CHƯƠNG 13
Khi tôi thức dậy vào sáng hôm sau, toàn thân tôi đau nhức ở những nơi mà tôi chưa từng biết là có tồn tại.
Và lần đầu tiên Arokan vẫn nằm trên giường cạnh tôi.
Đầu tôi tựa vào vai anh, gần giống tư thế mà tôi đã ngủ, khiến tôi tự hỏi liệu mình có di chuyển dù chỉ một inch hay không. Anh ấm áp, mí mắt nhắm nghiền, lồng ngực phập phồng nhịp nhàng, mềm mại.
Nhăn nhó khi cử động chân, tôi cảm thấy một cơn đau nhói sâu bên trong cơ thể.
Nó đủ để đánh thức Arokan, người giật mình tỉnh giấc ngay lập tức, khiến tôi căng thẳng.
Anh lại phát ra âm thanh ầm ầm trầm trầm đó trong lồng ngực và đôi mắt viền vàng của anh dõi theo khuôn mặt tôi, nghiên cứu tôi.
Mí mắt anh hơi hạ xuống và tôi thở hổn hển khi bàn tay anh di chuyển bên dưới lớp lông, di chuyển để khum lấy âm hộ của tôi, ý định của anh rõ ràng.
Hơi thở của tôi trở nên gấp gáp, tôi nắm lấy cổ tay anh và giữ nó cố định. Cắn môi, tôi thì thầm, "Em đau."
Anh chớp mắt, ánh mắt trong trẻo trở lại và anh ngồi dậy trên giường, cởi bỏ lông thú khỏi cơ thể chúng tôi, phơi bày hình ảnh khỏa thân của chúng tôi trong không khí se lạnh.
Tôi chống lại mong muốn che đậy bản thân khỏi đôi mắt đang tìm kiếm của anh, nhưng tôi buộc tay mình phải giữ nguyên vị trí, biết rằng anh đã nhìn thấy mọi bộ phận của tôi, rằng sự e thẹn của tôi chẳng còn ích lợi hay mục đích gì nữa.
Tôi cắn môi dưới khi ngón tay anh lướt qua âm hộ và đùi trong của tôi. Khi tôi nhìn thấy quai hàm của anh nghiến chặt, tôi nhìn xuống và chết lặng khi nhìn thấy mớ hỗn độn mà chúng tôi tạo ra. Máu và hạt giống bao phủ lớp lông bên dưới và phần đùi trong của tôi, nơi bắt đầu có dấu hiệu của những vết bầm tím mới.
Arokan thì thầm điều gì đó bằng tiếng Dakkari, giọng anh có vẻ...tức giận. Sau đó tôi giật mình khi anh hét thứ gì đó về phía lối vào lều.
Anh kéo chăn quanh người tôi trước khi cánh cửa lều mở ra để lộ hai người đàn ông Dakkari, một lần nữa mang bồn tắm và xô nước nóng vào.
Arokan đứng dậy khỏi giường trong trạng thái khỏa thân hoàn toàn, vòng về phía tôi khi những người đàn ông rời đi, để lại một bồn tắm đầy hơi nước sau lưng họ.
Tôi thở hổn hển khi anh nhẹ nhàng bế tôi vào lòng và đi một đoạn ngắn đến bồn tắm, thả cả hai chúng tôi vào trong.
Một tiếng thở dài khoan khoái bất ngờ thoát ra khỏi tôi khi nước nóng quấn tôi trong một cái kén hơi ấm êm dịu, làm dịu đi những cơ bắp nhức nhối của tôi, làm dịu đi phần nào cơn đau nhức giữa hai đùi.
"Tốt hơn?" Arokan càu nhàu, dịch chuyển tôi để tôi nằm giữa hai chân anh, cho đến khi tôi cảm thấy dương vật hơi cương của anh đang tựa vào hông của tôi.
"Ừ," tôi thì thầm, ngạc nhiên vì cảm thấy ngượng ngùng với anh sáng hôm đó. Đêm qua trở lại với tôi trong những tia sáng sống động, của niềm vui cháy bỏng và những cú thúc đẩy thống trị. Về đôi mắt đen của Arokan, về những lời nói thú vị, bẩn thỉu của anh chỉ càng khiêu khích tôi, về sức nóng và cục u rung chuyển của anh cũng như cách bàn tay anh di chuyển trên cơ thể tôi một cách quen thuộc khiến tôi cảnh giác.
Lều có mùi như...tình dục. Và sau đêm qua, sau khi trải qua sự khao khát và ham muốn mãnh liệt, đáng sợ mà tôi cảm thấy với anh, tôi lo lắng rằng mình sẽ không bao giờ còn như trước nữa, rằng bây giờ tôi sẽ không bao giờ nhìn Arokan như cũ nữa khi tôi biết anh có khả năng gì, bây giờ tôi biết anh có khả năng giải phóng những gì trong tôi.
Dù người phụ nữ đêm qua là ai - người phụ nữ ham muốn, đầy nhục dục đáp ứng từng cú thúc của anh và muốn nhiều hơn nữa - đó không phải là tôi. Cô ấy là một người xa lạ đối với tôi, một người mà tôi mới gặp.
Những nỗi sợ của tôi đã trở thành sự thật. Tôi thích nó. Và bây giờ tôi đã thay đổi vì điều đó.
Arokan nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể tôi, nhẹ nhàng cọ rửa giữa hai đùi tôi cho đến khi dấu vết của việc chúng tôi quan hệ được rửa sạch.
"Bây giờ thì sao nữa?" Tôi thì thầm, cảm thấy bối rối và lạ lùng như sắp rơi nước mắt vì sự dịu dàng của anh. Tôi có thể xoay xở được nếu anh thô bạo hoặc lạnh lùng với tôi, nhưng Arokan này...người đàn ông này thì tôi không thể xử lý được.
Arokan không trả lời tôi. Anh chỉ tiếp tục tắm rửa cơ thể tôi, luồn ngón tay vào tóc tôi. Cuối cùng, anh cởi chiếc vòng cổ nặng nề, xoa bóp những vết nó để lại trên cổ tôi rồi ném nó xuống sàn lều.
Khi nước bắt đầu nguội, anh bế tôi ra ngoài và lau khô người tôi. Anh đi đến những chiếc rương ở bức tường phía xa của lều, nhưng rồi lại do dự. Thay vào đó, anh chộp lấy chiếc quần và áo dài tôi đã may và giúp tôi mặc chúng.
Tôi biết ơn vì điều đó nhiều hơn những gì anh có thể nhận ra. Khi được tắm rửa và mặc bộ quần áo quen thuộc, tôi cảm thấy như mình có thể thở lại được.
"Hôm nay chúng ta sẽ có những dấu ấn mới," anh nói với tôi, giọng vang lên khi anh mặc một chiếc quần mới trông như được làm bằng da, ôm lấy cặp đùi dày và cơ bắp của anh. Những chiếc còng vàng quanh cổ tay anh lấp lánh khi anh buộc dây giày.
"Dấu ấn?" Tôi hỏi, nhìn anh với vẻ lo lắng.
Anh đến gần tôi và hơi thở của tôi hơi nông khi anh nâng cằm tôi lên nhìn anh. Trong một khoảnh khắc, tôi nghĩ anh sẽ hôn tôi lần nữa, giống như đêm qua.
Nhưng anh không làm thế. Tôi không chắc mình thất vọng hay nhẹ nhõm vì điều đó, điều đó khiến tôi băn khoăn.
Anh chỉ nhìn tôi theo cách khiến tôi cảm thấy dễ bị tổn thương và bị phơi bày. Giống như anh có thể nhìn thấy tất cả những suy nghĩ đen tối nhất của tôi, tất cả những hối tiếc của tôi được viết trên xương tủy của tôi.
Cuối cùng, bàn tay anh nắm lấy cổ tay tôi. "Em sẽ nhận được dấu ấn ở đây. Em sẽ nhận được dấu ấn của tộc ta. Của Rath Kitala. Vì bây giờ em là một trong số họ và tất cả con cháu của chúng ta cũng sẽ thuộc về họ."
Sự nhận thức đánh vào tôi. Mắt tôi hướng đến ngực anh, cánh tay anh, lần theo những đường vàng xoáy, một hoa văn tuyệt đẹp trên da thịt anh.
Hình xăm.
Tôi cảm nhận được áp lực từ cái nắm tay của anh quanh cổ tay tôi và nghĩ rằng những dấu ấn của tôi sẽ phản chiếu chiếc còng vàng của anh. Một biểu tượng.
Biểu tượng của nữ hoàng.
Nuốt chửng cục nghẹn trong cổ họng, tôi không nói ra những nghi ngờ trong đầu. Tôi biết gì về người Dakkari? Hầu như không có gì. Tôi biết gì về việc trở thành nữ hoàng của họ, về việc trở thành nữ hoàng của một vị vua bộ lạc?
Không gì hết.
Tôi cảm thấy mình giống như một kẻ mạo danh nhưng việc nhận được các dấu ấn sẽ khiến tôi càng cảm thấy giống kẻ mạo danh hơn. Thậm chí còn xa rời bản chất của tôi hơn nữa, càng xa rời khỏi cuộc sống trước của tôi.
Đêm qua, Arokan tiết lộ rằng anh nghĩ tôi mạnh mẽ, dũng cảm và trung thành. Lời nói của anh đã chạm đến điều gì đó trong tôi, xoa dịu điều gì đó trong tôi.
Tôi muốn trở nên mạnh mẽ. Nhưng còn hơn thế nữa vì tôi nhận ra mình phải như vậy. Không có chỗ cho sự hèn nhát. Không có ở đây. Không phải ở trại Dakkari.
Vì vậy, tôi gật đầu. Tôi nói: "Em sẵn sàng."
Arokan có vẻ hài lòng với điều đó vì anh lướt ngón tay lên xương gò má của tôi.
Rồi anh dẫn tôi ra ngoài, tận hưởng không khí trong lành, tận hưởng ánh nắng rực rỡ.
Buổi sáng hôm đó thật yên tĩnh, như thể phần lớn người trong trại đang ngủ say nhờ thứ đồ uống lên men từ đêm hôm trước. Như thường lệ, có hai người canh gác ở lều nghiêng đầu khi chúng tôi xuất hiện, nhưng Arokan vẫn tiếp tục di chuyển, liên tục dẫn tôi vào sâu hơn trong trại.
Bất kỳ người Dakkari nào mà chúng tôi gặp đều nghiêng đầu, tránh ánh mắt của họ trước khi lao đi thực hiện nhiệm vụ trong ngày. Chẳng mấy chốc, Arokan đưa chúng tôi đến trước một căn lều bình thường, không khác gì những căn lều xung quanh.
Anh gọi bằng tiếng Dakkari và một lúc lâu sau, một phụ nữ lớn tuổi xuất hiện.
"Vorakkar," bà chào, mặc dù bà có vẻ hơi bực mình vì trời còn sớm. Tôi quan sát cuộc trao đổi của họ một cách thích thú và nhận thấy rằng bà lão đó không né tránh ánh mắt của Arokan, không giống như những thành viên khác trong trại.
Họ nói nhanh bằng tiếng Dakkari, những từ ngữ nhanh chóng lướt qua đầu tôi. Tôi tự hỏi liệu có lúc nào đó tôi có thể hiểu được ngôn ngữ này một cách trọn vẹn hay không.
Không có khả năng, tôi nghĩ.
Cuối cùng, bà lão cũng nhìn tôi. Môi mím lại, bà ấy nhìn tôi từ đầu đến chân trước khi nghiêng đầu và nói, "Morakkari. Cô đến để in dấu ấn của cô."
Tôi chớp mắt khi bà ấy nói thứ tiếng thiên hà, khi bà ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, viền mắt bà có viền màu xanh lá cây chứ không phải màu vàng. Làn da đen sạm của bà nhăn nheo giống như các bô lão ở làng tôi, nhưng mái tóc bà vẫn đen bóng, được tết và trang trí bằng những hạt cườm đủ màu sắc.
"Thật vinh dự, Morakkari," bà ấy lại nói, nhưng có điều gì đó trong giọng điệu của bà ấy khiến tôi nghi ngờ lời nói của bà. Bà ấy có vẻ sắc sảo, nhạy bén.
Tôi nhận ra rằng bà ấy không ấn tượng với tôi, không ấn tượng với việc Arokan chọn nữ hoàng. Mirari đề cập đến những người không đồng ý với việc con người như tôi giữa bộ lạc. Bà ấy có phải là một trong số họ không?
Đáng ngạc nhiên là tôi thấy việc bà ấy không quan tâm đến tôi... thật sảng khoái. Đó là sự trung thực. Tôi có thể xử lý việc trung thực.
"Cám ơn," tôi đáp vì không biết nói gì hơn.
"Cô có thể gọi tôi là Hukan," bà trả lời.
Tôi nghiên cứu bà ấy cũng như bà ấy nghiên cứu tôi. Bà ấy đã cho tôi biết tên thật của mình. Có phải vì bây giờ tôi là nữ hoàng của Arokan? Tôi không thể không nhớ những gì Mirari đã nói với tôi. Rằng đôi khi người Dakkari nói tên riêng của họ cho những người mà họ không tôn trọng, như một sự xúc phạm.
Tôi không nói lại tên của tôi. Một phần vì bằng cách nào đó tôi biết Arokan sẽ không chấp thuận và một phần vì tôi không muốn. Có lẽ người Dakkari quan tâm đến việc chỉ nêu tên của mình cho những người tin tưởng hoặc quan tâm.
Thế mà Arokan lại cho mình biết tên anh, tôi không khỏi nghĩ. Tôi đặc biệt không nghĩ rằng anh tin tưởng tôi hay quan tâm đến tôi ngoài ham muốn thuần túy và sự cần thiết đối với một nữ hoàng.
"Hukan," tôi lặp lại.
Đôi mắt bà hơi nheo lại trước khi nhìn Arokan. Anh cũng đang quan sát bà ấy, quan sát tôi, như thể tất cả chỉ là một bài kiểm tra. Anh có biết bà ấy không chấp nhận tôi không?
Có lẽ vậy, tôi nghĩ. Có điều gì đó về Arokan nói với tôi rằng anh không vượt qua được nhiều điều. Anh luôn quan sát, luôn nhận thức. Có lẽ đó là lý do tại sao anh trở thành một vị vua tốt trong bộ lạc, tại sao anh được kính trọng.
"Vào trong đi, Vorakkar. Morakkari," Hukan nói, dẫn chúng tôi vào trong. Lều của bà ấy nhỏ hơn lều của chúng tôi nhiều nhưng đủ thoải mái với một chiếc giường lông thú và đệm. Hương cháy bên trong, tràn ngập căn lều với hương thơm đất nồng nàn, khiến tôi rưng rưng nước mắt.
Bà ấy dẫn chúng tôi đến một chiếc bàn thấp ở giữa lều và tôi đi theo sự dẫn dắt của Arokan và ngồi xuống những chiếc đệm cạnh anh.
Hukan lấy vật liệu từ tủ ngăn kéo và quay trở lại bàn, từ từ hạ mình xuống đối diện với chúng tôi. Đôi mắt bà ấy lại lướt qua tôi lần nữa. Tôi đã quá quen với việc người Dakkari lảng tránh ánh mắt của họ đến nỗi tôi ngạc nhiên rằng điều đó khiến tôi khó chịu đến thế nào.
"Cô tiếp tục mặc bộ quần áo nekkar của mình," bà ấy nhận xét. "Bây giờ cô không nghĩ mình là người Dakkari sao?"
Tôi chớp mắt.
Arokan khẽ hít một hơi. "Kivale," anh nói, mặc dù đó là một cái tên hay một lời cảnh báo thì tôi không biết.
"Nữ hoàng của ngài nên tự hào khi đeo đồ trang sức của Dakkari," Hukan nói và tôi choáng váng trước giọng điệu của bà ấy cũng như cách bà ấy nhìn Arokan. Trong lúc đó, bà ấy vẫn tiếp tục sắp xếp vật liệu của mình như thể không có chuyện gì xảy ra. Bà ấy đang chỉ trích tôi dù chúng tôi mới gặp nhau. "Đó là sự thiếu tôn trọng đối với ngài, Arokan. Thiếu tôn trọng đối với tất cả chúng ta."
Tôi hít một hơi khi nghe đến tên anh, sự hoài nghi lan khắp người tôi. Tôi nghĩ rằng không thành viên nào trong bộ lạc của anh được cho là biết tên anh, chứ đừng nói đến việc nói nó.
Ngoại trừ một điều, tôi nhớ ra. Anh nói rằng không ai biết tên anh ngoại trừ một người.
Người phụ nữ này là ai đối với anh?
"Đủ rồi," anh nói, giọng sắc bén và Hukan ngừng lại, bàn tay đưa ra của bà ngưng lại trên một cây kim. Khi tôi nhìn anh, tôi thấy sự tức giận khó che giấu của anh. "Ta không quan tâm cô ấy mặc gì. Cô ấy là con người. Bây giờ cô ấy cũng là người Dakkari. Bà vượt qua giới hạn khi nói chuyện với nữ hoàng của ta theo cách này. Kể cả bà, Kivale."
Anh đang...bảo vệ tôi?
"Hãy tha thứ cho tôi," Hukan cuối cùng cũng nói, sau một khoảng dừng ngắn khó chịu, mặc dù bà ấy chỉ nhìn vào mắt Arokan. "Cô biết tôi chỉ là một bà già lú lẫn."
Nhìn xuống quần và áo dài của mình, tôi chưa bao giờ nhận ra rằng cách ăn mặc của tôi sẽ phản ánh kém không chỉ về tôi mà còn về Arokan. Tôi thậm chí chưa bao giờ nghĩ rằng nó có thể được coi là một sự xúc phạm.
"Bà có thể cầu xin nữ hoàng tha thứ, Kivale," Arokan nói, giọng vẫn sắc bén như một lưỡi dao.
Hukan nhìn vào mắt anh rồi bà ấy nhìn xuống bàn, từ từ sắp xếp lại những chiếc kim và lọ vàng trước khi bắt gặp ánh mắt của tôi.
"Hãy tha thứ cho tôi, Morakkari," bà nói. "Tôi quên mất địa vị của mình."
"Bà đưa ra ý kiến của mình," một lúc sau tôi trả lời vì muốn giữ hòa khí. "Không có gì để tha thứ cả."
Bà chớp mắt, môi mím lại.
"Tôi là con người," tôi nói. "Tôi không xấu hổ về điều đó và tôi sẽ không xin lỗi vì điều khiến tôi cảm thấy thoải mái."
Tôi cảm nhận được ánh mắt của Arokan nhưng tôi giữ chặt lấy mắt bà ấy. Hukan làm tôi nhớ đến người thợ may mà tôi từng làm việc ở làng. Người phụ nữ đó cứng rắn như đinh đóng cột và luôn luôn thử thách tôi bằng những lời nói sắc bén và thái độ cáu kỉnh. Tôi đã quen với những lời chỉ trích, chỉ từ những người tôi quen biết. Tuy nhiên, có một điều tôi biết rõ là nếu không đứng lên bảo vệ bản thân ngay từ đầu, tôi sẽ luôn kém cỏi hơn trong mắt bà ấy.
Hukan quay đi trước và ngón tay tôi co giật, nhẹ nhõm. Bà ấy nhìn xuống những chiếc bình, nhặt một lọ thuốc mỡ trong suốt và hỏi, "Ngài có muốn làm trước không, Vorakkar?"
Tôi chợp mắt. Arokan cũng sẽ lấy dấn ấn vào ngày hôm nay à?
Arokan giơ cổ tay ra đáp lại, vẻ bực tức vẫn còn rõ ràng. Hukan bôi thuốc mỡ ngay phía trên chiếc còng vàng của anh thành một dải dày, quấn quanh, đợi một lúc rồi lau đi.
Mặc dù có chút căng thẳng trong lều nhưng tôi sớm bị phân tâm bởi quá trình xăm mình. Tôi quan sát Hukan làm sạch những chiếc kim của bà ấy rồi nhúng một chiếc vào vàng, cân bằng cây kim giữa hai ngón tay một cách dễ dàng. Nhanh chóng, bà đâm kim vào da thịt Arokan, nhúng kim, đâm lại, nhúng lại, đâm, đâm lại, đâm. Lặp đi lặp lại cho đến khi bà có được hình dáng của một dải băng rộng trải dài khoảng không phía trên cổ tay của anh.
Mặc dù bà ấy cực kỳ nhanh nhẹn và tài năng với chiếc kim của mình, nhưng quá trình này diễn ra chậm chạp, lặng lẽ và tẻ nhạt. Nhưng có một vẻ đẹp đầy mê hoặc ở nó, một nghệ thuật tinh tế. Rõ ràng là Hukan làm điều này nhiều lần trước đây.
Chẳng mấy chốc, một cổ tay đã xăm xong. Hình xăm rộng và dày gần bằng cổ tay của anh, một dải vàng sáng lấp lánh. Nó thật đẹp và nó làm làn da anh lung linh trong ánh sáng.
Cổ tay còn lại của Arokan được thực hiện theo quy trình chậm rãi, phức tạp tương tự cho đến khi hai hình xăm gần như giống hệt nhau.
Mắt anh chạm mắt tôi và anh nói, "Bây giờ đến em, kassikari."
Tôi không hề tỏ ra do dự khi đưa cổ tay qua bàn. Tôi không cần phải cho Hukan thêm lý do để ghét tôi nữa. Với một động tác gần như thói quen, bà ấy lặp lại quá trình làm sạch, bôi thuốc mỡ lên cổ tay tôi.
Bà nhúng chiếc kim sạch vào nồi, nhưng dừng lại, ngước nhìn Arokan trước khi hỏi điều gì đó bằng tiếng Dakkari.
"Rath Kitala," anh trả lời.
"Rath Kitala?" Hukan chậm rãi lặp lại, đôi mắt bà nheo lại.
"Lysi," anh đáp, lông mày nhướng lên như thể đang thách thức bà, như thể thách bà dám hạch họe anh.
Lông mày của tôi nhíu lại khi theo dõi cuộc trao đổi, bối rối vì nó. Môi của Hukan lại mím vào nhau rồi bà ấy đâm cú đâm đầu tiên vào cổ tay tôi, mặc dù nó rất hung hãn.
Mắt mở to trước cơn đau nhói, tôi nhìn Arokan, gần như bị phản bội. Anh thậm chí còn không hề nao núng, không hề cử động trong suốt quá trình đánh dấu của mình. Tôi quyết định rằng nó không thể gây tổn thương nặng nề đến vậy.
Nó đau như quỷ. Tuy nhiên, tôi nghi ngờ, sau cú đâm thứ hai, thứ ba, thứ tư của Hukan, rằng bà ấy thô bạo với tôi hơn một chút so với với Arokan. Bà ấy dường như chắc chắn dồn nhiều sức hơn vào đó.
Môi Arokan nhếch lên trước vẻ mặt phẫn nộ của tôi, nhưng anh vẫn im lặng, chỉ nhìn tôi.
Chẳng bao lâu sau, một sợi dây mảnh bắt đầu hình thành trên cổ tay tôi. Nó không rắn chắc như của Arokan, cũng không rộng bằng, nhưng nó có thiết kế xoáy tròn giống như những vết hằn trên bắp tay, ngang ngực, ngang vai anh.
Chẳng bao lâu, bà bắt đầu làm sợi thứ hai, cao hơn sợi đầu tiên khoảng nửa inch, với cùng một thiết kế, mặc dù kiểu dáng trông hơi khác một chút.
Dù nước mắt trào ra vì đau đớn, tôi chớp mắt đi vì không muốn Hukan nhìn thấy. Cảm giác như tôi có điều gì đó muốn chứng minh với bà ấy, nên tôi tự hào vì mỗi khi bà ấy ngước nhìn tôi với ánh mắt dò xét, nét mặt tôi đều vô cảm, mắt tôi khô khốc.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi bà ấy thả cổ tay tôi ra, lau đi một ít máu chảy ra và phủ lên lớp vàng một lớp thuốc mỡ trong suốt.
Tuy nhiên, đó chỉ là tạm thời vì bà ấy sốt ruột ra hiệu cho cổ tay còn lại của tôi.
Vì vậy, tôi nghiến răng, ném một cái nhìn khinh bỉ về phía Arokan, và bà ấy bắt đầu thực hiện các dấu hiệu tiếp theo.
Có vẻ như phải mất nhiều giờ sau nó mới hoàn thành.
Khi bà ấy thả tôi ra, tôi cảm thấy rùng mình vì đau và mặt tôi có lẽ tái nhợt, nhưng tôi nhìn xuống cổ tay mình, xoay chúng để xem từng inch.
"Chúng thật đẹp," tôi nói nhẹ nhàng, ngước nhìn Hukan.
Bà ấy phớt lờ tôi, chỉ đơn giản dọn dẹp và đóng gói vật liệu trước khi cất chúng vào ngăn kéo.
Arokan đứng dậy và giúp tôi đứng dậy, đặt tay lên phần lưng dưới của tôi. Hơi ấm của anh thật dễ chịu.
"Kivale," anh thì thầm, nghiêng đầu. "Kakkira vor. Cảm ơn bà đã dành thời gian."
Sau đó anh giục tôi đến lối vào lều.
"Hãy để tôi nói chuyện với Morakkari của ngài một lát," Hukan nói trước khi tôi bước ra ngoài.
Arokan do dự, nhìn bà bằng đôi mắt nheo lại đầy nghi ngờ. Anh nhìn tôi rồi lắc đầu và chui ra ngoài, để lại tôi một mình với người phụ nữ lớn tuổi hơn. Tôi thà ở một mình với một trăm con pyroki, tôi nghĩ.
"Cô không đủ tốt cho ngài ấy," Hukan nói đơn giản, giọng bà ấy trầm và tĩnh lặng. "Ngài ấy đã sai lầm khi chọn cô."
Tôi sững người, thẳng lưng, lời nói của bà ấy thật...đau đớn.
"Có phải bà không thích tôi vì tôi không phải người Dakkari?" Tôi hỏi, giữ giọng đều đều. "Bởi vì tôi là con người?"
"Nik," cô nói. "Tôi không thích cô vì tôi nghĩ cô yếu đuối. Tôi nghĩ cô không có cốt cách để trở thành Morakkari. Không giống mẹ ngài ấy."
Mẹ của anh?
Lông mày tôi nhíu lại và tôi hạ giọng xuống để Arokan không nghe thấy. "Bà không biết gì về tôi cả."
Tôi hít một hơi khi Hukan đưa tay ra nắm lấy cổ tay trầy xước của tôi, ngay trên những vết xăm bà vừa tạo ra trên da thịt tôi. Bà ấy siết chặt và cơn đau xèo xèo xuyên qua tôi, khiến tôi choáng váng. "Đây là những dấu hiệu giống như mẹ ngài ấy. Thật là xấu hổ khi chúng là dấu ấn của cô bây giờ. Có thể bây giờ ngài ấy chưa thấy điều đó. Theo thời gian, ngài ấy sẽ thấy được. Ngài ấy sẽ nhận ra rằng cô là sai lầm như thế nào đối với ngài ấy, đối với bộ lạc."
Tôi giật mạnh cổ tay mình khỏi tay bà ấy, khiến bà ấy vấp ngã. Ánh mắt bà ấy nhìn tôi đầy ngạc nhiên.
"Đừng bao giờ chạm vào tôi nữa," tôi rít lên.
Quai hàm bà nghiến chặt, mắt nheo lại, nhưng bà khôn ngoan giữ lưỡi. Cơn giận nổi lên, nóng bỏng và nhanh chóng. Tôi chưa bao giờ thích những kẻ bắt nạt và không nghi ngờ gì rằng bà ấy là một trong số đó, bất chấp tuổi tác của bà ấy.
"Mẹ tôi bị một trong những con pyroki hoang dã của các người hành hạ, bên ngoài sự bảo vệ của ngôi làng chúng tôi," tôi nói với bà ấy, nhìn chằm chằm vào bà ấy và đứng thẳng lên. Tôi bước tới gần, để bà ấy có thể nghe thấy khi tôi thì thầm: "Tôi đã tự tay giết bà ấy bằng một lưỡi dao để xoa dịu nỗi đau của bà ấy. Tôi mới mười lăm tuổi. Vậy nên đừng bảo tôi có cốt cách để làm gì. Bà chưa biết gì về tôi."
Một hơi thở sắc nhọn phả ra từ lỗ mũi phẳng của bà ấy khi tôi lùi lại.
Tôi quay lưng lại không thèm liếc nhìn lần thứ hai và bước ra khỏi lều, tránh xa làn hương giả tạo đó.
Khi ra ngoài, tôi cảm thấy như mình có thể thở lại được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro