Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Mei - Hua/Aponia: Kẻ Cám Dỗ (ngoại truyện)

I - Ngày nghỉ!!

"Ước gì tụi mình có thể hẹn hò." – Hua lầm bầm trong hơi thở.

Con quỷ lơ lửng trên giường Hua nhướn mày. "Bạo dạn phết nhỉ." – Cô nhếch mép cười, khó mà nói rằng mình ghét ý tưởng đó. "Nhưng chị không muốn hẹn hò với con người sao? Chẳng hạn với đứa mà chị đang dạy kèm ấy? Không thì..."

Mei xích lại gần người con gái mà cô ta có hứng thú, hơi thở phảng phất trên đôi môi hồng: "Hay chị muốn em bắt lỗi rồi "phạt" nó? Đó là điều chị mong muốn sao, cục cưng?"

Hua đỏ đến tận mang tai, ré lên âm thanh khó tả rồi đẩy Mei ra xa bằng đống bài tập về nhà. Sao mà đáng yêu thế không biết. Mei muốn ôm cô ấy vào lòng, âu yếm cô ấy, hôn lên đôi tai đỏ ửng của cô ấy và trêu chọc cô ấy không ngừng. Vâng, con quỷ lại sắp đổ thêm dầu vào lửa địa ngục. "Với cái tính của Kiana thì có lẽ em nó sẽ không phản đối đâu, chị biết đấy."

"Đừng như thế mà..."

"Thật xấu hổ quá. Nhắc tới hẹn hò em chỉ nghĩ được có nhiêu đó thôi."

Hua nhấc mặt khỏi tay mình, chỉ để lườm cô ấy. "Cứ tưởng ai đó sẽ sáng tạo hơn chứ."

"Ý tưởng khác thì cũng có, nhưng đa số đều cần có chị ở bên. Và nó... kết thúc cũng không được tốt đẹp lắm. Số ý tưởng còn lại thì ngày nào mình cũng làm ở trên giường rồi". 

Ôiiiiii, một lần nữa, Hua đỏ hết cả người, máu trong cơ thể như muốn bắn ra tựa núi lửa phun trào. Đúng như kế hoạch. "Nhưng chị muốn làm gì thì cứ thoải mái nói nhé."

Hua càu nhàu vài chữ, cố gắng nhưng không thể tập trung vào bài tập về nhà của mình, vì cứ bị làm phiền bởi những lời mời gọi dâm đãng của Mei. Nhìn cái cách cây bút của cô ấy bất động, con quỷ chắc chắn rằng cô gái loài người kia đang hình dung những viễn cảnh đen tối bất chấp buông thả bản thân.

Khoảng mười lăm phút sau, Hua bỏ cuộc, than vãn. "Tại em không đấy!"

"Ừm. Đương nhiên là lỗi của em." – Mei ậm ừ, giả vờ ngây thơ. "Chị muốn em đi gặp nhỏ đó ngay bây giờ không?"

...thế mà Hua lại lắc đầu.

"Ồ, hình như em không phải là đứa duy nhất muốn đi nhỉ? Nhỏ đó trông cũng giống kiểu biết chiều con gái đấy. Biết được quá trình phát triển tính cách của chị chắc nhỏ sẽ vui lắm. Đi thôi nào."

"KHÔNG!" – Hua thở dài thất vọng. "Chị... em..." – Cô ấy vùng vằn, và Mei rất vui vì điều đó, dù một phần nhỏ tính của chiếm hữu đã làm Mei quấn đuôi quanh eo Hua. "Hai người thế nào cũng ăn hiếp chị thôi!"

"Rõ ràng là thế." – Con quỷ thừa nhận một cách không biết xấu hổ. Cô vòng tay ôm lấy người tình, khẽ rừ rừ như mèo. "Nhưng kiểu gì chị cũng sẽ thích từng giây từng phút khi làm nó thôi."

Hua cảm thấy căng thẳng suốt cuộc trò chuyện, nhưng cô ấy đã thả lỏng người khi dựa vào ngực Mei. "Mm... chị nghĩ em thích em ấy. Mà em nói chuyện được với nhiều người cũng tốt."

"Làm nó luôn không?" – Một nụ hôn được đặt lên quai hàm của Hua, để khiến cô hát lên. Và đến cuối cùng, chú chim nhỏ của cô đã quên cả cả việc trả lời.

II - [Xin] ngươi, hãy đến đây đi

"Mei..."

Thứ âm thanh rên rỉ này khiến con quỷ rùng mình dọc sống lưng. Chả lẽ cô đã nghiện giọng hát này sao? Tiếng hót líu lo của chú chim nhỏ ngấm vào gáy, thấm vào vai– bắt cô mang trên người hơi nóng thiêu đốt như của đá mắc-ma một cách ngon lành nhất, đẩy cả hai sát lại gần nhau hơn. Lưỡi cô biếng nhác lướt một đường ướt át dọc theo làn da của Hua.

"Hua..." – Mei đáp lại một cách tử tế, tiếng thở của cô nhẹ nhàng nhưng đủ trầm để khiến đùi người tình của cô run lên. Lưỡi cô lười biếng, chậm chạp, hoàn toàn không giống với những gì cô từng làm. Kiềm chế... Mei có thể đang kiềm chế lại, nhưng vâng, đó rõ ràng là những nước đi có tính toán. Hua dụ dỗ Mei phải bỏ thời gian của cô ra để trêu chọc và thưởng thức cô ấy. Hua chỉ đơn giản là quá hấp dẫn. Giờ đây, con quỷ có thể dễ dàng nuốt chửng cô ấy hoàn toàn, nhưng Mei đã kìm lại, khao khát được nhảy điệu nhảy này thêm ngàn lần nữa.

Đương nhiên, điều đó dường như là bất khả thi. Đến một lúc nào đấy rồi họ cũng sẽ bị bắt tại trận, và dù có cố chứng minh rằng mọi thứ vẫn ổn, thì chuyện Hua bị người khác xa lánh vì đã cho phép một con quỷ ở trong phòng mình vẫn là điều không thể tránh khỏi. Ôi, Mei đã chứng kiến cảnh đó không biết bao nhiêu lần– các cô gái và dàn hỏa thiêu, bị những mụ phù thủy mắng nhiếc sỉ vả thậm tệ như thể họ là những con quái vật. Trong quá khứ cô chưa từng quan tâm mấy thứ như thế, nhưng...

Trước khi tính tới chuyện giải cứu chú chim nhỏ mà Mei thích khỏi cái thứ được gọi là số phận, thì có lẽ cô nên đưa cô ấy rời khỏi đây. Nó như ảo mộng cứ liên tục lặp đi lặp lại... Hua với chiếc vòng cổ xinh xắn, làm nô lệ cho cơn hứng tình của Mei trên chiếc giường thân thuộc ở tận cùng nơi sâu thẳm, và được bảo vệ như kho báu bí mật quý giá nhất. Cả hai sẽ thoải mái làm tình mà không cần phải tuân theo bất kỳ luật lệ nào. Hừm, phải, Mei sẽ chăm sóc cô ấy. Mei sẽ làm tất cả mọi thứ, tất thảy mọi việc, quét sạch mọi vật cản để người tình của cô chỉ tập trung vào một việc duy nhất: chiêu đãi cô bằng tất cả những gì "ngon" nhất trên cơ thể mình.

Nhưng Hua sẽ không còn là con người được nữa. Nơi đó sẽ thay đổi cô ấy theo những cách không thể nào đoán trước, và khi cô thấy mình bị quyến rũ bởi một Hua mọc được răng nanh lẫn sừng, Mei lại không nỡ từ bỏ đôi mắt ngây thơ to tròn của con người, cũng không có ý định làm trái mong muốn của cô gái. Nếu Hua gục ngã, thì phải gục ngã bởi bàn tay Mei, nhưng đó phải là quyết định của chính cô ấy.

"Mei...!" – Con quỷ bất ngờ bị kéo ra khỏi suy nghĩ của mình– Đùi Hua siết chặt lấy đầu Mei, tay Hua nắm chặt lấy cặp sừng. Những ngón tay bao lấy cô, mùi hương kích dục toát ra từ người cô ấy như một cái tát nóng rực vào mặt...

"Mm..." – Cô thì thầm. – "...chị có từng nghĩ rằng mình xứng đáng được sướng chưa, Hua?"

Con người đang thở hổn hển. Cô ấy đã bị kích thích từ nãy tới giờ. Hai đùi cô ấy run rẩy hai bên đầu Mei. Dịch nhờn chảy ra dày đặc, dính quanh âm hộ lẫn trên cằm con quỷ đói, nhưng Mei vẫn thích dùng lưỡi trêu chọc âm vật người tình thêm một chút nữa, như những lần vô độ trước đây.

"X-Xin em..."

Ah... Làm sao Mei có thể từ chối cô ấy? Làm sao Mei có thể từ chối lời van nài đẹp đẽ đến như vậy?

Vài phút sau Hua nhanh chóng thiếp đi, cuộn tròn trên giường. Mei biết cô ấy sẽ có một giấc ngủ sâu mà không bị cõi mơ quấy rầy. Cô đã từng chứng kiến cảnh Hua ngủ thiếp đi vài lần, và lần nào cơn khoái cảm tột đỉnh đi cùng với sự kiệt sức cũng đều đưa cô ấy vào giấc ngủ nhanh hơn bình thường. Nếu ngày xưa chú chim biết hót này đã dựng nên bức tường cảnh giác với con quỷ, thì ngay lúc này bức tường ấy đã sụp đổ, hay nói đúng hơn, là biến mất không còn dấu vết. Mei thực sự có thể ngấu nghiến cô ấy mà không nhận lại bất cứ một hành động phản kháng nào.

Nhưng thay vào đó, ngọn lửa địa ngục lại làm sạch cơ thể nhỏ bé của cô ấy và thu dọn ga trải giường, đặt quần áo dơ của cô ấy vào giỏ. Trong một khoảnh khác, cô nhìn tấm ga chuyển động theo hơi thở nhịp nhàng của người tình, lên rồi xuống, vào rồi ra. Cô hình dung trái tim đang đập của Hua trên tay mình.

Đã giải quyết xong mọi thứ lộn xộn. Mei rời khỏi phòng.

***

Con quỷ xuất hiện ở đâu đó cách xa tòa nhà một chút, vô diện lẫn vô hình. Cô đã ở trên mái nhà trong những giờ rảnh rỗi, tận hưởng khung cảnh rộng lớn mà ký túc xá mang lại, bất kể kế bên có là cây thánh giá khó ưa nằm trên đỉnh nhà nguyện đi chăng nữa. Đó là nơi mà cô sẽ quay trở về, đắm mình trong màn đêm mát mẻ để hạ nhiệt sau... bữa ăn.

Đã lau miệng từ lâu, nhưng hương vị vẫn còn đọng lại không mất đi, hệt như chính cô lúc này. Bữa đã xong nhưng cơn thèm vẫn còn đó. Cô thường không vì một con mồi mà ở lại lâu như vậy... Có nguy cơ cô sẽ bị phát hiện, đương nhiên, và sau đó là nguy cơ mạng sống của chú chim nhỏ sẽ tắt lụi nếu tình trạng kiệt sức cứ liên tục kéo dài. Mei muốn cẩn thận... nhưng đói thì vẫn đói...

À mà, quỷ dữ vốn là sinh vật của dục vọng. Mei là kẻ nào mà từ chối được những thứ xúc cảm ngon lành phục vụ cho bản năng tình dục của mình?

"Chào buổi tối."

Con quỷ đông cứng, và nó chả liên quan gì đến cái lạnh của đêm tối. Một giọng nói dịu dàng xé tan sự thanh bình... Tiếng thì thầm vuốt lấy sống lưng cô thật nhẹ nhàng.

Mei không nghĩ rằng mình còn có thể cảm thấy kinh hãi thế này.

Không đợi lời hồi đáp, một bàn tay vươn đến sống lưng cô. Cái chạm thần thánh nhẹ tựa lông hồng muốn thiêu đốt lên tận gáy cô. "[Xin] ngươi, thư giãn đi." – Người kia nói (ra lệnh), và Mei không thể ngăn được tiếng thở dài trút đi mọi căng thẳng vút qua đôi môi. "Đúng rồi... thở ra nào."

Trông có vẻ là một người phụ nữ – một nữ tu với mái tóc màu mâu nhạt. Giọng nói nhẹ nhàng lúc nghe lúc không cũng có vẻ là của một người phụ nữ, như thể thứ phát ra âm thanh đó mang hình dạng của con người. Nhưng Mei không phải kẻ ngốc. Dàn hợp xướng thiên đàng vang lên những giai điệu thầm sâu trong tận óc, nhắc nhở Mei về sự hiện diện của một tồn tại thần thánh.

Thiên thần ngồi cạnh cô, khép chân ngay ngắn.

"Ngươi bị lạc sao, quỷ dữ?"

Ngay cả khi giọng điệu có phần dễ chịu, thì đâu đó vẫn có một mối đe dọa tiềm ẩn và một ý nghĩa sâu xa. "Trông ngươi có vẻ còn đói lắm. Chỉ có một con mồi thôi thì làm sao thỏa mãn ngươi được đúng không."

"Cô theo dõi tôi."

"Ta xin lỗi. Ban đầu... Ta chỉ đơn giản là tò mò. Loại như ngươi hiếm khi ẩn náu quanh tội đồ lâu như vậy."

Nói cách khác, cô đã bị phát hiện ngay từ đầu.

"Đến giờ, cũng... đã qua một khoảng thời gian, nhưng ngươi vẫn chưa làm gì. Nên ta nghĩ đây là thời điểm phù hợp để can thiệp. [Xin] hãy nói cho ta biết, tên ngươi là gì?"

Mei không muốn dây dưa với thứ này. Cô có nên rời đi không? Bằng cách nào đó, cô thấy mình bị cắm rễ tại chỗ này. Tất nhiên, cô có thể chiến đấu, nhưng bản năng của cô hét lên rằng "người phụ nữ" này vô cùng nguy hiểm. Nếu cô ta chỉ muốn nói chuyện, thì... dù sao họ cũng là hai mặt của một đồng xu bị méo mó (*). Một bên sinh ra để cám dỗ, bên còn lại sinh ra để bảo vệ.

(*) -  two sides of the same twisted coin: hai vấn đề hoặc hai tình huống quan hệ rất chặt chẽ với nhau đến mức thật sự chỉ là hai mặt của cùng một vấn đề. Theo tôi hiểu ý ở đây nghĩa là dù cách thức có khác nhau, nhưng cả thiên thần và ác quỷ đều không muốn Hua phải chịu đau khổ. Từ "twisted" ở đây chắc ám chỉ về tình dục (tôi nghĩ thế). 

"...Mei."

"Mei..." – Thiên thần nếm tên cô trên lưỡi mình, và dàn hợp xướng đáng ngại lúc nãy trong đầu Mei vang vọng lại âm thanh đó. "Mei. [Xin] hãy nói cho ta biết lý do tại sao ngươi còn ám ảnh nơi này không?" – Thiên thần kiên nhẫn hỏi. Giờ là lúc cô nên dựng lên vài lớp phòng thủ, đưa ra những lời sắc bén để làm ả thiên thần thích lo chuyện bao đồng này nản lòng, những lời sắc bén để cô có thể rút đi càng sớm càng tốt.

"Mình muốn cô ta." – Ấy vậy mà tiếng lòng Mei khác hẳn, và ruột gan cô quặn lại, không hề thoải mái. Cô không định thành thật, dù là với chính mình hay kẻ lạ mặt này.

Thiên thần cười khúc khích mà không có ác ý. "Ta hiểu rồi... Giống với những gì ta đã nghĩ". Nếu khả năng tự kiểm soát bản thân của cô tệ hại hơn bây giờ, thì có lẽ Mei đã quằn quại trước cái nhìn chằm chằm sâu thẳm nhưng tử tế này. "Không cần phải lo lắng, Mei. Miễn ngươi không làm tổn thương bọn trẻ... Thì ta thấy mình cũng không có lý do gì để hành động chống lại những ham muốn ngây thơ như vậy."

Ngây thơ? Tiêu chuẩn của ả thiên thần này... thật kỳ quặc. Tâm trí Mei rơi vào hỗn loạn, bản năng sinh tồn đang cố chống lại ảnh hưởng xoa dịu từ cô ta. Nhưng khi bàn tay đó vươn ra và nắm lấy tay cô, xoa ngón tay vào mu bàn tay cô, sự cảnh giác của con quỷ bắt đầu mất đi.

"Suỵt... đừng lo lắng quá. Ngươi... cũng là một sinh vật sống. Ngươi cũng là một trong những tạo vật [yếu đuối] mà ta muốn bảo vệ". Một cách vô thức, Mei dựa vào gần hơn, như thể bị hút bởi nam châm. "Mặc cho cơn đói cồn cào đang muốn xé nát cơ thể, nhưng ngươi... vẫn không muốn làm tổn thương cô bạn loài người của mình. Ngươi có muốn ta giúp ngươi ở bên cô ta không?"

Tôi không biết. Có lẽ tôi muốn cô tránh xa tôi ra. Cô thật sự có thể giúp sao? Làm theo lời cô thì tôi sẽ có thể giữ Hua an toàn khỏi bản thân mình sao? Tôi ghét bị mất– "Bằng cách nào?"

Bàn tay được thiên thần nắm lấy bỗng bị nhấc lên, kéo đi cho đến khi chạm đến xương quai xanh của thiên thần, ngay dưới cổ họng. "Ta có thể dùng chính ta để thỏa mãn ngươi."

Hả? Vậy nghĩa là... Đôi mắt Mei mở to. "Tại sao?"

"Để ta nói ngươi nghe... Ta luôn cầu mong cho mọi sinh linh trên đời đều không phải chịu đau đớn." – Vẻ mặt thiên thần  buồn bã. "Ta chắc rằng... nếu không có ai cho ngươi ăn, cơn đói sẽ buộc ngươi tổn hại đến Hua."

Cô ta biết tên Hua. Tiếng vọng của nỗi kinh hãi cào xé ruột gan Mei, nhưng có một chuyện quan trọng, khó chịu hơn khiến cô phải bận tâm. Đó là liệu lời của thiên thần có đúng thật hay không. Hua càng ngày càng chìm vào giấc ngủ nhanh hơn, kiệt sức nhiều hơn sau mỗi lần gặp nhau... Kể từ lần đầu tiên của họ, Mei đã cố kiềm chế bản thân, nhưng có lẽ những cách thức tàn bạo của quỷ đã khiến chú chim nhỏ gục ngã. Có lẽ sự tồn tại thần thánh này sẽ kiếm được cho cô.... nhiều chất dinh dưỡng hơn.

Mei vừa cảm thấy buồn nôn, vừa cảm thấy mình bị dụ dỗ. Cô vô thức liếm môi.

"Đổi lại cô muốn gì?"

—Mei hỏi, nhưng thiên thần chỉ lắc đầu. "Mong muốn duy nhất của ta là giữ an toàn cho cả ngươi và cô bé ấy. Ta tồn tại để chịu đựng. Hãy để ta... lấy đi gánh nặng của ngươi."

Bản năng quỷ dữ sau sưa với cái ý tưởng làm thánh thần hư hỏng. Cảm giác phấn khích tột độ đang hát trong huyết quản của cô, nụ cười đe dọa toe toét trên môi của kẻ săn mồi khẳng định quyền thống trị. Trái tim của Mei – trước giờ cô có sở hữu thứ này không? – đang đập thật to, thật mạnh bên tai cô.

Thiên thần biết điều này. Mei hoàn toàn chắc chắn về chuyện đó— cô hoàn toàn chấp nhận sự thương hại, để mình bị đùa giỡn bởi chính cơ thể lẫn sức mạnh thần thánh của cô ta.

Mei ghét mình bị mất kiểm soát. Mei ghét mọi thứ sắp đặt đâu vào đấy quá-hoàn-hảo. Mei ghét sự hoàn hảo thần thánh trong hành động cám dỗ của thiên thần.

Bàn tay cô đặt trên xương quai xanh của thiên thần bấu lấy, và khuôn mặt cô nhăn nhó vì cơn thịnh nộ bị kìm nén nãy giờ. Mei gầm gừ, trầm như sấm, xấu xí như tiếng rít của một con rắn bệnh hoạn.

Thiên thần đón nhận tất cả cơn thịnh nộ đó của con ác quỷ.

Sự dữ tợn của Mei – thứ đã bị kìm nén một thời gian dài bởi nỗi lo lắng của cô, bị kìm nén suốt thời gian qua bởi sợ rằng sẽ làm tổn thương Hua – đang được hồi đáp lại bằng sự cho phép. Con quỷ cắm răng mình sâu vào làn da cam chịu và biến nó bầm tím chính xác như những gì cô muốn. Cái bấu chặt của cô để lại những vết thương hình lưỡi liềm, máu thánh làm vấy bẩn hết móng tay cô, và những âm thanh xấu xí thoát ra từ cổ họng cô khi hai đôi môi chạm vào nhau.

Thiên thần vẫn cứ tiếp tục dịu dàng ôm lấy con quỷ, dù đó có là răng hay móng tay hay bất cứ thứ gì khác. Trong khi Mei ngấu nghiến phần cổ của thiên thần, thiên thần lại đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên thái dương của cô. Cơ thể Mei được giữ vững bởi những bàn tay mềm mại, da thịt Mei ép chặt vào bầu ngực ấm áp của một tồn tại không muốn làm cô phải đau lưng.

Mei, trái với ý muốn ban đầu của mình, đang bắt đầu cảm thấy dễ chịu.

Nó bắt đầu với cảm giác thỏa mãn được cơn đói. Nó tiếp tục va chạm xúc giác, cho đi và nhận lại. Nó kết thúc bằng một nụ hôn khi cô chìm trong hơi ấm mời chào, một nụ hôn ngọt ngào hơn Mei mong đợi.

"Suỵttt..." – Bàn tay của thiên thần nhẹ nhàng luồn qua mái tóc Mei. Không nói đến bộ quần áo tả tơi của họ lúc này, thì chỉ còn những vết bầm tím, làn da trần trụi như đang bị thiêu đốt. Con quỷ không cảm thấy đói nữa, thậm chí còn không nhận ra mình đã từng đói thế nào cho đến khi được ăn no. Cảm giác tội lỗi lẫn lộn vào cái thỏa mãn uể oải, tội lỗi và xấu hổ. Đây là cái giá phải trả cho thiên thần sao?

Cơ mà hổ thẹn? Ta á? Không. Ta từ chối nó. Một cuộc nổi dậy đánh thẳng vào sâu bên trong cơ thể Mei. Dù mới vừa được xoa dịu, nhưng móng tay Mei lại một lần nữa cắm sâu vào da thịt thiên thần.

"Tôi muốn làm tình với cô. Làm một cách thật sự." – Mei quả quyết, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh tĩnh lặng. Mái tóc nâu của cô ấy trông rối bời, da dẻ bị quấy rầy bởi những vết bầm, những vết cắn, những vết trầy xước ở khắp nơi— Thế nhưng, không có một nét hổ thẹn nào xuất hiện để phản bội lại khuôn mặt thụ động đó của cô ta.

Không nói lời nào, cô ấy mở rộng vòng tay với Mei, hai đầu gối tách ra tạo thêm khoảng trống. Không có sự kháng cự. Chỉ có sự đồng ý. Cô ta vuốt ve Mei theo những cách sai trái nhất, kéo căng dây thần kinh của cô thay vì xoa dịu chúng. Mei nắm lấy vai thiên thần; sau đó là một hành động thô bạo, một nước đi khiến cả hai đập vào sàn sân thượng.

Giờ đây, nằm trên kẻ đầy tớ của Chúa, Mei cười khẩy qua hơi thở mệt nhọc của mình. Cô đảm bảo rằng cả mình và cô ta đều biết còn đó một chiếc mặt nạ – sợi chỉ nhỏ mỏng manh níu lấy niềm tự hào của cô ta. Nhưng thiên thần không trực tiếp lộ nó ra, mà chỉ nhã nhặn để cơn đau thoáng qua khuôn mặt khi xương sống cô ấy va mạnh vào sàn đá.

"Dạng chân rộng nữa ra." – Mei ra lệnh. "Đừng có gian dối. Mau làm một con điếm phục vụ ta như lời ngươi đã nói ngay đi."

Thiền thần mỉm cười, mời cô vào. Bàn tay cô ta ôm lấy má của Mei, và con quỷ nghĩ rằng mình cảm nhận được số lượng ngón tay trên da mình nhiều hơn bình thường. Chúng vô hình bám lấy cô, kéo cô vào vòng tay ngọt ngào đến phát bệnh tựa bị mớ chỉ rối quấn lấy. Mei căng thẳng, gồng cơ bắp lên như muốn giải thoát mình khỏi nó, nhưng tất cả những gì cô làm là chìm vào nó ngày càng sâu.

Mei để đôi chân của thiên thần qua vai. Dương vật cương cứng làm cô đau nhức, đã rỉ ra dịch tiền xuất tinh, nhưng ham muốn đ* ná thở không phải là điều Mei đang nghĩ đến lúc này, mà là sự hành hạ bởi giới luật mang lại.

Ta muốn xé nát ngươi từ bên trong. Cô nhe những chiếc răng nanh sắc nhọn của mình, và sừng của cô bắt đầu mọc ra, lớp da ở các ngón tay bị xé toạc để lộ những móng vuốt sắc nhọn. Ngươi sẽ không cười nổi khi ta xong việc đâu. Ta sẽ khiến ngươi hối hận vì đã phục tùng ta! Cái đuôi của cô tát mạnh vào không khí. Đôi cánh của cô căng rồi duỗi ra khi lưng cô uốn cong, để lộ trên đấy là những chiếc lông lấp lánh. Ngươi sẽ phải hét lên và chúng sẽ thấy ngươi khóc thảm thiết trên thiên đàng. Cái bóng xung quanh họ dường như có vẻ tối hơn, nhưng bóng của Mei ngày càng lớn, lớp vỏ con người để ngụy trang bong tróc ra, gợi nhớ về hình hài tàn ác thực sự của kẻ đáng bị nguyền rủa.

Ngươi không thể kiểm soát được ta!

Tiếng gầm gừ làm lộ ra khuôn mặt mà cô biết nó xấu xí.

Như thế này trông cô cao lớn hơn hẳn. Vẻ bề ngoài của cô như đang bắt chước nhái lại con người. Đầu gối của thiên thần vẫn nằm ở trên vai cô, nhưng giờ chúng đã bị kéo lên cao hơn. Thậm chí Mei còn cúi người xuống để sát gần cô ta.

Mei chờ đợi, lửng lơ trong một khoảnh khắc tĩnh lặng ngắn ngủi. Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt của thiên thần, tìm kiếm sự sợ hãi.

Đương nhiên là cô chả thấy gì hết. Bàn tay của thiên thần vẫn không rời khỏi má của Mei, vẫn luôn vuốt ve nhẹ nhàng tựa những chiếc lông vũ trên đôi cánh, mặc cho những gai góc có thể chọc vào làn da mỏng manh của cô ta.

Mei gầm lên, cắm móng vuốt sâu vào vai của thiên thần. Cô tự càu nhàu và nổi cơn thịnh nộ. Giọng cô như bản thu nhỏ của cơn thịnh nộ nhuộm đen tâm hồn chết tiệt của cô, nhưng trong lòng cô lúc này lại thấy trống rỗng. Cơn tức giận của cô đã để quá lâu rồi, đã quá mục nát để có thể trở thành một căn bệnh. Máu của thiên thần thấm vào móng vuốt của cô. Cô biết cô ta sẽ không cho rằng việc dâng mình để giải quyết cơn thịnh nộ của một con quỷ là chính đáng.

Mei dập mạnh, phá vỡ cơ thể của thiên thần. Cô cắn môi để kìm nén tiếng rên rỉ của mình. Khít quá, nhưng cô không quan tâm, chỉ thúc hông mình vào với những cú đẩy nông không ngừng cho đến khi mọi thứ của cô chìm vào theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, và một bóng đen khó chịu xuyên qua thân thể của thiên thần. Âm đạo của cô ta lẽ ra quá nhỏ đối với cô trong hình dạng giống con người này, quá mỏng manh để một con quỷ điên cuồng tàn phá. Mei có thể thấy nó đang biến đổi để phù hợp với dương vật của cô— thứ đang nở to quá cỡ một cách không tự nhiên, như một bằng chứng của sự đau đớn.

Có gì đó lăn dài xuống má. Là máu sao? Thứ dính trên da cô thường là máu, nhưng đã lâu rồi cô không bị thương.

"Suỵt..." – Ngón tay cái của thiên thần đưa ra gạt giọt nước từ bên khóe mắt của cô, không hề bối rối trước sự dịu dàng của nó. Như thế này, họ có thể hòa vào nhau. Như thế này, cơn tức giận của Mei trở nên mỏng manh hơn nhiều so với niềm kiêu hãnh của cô. "Nỗi đau mà người phải cam chịu... xin ngươi hãy chia sẻ nó với ta, và hãy thoát khỏi nó đi."

Mei gầm gừ.

"Không cần phải vội vàng như thế." – Thiên thần nói thêm, và cô nghĩ cô ta đã cười nhẹ. "[Xin].... hãy làm như ngươi muốn."

Tiếng chuông làm Mei chóng mặt. Ả thiên thần này cực kỳ nguy hiểm, cô nghĩ, và đây không phải là lần đầu tiên.

Cô rướn người về trước, và môi họ chạm nhau, lưỡi họ quấn lấy nhau và họ hòa vào nhau một cách trọn vẹn. Đôi chân của thiên thần quấn quanh eo cô, vô số cái chạm của thiên thần vuốt ve làn da của cô. Móng vuốt của Mei cũng bấu chặt vào eo thiên thần.

Lần này, cô thấy mình kiểm soát được bản thân. Và khi hai đôi môi tách ra, cô để một nụ cười toe toét chiếm lấy gương mặt mình.

* * *

"Ngươi tên gì?"

Móng vuốt của Mei đùa nghịch quanh âm vật của người tình. Cái chạm vào nó nhẹ tựa lông vũ trên cánh thiên thần. Sự tồn tại thần thánh kia đang run rẩy trong vòng tay cô, rồi sau đó được trấn tĩnh lại cũng trong vòng tay của cô. Cô ta quay mặt đi. Cặp đùi dang rộng của cô ta dính đầy hỗn hợp các dịch nhầy mà cả hai xuất ra, nhưng Mei vẫn chưa hài lòng. Thế này là chưa đủ.

Thiên thần ngửa đầu ra sau, tựa vào vai Mei, rùng mình dữ dội khi con ác quỷ siết chặt toàn bộ dây thần kinh đang căng hết cỡ của cô ấy. Dịch nhờn lại tràn ra khắp tay Mei, và con quỷ rên lên thỏa mãn khi có thể chứng minh rằng ả thiên thần còn tồn tại được tới lúc này hoàn toàn là nhờ vào sự thương xót của mình.

(Chỉ có cách này mới làm cô cảm thấy thoải mái.)

Mất một lúc để hồi phục lại. Cuộc vui kết thúc, mọi dấu vết hoan lạc trần gian cũng không còn. "Aponia." – Thiên thần đều đặn trả lời. Cái tên được nói bằng một giọng điệu rõ ràng hơn bao giờ hết, và điều đó đã chọc tức thằng nhỏ đang lên được nửa đường của cô. Nó thật sự khiến cô cảm thấy rất, rất khó chịu.

"Aponia." – Mei chậm rãi lặp lại rồi liếm môi. "Aponia." – Cô áp ngực vào lưng Aponia, nơi mà đôi cánh thánh hiện không thể mọc ra được. Một bàn tay vòng qua ôm lấy thân hình của thiên thần, và Mei lại bắt đầu mân mê bầu ngực của cô ta, đùa nghịch với đầu ti giữa những ngón tay. Mắt cô nheo lại. "Ngươi nguy hiểm thật đấy, Aponia."

Hàng ngàn bàn tay xuất hiện lướt trên da Mei, làm những sợi tóc ngắn ở gáy cô dựng đứng lên. "Có lẽ thế." – Aponia thừa nhận. Giọng nói của thiên thần rõ ràng và thản nhiên, nhưng cô ta tại lại ngả vào lòng cô, và những ngón tay bằng xương bằng thịt của cô ta bắt đầu quấn quanh gốc dưới cùng dương vật của cô, nơi cơ thể cả hai kết nối. "Nhưng, ta mong ngươi sẽ không gặp phải chuyện xấu nữa. Không biết bây giờ ngươi đã thỏa mãn chưa, Mei?"

Mei nuốt nước bọt.

* * *

Đêm đó, hơi thở của Hua thật chậm rãi và bình yên. Một bóng người thấp thoáng trên giường cô ấy, vuốt ve má, bộ quần áo ngủ, mái tóc cô ấy. Nhưng cô ấy vẫn ngủ mà không hay biết gì hết. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro