Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 34

Tôi sắp hết thời gian.

Ngay lập tức, tôi cúi xuống và cưa con dao găm qua lại trên những sợi dây trói dưới chân mình thật mạnh và nhanh nhất có thể. Nếu tôi không chạy sớm, chúng sẽ bắt được tôi. Và ai biết được chúng sẽ làm gì sau đó.

Rất may, sợi dây mỏng như tôi nghĩ ban đầu và không mất nhiều thời gian để con dao găm đầy máu sắc bén xuyên qua các sợi dây. Không chần chừ thêm một giây phút nào, với đôi chân được giải phóng, tôi quay người và chạy nhanh nhất có thể, vung hai tay sang hai bên, ngay khi tên cầm đầu và ba tên Ghertun tiếp cận cơ thể của tên thứ năm.

Tôi nghe thấy tiếng tên cầm đầu chửi rủa, nghe thấy một tên Ghertun vấp phải cái xác, nhưng tôi vẫn tiếp tục chạy. Tôi có thể không mạnh mẽ, nhưng tôi nhanh nhẹn và tôi tận dụng điều đó làm lợi thế cho mình.

Tuy nhiên, điều tôi không ngờ tới là khu rừng sẽ tối đến mức nào. Hầu như không có ánh trăng sáng nào - thứ ánh sáng ở đây là từ vầng trăng lưỡi liềm - xuyên qua tán dây leo rậm rạp. Chỉ là những tia sáng mờ đây đó, giúp soi sáng một con đường rõ ràng cho tôi, nhưng tôi sợ rằng tên Ghertun sẽ có tầm nhìn tốt hơn trong bóng tối. Tôi biết người Dakkari có như vậy. Bóng tối là điểm yếu của con người và tôi không có chỗ cho sự yếu đuối. Không phải lúc này.

Hơi thở của tôi bật ra hoảng loạn, ồn ào và tôi cố gắng im lặng thì nghe thấy tiếng xào xạc phía sau, khi tôi nghe thấy tên cầm đầu ra lệnh cho nhóm Ghertun của mình, cách đó không xa. Chúng mất dấu tôi trong bóng tối dày đặc, nhưng chúng là những người trinh sát có kinh nghiệm theo dõi. Tôi sẽ không đánh giá thấp khả năng của chúng, vì chúng biết rõ khu rừng này hơn tôi.

Dù vẫn tiếp tục chạy nhưng tôi cố gắng im lặng nhất có thể. Nhưng tiếng bước chân của tôi rất lớn và tôi sợ rằng việc chạy sẽ thu hút sự chú ý của chúng nhiều hơn.

Khi chạy, tôi cắt đứt sợi dây trói tay mình, mặc dù tôi vụng về và làm trật cổ tay mình. Nó không thành vấn đề. Ít nhất tôi không bị trói, ít nhất tôi sẽ có cơ hội chiến đấu nếu một trong số chúng tìm thấy tôi.

Cơn đau bùng nổ ở vai, ngay trên vết bỏng, khi tôi chạy thẳng vào một tảng đá phủ đầy dây leo mà tôi chưa từng nhìn thấy và cơ thể tôi xoay tròn, nặng nề đáp xuống đất.

Thở hổn hển, tôi đẩy người lên và nghe thấy giọng của tên cầm đầu. Chúng đã ở rất gần.

Cách đó không xa, tôi nhìn thấy một vệt ánh trăng soi sáng một tảng đá lớn nhô ra, có một vết nứt ở giữa. Nó sẽ đủ lớn để tôi có thể chen vào.

Thở chậm lại, tôi đi đến chỗ đó. Nắm chặt con dao găm, tôi chen mình vào khoảng không nhỏ, tảng đá ép chặt quanh người. Vào giây phút đó, tôi nhìn thấy một mảnh đá vỡ dưới chân mình và tôi dừng lại trước khi nhặt nó lên. Tôi bước ra khỏi nơi ẩn náu, rụt tay lại và ném hòn đá xa nhất có thể, theo hướng ngược lại.

Khu rừng im lặng khi tôi nghe thấy tiếng nó va vào một tảng đá khác và rồi tôi thu mình vào trong khe nứt khi nghe thấy giọng của tên cầm đầu lần nữa. Chúng đã nghe thấy nó. Tốt.

Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng bước chân nhanh chóng đến gần. Tôi hít một hơi thật sâu và im lặng, nín thở. Cách đó vài thước, tôi thấy hai tên Ghertun đi ngang qua, mặc dù tôi không thể biết tên cầm đầu có phải là một trong số chúng hay không. Chúng chạy về phía nơi tôi ném tảng đá và khi chúng đi qua, tôi thở ra từ từ, nhẹ nhõm.

Tôi cảm thấy máu chảy xuống tay tôi từ con dao găm. Máu của Ghertun. Vẫn còn ấm nhưng tôi từ chối nghĩ về nó. Thế nhưng tôi vẫn lau tay và con dao găm vào quần cho đến khi sạch đi.

Tôi không biết mình đợi bao lâu nhưng tôi vẫn im lặng. Tôi lắng nghe. Ở phía xa, đủ xa, tôi nghe thấy những giọng nói lớn của bọn Ghertun vang lên, bật ra khỏi những tảng đá, vọng lại với tôi. Tôi lắng nghe cho đến khi không còn nghe thấy chúng nữa và tôi cầu nguyện rằng chúng sẽ tiếp tục đi về hướng nơi tôi ném hòn đá, thật xa, thật xa.

Khi cảm thấy an toàn, tôi từ từ ngọ nguậy ra khỏi khe nứt, vẫn nắm chặt con dao găm và quay về hướng ngược lại. Tôi không chạy. Tôi giữ những bước đi nhẹ nhàng và yên lặng, dùng những tảng đá để che chắn mình khỏi tầm nhìn để đề phòng.

Tim tôi như đông cứng trong lồng ngực khi nghe thấy tiếng la hét đau khổ từ xa. Thở gấp, tôi nhận ra đó là hướng mà hai tên Ghertun đã đi.

Tiếng la hét của chúng vang khắp khu rừng và tôi đứng yên, tựa lưng vào một tảng đá khi lắng nghe, tim đập thình thịch.

Sau đó, tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe mệnh lệnh bằng tiếng Dakkari vang vọng từ hướng đó.

Arokan.

Chắc chắn họ đã tìm thấy hai tên Ghertun. Niềm hy vọng tràn ngập trong tôi và tôi quay lại, nhanh chóng sải bước về hướng đó.

Arokan, Arokan.

Tôi có thể gặp anh sớm thôi. Tôi có thể cảm nhận được cánh tay anh vòng quanh tôi. Tôi có thể cảm thấy an toàn.

Những suy nghĩ đó thôi thúc tôi chạy, muốn gặp anh, cần được gặp anh.

Càng đến gần, tôi càng nghe thấy nhiều từ Dakkari xuyên qua khu rừng. Tôi đang tiến dần—

Tôi thở dốc khi tôi bất ngờ bị tấn công từ bên cạnh, tên Ghertun lạnh lẽo đè tôi xuống.

Tôi đập mạnh xuống đất và đôi vai vốn đã bị thương, bỏng rát của tôi va vào một tảng đá gần đó. Tôi cảm thấy có tiếng khớp xương kêu bốp.

Tiếng hét của tôi vang vọng khắp khu rừng.

"Con người khốn nạn," tên thủ lĩnh Ghertun rít vào mặt tôi, định với lấy con dao găm trong tay tôi, mặc dù tôi vùng vẫy bên dưới hắn. "Ngươi sẽ phải trả giá bằng mạng sống của họ."

Ở đằng xa, tôi nghe thấy tiếng gầm làm rung chuyển khu rừng.

Nhẹ nhõm. Arokan. Tôi biết đó là anh.

Nhận thức đó khiến tôi thêm quyết tâm và tôi nhanh chóng rút con dao găm ra, cắt được cánh tay của tên cầm đầu. Hắn rít lên ngạc nhiên nhưng khi tôi định đâm vào bụng hắn, hắn lăn người ra để tránh và tôi tận dụng cơ hội đó để nhảy lên.

Tôi bắt đầu chạy—

Chỉ để ngã sấp mặt khi hắn tóm lấy mắt cá chân tôi, răng tôi va vào nhau lập cập, môi tôi tách ra. Vai tôi giật giật và tôi kêu lên, cảm thấy hắn tóm lấy chân tôi cao hơn.

Tôi lăn lộn và thấy tên cầm đầu đang cố gắng đứng dậy. Tôi đá, đập mạnh. Tôi đá vào mặt hắn. Vòng tay của hắn nới lỏng trên chân tôi. Tôi đá hắn lần nữa bằng chân còn lại, cuối cùng cũng thoát ra được.

Tôi cảm thấy mặt đất bắt đầu rung chuyển. Tôi nhận ra nó. Tôi biết rằng pyroki đang đến rất nhanh, rất nhiều con dựa vào âm thanh của nó. Tôi nghe thấy tiếng vang của nó ngày càng lớn hơn.

Tôi nhảy dựng lên và nhìn tên thủ lĩnh Ghertun đang nằm trên mặt đất. Dường như hắn nhận ra rằng thời gian của mình có hạn. Hắn nghe thấy người Dakkari đang đến, giống như tôi.

"Đầu hàng đi," tôi thở hổn hển, cố gắng lấy lại hơi thở, giơ con dao găm ra, để mắt đến hắn, "và ngươi sẽ được tha mạng."

Hắn bật ra tiếng cười khủng khiếp đó. "Ngay cả ngươi cũng biết điều đó không xảy ra, con người." Tôi căng thẳng khi cánh tay hắn uốn cong, khi hắn chuẩn bị chống lên khỏi mặt đất. "Ta sẽ tận dụng cơ hội của mình với ngươi."

Hắn lao tới. Mặc dù tôi thấy trước hắn đang đến, mặc dù tôi đã sẵn sàng, nhưng tôi không chuẩn bị trước cho tốc độ của hắn và hắn đánh bật con dao khỏi tay tôi trước khi tôi kịp chớp mắt.

Phía sau tôi, tôi nghe thấy tiếng pyroki gầm lên qua bãi đất trống. Đôi mắt của tên Ghertun mở to và hắn loạng choạng lùi lại, chuẩn bị bỏ chạy. Tôi quay lại và thấy Arokan vung người khỏi Kailon, lưỡi kiếm đã rút ra khỏi vỏ.

Tên Ghertun không chạy được xa.

Với một tiếng gầm giận dữ, vị vua của tôi vung thanh kiếm của mình, đâm vào bụng tên cầm đầu, ngay nơi trái tim hắn. Hắn chết ngay khi nó xuyên qua.

Tên cầm đầu ngay lập tức ngã sấp mặt xuống, nhưng Arokan quay sang tôi, tên Ghertun đã chết bị lãng quên.

Biểu cảm của anh thật dữ dội. Đôi mắt anh hoang dại, ngực anh phập phồng với hơi thở thô ráp, máu Ghertun bắn tung tóe khắp ngực và mặt anh.

Môi tôi há ra. Tôi chưa bao giờ thấy vị vua bộ lạc của mình trông...sa sút như vậy.

Sự nhẹ nhõm khiến nước mắt tôi trào ra khi cánh tay anh vòng qua tôi, nâng tôi dựa vào ngực anh. Tôi cắn môi khi vai tôi bị kéo ra và anh nhẹ nhàng dùng sức hơn khi nhận thấy tôi đang giữ nó một cách kỳ lạ.

"Luna," anh thì thầm vào tai tôi. Anh đang run rẩy, các cơ ở cánh tay, vai và ngực rung lên với adrenaline chảy khắp cơ thể. "Luna."

Ngay sau đó, phần còn lại của các chiến binh xông qua bãi đất trống, bao vây chúng tôi.

"Có n-năm tên," tôi nói với anh. "Em đã giết một tên trước đó."

Vẻ mặt của Arokan đanh lại và anh quay sang pujerak của mình, tôi bắt gặp ánh mắt của anh ta. Vòng tay của Arokan siết chặt quanh tôi khi anh nói, "Còn một tên nữa. Đừng quay lại cho đến khi hắn chết."

Pujerak nghiêng đầu. Anh ta gọi các chiến binh và họ lao ra ngoài. Tôi biết họ sẽ lùng sục khắp khu rừng. Họ sẽ không dừng lại cho đến khi mệnh lệnh của Arokan được thực hiện.

Arokan đưa cả hai chúng tôi lên Kailon. Kiệt sức bắt đầu đè nặng lên tôi. Bây giờ tôi đã an toàn, tất cả những gì tôi muốn làm là ngủ. Tôi vẫn được ôm trong vòng tay anh, tựa đầu vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim anh đập.

Vị vua của tôi nhìn xuống mặt tôi, vẻ mặt anh đanh lại trước bất cứ thứ gì anh nhìn thấy. Cơn thịnh nộ lọt vào mắt anh, nóng bỏng và giận dữ. Tôi nhận ra anh đang làm mọi thứ để không bùng nổ.

Tôi đưa tay chạm vào má anh và anh nhắm mắt lại, cánh mũi phập phồng, ôm lấy tay tôi. Anh đưa trán mình xuống trán tôi, nhẹ nhàng.

Anh nói khàn khàn, "Ta sợ...vok!"

Anh dừng lại với một lời chửi rủa và tôi vẫn có thể cảm thấy anh run rẩy trước tôi dù anh nghĩ gì.

"Đưa em về nhà, Arokan," tôi thì thầm.

Không nói nên lời, vị vua của tôi gật đầu và thúc giục Kailon chạy nước rút về phía trại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro