làm khách mời nên thời gian ghi hình chỉ mất nửa ngày, chỉ đơn thuần là hỗ trợ cho show.
Chu Tường hơi lưỡng lự: "Đợi Minh Tu về tôi bàn bạc với em ấy một chút, đã quyết định là khoảng thời gian này chỉ ở cạnh em ấy thôi."
"Cậu ấy bận như vậy, cậu ngây ngốc ở nhà thì cũng có gặp được người đâu. Hôm đó cậu bay tới đây, hôm sau bay về, nhanh lắm mà."
"Ừm, chủ yếu là show của Trần tổng, từ chối thì cũng không hay." Chu Tường nói, "Anh gửi lịch trình cho tôi, tốt nhất là có thể quay về trong cùng ngày."
"Gấp cái gì, cứ ở lại một đêm đi, ăn bữa cơm với Trần tổng. Năm nay loại show thực tế homestay kiểu này hot lắm, tôi thấy rất hợp với cậu, cậu nấu ăn cũng rất ngon."
Chu Tường bất đắc dĩ nói: "Lần này chỉ là giúp đỡ thôi, chúng ta đã nói là không nhận tham gia show rồi." Thực ra anh muốn nhanh đi nhanh về cũng là lo lắng chuyện kỳ mẫn cảm của Yến Minh Tu sắp đến rồi, anh không thể rời đi quá lâu.
Người đại diện thở dài: "Được rồi, để tôi gửi lịch trình cho cậu."
Cúp điện thoại, Chu Tường lại thấy có chút áy náy với người đại diện. Mấy năm nay ba bộ phim điện ảnh được chiếu đều có thành tích nổi bật, còn lấy được một cúp ảnh đế, chính là trong thời kỳ hoàng kim của sự nghiệp, nhưng đồng thời cũng đi kèm với đó là rất nhiều tranh luận và gian khổ, nhất là chuyện kết hôn với Yến Minh Tu.
Hôn nhân giữa alpha và beta nhìn chung không được ủng hộ cho lắm, mặc dù đây là thời đại tự do tình yêu tự do kết hôn, nhưng mối liên kết pheromone giữa alpha và omega là sự ràng buộc trên hai phương diện sinh lý và tâm lý, ít ai có thể bất chấp bản năng. AB yêu nhau, BO yêu nhau cũng không phải là hiếm thấy, nhưng đầu xuôi đuôi lọt thì ngược lại rất ít, huống hồ Yến Minh Tu còn không phải là một Alpha bình thường mà là một Alpha cấp S đứng đầu chuỗi thức ăn, ngay cả Omega cấp S cũng không thể khống chế được loại gen cấp bậc vương giả như vậy chứ đừng nói tới một beta không có pheromone.
Đánh giá của người ngoài về cuộc hôn nhân của họ ngập tràn mâu thuẫn xung đột giữa quan niệm cũ và mới, cộng với việc các đối thủ cố ý sử dụng vũ khí dư luận, khiến cho thành tích của Chu Tường cũng bị đặt dấu chấm hỏi. Người đại diện muốn mở rộng hoạt động sự nghiệp của Chu Tường, để anh xuất hiện nhiều hơn, tiếp xúc với nhiều tài nguyên hơn cũng là điều có thể hiểu được.
Nhưng tính cách của Chu Tường thoải mái rộng lượng, không hề để ý đánh giá của người khác. Anh cảm thấy thỉnh thoảng có thể đóng vài bộ phim, hằng ngày chăm sóc tốt cho người nhà và người yêu, kiểu cuộc sống hạnh phúc bình đạm thế này chính là lý tưởng tối cao của anh.
Bây giờ, anh phải nghĩ cách thuyết phục Yến Minh Tu cho anh đi một chuyến công tác ngắn.
Anh liên lạc với trợ lý của Yến Minh Tu rồi lái xe đến công ty, trên đường còn mua đồ ăn nhẹ mà Yến Minh Tu thích ăn. Sau khi cả hai sống cùng nhau, anh phát hiện ra rằng vị alpha đỉnh cấp, trông có vẻ thờ ơ hờ hững, đẹp đến mức có cảm giác xa vời với người thường này thực ra lại thích đồ ngọt. Có lẽ hắn cảm thấy sở thích này hơi mất mặt và không đủ đàn ông nên cực ít người biết, bản thân Yến Minh Tu cũng không thừa nhận. Vì vậy dù không hảo ngọt cho lắm anh cũng thừa nhận rằng mình thích, như vậy Yến Minh Tu sẽ có lý do sai người đi mua và ăn cùng với anh.
Khi anh đến công ty, Yến Minh Tu vẫn chưa họp xong, Chu Tường bèn đợi trong văn phòng của hắn.
Vừa bước vào phòng, Chu Tường đã ngửi thấy một mùi thơm của đất lẫn với mùi thơm nhẹ của cây thuốc lá, đó là cỏ Hương Bài – mùi pheromone của Yến Minh Tu, Để anh ngửi thấy mùi pheromone, Yến Minh Tu đã tìm đội ngũ những nhà pha chế nước hoa hàng đầu thế giới, dùng cỏ Hương Bài để tạo ra một loại tinh dầu thơm có mùi gần với pheromone của mình nhất và đặt chúng trong không gian hàng ngày của hai người. Mặc dù Chu Tường không có tuyến thể, nhưng dần dần anh cảm thấy mình có thể ngửi được mùi hương chỉ thuộc về riêng mình Yến Minh Tu, rồi từ đó trở nên phụ thuộc, cho dù là trong văn phòng, mùi hương này cũng khiến anh thoải mái yên lặng giống như đang ở nhà. Anh nằm trên ghế sô pha nghịch điện thoại, mùi và nhiệt độ đều thật dễ chịu, anh ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Không biết đã ngủ bao lâu, Chu Tường cảm thấy trên mặt có lông tơ gì đó cọ vào, ngứa ngáy kỳ quái. Mí mắt anh run run, chậm rãi mở ra, đập vào mắt anh là một khuôn mặt với sống mũi cao, con ngươi sâu thẳm, tuấn mỹ vô song, dưới đôi mắt còn đang nhập nhèm ngái ngủ, lại càng trở nên siêu phàm thoát tục. Ý thức của Chu Tường vẫn còn hơi mê man, trong đầu lại bất giác hiện ra những ngôn từ ca ngợi gương mặt này của giới truyền thông, nó đẹp đến mức cho dù quen biết đã lâu thì anh vẫn thường bị kinh diễm đến choáng váng.
Yến Minh Tu nghịch tóc Chu Tường, cười nói: "Ngủ say như vậy, anh định qua đêm ở đây luôn à."
Chu Tường cũng cười, anh lật người, ôm cổ Yến Minh Tu: "Hôn một cái."
Yến Minh Tu đưa mặt qua hôn "chụt" một cái lên môi anh.
"Cả ngày nay em đều phải họp sao?" Chu Tường vuốt ve hàng lông mày lộ vẻ mệt mỏi của Yến Minh Tu, "Hôm qua cũng ngủ không ngon."
Yến Minh Tu nhìn Chu Tường chăm chú, ánh mắt đầy dịu dàng và trìu mến: "Không có cách nào, hợp tác chiến lược lần này với Tinh Châu rất quan trọng, còn rất nhiều chi tiết cần bàn bạc."
"Đó là để nâng cấp dây chuyền sản xuất cho mỏ của họ, phải không?"
"Ừm, việc nâng cấp này sẽ đáp ứng các tiêu chuẩn bảo vệ môi trường mới của Ủy ban Cải cách và Phát triển Quốc gia, đồng thời cũng giảm chi phí nhân công. Sau khi dự án hoàn thành, bọn em sẽ nhận được nhiều đơn đặt hàng hơn từ trong và ngoài nước." Khi nói, đôi mắt của Yến Minh Tu một giây trước vẫn còn đong đầy sự dịu dàng chân thành, một giây sau đã hiện lên tinh quang của loài sói, dã tâm hừng hực vô cùng xứng với gen Alpha đỉnh cấp của cậu.
Chuyên ngành của Yến Minh Tu khi còn đi học là ngành luật, sau khi trở về nước, đáng lẽ hắn phải trực tiếp tiếp quản Công nghiệp Long Khoa, nhưng hắn lại làm diễn viên vì Chu Tường. Trước nay hắn chưa từng thích giới giải trí phù phiếm ồn ào, sau khi tìm được lại tình yêu của mình thì nghiễm nhiên cũng trở lại lĩnh vực mà hắn thực sự muốn chinh chiến.
"Vất vả quá." Chu Tường thương xót nhìn Yến Minh Tu, "Kỳ mẫn cảm của em sắp đến rồi, em đừng để mình mệt mỏi quá."
Yến Minh Tu ôm Chu Tường vào lòng, làm nũng: "Mệt thì không mệt, chỉ là thấy cực kỳ nhớ anh, lúc họp cũng bị phân tâm mà thấy nhớ anh thôi."
Chu Tường dịu dàng nói: "Bây giờ anh rảnh, anh sẽ theo lịch trình của em, nếu như em nhớ anh thì anh đến công ty với em cũng được."
"Thật không?" Mắt Yến Minh Tu sáng lên, "Em sợ anh ở một mình sẽ cảm thấy buồn chán.
"Không đâu, anh sẽ xem phim, đọc sách, ăn vặt..." Chu Tường chợt nhớ tới món ăn vặt vừa mua, "À, anh có mua bánh mousse chanh bạc hà yêu thích của em này, đến ăn thử đi."
Yến Minh Tu hoàn toàn không hề tỏ ra háo hức đối với đồ ăn ngon, nhưng quả thực hắn ăn không ít, đặc biệt là trước thời kỳ mẫn cảm, sức ăn của hắn sẽ trở nên rất lớn.
Nhìn Yến Minh Tu ăn uống vui vẻ, Chu Tường đúng lúc đề cập đến chuyện anh sẽ bay đến Hải Nam để ghi hình cho một chương trình tạp kỹ. Anh nhanh chóng kết thúc và bổ sung thêm: "Về cùng ngày."
Yến Minh Tu hơi nhíu mày, hiển nhiên là không hề vui, nhưng cũng không có lập tức phản đối: "Nhất định phải đi lúc này sao?"
"Ừm, đoàn phim đã chuẩn bị xong hết rồi, bộ phim trước Trần tổng đã giúp đỡ anh không ít, nên không dễ từ chối." Chu Tường đưa thìa của mình đến bên miệng Yến Minh Tu, "Bánh pudding kiwi này cũng rất ngon, ăn thử đi. "
Yến Minh Tu ăn miếng Chu Tường tự tay đút. Một miếng này đặc biệt ngọt đến mức ngọt vào tận trong lòng. Hắn liếm khóe miệng, nhìn ánh mắt tha thiết của Chu Tường, biết anh Tường luôn rất chú trọng tình cảm, không tình nguyện nói: "Được rồi, quay lại ngay trong ngày. "
Chu Tường thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Nhất định."
"Chủ yếu là gần đây em không có thời gian ở cạnh anh, nếu em mà có thời gian, anh đi đâu em cũng bám lấy anh." Yến Minh Tu nắm tay Chu Tường ra hiệu cho anh ngồi vào lòng mình.
Chu Tường ngồi vào, Yến Minh Tu nâng cằm Chu Tường lên, hôn anh một cái say đắm, ngọt ngào nói: "Buổi tối không phải tham gia bữa tiệc nào cả, chúng ta đi hẹn hò đi."
"Được đó, em muốn ăn gì nào? Anh có một vài lựa chọn, đồ Quảng Đông, Nhật Bản hoặc Mexico." Chu Tường ôm lấy cổ của Yến Minh Tu, ngón tay mảnh khảnh dán lên tuyến thể của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve.
Là một beta, thật ra rất khó để cảm nhận được đúng ý nghĩa của việc vuốt ve tuyến thể trong thế giới AO, nhưng anh sẽ học. Anh cũng biết rằng có thể chạm vào tuyến thể của alpha đỉnh cấp đại biểu cho việc anh hoàn toàn được tin tưởng. Nhìn Yến Minh Tu nheo mắt thoải mái như một con mèo, ôm ấp và vuốt ve đơn giản này khiến người ta cảm thấy thân mật tột độ. Yến Minh Tu hôn hôn cổ Chu Tường : "Nghe anh hết."
Chu Tường bắt máy bay từ sáng sớm, xuống máy bay là đi thẳng đến homestay, trang điểm, thống nhất kịch bản, quay phim, lịch trình liên tiếp cực kỳ chặt chẽ. Sau khi quay xong, trời cũng đã chạng vạng, Chu Tường vốn định đi thẳng đến sân bay, nhưng lúc ấy trời lại đổ một cơn mưa to không hề báo trước, nhiều chuyến bay bị hủy hoặc hoãn, dưới sự khuyên can của người đại diện và Trần tổng, anh bất đắc dĩ đành phải đổi vé.
Sau khi ăn xong, Chu Tường trở về khách sạn, việc đầu tiên anh làm chính là gọi video với Yến Minh Tu. Khi cả hai không ở bên cạnh nhau, dù đêm khuya thế nào thì cũng phải trò chuyện và nhìn nhau, cho dù chỉ là vài phút, nếu không thì cả hai sẽ ngủ không ngon giấc.
"Hôm nay anh đã hứa sẽ quay lại." Yến Minh Tu cầm điện thoại di động lật người một vòng trên chiếc giường lớn của họ, lật sang phía nơi Chu Tường thường ngủ, vùi mặt vào gối của Chu Tường, hấp thụ hương thơm thoang thoảng, "Em từ sớm đã có linh cảm anh sẽ không trở lại ngày hôm nay."
"Đột nhiên trời đổ mưa to, dự báo thời tiết cũng không báo." Chu Tường thở dài, "Sáng mai anh sẽ về, xuống máy bay anh sẽ đến công ty tìm em luôn, được không?"
"Đừng, đừng dằn vặt mình thế, ngày mai anh về thẳng nhà nghỉ ngơi đi, em xong việc sẽ lập tức về nhà với anh ngay." Yến Minh Tu dùng ngón tay chạm lên màn hình, giống như đang cách không gian chạm lên mặt của Chu Tường, "Báo cáo với alpha của anh, hôm nay anh đã làm gì?"
Chu Tường nói về một số câu chuyện thú vị của buổi quay phim hôm nay, nói ban ngày thời tiết tốt như thế nào và đồ ăn ở nhà dân cũng rất ngon, bản thân cũng giúp một tay, sau khi kể xong anh cũng hỏi một ngày của Yến Minh Tu thế nào, Yến Minh Tu bèn kể vài chuyện về công ty và dự án.
Thực ra Chu Tường không biết nhiều về ngành cơ khí và mấy thứ này, nghe cũng chỉ lơ mơ nửa hiểu nửa không, nhưng anh vẫn cẩn thận lắng nghe như mọi khi, giúp Yến Minh Tu giảm bớt phần nào áp lực trong lòng. Hai người ở bên nhau đã rất lâu rồi, cũng hiểu rất rõ về quá khứ của nhau, nhưng họ vẫn có những chủ đề nói mãi không hết, vẫn dính nhau như sam, luôn luôn quan tâm từng li từng tí đến những điều vụn vặt trong cuộc sống và công việc của nhau, mặc dù nghề nghiệp của cả hai khác biệt trên trời dưới đất, nhưng trong gia đình này, trong thế giới nhỏ bé do hai người cùng xây dựng, họ là chỗ dựa vững chắc nhất của nhau.
Trò chuyện đến tận khuya mới lưu luyến không rời miễn cưỡng cúp điện thoại, Chu Tường đặt đồng hồ báo thức, chuẩn bị sáng sớm mai là bay về với người yêu.
Dường như ông trời cố tình muốn ngăn cản hai người gặp nhau, ngày hôm sau hòn đảo đột nhiên đổ sương mù dày đặc, chuyến bay lại bị hoãn. Do số lượng lớn các chuyến bay bị mắc kẹt từ hôm qua đến hôm nay, chuyến bay của Chu Tường được xếp vào buổi tối, nhưng đến tối trời lại đổ mưa to một lần nữa, cứ thế hành trình lại bị hoãn thêm một ngày.
Ở bên này, Yến Minh Tu nhận thấy những thay đổi trên cơ thể mình có chút kỳ lạ. Hắn dự tính kỳ mẫn cảm hẳn phải rơi vào tuần sau, nhưng có thể là do áp lực quá lớn trong thời gian này, hoặc có thể là do nỗi bất an khi Chu Tường không ở bên cạnh làm trầm trọng thêm sự dao động của hormone. Hắn dự cảm kỳ mẫn cảm sẽ đến sớm. Alpha đỉnh cấp khá nguy hiểm trong thời kỳ mẫn cảm, vì lý do an toàn, hắn đã giải quyết công việc của mình trước thời hạn và chuyển vào nhà an toàn của riêng mình.
Kỳ mẫn cảm mỗi năm một lần đều dồn dập mãnh liệt. Buổi chiều hắn vẫn trò chuyện bình thường với Chu Tường, đến tối, cơ thể hắn bắt đầu nóng lên, cảm xúc trở nên cáu kỉnh nóng nảy, nhốt mình trong ngôi nhà an toàn giống như một cái chuồng giam. Hắn cầm điện thoại nhìn Chu Tường trong màn hình, bắt đầu tức giận chất vấn anh tại sao vẫn chưa quay về, rồi lại làm nũng cầu xin anh Tường hãy mau quay về đi, quay về ngay bây giờ đi.
Chu Tường lòng nóng như lửa đốt. Thân là beta, anh chưa bao giờ trải qua cảm giác mất kiểm soát, bị thao túng bởi dục vọng giao phối nguyên thủy, nhưng anh đã từng chứng kiến sự bất thường và đáng sợ của Yến Minh Tu trong kỳ mẫn cảm, hung ác như vậy lại yếu ớt như vậy, nếu không có người yêu bên cạnh, chỉ có thể không ngừng tiêm thuốc ức chế để giảm bớt đau đớn. Anh vốn đã luôn canh cánh trong lòng vì không thể cho người yêu của mình sự an ủi cần thiết nhất như một omega, lúc này anh còn vẫn đang ở xa, để Yến Minh Tu một mình chịu đựng.
Yến Minh Tự đang cố gắng tìm cách để đón Chu Tường bằng máy bay tư nhân của mình, nhưng bị trì hoãn do thời tiết nên máy bay tư nhân càng không thể bay được. Chu Tường ở lại khách sạn sân bay, nôn nóng chờ đợi.
Rạng sáng Yến Minh Tu hoàn toàn rơi vào trạng thái mẫn cảm, đã không thể nói chuyện bình thường, thậm chí còn cáu kỉnh đập mạnh điện thoại di động của mình ra từng mảnh. Thuốc ức chế được tiêm vào cơ thể không có bao nhiêu tác dụng, hắn đi lang thang khắp phòng như một con thú bị nhốt, dục hỏa thay nhau bùng lên trong cơ thể, trong miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại tiếng "anh Tường".
Lúc này, Chu Tường cuối cùng cũng lên được máy bay. Lúc hạ cánh trời cũng đã sáng hẳn, Yến Minh Tự đích thân đến sân bay đón anh, nhanh chóng lái xe về nhà.
Nhìn thấy Yến Minh Tự, người vẫn luôn bình tĩnh chín chắn, còn sốt ruột đến như vậy, Chu Tường càng thêm bất an: "Anh cả, tình trạng của Minh Tu tệ lắm sao, không có tiêm thuốc ức chế sao?"
"Tình hình thật ra cũng bình thường, cũng không phải là lần đầu tiên trải qua kỳ mẫn cảm một mình, nhưng sợ là bố tôi lại không bình thường."
"Cái gì?"
"Sao cậu lại chọn đi công tác vào lúc này." Yến Minh Tự lạnh mặt nói, "Chính cậu cũng biết, các cậu kết hôn bố tôi đã không đồng ý, cậu lại chậm chạp mãi mà vẫn chưa mang thai, bố tôi vẫn luôn hy vọng Minh Tu có thể đánh dấu một Omega, mau chóng sinh con, ở nhà nhắc đến không chỉ một lần, Minh Tu chưa bao giờ dám nói với cậu, thời cơ này sợ là bố tôi sẽ không bỏ qua."
Chu Tường hít sâu một hơi, sắc mặt xanh mét, nhưng vẫn coi như khá bình tĩnh: "Chúng em dự tính kỳ mẫn cảm là tuần sau. Chuyến công tác này em vốn định về cùng ngày, nhưng không ngờ lại bị hoãn." Anh nói những lời này không phải để biện minh, mà là vô thức tránh né điều khiến anh lo lắng nhất vào lúc này – điều mà cha của Yến Minh Tu có thể sẽ nhân cơ hội này để làm.
Cho dù mối quan hệ giữa anh và Yến Minh Tu có sâu sắc đến mức nào đi chăng nữa, tình cảm có vượt lên trên cả sinh tử thì việc anh không thể bị đánh dấu sẽ luôn là một mối nguy hiểm tiềm ẩn giữa hai người mà cả đời này không thể bỏ qua. Ai có thể chắc chắn được mình sẽ chống lại được bản năng cơ chứ? Anh biết rằng trong lòng Yến Minh Tu có nỗi băn khoăn giống như anh, chỉ là cả hai đều sợ đối phương bất an, cho nên cố gắng làm ra vẻ tự tin và kiên định. Họ sẽ không bao giờ cho phép bất kỳ ai tạo ra bất kỳ khả năng nào làm tổn thương hạnh phúc khó giành được này.
"Tôi cũng không muốn em trai tôi buồn, chỉ có thể nói rằng tôi sẽ cố gắng hết sức." Yến Minh Tự thở dài.
Trong thời kỳ mẫn cảm của alpha, ngoài những người thân ruột thịt, người bình thường không được phép đến gần, đây cũng là lý do mà Yến Minh Tự đích thân đến đón Chu Tường.
Lúc vội vàng về đến nhà, vẻ mặt của cha Yến tiu nghỉu và tức giận. Khi nhìn thấy hai người họ, ông nặng nề hừ một tiếng.
Yến Minh Tự cau mày nói: "Bố, Minh Tu nó..."
"Sao bây giờ mới tới." Cha Yến trách mắng Chu Tường, "Mau vào xem nó đi, tay nó sắp hỏng đến nơi rồi!"
Chu Tường chạy xuống tầng hầm, đi dọc theo hành lang sâu đến căn phòng đặc biệt kia, nhìn cánh cửa kim loại nặng nề, anh hít sâu một hơi, mở cửa bước vào.
Trong phòng tối đen như mực, không có cửa sổ, điều hòa bật nhiệt độ rất thấp, bốn phía đều là túi mềm hút sáng, cách âm, chống va đập, miễn là không bật đèn, ánh sáng gì cũng không thể thâm nhập được vào trong này, hiện ra một vẻ rất áp lực. Anh khẽ kêu: "Minh Tu?"
Nếu như anh là Omega, anh sẽ có thể lập tức cảm nhận được pheromone alpha nguy hiểm và dày đặc, nhưng ngay cả khi không phải, cảm giác áp lực truyền tới từ trái tim và sự run rẩy do từng lỗ chân lông mở ra cũng khiến anh căng thẳng đến mức da đầu tê dại. Mùi tinh dầu cỏ Hương Bài phiêu tán trong không khí quá mức nồng đậm, dưới lớp vỏ bọc đó là thoang thoảng mùi máu tanh.
Đột nhiên, một bóng người lao ra khỏi bóng tối, tấn công Chu Tường như dã thú. Chu Tường còn chưa kịp phản ứng đã bị ném xuống đất, mặt đất trải một tấm thảm nhung tuyết thật dày, nhưng anh vẫn bị đập đến mức hơi choáng váng, cùng với đó là cơ thể nặng nề áp sát lên người anh, và hương thơm của cỏ vetiver càng trở nên nồng nặc.
Trò chuyện đến tận khuya mới lưu luyến không rời miễn cưỡng cúp điện thoại, Chu Tường đặt đồng hồ báo thức, chuẩn bị sáng sớm mai là bay về với người yêu.
Dường như ông trời cố tình muốn ngăn cản hai người gặp nhau, ngày hôm sau hòn đảo đột nhiên đổ sương mù dày đặc, chuyến bay lại bị hoãn. Do số lượng lớn các chuyến bay bị mắc kẹt từ hôm qua đến hôm nay, chuyến bay của Chu Tường được xếp vào buổi tối, nhưng đến tối trời lại đổ mưa to một lần nữa, cứ thế hành trình lại bị hoãn thêm một ngày.
Ở bên này, Yến Minh Tu nhận thấy những thay đổi trên cơ thể mình có chút kỳ lạ. Hắn dự tính kỳ mẫn cảm hẳn phải rời vào tuần sau, nhưng có thể là do áp lực quá lớn trong thời gian này, hoặc có thể là do nỗi bất an khi Chu Tường không ở bên cạnh làm trầm trọng thêm sự dao động của hormone. Hắn dự cảm kỳ mẫn cảm sẽ đến sớm. Alpha đỉnh cấp khá nguy hiểm trong thời kỳ mẫn cảm, vì lý do an toàn, hắn đã giải quyết công việc của mình trước thời hạn và chuyển vào nhà an toàn của riêng mình.
Kỳ mẫn cảm mỗi năm một lần đều dồn dập mãnh liệt. Buổi chiều hắn vẫn trò chuyện bình thường với Chu Tường, đến tối, cơ thể hắn bắt đầu nóng lên, cảm xúc trở nên cáu kỉnh nóng nảy, nhốt mình trong ngôi nhà an toàn giống như một cái chuồng giam. Hắn cầm điện thoại nhìn Chu Tường trong màn hình, bắt đầu tức giận chất vấn anh tại sao vẫn chưa quay về, rồi lại làm nũng cầu xin anh Tường hãy mau quay về đi, quay về ngay bây giờ đi.
Chu Tường lòng nóng như lửa đốt. Thân là beta, anh chưa bao giờ trải qua cảm giác mất kiểm soát, bị thao túng bởi dục vọng giao phối nguyên thủy, nhưng anh đã từng chứng kiến sự bất thường và đáng sợ của Yến Minh Tu trong kỳ mẫn cảm, hung ác như vậy lại yếu ớt như vậy, nếu không có người yêu bên cạnh, chỉ có thể không ngừng tiêm thuốc ức chế để giảm bớt đau đớn. Anh vốn đã luôn canh cánh trong lòng vì không thể cho người yêu của mình sự an ủi cần thiết nhất như một omega, lúc này anh còn vẫn đang ở xa, để Yến Minh Tu một mình chịu đựng.
Yến Minh Tự đang cố gắng tìm cách để đón Chu Tường bằng máy bay tư nhân của mình, nhưng bị trì hoãn do thời tiết nên máy bay tư nhân càng không thể bay được. Chu Tường ở lại khách sạn sân bay, nôn nóng chờ đợi.
Rạng sáng Yến Minh Tu hoàn toàn rơi vào trạng thái mẫn cảm, đã không thể nói chuyện bình thường, thậm chí còn cáu kỉnh đập mạnh điện thoại di động của mình ra từng mảnh. Thuốc ức chế được tiêm vào cơ thể không có bao nhiêu tác dụng, hắn đi lang thang khắp phòng như một con thú bị nhốt, dục hỏa thay nhau bùng lên trong cơ thể, trong miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại tiếng "anh Tường".
Lúc này, Chu Tường cuối cùng cũng lên được máy bay. Lúc hạ cánh trời cũng đã sáng hẳn, Yến Minh Tự đích thân đến sân bay đón anh, nhanh chóng lái xe về nhà.
Nhìn thấy Yến Minh Tự, người vẫn luôn bình tĩnh chín chắn, còn sốt ruột đến như vậy, Chu Tường càng thêm bất an: "Anh cả, tình trạng của Minh Tu tệ lắm sao, không có tiêm thuốc ức chế sao?"
"Tình hình thật ra cũng bình thường, cũng không phải là lần đầu tiên trải qua kỳ mẫn cảm một mình, nhưng sợ là bố tôi lại không bình thường."
"Cái gì?"
"Sao cậu lại chọn đi công tác vào lúc này." Yến Minh Tự lạnh mặt nói, "Chính cậu cũng biết, các cậu kết hôn bố tôi đã không đồng ý, cậu lại chậm chạp mãi mà vẫn chưa mang thai, bố tôi vẫn luôn hy vọng Minh Tu có thể đánh dấu một Omega, mau chóng sinh con, ở nhà nhắc đến không chỉ một lần, Minh Tu chưa bao giờ dám nói với cậu, thời cơ này sợ là bố tôi sẽ không bỏ qua."
Chu Tường hít sâu một hơi, sắc mặt xanh mét, nhưng vẫn coi như khá bình tĩnh: "Chúng em dự tính kỳ mẫn cảm là tuần sau. Chuyến công tác này em vốn định về cùng ngày, nhưng không ngờ lại bị hoãn." Anh nói những lời này không phải để biện minh, mà là vô thức tránh né điều khiến anh lo lắng nhất vào lúc này – điều mà cha của Yến Minh Tu có thể sẽ nhân cơ hội này để làm.
Cho dù mối quan hệ giữa anh và Yến Minh Tu có sâu sắc đến mức nào đi chăng nữa, tình cảm có vượt lên trên cả sinh tử thì việc anh không thể bị đánh dấu sẽ luôn là một mối nguy hiểm tiềm ẩn giữa hai người mà cả đời này không thể bỏ qua. Ai có thể chắc chắn được mình sẽ chống lại được bản năng cơ chứ? Anh biết rằng trong lòng Yến Minh Tu có nỗi băn khoăn giống như anh, chỉ là cả hai đều sợ đối phương bất an, cho nên cố gắng làm ra vẻ tự tin và kiên định. Họ sẽ không bao giờ cho phép bất kỳ ai tạo ra bất kỳ khả năng nào làm tổn thương hạnh phúc khó giành được này.
"Tôi cũng không muốn em trai tôi buồn, chỉ có thể nói rằng tôi sẽ cố gắng hết sức." Yến Minh Tự thở dài.
Trong thời kỳ mẫn cảm của alpha, ngoài những người thân ruột thịt, người bình thường không được phép đến gần, đây cũng là lý do mà Yến Minh Tự đích thân đến đón Chu Tường.
Lúc vội vàng về đến nhà, vẻ mặt của cha Yến tiu nghỉu và tức giận. Khi nhìn thấy hai người họ, ông nặng nề hừ một tiếng.
Yến Minh Tự cau mày nói: "Bố, Minh Tu nó..."
"Sao bây giờ mới tới." Cha Yến trách mắng Chu Tường, "Mau vào xem nó đi, tay nó sắp hỏng đến nơi rồi!"
Chu Tường chạy xuống tầng hầm, đi dọc theo hành lang sâu đến căn phòng đặc biệt kia, nhìn cánh cửa kim loại nặng nề, anh hít sâu một hơi, mở cửa bước vào.
Trong phòng tối đen như mực, không có cửa sổ, điều hòa bật nhiệt độ rất thấp, bốn phía đều là túi mềm hút sáng, cách âm, chống va đập, miễn là không bật đèn, ánh sáng gì cũng không thể thâm nhập được vào trong này, hiện ra một vẻ rất áp lực. Anh khẽ kêu: "Minh Tu?"
Nếu như anh là Omega, anh sẽ có thể lập tức cảm nhận được pheromone alpha nguy hiểm và dày đặc, nhưng ngay cả khi không phải, cảm giác áp lực truyền tới từ trái tim và sự run rẩy do từng lỗ chân lông mở ra cũng khiến anh căng thẳng đến mức da đầu tê dại. Mùi tinh dầu cỏ Hương Bài phiêu tán trong không khí quá mức nồng đậm, dưới lớp vỏ bọc đó là thoang thoảng mùi máu tanh.
Đột nhiên, một bóng người lao ra khỏi bóng tối, tấn công Chu Tường như dã thú. Chu Tường còn chưa kịp phản ứng đã bị ném xuống đất, mặt đất trải một tấm thảm nhung tuyết thật dày, nhưng anh vẫn bị đập đến mức hơi choáng váng, cùng với đó là cơ thể nặng nề áp sát lên người anh, và hương thơm của cỏ Hương Bài càng trở nên nồng nặc.
Đó là một thứ mùi bí ẩn, tựa như trong bùn đất có một chút mùi thuốc lá trầm lắng, lại giống như hơi thở huyền bí thăm thẳm lạnh lẽo của rêu xanh trong rừng rậm sau cơn mưa. Cỏ Hương Bài thường được sử dụng như một loại hương ổn định trong nước hoa vì mùi của nó kéo dài và có thể giúp an thần. Chu Tường không biết nhiều về nước hoa, nhưng khi mùi này gắn liền với Yến Minh Tu, anh chỉ cảm thấy cái gọi là "an thần" không phải khiến cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng thư thái thả lỏng, mà là cảm thấy khuất phục dưới sự áp bức của tinh thần cường đại, sau khi bị trói buộc không thể không ngoan ngoãn "yên tĩnh" lại, vẻn vẹn chỉ dùng hương thơm tinh dầu bắt chước thôi đã hấp dẫn người khác đến thế. Chu Tương khó có thể tưởng tượng nổi loại pheromone alpha đỉnh cấp này phải mạnh mẽ và mê hoặc đến mức nào.
lúc này anh vẫn tỉnh táo nhưng tay chân không cử động được. Anh nhận thấy Yến Minh Tu đang tức giận và cáu kỉnh, thì thầm an ủi: "Bé cưng, anh về rồi đây, em không sao chứ?"
Trong bóng tối, Yến Minh Tu cúi đầu ngửi tới ngửi lui quanh cổ Chu Tường, giống như sau cuộc đi săn, trước khi bắt đầu ăn phải xác nhận lần cuối cùng, sau đó trong cổ họng phát ra tiếng tiếng gầm gừ trầm thấp: "Trên người anh là mùi của ai, là pheromone của ai!"
Chu Tường có chút bối rối, hắn ngửi thấy mùi pheromone ở chỗ nào vậy. "Có mùi của alpha khác... trên người anh, chết tiệt! Chết tiệt!" Yến Minh Tu bế Chu Tường đứng lên, sốt ruột nóng nảy chạy vào phòng tắm.
Chu Tường đột nhiên phản ứng lại: "Minh Tu, là anh trai của em, anh vừa đi xe cùng với anh ấy mà thôi!"
Ý thức của Yến Minh Tu dường như tỉnh táo lại một chút, nhưng hắn vẫn rất không hài lòng. Hắn đặt Chu Tường xuống dưới vòi hoa sen, bật vòi nước, trong nháy mắt nước ấm xả xuống, Yến Minh Tu cũng thô bạo xé quần áo của Chu Tường.
"Minh Tu, đợi đã..."
Yến Minh Tu bóp cằm Chu Tường, thô lỗ chặn môi anh, nóng nảy cướp lấy hơi thở của anh, bàn tay to mặc sức vuốt ve, gấp không thể chờ được muốn rửa sạch mùi không thuộc về mình trên người Chu Tường.
Chu Tường bám lên bờ vai rộng lớn của Yến Minh Tu, đang bị hôn tới mức thở hổn hển liên tục, thuận theo phần cơ lưng phập phồng của Yến Minh Tu mà mơ hồ nói: "Minh, Minh Tu, ngoan nào, anh Tường về rồi đây, em bình tĩnh chút được không nào, anh ở đây mà. "
Yến Minh Tu dường như do dự một lúc. Hắn nhìn Chu Tường với đôi mắt sáng lạ thường trong bóng tối. Trong phòng tắm ngoài tiếng nước, chỉ có tiếng hít thở nặng nhọc của hắn, nhưng trong giây tiếp theo, hắn lật cơ thể Chu Tường lại, chống lên tường quay lưng anh về phía mình, chóp mũi đặt lên gáy Chu Tường, dụi tới dụi lui chỗ đuôi tóc, giống như đang vội vàng tìm kiếm một thứ gì đó, rồi lại bởi vì không tìm thấy mà phát ra tiếng gầm gừ cáu kỉnh, nện một quyền lên trên tường tráng men.
Tiếng da thịt xương cốt va chạm với vật liệu xây dựng khiến Chu Tường kinh hồn táng đảm, mùi máu tươi nhàn nhàn lại xộc vào lỗ mũi, trên tường gạch men phản chiếu rõ ràng là vết máu!
Chu Tường đột nhiên nhớ lại lời cha Yến vừa nói: "Minh Tu, tay của em?"
"Anh Tường, anh Tường, em nhớ anh lắm." Yến Minh Tu cắn lên vai Chu Tường, dùng một tay xé vật che chắn cuối cùng trên cơ thể Chu Tường xuống.
Yến Minh Tu bắt đầu cuộc chinh phạt tưởng chừng như vô cùng vô tận của mình, dường như có vô số kho báu bí mật được cất giấu trên cơ thể người yêu, đang chờ hắn đào hết lần này đến lần khác. Hắn không biết mệt mỏi, khao khát điên cuồng muốn lấy hết mọi thứ cậu muốn từ Chu Tường, tình yêu, sự phụ thuộc, chinh phục, khoái cảm!
Kích thích mạnh khiến Chu Tường ngất đi mấy lần. Anh biết Yến Minh Tu còn lâu mới kết thúc, đột nhiên, anh cảm thấy tê dại, Yến Minh Tu xông vào khoang sinh sản của anh!
Mặc dù beta cũng có thể thụ thai, nhưng xác suất tương đối thấp, vả lại tiến vào khoang sinh sản sẽ mang đến cảm giác đau đớn mãnh liệt. Yến Minh Tu không nỡ làm cho anh đau, bình thường sẽ luôn kiềm chế, nhưng alpha đỉnh cấp trong thời kỳ mẫn cảm chính là một con thú cả thân cả tâm đều chỉ muốn đánh dấu, giao phối và sinh sản, chỉ một lòng muốn chinh phục hoàn toàn giống cái của mình!
Nhận thức được ý định của hắn, Chu Tường cũng sợ hãi. Anh không biết mình sẽ phải trải qua những gì, đây là cái giá mà anh phải trả khi là beta mà lại muốn ở bên alpha suốt đời, nhưng nỗi sợ đã buộc anh phải nắm lấy cánh tay của Yến Minh Tu, "Minh Tu, từ từ đã..."
Yến Minh Tu hai mắt đỏ bừng, dục vọng dường như đã thiêu rụi lý trí của hắn, trong đôi mắt đỏ chỉ nhìn thấy gáy Chu Tường. Hắn cúi đầu, cắn xuống "tuyến thể".
Cơn đau dữ dội từ sau gáy và hạ thể đồng thời truyền đến, Chu Tường thay vào đó lại nghiến chặt răng, cắn đến mức môi chảy máu, không cho phép mình phát ra âm thanh. Đánh dấu là bản năng của alpha, anh biết rằng không có sức mạnh nào có thể ngăn cản Yến Minh Tu lúc này.
Yến Minh Tu đã bắt đầu thắt nút, nhưng bởi vì không thể hoàn thành được quá trình đánh dấu mà nôn nóng không thôi. Hắn liếm vết máu trên gáy Chu Tường, sự run rẩy của cơ thể trong lòng đột nhiên khiến hắn khôi phục lại được vài phần lý trí. Hắn lo lắng gọi, "anh Tường", trong giọng nói có sự sốt ruột vì lo lắng cho Chu Tường, sự tủi thân buồn bực vì không thể đánh dấu, và cả sự hoảng sợ vì nhận ra mình có thể đã phạm sai lầm, cuối cùng đều hóa thành sự ỷ lại đối với người trong lòng. Hắn ôm chặt Chu Tường ngã xuống giường, tư thế của hai người như thể trời sinh đã dính liền với nhau.
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, Alpha tạm thời khôi phục được tỉnh táo. Hắn nhìn cái gáy máu thịt lẫn lộn của Chu Tường, cẩn thận liếm láp, đau lòng nói: "Anh Tường, em xin lỗi, đau lắm đúng không."
Chu Tường yếu ớt mở mắt: "...Không sao đâu." Trước nay anh chưa từng nói những câu kiểu như "Giá như anh là omega", Yến Minh Tu cũng chưa từng nói vậy, thật ra trong lòng cả hai đều có nỗi bất an, nhưng trong thời khắc bọn họ chọn nhau, họ đã chọn chiến đấu chống lại bản năng, cho dù cần phải trả bất cứ giá nào đi chăng nữa, họ cũng đều cam tâm tình nguyện.
Yến Minh Tu đứng dậy khỏi giường, bật đèn mờ, tìm thấy hộp cứu thương trong góc, mang qua xử lý vết thương cho Chu Tường.
Chu Tường từ từ khôi phục được chút thể lực, anh lật người lại, thấy trên hai nắm tay của Yến Minh Tu toàn là máu, anh nắm lấy tay Yến Minh Tu, vội vàng nói: "Em bị sao vậy!"
Yến Minh Tu rút tay về: "Không có gì."
"Rốt cuộc em bị sao vậy, tại sao em lại tự làm mình bị thương, em đã hứa với anh qua điện thoại như thế nào." Chu Tường kéo hộp thuốc về phía mình, cẩn thận dùng iodophor lau vết máu trên miệng Yến Minh Tu, có những chỗ thậm chí còn vẫn chưa khô máu.
Yến Minh Tu cúi đầu, một lúc sau mới nói: "Bố em đã cử một omega đến, em không muốn chạm vào tên đó, lại suýt nữa không thể kiềm chế được, chỉ có thể làm vậy để giữ tỉnh táo."
Chu Tường ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt lập tức đỏ lên. Yến Minh Tu ôm gương mặt của anh lên hôn: "Đừng khóc, không sao đâu, em đã dự liệu được hết những chuyện này rồi, không có chuyện gì, cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa, bất kể là loại omega nào xuất hiện, em cũng chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi."
Chu Tường trợn to hai mắt, cố gắng kìm lại nước mắt. Anh khử trùng cho tay của Yến Minh Tu, quấn băng gạc, sau đó ôm người yêu vào trong lòng, dịu dàng vuốt ve mái tóc còn hơi ướt: "Sau này anh sẽ không bao giờ rời đi vào lúc em sắp đến kỳ mẫn cảm nữa, chuyện lớn bằng trời cũng không đi, anh muốn từng giờ từng phút đều ở bên cạnh em."
Yến Minh Tu nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy bình yên và được an ủi, cảm xúc bất định nhấp nhô lên xuống giống như tàu lượn trong kỳ mẫn cảm toàn bộ đều biến mất vào lúc này. Chỉ cần hắn được ở bên người này, anh sẽ được an toàn, được yêu thương, trọn vẹn.
"Thực ra, anh nghĩ..." Chu Tường thì thào, "Anh nghĩ chúng ta có thể nỗ lực hơn nữa."
"Hửm?" Yến Minh Tu không hiểu.
"Nỗ lực hơn nữa để sinh em bé, như vậy bố em sẽ không lúc nào cũng muốn cử người..."
Chu Tường chưa kịp nói xong thì đã bị Yến Minh Tu lật người áp đảo, trong mắt cậu lóe lên lục quang tham lam: "Anh Tường nói đúng lắm, chúng ta phải chăm chỉ "nỗ lực" hơn nữa".
"Chờ đã, vừa rồi mới... ưm..."
Một ngôi nhà an toàn giống như cái lồng giam, bởi vì có người yêu bầu bạn mà đã biến thành một tổ ấm ngọt ngào.
Họ sẽ dùng quãng đời còn lại để chứng minh hết lần này đến lần khác, rằng tình yêu có thể vượt qua cả sống chết, vượt qua cả bản năng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro