Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: (H+) Chỉ phục tùng nàng

"Đừng..."

Nụ hôn thiếu nữ lướt qua vành tai, dịu dàng như cánh hoa khẽ rơi xuống. Quảng Linh Linh khẽ run rẩy, đôi vai cong lên trong sự bất lực. Nàng vặn vẹo thân mình, như muốn thoát khỏi ngọn lửa âm ỉ đang lan tràn trong cơ thể, nhưng tất cả chỉ càng khiến ngọn lửa ấy thêm rực cháy.

Mỹ Linh cúi xuống, chậm rãi để hơi thở mình lướt qua làn da nhạy cảm. Đầu lưỡi tinh tế vẽ lên từng đường nét trên cổ và tai nàng, để lại một làn hơi ẩm mềm mại. Tai người phụ nữ nhanh chóng đỏ ửng, sáng bóng tựa như một viên ngọc quý vừa được vớt lên từ dòng nước mát, ánh sáng dịu dàng lấp lánh giữa màn đêm tĩnh mịch.

Ở lứa tuổi này, những người thông minh, nhạy bén thường học hỏi rất nhanh. Chỉ cần một chút khơi gợi, đôi ba lần trải nghiệm mơ hồ mà mãnh liệt, cô đã có thể nắm bắt trọn vẹn bí mật sâu thẳm nhất của đối phương.

Mỹ Linh mỉm cười, đôi mắt ánh lên nét tinh nghịch nhưng đầy đam mê. Cô nhẹ nhàng khám phá từng thay đổi nhỏ nhất trên cơ thể Quảng Linh Linh, làn da bắt đầu nóng dần lên, nhịp thở rối loạn, và cuối cùng, cơ thể nàng co lại, đỏ au như một con tôm tươi vừa được hấp chín, nằm ngoan ngoãn trên chiếc đĩa trắng muốt.

Quá đỗi hấp dẫn.

Mùi hương trên cơ thể Quảng Linh Linh thật sự rất ngọt ngào, mỗi lần Mỹ Linh đều không nhịn được lưu lại một vài dấu vết. Đôi khi trên vùng da mịn màng nơi cổ, khi khác lại ở ngực hay sau gáy, những nơi dễ dàng bị lộ ra trong một khoảnh khắc vô tình. Và mỗi lần nghe thấy bạn bè xì xào bàn tán về những dấu vết mờ nhạt ấy, Mỹ Linh lại âm thầm thích thú, như kẻ tinh nghịch hài lòng với trò đùa mà chỉ mình hiểu rõ.

Lần sau nên để lại ở đâu đây?

Mỹ Linh thầm nghĩ, tay vô thức lướt nhẹ xuống phần lưng dưới của Quảng Linh Linh. Ở đó, làn da lộ ra dưới vạt áo phông ngắn, kết hợp với chiếc quần jeans cạp trễ, mỗi khi nàng giơ tay viết lên bảng, một khoảng trống mịn màng lại thoáng hiện, đủ để làm người ta xao xuyến trong vài giây ngắn ngủi.

Chỉ một thoáng, khung cảnh mỏng manh như sứ trắng trôi qua trong nháy mắt, Mỹ Linh tưởng rằng chỉ có một mình mình nhìn thấy. Nhưng rồi, một nụ cười lạ bất chợt xuất hiện. Đó là của nam sinh ngồi trước cô một bàn, một nụ cười cực kỳ dâm đãng, không che giấu sự khiêu khích.

"Vòng eo nhỏ của cô Quảng... chậc chậc"

Chàng trai kia đang miên man suy nghĩ, đồng thời giơ tay lên biểu đạt phán đoán của bản thân.

Đó là lần đầu tiên Trần Mỹ Linh, một người luôn thể hiện hình ảnh học sinh ngoan, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Theo như lời nhân chứng Đàm Nguyệt có mặt tại hiện trường miêu tả, khóe miệng của cô vừa mới nhếch lên lập tức hạ xuống, ánh mắc sắc bén như kiếm, thoạt nhìn chỉ hận không thể chém hết tất cả loài người trên thế giới này.

Cậu bạn ở bàn trên cảm thấy có gì đó không ổn, cho rằng mối thù giữa Mỹ Linh và Quảng Linh Linh vẫn còn đó, không nghe lọt mấy lời khen này, lập tức thu hồi lại nụ cười, ngồi ngay ngắn nói:

"Eo của cô ấy xấu quá, nhìn xem, vừa nhìn thấy đã không thích rồi, cho dù có đưa tới tận tay tôi cũng không cảm thấy hứng thú."

Rầm! Mỹ Linh đã hoàn toàn bùng nổ.

Sắc mặt cực kỳ khó coi nhìn chàng trai kia một cái, tay siết chặt suýt chút nữa không nhịn được đánh cho tên chó có mắt như mù này một trận.

Trong một giây cuối cùng, Mỹ Linh đột nhiên nhớ tới hình tượng học sinh ngoan ngoãn mà mình cố gắng duy trì. Chàng trai này chắc hẳn cho rằng cô là người vui tính, dễ nói chuyện nên không hề nao núng bộc lộ ý định thực sự của mình.

Không thể không thừa nhận Mỹ Linh vẫn luôn hưởng thụ cảm giác tin tưởng của người khác, nhưng những lời cậu ta nói hôm nay khiến cô cảm thấy cực kỳ ghê tởm.

Quên đi, ngay lập tức phần lớn sự tức giận dồn nén trong lòng Mỹ Linh đã tiêu tan, cô buông bàn tay siết chặt tới mức đau nhức ra, nở một nụ cười thân thiện, hoàn toàn không có bất cứ tính công kích nào.

"Làm sao có thể? Cô Quảng có thân hình đẹp như vậy."

Cô nhớ lại những gì mình đã nói. Chàng trai nhìn thấy nụ cười của cô cũng mỉa mai phụ họa theo, nói đúng vậy, đúng vậy, dáng người của cô Quảng thật sự rất đẹp.

Cậu là ai mà dám bình phẩm về cô Quảng? Trong lòng thiếu nữ cực kỳ không kiên nhẫn trả lời lại một câu. Nghĩ tới đây, tâm tình cáu kỉnh lại quay trở lại.

Mỹ Linh liếm vùng da nóng rát dưới cơ thể, giống như một miếng bông gòn nhúng i-ốt trước khi tiêm, cọ xát từng chút một khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Đầu gối của Quảng Linh Linh quỳ tới phát đau, nàng không nhịn được lại nâng thắt lưng lên, eo cũng ngẩng cao hơn một chút. Một loạt động tác như vậy khiến Mỹ Linh bật cười.

"Cô giáo, mới chỉ có nửa giờ thôi."

Thấy nàng không nói gì, Mỹ Linh không nói hai lời lập tức cắn lên eo người phụ nữ một cái, làn da của Quảng Linh Linh săn chắc, không có chút mỡ thừa nào, lại là nơi không thường xuyên chạm vào, cực kỳ mẫn cảm, đồng thời cũng rất đau.

"Mỹ Linh, em có bệnh không?"

Khi cơ thể nhận được tín hiệu đau đớn, Quảng Linh Linh thấp giọng mắng:

"Rốt cuộc có làm hay không? Nếu không tôi đi đây. Đừng làm phiền tôi nữa."

"Đi? Không tốt đâu, cô Quảng. Thời gian dạy kèm hai tiếng vẫn còn chưa hết, cô muốn nhận tiền rồi trốn làm việc sao?"

Mỹ Linh không vội vàng, chạm vào miệng huyệt của nàng, kinh ngạc khi bàn tay cô ướt đẫm bởi thứ dịch nhờn tiết ra từ cấm địa của người phụ nữ.

"Cô giáo..." Thiếu nữ tỏ vẻ bất ngờ nói: "Em còn chưa làm gì, sao cô lại ướt như vậy?"

Giọng điệu sửng sốt vang lên lọt vào tai Quảng Linh Linh chẳng khác nào đang mỉa mai, nàng cũng không muốn bản thân nhạy cảm như vậy, nhưng khi hơi thở của cô học sinh ngoan ngoãn phả vào người, nàng liền vô thức kẹp chặt hai chân lại...

Quảng Linh Linh cảm giác cơ thể mình giống như một cánh cửa đã đóng chặt ba mươi năm, nàng vẫn không ngừng thuyết phục bản thân phải chờ đợi chìa khóa tới, cho đến một ngày mưa liên miên, khuôn mặt tươi cười của Mỹ Linh xuất hiện trong chiếc áo hoodie dưới tán ô.

Làm sao có thể? Quảng Linh Linh nhìn vào tay thiếu nữ, phát hiện hai tay đối phương hoàn toàn trống trơn, không có bất kì chiếc chìa khóa nào cả.

"Thì ra cô thích làm tình với em đến vậy."

Mỹ Linh vui vẻ vỗ mông nàng, khép chặt hai ngón tay lại, chen vào vách thịt trơn trượt hoàn toàn không có bất cứ thứ gì ngăn cản.

"Thật tốt, em cũng thế, cô có biết không? Mỗi lần nhìn cô giảng bài, em đều muốn mạnh mẽ đè cô úp mặt vào bảng đen, hung hăng làm cô từ phía sau."

Bị lời nói đáng xấu hổ kích thích, dù chỉ là một cú thúc nhẹ nhàng, Quảng Linh Linh vẫn không kiềm chế được suýt nữa lên đỉnh.

Cổ tay chuyển động linh hoạt, đối phương quen thuộc tìm được điểm mẫn cảm, Mỹ Linh cố ý nghiến răng ấn thật mạnh về phía trước, cơ thể mảnh khảnh hơi đẩy lên muốn thoát ra, rồi lại bị đối phương kéo lại, sau đó đầu ngón tay dùng sức đâm thật mạnh vào bên trong.

Cùng với tiếng nước yếu ớt vang lên trong căn phòng yên tĩnh, trên mặt Mỹ Linh lại xuất hiện nụ cười.

"Cô giáo rất thoải mái đúng chứ."

Khi nói ra những lời này, mặt Mỹ Linh không hề biến sắc, cũng không biết đối phương học được mấy lời thô tục này từ đâu, bàn tay đang giữ chặt lấy eo nàng nhanh chóng di chuyển tới phía trước ngực mà không hề bị cản trở.

Bộ ngực của Quảng Linh Linh không quá lớn, chỉ cần một bàn tay, Mỹ Linh có thể gần như bao trọn một bên ngực. Mỗi lần đầu núm vú cương cứng vì kích thích cọ vào lòng bàn tay, Mỹ Linh có thể cảm nhận được một dòng nước ấm từ bụng dưới chảy ra.

Cô ấy khiến mình động tình... Cô ấy cũng thích mình làm như vậy.

Mỹ Linh nghĩ tới đó, tranh thủ cơ hội này để rèn sắt khi còn nóng, hôn vài cái lên cặp mông trắng nõn, đầy đặn của đối phương, tay cũng bắt đầu đẩy vào bên trong mạnh hơn, không ngờ vừa mới ra vào vài cái, cô đã cảm nhận được bên trong vách thịt của Quảng Linh Linh  co rút lại, như thể muốn giữ chặt lấy hai ngón tay cô, không cho trốn thoát.

"Ưm... Mỹ Linh..."

Sắc mặt Quảng Linh Linh ửng hồng, hai tay bị dây cột tóc trói lại bắt đầu khó nhịn nắm chặt lấy nhau, mơ mơ màng màng liên tục gọi tên thiếu nữ.

"Mỹ Linh... hah... Mỹ Linh"

"Em ở đây, cô giáo, em đang ở đây."

Mỹ Linh nhanh chóng đáp lại, giống như mỗi lần ở trên lớp được Quảng Linh Linh gọi tên, lần nào cô cũng đáp lại một cách hưng phấn và vui vẻ. Cái miệng nhỏ nhắn phía dưới của Quảng Linh Linh càng ngày càng cắn chặt, khiến dục vọng dâng lên như sóng biển, đầu óc của nàng một mảnh mơ hồ.

Mỹ Linh đành phải nhắm mắt lại, tựa vào lưng Quảng Linh Linh, vừa giữ chặt cơ thể đang liên tục giãy dụa của đối phương, vừa cảm nhận nhịp tim đang đập thình thịch truyền tới người mình, hoà cùng tiếng tim đập trong cơ thể cô, khiến cho người ta có cảm giác kỳ lạ, một sự cộng hưởng tuyệt vời.

"A, a... a... Ưm..."

Khi Mỹ Linh véo thật mạnh núm vú của người phụ nữ, cả người Quảng Linh Linh lập tức cứng đờ, chỉ trong giây lát hai chân của nàng căng ra, vừa đau đớn vừa sung sướng khiến nàng không nhịn được khẽ rên rỉ thành tiếng. Ngay sau đó, cả người ngã xuống giường như thể đã mất hết sức lực.

Nếu lúc này vén mái tóc lòa xòa đang che trước mặt ra, sẽ phát hiện khuôn mặt xinh đẹp vốn luôn lạnh lùng giờ đây trở nên mơ màng, ửng hồng.

Khuôn miệng nhỏ nhắn của Quảng Linh Linh  thở hổn hển, trên người nàng rịn một lớp mồ hôi mỏng. Những ngón tay của Mỹ Linh vẫn kiên trì khuấy đảo bên trong hoa huyệt, mặc dù động tác của đối phương rất nhẹ nhàng nhưng dư vị cao trào vẫn liên tục kéo dài.

Không biết đầu ngón tay của người này chạm vào điểm mẫn cảm ở đâu, Quảng Linh Linh  chỉ cảm thấy eo mình đau xót, suýt chút nữa lại rên lên thành tiếng.

"Em có thể buông tôi ra được không? Đau quá."

Nghe nàng nói vậy, Mỹ Linh bình tĩnh đỡ nàng dậy, ngồi vào lòng mình, vén tóc ra sau tai, nhìn thấy khóe miệng nàng có vệt nước bọt nhàn nhạt, lúc này cô mới chậm rãi lên tiếng:

"Cô ơi, có phải em làm cho cô cảm thấy rất thoải mái đúng không?"

Động tác tay của đối phương vẫn không hề thả lỏng một chút nào, cơ thể của Quảng Linh Linh chỉ có thể trượt xuống dưới, ăn ngón tay của cô gái vào thật sâu bên trong, ngậm chặt lấy, giống như vội vàng muốn dâng hiến bản thân mình cho đối phương, rồi nở rộ như một bông hoa dâm đãng.

Dù cơ thể có phản ứng rất thành thật nhưng Quảng Linh Linh vẫn cau mày bất mãn:

"Người nhà và bạn bè có biết em biến thái như vậy không?"

Mỹ Linh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Quảng Linh Linh lại nhìn xuống mình với tư thái cao quý đó. Thiếu nữ ngay lập tức cũng trực tiếp nhìn vào mắt nàng, đầu ngón tay như vô tình cọ vào âm đế yếu ớt, như vô tình lướt qua đôi môi xinh đẹp, không cần phải tốn một chút sức lực nào, cực kỳ ngọt ngào.

Vì hai tay vẫn đang bị trói, Quảng Linh Linh  chỉ có thể ngoan ngoãn dựa vào người đối phương, ngoài miệng vẫn còn tiếp tục phàn nàn:

"Nếu em có bản lĩnh thì thả tôi ra trước đi, Mỹ Linh!"

Khi Mỹ Linh càng tăng thêm sức lực, động tác giãy dụa của nàng ngày càng yếu dần, cuối cùng như biến thành một vũng nước, dựa vào vai Mỹ Linh. Giọng nói của nàng càng lúc càng gấp gáp, đồng thời có cảm giác như đang nũng nịu:

"Mỹ Linh, đừng chạm vào chỗ đó, Mỹ Linh, ừm... Khó chịu quá..."

"Cô sao vậy?"

Lần nào Mỹ Linh cũng không nhận được câu trả lời mình muốn nghe. Cô lần này bình tĩnh đến lạ thường, rõ ràng là muốn khoe khoang với cô giáo thân yêu của mình.

Chất lỏng trong cơ thể nhanh chóng làm ướt lòng bàn tay thiếu nữ, Quảng Linh Linh tránh trả lời câu hỏi này, chỉ thấp giọng gọi tên cô, cố gắng hết sức đón ý hùa theo ngón tay của cô học trò.

Tự mình tìm kiếm niềm an ủi, khoảng cách của hai người càng ngày càng gần nhau, lúc này Mỹ Linh vẫn đang mặc quần áo, lớp vải cứng ngắc cọ vào khiến núm vú của nàng nhô lên cao, mặt đỏ đến mức sắp chảy máu.

Lần đầu tiên nàng ghé sát bên tai Mỹ Linh cầu xin: "Mỹ Linh, em xoa một chút có được không..."

Đôi mắt u ám xinh đẹp màu hổ phách của Mỹ Linh đột nhiên sáng lên kinh ngạc dưới hàng lông mi dài rũ xuống. Cô ôm eo Quảng Linh Linh, vô tình ngậm lấy bầu ngực đã dâng đến bên miệng, giống như đang cắn một viên ngọc trai, đầu tiên dùng răng khẽ mài nghiến, sau đó lại dùng đầu lưỡi liếm láp thưởng thức.

"Cô cảm thấy khó chịu ở đâu?"

Không nhận được tiếng đáp lời, Mỹ Linh vẫn kiên nhẫn hỏi: "Bây giờ cô cảm thấy không thoải mái ở đâu?"

"Thích chịu đựng, cô giáo thích khó chịu?"

Những vết răng và dấu hôn với nhiều sắc thái khác nhau bắt đầu xuất hiện trên ngực nàng.

"Cô giáo, nói cho em biết được không, em làm cho cô có sung sướng? Thoải mái không? Khen em được không?"

Đối phương nói xong lập tức thêm ngón tay thứ ba vào mà không hề báo trước, tốc độ ra vào không những không giảm xuống mà ngày càng tăng lên.

Quảng Linh Linh cảm thấy các nếp gấp trong âm đạo bị kéo căng đến mức tối đa, một đợt khoái cảm mãnh liệt khiến người ta không nói nên lời lập tức lan ra khắp tứ chi, xuyên qua từng dây thần kinh mỏng manh trong nàng. Khoái cảm vừa mãnh liệt vừa nhanh chóng, sau đó tập kết lại, xông thẳng tới đại não.

Tuy nhiên, Mỹ Linh lại làm như không nghe thấy lời cầu xin của đối phương, dùng một phương thức khác để tự mình có thể cảm nhận, Quảng Linh Linh gần như không có thời gian để suy nghĩ, chỉ có thể run rẩy ép ra vài chữ:

"Thoải mái, Mỹ Linh, làm tốt lắm."

Một câu nói như tiếp thêm nhiên liệu cho Mỹ Linh đang nửa sống nửa chết, thậm chí ngay từ lời đầu tiên khi Quảng Linh Linh nói ra, cô đã bắt đầu đẩy nhanh tốc độ. Như thể cô là một học sinh ngoan ngoãn, nghe lời.

Một học sinh ngoan chỉ phục tùng riêng mình nàng...
__________
Wi: Cứ 100 votes mở khoá được chap kế nhé ⭐️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro