Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Oneshot

Hãy kết thúc chuyện này đi, Diệp Tịch Vụ. 
Đó là những gì hắn tự nhủ với mình, đó là những gì hắn nói sau khi nghe Chấp Bạch Vũ kể lại những câu chuyện tồi tệ về chuyến thăm của vợ hắn trong tù. Vị tướng này thực sự là một đồng minh xuất sắc, xuất sắc trong chiến đấu, một tín đồ của hắn và bạn bè rất trung thành. Tuy nhiên, cậu ta là một gián điệp thất bại và năng lực nghe lén có hạn, thậm chí không thể rút ra kết luận mạch lạc từ cuộc trò chuyện giữa Diệp Tịch Vụ và Tiêu Lẫm trong tù.

Hoàng đế cảm nhận được vị đắng, mỉa mai của máu mình trong miệng, đóng cuộn trúc lại và hung hăng ném nó lên bàn, đứng dậy khi đứng một mình trong căn phòng đó. Đàm Đài Tẫn đã dốc hết sức để khống chế, mặc dù sự ghen tuông đang ăn mòn trong tâm trí hắn như một ngọn lửa đầy đau đớn, khiến ruột và máu của hắn dường như sắp tan chảy và biến mất trong lòng.

Đàm Đài Tẫn tự coi mình là một người kiên nhẫn. Hắn từ từ yêu Diệp Tịch Vụ, nhưng hắn biết hắn không giành được tình yêu của nàng. Trái tim nàng ấm áp nhưng lại lạnh giá với hắn, mãi vẫn chưa nằm trong tầm tay hắn. Vì lẽ đó, hắn hứa với nàng và bản thân hắn sẽ thật kiên nhẫn, hắn sẽ tinh tế từng ngày để chinh phục tình cảm tốt đẹp của vợ hắn cho đến khi nàng khuất phục. Sự chính phục đó giống như một sự leo lên dần dần trên một cái thang, từng bước một thấu tâm. Hắn ở đó để lắng nghe nàng và thắp sáng đêm tối của cô bằng đom đóm, hắn ở bên cạnh nàng để bảo vệ nàng, yêu nàng, ở bên nàng trải qua tất cả những thời điểm cả tốt và xấu. Từ đó, Đàm Đài Tẫn đã học được cách không được để sự tham luyến lấn át trí óc khi nói đến Diệp Tịch Vụ.

Nhưng bao cố gắng như vậy mà vẫn không thể đủ.

Hắn vẫn luôn biết vợ mình cuồng Tiêu Lẫm, điều này càng khiến cảm giác trong lòng hắn càng thêm trào dâng mãnh liệt. Lúc đầu, hắn ta thực sự nghĩ rằng mục đích của Diệp Tịch Vụ với Thịnh Quốc hoàng tử đều xoay quanh tham vọng trở thành hoàng hậu. Với tư cách là một chắt tử, hắn giữ suy nghĩ đầy mỉa mai và chế giễu. Tuy nhiên, mọi thứ đang thay đổi, tất cả đều từ từ, tất cả đều rất từ từ cho đến khi Diệp Tịch Vụ bắt đầu đi theo hắn và nhìn chồng mình nhiều hơn, như thể quên đi tham vọng trước đây của mình.

Trong sự thay đổi của nàng, hắn thấy mình yêu người phụ nữ này. Hắn trở thành hoàng đế, mỗi ngày đều mặc lụa và vàng, nếu Diệp Tịch Vụ đối xử tốt với hắn vì Hậu vị cũng không sao, vì hắn mà không phải vì hắn cũng chả sao. Hắn sẽ không ngại đưa nó cho nàng miễn là nàng ở bên cạnh hắn. Suy nghĩ như vậy khiến hắn cảm thấy có chút ổn định về những gì đang xảy ra giữa hai người họ trong mối quan hệ kỳ lạ đó. Nếu nàng muốn sự xa xỉ, quyền lực, sự giàu có, không sao cả, hắn sẽ đưa nó cho nàng trong khi tạo ra mối liên kết khăng khít để chinh phục nàng mỗi ngày cho đến khi nàng thực sự yêu hắn. Hắn đã có hy vọng và hắn đã từng có kiên nhẫn.

Lúc trước, nàng cứ quanh quẩn bên Tiêu Lẫm với cùng một mục tiêu, mục tiêu của màng ta có thể đã thay đổi. Dù sao Đàm Đài Tẫn cũng không quan tâm, chỉ cần hắn có Diệp Tịch Vụ ở bên mình.

Tuy nhiên, có vẻ như hắn đã nhầm. Tiêu Lẫm đã mất tất cả: cha mẹ, triều đại, tài sản và tự do. Đàm Đài Tẫn không có ý định tra tấn anh ta, hắn vẫn đang suy nghĩ về ý tưởng giết anh ta liêuh có cần thiết hay không, cho đến khi hắn phát hiện ra sáng hôm đó Diệp Tịch Vụ đến thăm tù binh. Dù như vậy, tại sao nàng vẫn có thể còn quan tâm đến hắn? Nếu tất cả những gì nàng cần có là lợi ích với ngôi Hậu, thì tại sao nàng lại ngừng đến thăm Đàm Đài Tẫn, người hiện đang ở trên đỉnh cao của thế giới và là hoàng đế để đến với Tiêu Lẫm?

Cơn đau trong lồng ngực càng lúc càng lớn, giọng nói tối tăm trong đầu khuấy động hắn càng cảm thấy tức giận hơn, mong manh hơn, bất an hơn. Diệp Tịch Vụ yêu Tiêu Lẫm nhiều đến vậy sao? Đàm Đài Tẫn trong những giây phút cô quạnh không muốn nhìn thấy ai đã có những tràng cười đầy thù hận và cuồng loạn khi đôi mắt hắn đau đớn và đỏ lên giữa sự thôi thúc muốn khóc. Cũng có những lúc hắn có thể ngồi dậy và hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, cố gắng hình thành một cuộc trò chuyện thẳng thắn với nàng sau này, để làm sáng tỏ mọi thứ.

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không kiên nhẫn, không lý trí, không giỏi kiềm chế lòng tham của chính mình như hắn nghĩ.

Đàm Đài Tẫn cười lạnh với những dấu vết ghê tởm mờ nhạt trên môi khi hắn rót xuân dược vào ly rượu sẽ được phục vụ cho vợ vào bữa tối. Đúng vậy, hắn cảm thấy ghê tởm bản thân, nhưng sự ghen tuông đã thiêu rụi hoàn toàn tâm trí hắn vào buổi chiều hôm đó. Hắn không thể giải tỏa cảm giác thất vọng và mệt mỏi khi chiến đấu giành lấy tình yêu của Diệp Tịch Vụ trong suốt những tháng đã trôi qua, vậy mà không thể đạt được mục tiêu mà hắn mong muốn.

Trong suốt bữa tối, hắn hầu như không ăn và hầu như không uống bất cứ thứ gì. Tuy vậy, ánh mắt của hắn luôn nhìn nàng khi nàng nói không ngừng về những điều vô nghĩa. Nàng không hề đề cập đến việc nàng đã đến thăm người đàn ông trong tù mà  đã đeo đuổi vất vả trong quá khứ, như thể nàng không cảm thấy có lỗi vì đã lừa dối chồng mình và lẻn ra ngoài để đi gặp Tiêu Lẫm. Chính vì vậy, như một cơ hội cuối cùng để nàng chuộc lỗi, hắn hỏi nàng liệu nàng có điều gì muốn nói với hắn không.

Thôi nào, Diệp Tịch Vụ, hãy thành thật, nói cho ta biết, đừng dối trá, đừng giấu , hãy thể hiện ít nhất một chút lòng trắc ẩn và sự quan tâm đối với người đàn ông đã chiến đấu vì nàng và tình yêu của nàng suốt thời gian qua.

Nhưng nàng phủ nhận điều đó và nếu có bất kỳ sự do dự hay bồn chồn nào trong nàng, nàng đã không thể hiện điều đó. Đàm Đài Tẫn nuốt nỗi đau ghen tuông của chính mình như nuốt phải thuốc độc, ra hiệu cho người hầu mang rượu đến. Hoàng đế mỉm cười với chính mình với sự ghê tởm, buồn bã và mỉa mai lạnh lùng khi hắn nhìn xuống chiếc cốc của chính mình, không nói gì thêm, nhưng chờ đợi Diệp Tịch Vụ uống rượu trước.

Đàm Đài Tẫn muốn giải quyết với nàng một cách kiên nhẫn và chân thành, hắn đã cho nàng cơ hội nói chuyện thành thật, không dối trá, không bí mật, như một cặp vợ chồng nên nói chuyện. Diệp Tịch Vụ không thể nói là hắn  không cố gắng. Vấn đề là tất cả đều do nàng mãi theo đuổi tình lang của mình, sai lầm là nàng không chịu thành thật với hắn, muốn giữ bí mật mà nàng vẫn giấu diếm ...  nàng vẫn yêu Tiêu Lẫm. Ý nghĩ như vậy quét sạch bất kỳ cảm giác tội lỗi nào ra khỏi tâm trí Đàm Đài Tẫn đối với những gì hắn sắp làm .

Vì vậy, nhìn thấy nàng choáng váng và thở hổn hển trên chiếc giường đó, quá yếu để chống lại, hắn không có tý cảm giác buồn bã, tội lỗi hay oán giận. Đàm Đài Tẫn  trên người vợ, âm thầm nhìn nàng, khuôn mặt xinh đẹp như thiên thần giờ đây tràn ngập sự hồng hào trêu ngươi và ẩm ướt khiến nàng phát sáng dưới ánh nến của phòng hoàng đế, trong khi đôi mắt nàng chớp chớp đau đớn đầy những giọt nước mắt thống khổ và nhu cầu được tưới tắm.

Tóc hắn rơi sang một bên như một tấm màn tối tăm mà bám vào trong giây lát trong ảo vọng hão huyền gây ra bởi cơn đau đầy nhiệt của xuân dược, và sự co giật của nàng đau đớn, nhưng chúng lại làm hắn dễ chịu một cách kỳ lạ. Đàm Đài Tẫn cúi mặt xuống, xoa mũi lên làn da cổ ướt đẫm mồ hôi của nàng, ngửi thấy mùi hoa của xà phòng nàng dùng trong tắm rửa hàng ngày càng thêm vào hương thơm tự nhiên của cơ thể trong tình huống đó, mùi hỗn hợp dường như rất hấp dẫn đối với hắn mỗi khi cọ vào làn da nàng, khiến hắn nuốt khan và rờ vào những lọn tóc đen mượt của Diệp Tịch Vụ, Ngửi thấy chúng cũng như ngửi thấy tình yêu đầy tuyệt vọng của hắn.

Đàm Đài Tẫn đã nhiều lần tưởng tượng cảnh tượng viên phòng của mình và Diệp Tịch Vụ, không có cái nào giống như vậy. Trong ảo tưởng của hắn, viên phòng của hai người họ tràn đầy yêu thương, thấu hiểu lẫn nhau, đắm chìm cùng một loại cảm giác sẽ dẫn bọn họ đến tận cùng của dục vọng. Đàm Đài Tẫn chưa bao giờ nghĩ đến việc ép buộc vợ mình, nhưng như chính nàng đã làm hơn một năm trước khi nàng đặt xuân dược vào trong cốc và đã thất bại trong việc hủy hoại đại tỷ của mình. Giờ đây, hắn cũng làm như vậy với nàng, nhưng ý định của hắn rất rõ ràng, sạch gọn nhưng tuyệt vọng.

Hắn không thể mất nàng.

Đàm Đài Tẫn nhìn nàng cử động khi hắn chạm vào nàng từng chút một, đánh giá cao làn da trắng sứ tinh xảo lấp lánh dưới ánh đèn của căn phòng. Hắn đã ước được nhìn thấy nàng khỏa thân rất nhiều lần trước đây, nhưng hắn chưa bao giờ thực hiện những bước lớn đáng lẽ ra hắn nên làm, không bao giờ ép buộc nàng phải khỏa thân trước mặt hắn mặc dù thực tế là cả hai đã chính thức kết hôn trong một thời gian dài và hắn có quyền và nghĩa vụ của một người chồng và nàng cũng có nghĩa vụ của một người vợ. Tất cả chỉ vì hắn muốn điều đó khi thời điểm lý tưởng đến, Mọi thứ đều hoàn hảo như nó đáng phải được. Trong tưởng tượng của hắn, nàng sẽ yêu hắn cả thể xác lẫn tâm hồn, nàng sẽ nhìn hắn với đôi mắt đầy cảm xúc tốt đẹp và chân thật, nàng sẽ yêu hắn toàn diện và chân thành như cách hắn yêu nàng, và nàng sẽ thể hiện rõ điều này trong những lời thì thầm và tiếng rên mà nàng sẽ thốt ra khỏi môi mà không cảm thấy xấu hổ.

Nhưng giấc mơ của hắn chỉ là giấc mơ, bất chấp tất cả, cảm xúc của hắn vẫn chỉ là một chiều. Đàm Đài Tẫn đầy tham luyến nhìn những đường cong của cơ thể trần trụi trước mặt , làn da mềm mại và trắng sữa khiến hắn muốn bừa bãi cắn khắp nơi và đánh dấu nàng để sau đêm nay không còn nghi ngờ gì về việc nàng thuộc về ai. Bộ ngực tròn trông rất ngon miệng, tạo hình hoàn hảo khiến hắn mất kiểm soát, Với núm núi đôi của nàng có chút lông và hồng như trái cây ngon kêu gọi hắn liếm chúng.

Đàm Đài Tẫn phả hơi trên làn da đó, chạy lưỡi dọc theo chiều dài của gò đất mềm mại, và chụp nó với tất cả ham muốn đã được lưu trữ trong trái tim hắn trong suốt thời gian đó. Bên dưới hắn, Diệp Tịch Vụ quằn quại rên rỉ, không thể khống chế bản thân, kéo tóc hắn mạnh hơn khiến hắn rung động và rên rỉ trên da nàng trong niềm vui sướng. Ngay lúc đó, hắn nhắm mắt lại và cho phép mình tưởng tượng rằng những phản ứng đó của nàng là chân thật, không chỉ là vì xuân dược. Hắn tự hỏi tại sao nó lại sưởi ấm trái tim đau đớn vì ghen tuông và tổn thương.

"Đàm Đài Tẫn" nàng thở hổn hển trong một tiếng thì thầm không rõ tiếng đầy đau đớn, nhưng cơ thể nàng đang cong về phía hắn khi hắn mút núi đôi của nàng háo hức hơn. Đàm Đài Tẫn ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, lợi dụng tình huống này để tận hưởng cảm giác của bộ phận mỏng manh đó, nghiền nát nó trên ngón tay cho đến khi những vết đỏ vẫn còn trên làn da đó và tồn tại trong nhiều ngày trong những vết bầm tím khiến nàng phải mãi nhớ đến đêm nay.

Thanh âm của nàng khi rên tên hắn càng khiến anh mất kiểm soát. Đàm Đài Tẫn mở hai chân ra để quan sát lối vào màu đỏ đang run rẩy. Chất lỏng trong suốt chảy ra từ nàng đang phát sáng trên đỉnh đùi nàng. Đàm Đài Tẫn hít một hơi thật sâu rồi đưa tay xuống và lướt ngón tay qua những sợi tóc đen và mượt, cảm thấy chúng mềm mại kích thích hắn khép ngón tay quanh chúng để trêu chọc nàng. Khi hắn làm vậy, hắn thích thú với tiếng thở hổn hển và càu nhàu thấp giọng của Diệp Tịch Vụ. Mặc dù nàng đã giơ tay mình đến đó trong một nỗ lực thất bại để đẩy hắn ra, hắn vẫn giơ tay đẩy tay nàng ra.

Nàng cố gắng đấu tranh cho một chút phẩm giá tai tiếng mà nàng đã chiến đấu để dạy hắn ý nghĩa của nó nhưng hắn không bao giờ biết nó dùng để làm gì. Tuy vậy, Đàm Đài Tẫn đã nhận thấy cách thân dưới của nàng co giật và đã không còn đường nào quay lại. Di chuyển những ngón tay xuống đôi môi mềm mại, sưng phồng đó, hắn tách chúng ra để tận hưởng cảnh tượng và cảm giác co giật của nàng, cũng như sự run rẩy của cơ thể nàng khi hắn trượt ngón tay cái qua các nếp gấp và xoáy nó liên tục.

Đàm Đài Tẫn liếm môi, cúi mặt xuống, bởi vì hắn vẫn luôn muốn nếm thử nàng, lúc này cũng không có lý do gì để kìm nén. Diệp Tịch Vụ hét lên, quằn quại trên giường cố gắng đá hắn khi lưỡi hắn thưởng thức hương vị của nàng. Nó mặn và mịn, nhưng đối với hắn, đó dường như là thứ tuyệt vời nhất mà hắn từng nếm thử trong đời, chìm vào lối vào đó khi hắn dùng tay để giữ hai đùi nàng tách ra. Những cơn co thắt thân dưới của nàng trên lưỡi , dù rất nhẹ nhàng nhưng khiến hắn phát điên và khát khao nhiều hơn nữa.

"Đàm Đài Tẫn," nàng thút thít, "Tại sao?"

Hắn ngẩng mặt lên, đôi mắt tối sầm khi thân dưới sưng và ướt vì sự giải tỏa của nàng. Đàm Đài Tẫn lại đứng dậy, đè lên trên người Diệp Tịch Vụ, nhìn khuôn mặt nàng đỏ bừng và xấu hổ, nhưng cũng rất khao khát và thèm muốn trong nỗi thống khổ của sự mâu thuẫn. "Ngoan," hắn ướng dẫn nàng, chạm vào mặt nàng bằng lòng bàn tay, thèm muốn giữ chặt lấy tấm thân nàng. "Đừng chống cự, như vậy sẽ dễ dàng cho nàng hơn."

Đàm Đài Tẫn hạ tay xuống chỉ để nắm lấy cái thân dưới của hắn và đặt nó ở lối vào của nàng, cảm thấy rằng nó sẽ rất dễ dàng để trượt vào nàng bây giờ khi nàng đang phun như một dòng suối nhờ vào xuân dược mạnh mà hắn làm cho nàng ăn. "Đừng lo, ta sẽ không làm tổn thương nàng," hắn hứa, cọ mũi vào mũi nàng và di chuyển môi lên để hôn lên trán nàng một cách thuần khiết. "Ta hứa sẽ cưới nàng càng sớm càng tốt, ta sẽ phong cho nàng danh hiệu hoàng hậu ngay trước khi bụng nàng bắt đầu nhô lên."

Diệp Tịch Vụ phát ra một tiếng kêu trầm thấp rồi nao núng, tham luyến cắm móng tay vào ngực hắn, như thể nàng không biết nên đẩy hắn hay kéo hắn về phía mình khi nàng cảm thấy thân dưới to lớn đó xâm chiếm kênh đào của nàng. Đàm Đài Tẫn nhắm mắt lại và kìm lại, cau mày để kiềm chế sự thôi thúc muốn lao mạnh vào nàng, đi xuống tận đáy mà không lo lắng về nỗi đau của nàng, để tận hưởng sự kìm kẹp thần thánh của những bức tường mềm mại, ẩm ướt xung quanh thân dưới của hắn.

"Chàng đang làm gì vậy?", nàng lắp bắp, nhưng lại dùng chân ôm lấy eo hắn, khiến việc công lược dịu dàng của hắn càng thêm gian nan. "Đàm Đài Tẫn, ..."

Hoàng đế mở mắt ra, ngước lên nhìn nàng khi hắn giữ những lọn tóc nâu mượt của vợ mình giữa các ngón tay. Diệp Tịch Vụ nhìn hắn với đôi mắt đẫm lệ, đôi môi sưng đỏ ở dưới nàng bắt đầu bị xâm lấn, những tiếng thì thầm nóng bỏng phát ra từ miệng đầy kích thích. "Xuân dược sẽ giúp nàng thụ thai dễ dàng hơn," hắn nói, cọ môi vào môi nàng khi hắn càng đào sâu hơn vào cơ thể mỏng manh và nóng bỏng của nàng. "Sau đêm nay, nàng không có khả năng không mang thai."

Diệp Tịch Vụ nhíu mày nhìn hắn, giống như đang bực mình, nhưn thân dưới của nàng lại co lại quanh hắn, độ ẩm ướt càng tăng lên, khiến nàng dễ dàng tiếp tục bị hắn xâm chiếm. "Chàng phát điên à?" nàng hỏi anh với giọng trầm thấp, như thể nàng muốn mắng hắn, nhưng nghe có vẻ như nó khiến nàng càng mong manh hơn. "Vẫn còn sớm. Ta..."

"Suỵt" Đàm Đài Tẫn hôn nàng, thở dài một hơi nghẹn ngào khi hắn bắt đầu di chuyển. Sức nóng khiến họ đổ mồ hôi cùng nhau và tiếng rên rỉ của nàng thúc đẩy hắn càng đẩy mạnh hơn, đi hết xuống đáy và trượt gần như ra ngoài chỉ để lao trở lại bên trong nàng ngày càng mạnh hơn.

Diệp Tịch Vụ run rẩy bên dưới hắn, hai chân bắt chéo chặt ở eo hoàng đế, từng tiếng thét nhỏ thoát ra khỏi miệng nàng. Những âm thanh khiêu gợi của tiếng nghiền nát phát ra từ nơi họ liên kết làm cho làn da của họ kết nối ở chỗ đó, trong khi tóc của họ dính vào mặt, vai và lưng vì đổ mồ hôi.

Đàm Đài Tẫn hoàn toàn chìm đắm, mê mẩn với cách Diệp Tịch Vụ tiếp nhận hắn. Hắn đẩy vào trong nàng mà không hề có chút áy náy nào, va chạm vào nàng theo bản năng thuần khiết nhất để nghe được những âm thanh tuyệt vời mà nàng phát ra. Hoàng đế cắn và hôn lên cổ nàng, vai nàng, làm cho tất cả trở thành một mớ nước bọt và vết hồng rõ ràng, run rẩy trong sự kìm kẹp thần thánh của thân dưới nàng bao xung quanh hắn.

Trong cơn ngây ngất của chính mình, hắn đã quên mất lý do tại sao mình lại làm tất cả những điều này ngay từ đầu, hắn nghĩ về một kịch bản ảo diệu về tình cảm song phương khiến hắn mỉm cười nhưng cũng đầy trống rỗng trong tim. Đàm Đài Tẫn ôm chặt Diệp Tịch Vụ trong vòng tay, cảm nhận được nàng sắp lên đỉnh, đồng thời tăng cường lực đẩy không thương tiếc, vừa vô cùng mạnh bạo, vừa tràn đầy sợ hãi xâm chiếm trái tim hắn.

Hắn không thể mất đi Diệp Tịch Vụ, sẽ mãi không.

Một khi hắn rót tinh dịch của mình vào sâu bên trong nàng, ma thuật của xuân dược  sẽ làm tất cả phần còn lại của công việc. Nàng sẽ thụ thai bất kể nàng đã làm gì sau đó, dù cho có uống bao nhiêu trà tránh thai hay có tắm bao nhiêu lần, nàng không thể loại bỏ những hạt giống của hắn sẽ bén rễ bên trong nàng, tạo thành một đứa trẻ.

Cuối cùng bọn họ vĩnh viễn quấn quýt bên nhau, Diệp Tịch Vụ không bao giờ có thể rời xa hắn, cho dù nàng có yêu Tiêu Lẫm. Bây giờ nàng không bao giờ có thể rời khỏi Cảnh Đế, bởi vì nàng sẽ không thể bỏ lại một phần của nàng. Hắn càng nghĩ càng cảm thấy thỏa mãn sâu sắc khi hắn phun ra trong nàng, phóng thích bản thân vào cực khoái mà hắn đã kìm nén trong một thời gian dài.

"Diệp Tịch Vụ, nàng đã hứa sẽ luôn ở bên cạnh ta." hắn thở hổn hển ở trên người , nhìn vợ mình với vẻ mãnh liệt. "Đã quá muộn để hối hận rồi."

Diệp Tịch Vụ không nói gì, buông tay chân buông hắn ra, trượt xuống nệm không chút sức lực. Đàm Đài Tẫn bước ra khỏi nàng với một cảm giác đăm chiêu, muốn được bao bọc trong sự ấm áp, nhưng cũng hài lòng không kém khi nhìn thấy chất lỏng màu trắng đặc sệt từ thân dưới màu hồng đậm và run rẩy của vợ mình, biết rằng đây là hành động này sẽ ràng buộc họ mãi mãi với nhau.

Đàm Đài Tẫn mỉm cười, có lẽ hơi giận dữ hoặc cay đắng vì tàn dư ghen tuông. Hắn không rõ lắm, nhưng khi hắn nằm xuống bên cạnh vợ và ôm nàng, hôn nàng đầy trìu mến, trong tâm trí hắn, giọng nói nói rằng những gì hắn làm là đúng. Việc kìm nén sự tham luyến suốt thời gian đó không dẫn hắn đến đâu, vì vậy tốt hơn là hành động hơn là chờ đợi để bị bỏ rơi.

Trong thâm tâm hắn, hắn hoàn toàn đồng ý.

Nàng sẽ không bao giờ rời xa hắn, hắn sẽ không cho phép chuyện đó xảy 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro