Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: [18+] Phượng Hoàng Thần Nữ

Editor: Phúc lợi 30 tỷ lượt phát trên Douyin của con Trăng. Vốn định mai up nhưng nay thấy phúc lợi nên up luôn một thể

BGM: Một giấc mộng - Tiêu Kính Đằng, mừng anh tôi tìm được chân ái.

Warning: có SM. Khuyến cáo KHÔNG NÊN THỬ CÁI NÀY NGOÀI ĐỜI THẬT CHÚT NÀO!!!!!

Lê Tô Tô đi qua khoảng sân trống đầy tuyết, quan sát từng chi tiết của căn biệt thự nơi nàng đã ở trong nhiều tháng làm Diệp Tịch Vụ. Mọi thứ trông giống hệt như những ký ức nàng có về mùa đông khắc nghiệt đó, cái đêm nàng kéo Đàm Đài Tẫn - vẫn là con người, bầm tím và thực sự bất lực - ra khỏi cái lạnh và đặt hắn vào bồn tắm nước nóng.

"Diệp Tịch Vụ, nàng làm gì ở đây?" 

Lê Tô Tô dừng lại khi nghe thấy giọng nói phía sau, nghẹn ngào vì gió đêm lạnh lẽo. Tiên tử cảm thấy một sự lo lắng với những cơn sợ hãi chiếm lấy linh hồn nàng, nhưng kỳ lạ là cơ thể nàng không có dấu vết lo lắng, vì nàng cảm thấy trái tim trong lồng ngực bình thản như nước hồ tĩnh lặng. 

"Trời lạnh rồi. Đến đây, ta sẽ đưa nàng vào trong."

Lê Tô Tô ngước mắt lên nhìn thiếu niên mặc quần áo màu xanh ngọc lục bảo ấm áp, Đàm Đài Tẫn trông cực kỳ khỏe mạnh, khác với ký ức thật và sau này người hắn trở thành. Làn da hơi hồng vì lạnh, nhưng đôi mắt sáng và nâu, bàn tay ấm áp khi quấn quanh nàng, kéo nàng vào trong.

Không có sự kiểm soát thực sự đối với cơ thể của Diệp Tịch Vụ, Lê Tô Tô đã bị Đàm Đài Tẫn bắt đi trở lại thời gian làm chắt tử, nhưng ở đây hắn khỏe mạnh và được nuôi dưỡng tốt như thể hắn thực sự là một chàng trai trẻ được yêu quý và chăm sóc tử tế. 

"Nàng biến mất trong bữa tối," nàng nghe hắn nói. "Ta đã rất lo lắng," hắn nói xong, kéo nàng lại gần cơ thể mình và lướt những ngón tay mềm mại của hắn xuống má nàng.

Lê Tô Tô sau đó cảm thấy trái tim của cơ thể đó đập thình thịch, được sưởi ấm bởi thứ tình cảm không chân thật. "Đừng tóm tắt nó theo cách đó," hắn nói khẽ, trong một khoảnh khắc nhắc nhở nàng về tính chiếm hữu ngột ngạt của Ma thần.

Tiên tử nhanh chóng ngước mắt lên để nhìn thấy ánh mắt của Đàm Đài Tẫn này, hy vọng tìm thấy tròng mắt đỏ đáng sợ đó, nhưng chúng có vẻ yêu thương và thực sự lo lắng, khác với sự lạnh lùng và điên rồ thường thấy của Ma thần mà nàng biết, hoặc chắt tử thực sự từ 500 năm trước, người đáng nghi và liều lĩnh. Sau đó Lê Tô Tô cho rằng đây là một loại ảo ảnh, Đàm Đài Tẫn trước mặt nàng chỉ là một ảo ảnh được tạo ra để trở nên như thế này, ấm cúng và chu đáo.

"Ta sẽ chăm sóc nàng." hắn nói với một nụ cười, dẫn nàng vào những căn phòng được sưởi ấm và sáng sủa bởi những chiếc đèn lồng treo trên mái biệt thự và xung quanh cửa ra vào. Lê Tô Tô lại thấy mình ở trong phòng Diệp Tịch Vụ, tràn ngập mùi nước hoa mà thiếu nữ này thích mặc, phụ kiện, trang sức và trang điểm trên bàn trang điểm và quần áo - cả hai đều có sự nữ tính của Diệp Tịch Vụ, và sự nam tính được cho là của Đàm Đài Tẫn - được gấp hoàn hảo trên giường.

Nàng nghe thấy chính mình nói, "Ta lạnh rồi." và giọng điệu của nàng thấp, ranh mãnh và với một chút phàn nàn. Lê Tô Tô không ngờ nàng sẽ mở lời, vì bản thân nàng không có bất kỳ suy nghĩ nào có thể diễn tả bằng lời, điều đó có nghĩa là nàng thực sự không kiểm soát được Diệp Tịch Vụ đó.

Lê Tô Tô giống như một khán giả trong thế giới trong mộng đó, gần giống như khi nàng vào ký ức của Minh Dạ và Tang Tửu. Sự khác biệt là trong khi Lê Tô Tô là 'Tang Tửu', nàng đã đắm mình trong bầu không khí đó và không biết rằng mình đang ở trong ký ức, tiếp thu những khoảnh khắc và cảm xúc của Trai công chúa như thể đó thực sự là của nàng.

Nhưng ở đây, Lê Tô Tô biết nàng là ai, nàng chỉ ở bên trong nhân vật Diệp Tịch Vụ.

Người chồng trẻ quay sang nàng với một nụ cười ngọt ngào, biểu cảm của hắn không có gì ngoài ngọt ngào. "Ta sẽ sưởi ấm cho nàng." hắn cẩn thận nói, đến gần và cởi chiếc áo choàng màu xanh nước có lông cáo trắng trên vai Diệp Tịch Vụ. Đôi tay hắn khéo léo cởi quần áo của nàng để giúp nàng bước vào bồn tắm đầy hơi từ nước nóng. Lê Tô Tô quan sát cảnh tượng mà không làm hay nói gì, nhưng trong tâm hồn nàng, cảnh tượng đó khiến nàng cảm thấy bình yên một cách kỳ lạ, căn bản vì nàng chưa bao giờ cảm thấy điều này bất cứ lúc nào trong cuộc sống mà nàng đang sống.

Diệp Tịch Vụ đến gần Đàm Đài Tẫn, dường như theo bản năng vì lạnh, nhưng cũng có chút yêu thương. Đàm Đài Tẫn mỉm cười, đưa tay ôm lấy nàng, kéo nàng vào bồn tắm, hắn dìu nàng vào.

Lê Tô Tô cảm nhận được hơi ấm của nước xung quanh, trông rất tốt, có chút ấm áp khiến tâm hồn nàng cảm thấy có chút ấm áp, mặc dù nàng biết tất cả những chuyện này chưa từng xảy ra. Nàng không thể nói bất cứ điều gì theo ý mình, vì vậy nàng chỉ chờ Diệp Tịch Vụ có phản ứng gì đó, nhưng thiếu nữ chỉ đứng im lặng, ngồi bên trong bồn tắm nước nóng, nhìn Đàm Đài Tẫn đặt xà phòng và gói tắm với mùi hương yêu thích của nàng trong nước. 

"Sẵn sàng chứ?," hắn nói, vòng quanh bồn tắm và kéo tóc Diệp Tịch Vụ một cách trìu mến, cho tóc vào trong búi tóc lớn. "Đủ nóng chưa?"

Diệp Tịch Vụ xoay người, quỳ gối trong bồn tắm duỗi người về phía Đàm Đài Tẫn. Nàng hoàn toàn trần truồng, nhưng nàng dường như không cảm thấy xấu hổ. Dù sao Lê Tô Tô cũng không còn khái niệm giữ mình như trước nữa, cũng không cảm thấy phiền lòng. "Không." Diệp Tịch Vụ nói. "Đàm Đài Tẫn."

Thiến niên đến gần với vẻ mặt tập trung, đặt đầu ngón tay xuống nước. "Nếu ta đun nước thêm một chút nữa, nàng có thể bị thương."

"Đàm Đài Tẫn." Diệp Tịch Vụ lại gọi. Thiếu niên ngẩng mặt lên, cả hai đều rất thân thiết như sắp hôn nhau, Diệp Tịch Vụ có thể cảm nhận được áo choàng màu xanh ngọc lục bảo của thiếu niên cọ vào da nàng, đặc biệt là núm vú của ngực và bụng, nhưng thay vì kéo đi, nàng nghiêng người hơn nữa để tựa mặt vào vai hắn. "Sưởi ấm cho thiếp."

Lê Tô Tô nhìn với một chút tình cảm và một chút kích thích khi tai của thiếu niên chuyển sang màu hồng. Diệp Tịch Vụ tiếp tục công kích hắn bằng những lời lẽ hờ hững: "Chàng là chồng thiếp." nàng thì thầm, dùng bàn tay ướt sũng chạm vào mặt hắn. "Sưởi ấm thiếp đi." nàng càng nài nỉ hơn.

"Diệp Tịch Vụ." hắn lẩm bẩm, ánh mắt gần như vô tội chiếu rọi như vậy.

Diệp Tịch Vụ nhanh chóng hôn hắn, thân thể nàng càng áp sát thân thể thanh niên hơn, nàng kéo mạnh hắn vào trong lòng mình. "Thiếp yêu chàng." Lê Tô Tô nghe nàng nói. Mùi hương của xà phòng và túi nước bốc lên và tràn ngập căn phòng nóng cùng với hơi nước và điều duy nhất có thể nhìn thấy rõ ràng bây giờ là hình ảnh của thiếu niên này với vẻ mặt nhút nhát nhưng khao khát. "Thiếp yêu chàng, Đàm Đài Tẫn." nàng lại nói, chắc chắn hơn và sẵn sàng hơn. "Sưởi ấm thiếp đi."

Đàm Đài Tẫn ôm nàng, bàn tay cọ cọ vào làn da trần ướt át của thiếu nữ cho đến khi chạm đến cổ nàng. "Ta cũng yêu nàng, phu nhân của ta."

Lê Tô Tô kinh ngạc nhìn lên.

Khuôn mặt ngây thơ của chắt tử trẻ tuổi này vẫn giữ vẻ ngọt ngào, ngây thơ như trước, nhưng đôi mắt đã không còn nâu và không hề tỏa sáng một cách ngại ngùng. Tròng mắt đỏ bừng, nhìn nàng như thể biết Lê Tô Tô đang ở đó một cách mạo danh, điều đó khiến nàng cảm thấy đặc biệt sợ hãi và lo lắng, một cơn chóng mặt mạnh mẽ khiến nàng nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu.

Khi nàng mở mắt ra, ngọn lửa đỏ thấp rải rác ánh sáng khắp đại sảnh của cung điện Ma thần, khoảng mười mấy cây cột này được chiếu sáng bằng ánh sáng đó. Mặc dù bóng tối vẫn ngự trị, nhưng nó không còn là cao độ sâu thẳm và đáng sợ nữa, mà là một sự giải thoát cho trái tim và tâm trí bị tổn thương của tiên tử. Lê Tô Tô được ôm trong vòng tay của chồng, Ma thần mắt đỏ trông vô cùng trầm tư khi hắn giữ nàng vững vàng và ấm áp ngồi trên đùi mình. "Cô có vui không?" hắn lạnh lùng hỏi.

Lê Tô Tô ngẩng mặt lên nhìn hắn. "Đó là cái gì?"

"Bát Nhã Phù Sinh ta đã tạo ra." Đàm Đài Tẫn trả lời, xoay khuôn mặt tái nhợt chết chóc của mình đối mặt với nàng.

Lê Tô Tô không hiểu. "Tại sao Ma thần lại tạo ra một Bát Nhã Phù Sinh với những ký ức giả tạo?"

Đàm Đài Tẫn cười lạnh. "Làm sao cô có thể hiểu được Ma thần mong muốn hay làm gì?"

Nàng im lặng, nhưng nhìn chằm chằm vào Đàm Đài Tẫn và nhận thấy rằng đôi mắt đỏ của Ma thần tối hơn và ít lạnh hơn. Hắn dựa vào nàng, bàn tay vuốt ve nắm lấy chiếc cằm thanh tú của cô vợ trẻ khi hắn hỏi: "Cô đến đây để làm gì?"

"Ngươi luôn làm những điều ngu xuẩn," nàng nói một cách miễn cưỡng, tát vào tay hắn nhưng không thể đẩy hắn ra.

Đàm Đài Tẫn mỉm cười ôm nàng cho đến khi bọn họ về đến phòng. Sáng hôm đó Lê Tô Tô giả vờ ngủ, nhưng thỉnh thoảng mở mắt ra, nhìn chằm chằm vết đỏ đen trên trán Ma Thần nằm bên cạnh. Căn phòng được thắp sáng bởi ngọn lửa thuộc linh màu đỏ và vàng, tắm trong căn phòng bằng màu đó - giống như mọi cung điện của hắn.

Bát Nhã Phù Sinh là một cái gì đó rất mạnh mẽ và hiếm khi được thực hiện. Vì những lý do cụ thể, Lê Tô Tô không tin rằng Ma thần đã làm điều này mà không có lý do hoặc hoàn toàn vì buồn chán. Vì có một số cách để đánh lạc hướng bản thân - hành hạ vợ là một trong những lần gần đây nhất hắn làm. Nàng do dự, giơ tay lên khi nhìn hắn.

Khuôn mặt vô cùng bình yên của hắn thật sự giống như một người đang ngủ yên, nhưng Lê Tô Tô vẫn không thể phân biệt được Đàm Đài Tẫn thật sự đã ngủ hay chỉ giả vờ làm như vậy để ở bên nàng khi nàng chìm vào giấc ngủ mệt mỏi. Nàng quan sát hắn một lúc, rồi cuối cùng lại đặt đầu ngón tay lên trán hắn và cảm thấy anh ấm áp - và lạnh hơn nóng - nhưng tiếc là nàng không bị kéo trở lại thế giới có ký ức giả tạo mà nàng đã chứng kiến trước đó.

Nàng sau đó đưa ra giả thuyết rằng điều đó chỉ xảy ra khi Ma thần đang chịu một lượng năng lượng oán giận rất cao, như khi hắn trở về từ những công chuyện đen tối đó. Nàng tiếp tục chạm vào dấu vết đó trong giây lát, suy nghĩ xem nó có nghĩa là gì.

Có lẽ đó là một điểm yếu.

Khi Lê Tô Tô bị vật dụng của Tiêu Dao Tông đưa vào quá khứ, mọi người đều tin rằng Ma thần không có điểm yếu, điểm duy nhất là quá khứ của hắn. Không có ghi chép lịch sử hay bất kỳ nghiên cứu nào để giúp những tiên tử đánh bại hắn. Có lẽ các vị thần biết, nhưng tất cả họ đều đã chết từ lâu.

Vì vậy, khi Lê Tô Tô tin rằng tất cả chắc chắn đã mất, quá khứ lại đưa ra những dấu hiệu nhỏ.

Không chính xác là quá khứ bây giờ, mà là một phiên bản không thực của nó. Điều đó có nghĩa là gì?

Lê Tô Tô lướt đầu ngón tay xuống khuôn mặt tái nhợt của Đàm Đài Tẫn, sờ vào làn da mềm mại và xinh đẹp xuống cằm hắn. Ma thần không thực sự có bất kỳ dấu hiệu nào của việc tỉnh táo, trên thực tế hắn hầu như không di chuyển hay thở, nhưng điều đó vẫn như vậy mỗi đêm. Sau đó nàng hạ tay xuống cổ hắn, siết chặt lòng bàn tay vào cổ họng mỏng manh mà hắn luôn giấu dưới lớp quần áo cổ lọ màu đen. Ở đó nàng có thể cảm nhận được khí quản của hắn trong tay và mạch đập yếu ớt đi qua tĩnh mạch bên hông hắn.

Nàng ngạc nhiên khi cơ thể mình được kéo lên, vì vậy vị trí bây giờ đã đặt nàng ngồi trên đùi Ma thần. Bàn tay nàng vẫn giữ chặt cổ họng hắn ngay cả khi hắn đã mở mắt và tròng mắt đỏ sẫm nhìn chằm chằm vào nàng. Nghẹt thở không giết chết Ma Thần, không có việc gì, cho nên Lê Tô Tô không những không rút tay mà còn siết chặt cổ hắn hơn, thật sự muốn hắn ngăn hắn thở.

Đàm Đài Tẫn thấp giọng rên rỉ.

Lê Tô Tô đào móng tay vào làn da tái nhợt của hắn, không mất nhiều thời gian để cảm thấy đầu ngón tay nàng ướt đẫm máu, nhưng nàng vẫn tiếp tục đẩy và ném phần lớn trọng lượng của mình lên cánh tay, giữ hắn dựa vào nệm và bóp cổ họng hắn như thể nàng muốn bẻ nó làm đôi. Cùng lúc đó, nàng cảm thấy bàn tay hắn siết chặt đùi nàng và ép nàng xuống, nghiền nát sự cứng rắn của hắn đối với khu vực ẩm ướt giữa hai chân nàng.

"Yêu quái chết tiệt." nàng gầm gừ, cảm thấy một niềm vui kỳ lạ khi siết chặt cổ hắn với sự thù hận như vậy. "Đáng lẽ ta nên tra tấn ngươi nhiều hơn Diệp Tịch Vụ khi ta có cơ hội."

Đàm Đài Tẫn thở hổn hển, đôi môi đỏ của nàng tách ra khi anh nhìn chằm chằm vào cô một cách chế giễu. "Nếu cô thực sự muốn làm tổn thương ta, cô sẽ phải làm nhiều hơn thế."

Lê Tô Tô chưa bao giờ tàn bạo, nhưng khi tức giận, nàng có những xung động khiến nàng không thể ngừng lại. Giống như khi nàng vừa mới chuyển hóa vào cuộc sống của Diệp Tịch Vụ 500 năm trước, để cho tiểu Ma thần vẫn còn là con người yếu ớt ở lại trong tuyết lạnh, tất cả chỉ vì nàng cảm thấy hận thù với cái chết của Tiêu Dao và Hành Dương Tông. Tuy nhiên, điều đó cũng dễ hiểu, vào lúc đó nàng có quá nhiều thù hận. Nhưng đêm đó nàng cảm thấy hơi bối rối trước Bát Nhã Phù Sinh. Nàng đã bất lực nhìn. Ngay cả sau đó không ngăn cản cô cảm thấy cảm giác thỏa mãn kỳ lạ khi bóp nghẹt Đàm Đài Tẫn bên dưới nàng.

Nàng nhắm mắt lại và thở dài khi cảm thấy hắn xâm nhập vào nàng, thân dưới của hắn cố gắng trượt xuống khoảng không của nàng một cách dễ dàng vì nàng vẫn còn tàn dư tinh dịch của hắn từ lần viên phòng gần đây - chỉ vài giờ trước đó. Lê Tô Tô thật sự không quan tâm nữa, bây giờ nàng đã quen với việc có sự hiện diện đó trong lòng mỗi đêm. Cơ thể nàng đã chuyển động theo cách tự nhiên, đó là một cuộc xâm lược thú vị. Kích thước của hắn lấp đầy nàng hoàn toàn, nàng di chuyển hông theo vòng tròn xen kẽ với các động tác cưỡi ngựa chỉ tìm kiếm niềm vui của riêng mình ngay cả khi đó là với hắn.

Sức mạnh mà nàng có trong tình trạng cơ thể hiện tại vẫn còn quá thấp để làm tổn thương Ma thần, nhưng lần này nàng không để mình bị nó đe dọa, siết chặt hắn giữa hai tay với mọi cảm giác thù hận và hận thù mà nàng có trong ngực. Khi nàng thực sự nhảy lên trên thân dưới của hắn ta cho đến khi ngực nàng bắt đầu thể hiện sự nhạy cảm khó chịu với những chuyển động mạnh mẽ của cơ thể nàng, khiến Lê Tô Tô cau mày khó chịu. Nó không kéo dài lâu, bởi vì Đàm Đài Tẫn nắm lấy ngực trong bàn tay nhợt nhạt của hắn. Cái chạm băng giá của hắn vào núm vú của nàng khiến nàng nổi da gà và gợi ra những tiếng rên rỉ từ nàng.

Lê Tô Tô chửi bới hắn: "Đồ súc sinh chết tiệt" rồi thở hổn hển, đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ. "Ngươi không biết ta hận ngươi đến mức nào."

"Tuy nhiên," hắn thở hổn hển khi áp lực trong cổ họng tăng lên, nhưng có một cái nhìn điên cuồng, thích thú đằng sau tròng mắt đỏ. "Ngươi vẫn rất vui vẻ cưỡi ta."

Lê Tô Tô rút một tay ra khỏi cổ hắn, đôi mắt đỏ hoe tràn đầy tức giận khi nàng tung một cú đấm vào mũi hắn. Cú đánh của nàng thậm chí không khiến hắn lắc đầu, nhưng có một tàn dư máu chảy ra từ một trong những lỗ mũi của hắn. "Câm miệng."

Đàm Đài Tẫn cười ở bên dưới nàng, nâng hông hắn lên thật chặt khi nàng hạ xuống, gây ra một cú va chạm nơi cơ thể hai người nối liền, khiến Lê Tô Tô choáng váng. Đồng thời với chuyển động của hông, hắn nắm lấy ngực nàng trong lòng bàn tay và siết chặt chúng, kéo chúng bằng núm vú giữa các ngón tay của hắn, khiến nàng thở hổn hển và rên rỉ trong sự khó chịu vì sự nhạy cảm. Sau đó, tất cả các động tác của cả hai đều hung hăng như thể họ đang cạnh tranh để biết ai có thể gây sát thương nhiều nhất cho người kia mà không chết, trong khi âm thanh va chạm và chất lỏng bắt đầu được nghe thấy ngay cả bởi những người đi ngang qua ở phía bên kia của cung điện.

"Họ đã bắt đầu lại từ đầu." một trong những lính canh thì thầm. "Lần này kể từ lần trước đã bao lâu rồi?"

Thị vệ bên kia đại sảnh đáp: "Hơn hai tiếng một chút."

"Vì Ma hậu vẫn chưa ở đó..." Người bảo vệ thực hiện một động tác với bàn tay đặt trên bụng của chính mình. "Có khả năng lần này sẽ thụ thai?"

"Sức khỏe của ngài vẫn còn mong manh", cô nói. "Hẳn là như vậy."

*

"Ma hậu nương nương, ngài nghĩ sao về chiếc váy này cho Lễ hội Trăng máu?" một trong những nô tỳ tiến lại gần với chiếc váy đỏ trên tay. Lê Tô Tô ngẩng đầu nhìn lên, có chút không quan tâm đến bộ váy.

"Lễ hội Trăng máu là gì?" nàng hỏi, phớt lờ chiếc váy đẹp trai, đắt tiền. Những người hầu gái xôn xao xung quanh nàng, vui mừng muốn có điều gì đó để nói khi họ trang trí những sợi tóc đen của Lê Tô Tô bằng phục trang và mặt dây chuyền bằng vàng. "Ta chưa bao giờ sống ở đây, ta không biết điều đó có nghĩa là gì."

"Đây là lễ kỷ niệm cuộc hôn nhân của Ma thần và Phượng Hoàng Thần Nữ khoảng 500 năm trước." một tỳ nữ đáp lại bằng một xô nước nóng bằng gỗ trong bàn tay tao nhã với móng tay dài màu đỏ, đồng thời quỳ gối trước mặt Lê Tô Tô để giúp nàng nhúng chân. "Truyền thuyết nói rằng ở Phàm giới có một đất nước bị bao quanh bởi đau khổ và chiến tranh và đó là nơi Ma thần từng sống, ở đó ngài ấy gặp Phượng Hoàng Thần Nữ - có vẻ đẹp tuyệt đẹp và khí chất xảo quyệt - và quyết định kết hôn với nàng ấy! Vào đêm tân hôn của họ, nữ thần đã cố gắng giết ngài bằng cách cắm chín chiếc đinh trực tiếp vào tim ngài, nhưng nàng ta đã chết trong khi cố gắng làm như vậy.

Lê Tô Tô rên rỉ khi da chân chạm vào nước nóng, nhưng vẫn để bản thân đắm chìm trong đó khi cảm giác thống khổ dâng lên trong lồng ngực khi nghe câu chuyện quá quen thuộc với nàng. Tỳ nữ tiếp tục xoa bóp bàn chân đỏ của Ma hậu, "Ma thần có thể chấp nhận nhìn thấy nàng cố gắng giết ngài, biết rằng đây sẽ là một điều không thể, nhưng ngài ấy sẽ không bao giờ chấp nhận cái chết của vợ mình! Vì vậy, ngài đã giữ xác nàng ta nguyên vẹn trong một thời gian dài. Truyền thuyết kể rằng trong thời gian xác chết của Phượng Hoàng Thần Nữ vẫn nằm dưới sự chăm sóc của ngài, mặt trăng trở nên đỏ hơn theo mỗi đêm trôi qua, cho đến khi cuối cùng màu sắc của nó giống như máu của người phàm, đó là vào ngày cơ thể nàng ta cuối cùng đã tan rã.

Nàng nuốt nước miếng, cảm thấy mình sắp bị đau đầu, nhưng vẫn để cho tỳ nữ tiếp tục nói chuyện, bởi vì bọn họ có vẻ rất hứng thú với câu chuyện này. Một người khác sau đó tiếp tục, "Ngày Phượng Hoàng Thần Nữ biến mất và xác chết của nàng biến thành tro bụi, Ma thần đã tàn sát toàn bộ đất nước chỉ trong một đêm và hoàn toàn đơn độc! Ngài bùng cháy và bay khắp bầu trời khi thiêu rụi mọi thứ ngài nhìn thấy trước mặt, nhà cửa, tòa nhà, mùa màng, con người và động vật, mọi thứ đều bị nuốt chửng bởi một ngọn lửa ma quỷ không thể dập tắt. Trong một bình minh duy nhất mọi thứ biến mất! Người ta nói rằng nơi này vẫn cháy ngay cả sau hai mươi năm và bầu trời phía trên đó trở nên đen tối bởi những đám mây khói.

Lê Tô Tô nặng nề thở dài.

"Sau khi tàn sát đất nước, ngài ấy sau đó đã đi đến Ma Vực, nơi ma quỷ đã bị phong ấn bởi các vị thần cổ đại mười ngàn năm trước," tỳ nữ nói. "Ngài đã gỡ bỏ rào cản do Tắc Trạch tạo ra chỉ bằng một tay, đây là lần đầu tiên những con quỷ nhìn thấy ánh sáng ban ngày sau một thời gian dài."

"Cha mẹ tôi được sinh ra ở Hoang Uyên, nơi ma quỷ và tiên nhân không bước ra ngoài. Nương nương biết đấy, bố mẹ nô tỳ chưa bao giờ nhìn thấy một thế giới nào khác ngoài vực thẳm đen nơi họ được sinh ra. Cảm giác hồi hộp khi lần đầu tiên nhìn thấy bầu trời đầy sao tuyệt vời đến mức mẹ nô tỳ đang mang thai đã sinh con ngay tại đó", nô tỳ cười khẽ. "Nô tỳ được sinh ra ở đó. Mẫu thân nô tỳ cảm kích ân huệ của Ma thần đến mức sẵn sàng hy sinh mạng sống cho ngài ấy."

Lê Tô Tô chớp chớp mắt, "Thật sao?"

"Dạ vâng ạ." tiểu hồ ly đồng ý. "Mẫu thân luôn nói với chúng nô tỳ rằng Hoang Uyên là một nơi khủng khiếp và bạo lực, rằng cha mẹ của mẫu thân chỉ là những con quỷ nhỏ chưa bao giờ làm hại ai, nhưng bị kéo xuống vực thẳm bởi sức mạnh của các vị thần và bị phong ấn bên trong cùng với những con quỷ thực sự mạnh mẽ và khát máu. Cuộc sống bên trong rất tồi tệ, thức ăn khan hiếm, nên lũ quỷ bắt đầu ăn thịt lẫn nhau. Chỉ có kẻ mạnh nhất đã chiến thắng. Bà ngoại nô tỳ sinh con bên trong, trong khi ông ngoại nô tỳ bị những con quỷ khác nuốt chửng để bảo vệ bà. Mẫu thân nô tỳ ghét nơi đó và rất sợ rằng điều tương tự sẽ xảy ra với phụ thân nô tỳ như đã xảy ra với cha mẫu thân.

Lê Tô Tô thở dài: "Thật xin lỗi."

Con cáo nhấc vai lên và mỉm cười, "Khi mẫu thân đã ở trong tình trạng cuối của thai kỳ, kết giới của Hoang Uyên bắt đầu bị phá vỡ, nhưng cô ấy chỉ thoát ra được khi Ma thần đến! Ngài ấy tắm trong máu và có hai quầng lửa lớn phía sau ngài, phát sáng sâu trong bóng tối. Lần đầu tiên trong đời, mẫu thân nhìn thấy vực thẳm trở nên rõ ràng như thể nó đột nhiên được chiếu sáng bởi mặt trời và tất cả ma quỷ ăn mừng và phủ phục trước vị cứu tinh của chúng!

"Kể từ đó, lũ quỷ đi theo Ma thần và yêu Ngài sâu đậm. Trải qua 500 năm, Ma giới đã trỗi dậy một lần nữa và trở thành một nơi mà chủng tộc của chúng ta cuối cùng cũng có thể trú ẩn và sống tốt, mà không sợ bị giết. Ngoài kia, con người và những tiên nhân nghĩ rằng chúng ta giống như động vật, khát máu và lan tràn, như thể họ cũng không phải vậy. Nô tỳ khác nói, mở một hộp ruy băng tóc trên bàn trang điểm. "Dù sao, Ma thần là ánh sáng mà ma quỷ nhìn thấy sau một thời gian dài trong bóng tối.  Chúng tôi không thể không muốn đi theo ngài ấy, dù sao chúng tôi cảm thấy an toàn khi ngài ở đây. Vì vậy, hàng năm, vào cùng ngày mà Phượng Hoàng Thần Nữ kết hôn với Ma thần, mọi người trong Ma giới đều ra đường và ăn mừng, vì đó là nơi tự do của chúng ta bắt đầu."

"Ta không biết gì về những điều này", Lê Tô Tô thừa nhận, những cảm xúc mâu thuẫn sôi sục trong lồng ngực. "Chiếc váy trông rất đẹp."

*

"Ngươi nguyện ý."

Đàm Đài Tẫn quay mặt lạnh lùng đối mặt với phu nhân, không hiểu rõ tại sao nàng lại muốn rời khỏi hoàng cung đến vậy, kỳ lạ nhất là có hắn ở bên cạnh, thậm chí còn mang theo vẻ mặt lạnh lùng của một pho tượng ngọc. Chúa tể Ma giới nhìn chằm chằm nàng qua tấm màn đen của cỗ xe màu đen, nhìn chằm chằm vào ánh đèn vàng và đỏ chiếu sáng những con đường đông đúc ngột ngạt của vương quốc. Những ngón tay trắng nõn tinh tế của hắn đẩy tấm vải đen đi khi cô nhìn xuống với một chút thích thú và một chút cảm giác hắn không thể đọc được.

Nàng xuất hiện trong ngai vàng trong trang phục như một nữ thần thực sự. Vải đỏ tươi bao phủ cơ thể cô trong khi phác thảo vòng eo mà anh rất thích, mạng che mặt bằng vàng được buộc vào tay áo của chiếc váy phù hợp với mạng che mặt che một nửa khuôn mặt xinh đẹp mà nàng có, trong khi đồ trang sức làm bằng vàng và hồng ngọc tô điểm cho những sợi tóc đen và thẳng. Ma thần vô cùng muốn kéo nàng và bắt nàng cưỡi hắn ngay tại đó, lấp đầy nàng bằng những nụ hôn và vết cắn, nhưng Lê Tô Tô có một tính khí thú vị và ra lệnh cho anh ta đưa cô ra ngoài.

"Lễ hội Trăng Máu?" hắn hỏi với giọng lạnh lùng. "Cô có tin những truyền thuyết mà cô nghe được không?"

Lê Tô Tô cũng lạnh lùng đáp: "Ngươi không đủ lãng mạn cho chuyện này." rồi quay sang nhìn hắn. "Nhưng một số câu chuyện chắc là sự thật, theo như tôi biết."

"Ờ, cô thực sự đã cố gắng giết ta vào đêm tân hôn của chúng ta," hắn trả lời. "Chỉ có một người phụ nữ lãng mạn như cô mới có thể kết hôn với một người như ta."

"Khụ khụ." Lê Tô Tô tặc lưỡi.

Bên trong xe ngựa lại rơi vào im lặng, bên ngoài bầu trời tràn ngập đèn lồng vàng bay lơ lửng trên bầu trời. Đây cũng là lần đầu tiên Lê Tô Tô nhìn thấy Ma giới thật sự: có những tòa nhà thậm chí còn bị mây đen che phủ cao đến mức mái nhà của chúng với vô số lớp trong khi cửa ra vào và cửa sổ phát sáng với ánh đèn màu ấm áp. Cờ đen được treo bên ngoài, trong khi trong nhà có nhiều chuông đung đưa trong gió.

Những con phố sầm uất nhất là nơi chợ đêm mở ra, có hàng trăm cửa hàng, quầy hàng và thương nhân nói chuyện ồn ào từ mọi ngóc ngách, trong khi ma quỷ đủ loại và với tất cả vẻ ngoài chen chúc và nói chuyện ồn ào. Có những đứa trẻ ma quỷ chơi bằng cách nhảy giữa mái hiên thấp hơn của ngôi nhà, chỉ để cố gắng lấy một hàng hóa sáng sủa hoặc đầy màu sắc trong khi một số người bán hàng bị phân tâm. Khi họ có được những gì họ muốn, họ chạy ra ngoài trước khi họ có được nó.

Trong suốt những năm tồn tại, Lê Tô Tô chưa từng nghe nói Ma giới là như thế này.

"Truyền thuyết thường là dối trá hoặc ảo diệu", Lê Tô Tô quay trở lại chủ đề. "Nhưng làm thế nào ngươi đưa ma quỷ ra khỏi vực thẳm?"

Nàng quay sang nhìn hắn, hơi giật mình khi nhận thấy Đàm Đài Tẫn đang nhìn nàng thật kỹ. Theo thời gian, nàng đã quen với việc có hắn ta bên cạnh nàng mọi lúc. Mặc dù vẫn vô cùng khó chịu khi nhìn vào đôi mắt đỏ như máu đó và nhớ lại biểu hiện tàn bạo mà hắn đã làm khi treo cổ nàng và sau đó giết chết Tông môn mà nàng lớn lên, bao gồm sư huynh, chú và phụ thân nàng, nhưng nàng không thể phủ nhận rằng có một chút quyến rũ trong vẻ ngoài quái dị của hắn.

Làn da của hắn nhợt nhạt đến ghê người, đôi môi đỏ mọng luôn thành một đường mỏng hoặc biến thành những nụ cười gượng gạo và xấu xa, nhưng chúng vẫn được đỏ như những quả táo đỏ mà nàng nhìn thấy trong giấc mơ của Minh Dạ và Tang Tửu từ rất lâu trước đây. Những đường nét của hắn tao nhã đến nỗi hắn vẫn được những trí thức và nghệ sĩ nhân loại thường ca ngợi. Cho dù hắn đã trở thành Ma phục, những đặc điểm đó vẫn giống như 500 năm trước: thanh tú, tuyệt đẹp và khuôn mặt hoàn hảo. Ánh mắt của hắn luôn bị bao phủ bởi màu đỏ, tròng mắt, mí mắt và lông mi, mọi thứ đều màu đỏ, nhưng chúng có một chút vẻ đẹp ẩn giấu cho bất cứ ai thực sự muốn xem.

"Những câu chuyện được lãng mạn hóa," hắn nói, không lay chuyển. Lê Tô Tô nhìn thấy áo cổ lọ của bộ y phục màu đen hắn mặc cọ vào cổ họng mà nàng đã cố gắng phá vỡ đêm hôm trước. Những vết đỏ nàng tạo ra được giấu kín đáo trên tấm vải, nhưng từ góc độ nàng đang ở cô vẫn có thể nhận ra. "Ma quỷ rất biết ơn vì chúng không còn phải chạy trốn hay sống trong sợ hãi nữa," hắn tiếp tục, móng vuốt của hắn di chuyển tinh tế và chạm vào mặt nàng dưới tấm màn vàng. "Nhưng ta đã làm tất cả vì hận thù và vì đau đớn."

Lê Tô Tô nuốt nước miếng, nhíu mày, "Quỷ tộc như ngươi, nô tỳ nói cho ta biết..."

"Cư dân Ma giới cầu nguyện rằng Ma thần sẽ tìm lại tình yêu đã mất ngay cả sau nhiều thế kỷ," hắn nói một cách kiên định. "Mỗi năm tại lễ hội này đều có một khoảnh khắc vào ban đêm, tất cả họ đều thả nến đỏ làm từ tro của những con chim lửa được thắp sáng trên sông Nhược Thủy, bởi vì họ tin rằng vượt qua những ngọn nến này sẽ thu hút linh hồn của vợ Ma thần đến đây và sau đó nàng ấy sẽ quay trở lại."

Lê Tô Tô nhìn đi chỗ khác. Ở phía xa có một lối đi hoàn toàn tối tăm cắt Ma giới làm đôi, không có nhà cửa, tòa nhà hay người qua đường vì đó là một dòng sông nước đen. Phà và thuyền đi qua đó mỗi ngày, nhưng những chiếc xe này bị cấm vào ngày lễ hội Trăng Máu để không làm phiền những ngọn nến sẽ được người dân thả ra sau này.

Bằng cách đó, cuối cùng hắn ta có thể nhìn thấy ánh sáng sau 500 năm trong bóng tối, giống như hắn ta đã cho phép ma quỷ của Hoang Uyên khô cằn nhìn thấy ánh sáng sau 10000 năm trong ngục tù.

Lê Tô Tô gợi nhớ trong đầu giọng nói của nô tỳ đã kể cho nàng nghe những câu chuyện nổi tiếng trước đó.

Đàm Đài Tẫn cười lạnh. "Nhưng năm nay thì khác, bởi vì tất cả mọi người trong Ma giới đều biết rằng vợ ta cuối cùng đã trở lại với ta."

Lê Tô Tô ngước mắt lên thì thấy hắn đã quay mặt, dáng vẻ quỷ dị của hắn rất đẹp tái nhợt, mái tóc nâu đỏ dính trên vương miện màu đen trông duyên dáng như di chuyển nhẹ nhàng trong gió đêm. "Năm nay nến sẽ là để kỷ niệm sự trở lại của nàng," hắn nói và quay sang nàng "Ta không nghĩ cô có bao giờ ngờ ma quỷ mà cô luôn khinh thường lại thích cô như thế này, đúng không, Phượng Hoàng Thần Nữ?"

Editor: Riêng mình thấy ông Tẫn trong fic này rất khó đoán, y như hồi đọc về ổng trong truyện gốc Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE vậy. Cảm tưởng như anh ta sử dụng viên phòng là cách để giấu giếm mục đích bản thân trước nàng, chứ không hẳn là vì fanservice vậy. Cùng một kiểu câu: "Làm sao cô có thể hiểu được Ma thần mong muốn gì?", nhưng sang đây không biết au fic này sẽ lái lụa BNPS này là để làm gì luôn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro