Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4.2: [H] [18+] Đơn giản là yêu

Warning: Tuổi trẻ làm việc nhỏ, người lớn, đặc biệt là đã hơn 500 tuổi nên mới có tình thú play ngoài trời. Khuyến cáo trẻ con đừng vào học hỏi cái này khi không có phép thuật để che giấu cảnh nóng.

"Đôi khi, ta thực sự ghen tị với Thương Cửu Mân. Ta có một sư phụ và một người anh tốt như vậy, và còn có một người vợ tốt và xinh đẹp như nàng nữa. Thật tốt khi được làm Thương Cửu Mân, nhưng ta cũng là Đàm Đài Tẫn. Ta và nàng đã yêu, đã hận, đã hối hận qua cả một đời".

Lông mày của Thương Cửu Mân khẽ nhíu lại, chàng nhìn Lê Tô Tô thật sâu.

Lê Tô Tô cắn môi và nói: "Thương Cửu Mân, chàng đã học được gì ở Tiêu Dao Tông?"

Thương Cửu Mân cúi đầu nhìn nàng cười.

"Nhiều lắm." Nói xong cúi đầu hôn Lê Tô Tô.

Đôi môi sắc bén chạm nhẹ vào môi nàng, đôi môi mỏng manh kia thoạt nhìn có cảm giác bất khả xâm phạm, nhưng nụ hôn lại mềm mại ấm áp khiến người ta chìm đắm.

Lê Tô Tô vô thức nhắm mắt lại, nấn ná giữa môi và răng một lúc, cơ thể mềm nhũn dựa vào người nàng, trái tim lại từ từ thắt lại.

Hơi thở của Thương Cửu Mân trở nên dồn dập, chàng nhẹ nhàng mút lấy đôi môi mềm mại của nàng, hơi cố gắng kiềm chế mới hơi rời khỏi môi nàng, nhìn đôi mắt mờ mịt của nàng, chàng đột nhiên nhẹ giọng hỏi: "Nàng sẽ mãi ở bên ta chứ?"

Hơi thở trong trẻo trong lời nói của chàng phả vào khuôn mặt thanh tú của nàng, mang theo một chút nhiệt nóng, khiến mặt nàng càng đỏ bừng. nàng nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của chàng, cảm thấy vô cùng kích động, "Chỉ cần chàng muốn, ta sẽ luôn ở bên cạnh chàng. "

Thương Cửu Mân cười khẽ khi nghe những lời đó, thật đặc biệt dễ chịu khi được nghe chuyện tốt trong một khung cảnh sơn thủy an tĩnh như vậy.

Lê Tô Tô nghe vậy đỏ mặt, bờ môi vì có chút mấp máy, khiến sắc mặt trắng nõn như ngọc, môi đỏ răng trắng như vậy thật quyến rũ. Nàng vô thức tiến lại gần, chủ động dán lên môi chàng, dùng môi nhẹ nhàng chạm vào môi chàng, cảm giác ấm áp mềm mại tựa hồ có thể gây nghiện.

Mặt trời chiếu dịu dàng trên khuôn mặt họ, bóng cây đung đưa.

Viền mắt của Lê Tô Tô đỏ ửng, và nàng đột nhiên nhìn Thương Cửu Mân với vẻ mặt hổ thẹn.

"Thương Cửu Mân, chàng đã nói rồi đó, nếu còn dám hối hận-"

"Ta không hối hận!"

Lê Tô Tô nhìn Thương Cửu Mân với đôi mắt đỏ hoe.Thương Cửu Mân dang rộng vòng tay ôm lấy nàng, hôn lên tóc nàng và thấp giọng lập lời thề.

"Ta, Thương Cửu Mân, nếu không tuân theo lời này, sẽ bị trời tru đất diệt, thân xác và linh hồn của ta sẽ đều tan biến."

Lê Tô Tô ngay lập tức bịt miệng Thương Cửu Mân và nhìn chàng chằm chằm.

Thương Cửu Mân mỉm cười, cúi đầu hôn Lê Tô Tô lần nữa, hai người ngã xuống hoa cỏ dưới đất.

Lê Tô Tô quay lại để giữ Thương Cửu Mân lại, bất ngờ nắm lấy cánh tay chàng và cắn mạnh vào vai chàng.

Thương Cửu Mân đang nằm trên bãi cỏ, đột nhiên ngực trái của chàng như bị đốt cháy.

"Lê Tô Tô, nàng làm cái gì vậy?"
Lê Tô Tô giả bộ hung ác, hung ác nhìn chàng, "Ta đánh dấu chàng, ta dùng chú thuật độc nhất , xóa không được, chàng muốn cũng không thể hối hận."

Thương Cửu Mân vô thức chạm vào ngực chàng, cảm thấy hơi lo lắng. Vẻ mặt chàng vẫn bình tĩnh, "Được thôi, Tô Tô."

"Để ta xem hiệu quả, dấu ấn của ta là hình lông phượng, nhìn rất đẹp..."

Lê Tô Tô lột ve áo bên trái của Thương Cửu Mân, và đột ngột dừng lại.

Chỉ thấy những vết sẹo trên ngực trái của Thương Cửu Mân bị sáu chiếc Đinh Diệt hồn đâm xuyên vẫn chưa mờ đi chút nào, giống như vẻ ngoài khi những chiếc Đinh Diệt hồn bị đâm năm trăm năm trước. Trong số sáu vết thương khủng khiếp có một dấu lông phượng màu vàng đỏ.

Thương Cửu Mân kéo tà áo lên, giữ tay Lê Tô Tô.

"Đều là vết thương cũ, đã lành lâu rồi."

Đôi mắt của Lê Tô Tô đột nhiên đỏ lên, và nó đau đớn khi nhìn vào nó. Nàng ấn mạnh Thương Cửu Mân, và cởi áo choàng của chàng một lần nữa, để lộ vết thương gớm ghiếc.

Trong khi Thương Cửu Mân sững sờ, Lê Tô Tô từ từ cúi xuống và hôn lên vết thương cũ trên ngực chàng.

Cổ họng Thương Cửu Mân thắt lại, tim đập như trống trận.

Thương Cửu Mân cố gắng hết sức để duy trì nhịp thở đều đặn, "Tô Tô..."

Lê Tô Tô ngẩng đầu lên, trong mắt có loại thủy quang của lưu ly, "Nếu xóa không được, ta che lại, được không?"

Thương Cửu Mân ngay lập tức hiểu được ý định của nàng. Trái tim chàng ấm áp, và tình yêu thậm chí còn mạnh mẽ hơn tràn ngập lồng ngực chàng. Chàng cầm tay nàng áp vào lòng.

"Đồ của nàng, ta sẽ vĩnh viễn không bỏ đi. Nàng yên tâm chứ?"

Hai chân run rẩy một hồi, nàng vội vàng cố trấn tĩnh đáp: "Thời gian cũng đã muộn rồi, chàng thả ta ra, ta về trước." Vừa nói, nàng vừa vội vàng bước lên phía trước, giống như đang chạy trốn.

Thương Cửu Mân vòng tay qua eo nàng, bế nàng đi về phía trước vài bước, ấn nàng vào bức tường đá dưới gốc cây, "Vội cái gì?"

Thương Cửu Mân cúi đầu lại gần nàng, lông mi khẽ rũ xuống che đi biểu cảm trong mắt, sắc mặt như ngọc có chút bất cần, nhưng không hiểu sao lại có chút nguy hiểm. Ngửi thấy mùi thơm trên tóc nàng, chàng trầm mặc hồi lâu. Lúc lâu mới nhẹ giọng nói: "Nàng không phải vẫn luôn chờ ta đi tìm nàng, nàng vậy mà một lần cũng không tới tìm ta, ta nhịn có ích lợi gì?" những ngón tay mảnh khảnh của chàng chạm vào chiếc thắt lưng quanh eo nàng.

"Chúng tôi chỉ là nghe theo Nhạc phụ đại nhân dặn dò đi đến hồ Thiên Trì trước mặt mọi người, các đệ tử Hành Dương Tông các nàng đừng vô tình quấy rầy chúng tôi" Thương Cửu Mân cúi đầu hôn lên môi nàng.

Lê Tô Tô làm sao có thể là đối thủ của chàng trong tình trường, và nàng dễ dàng bị đánh bại sau nhiều lần động chạm, chiếc váy của nàng đã trở nên hơi lỏng lẻo sau một thời gian.

Thấy mình bị khinh lễ như vậy, lại không nỡ gay gắt với khí lực và bá đạo của chàng, kéo nàng đi giữa thanh thiên bạch nhật ở nơi nguy hiểm như vậy, nàng vừa xấu hổ vừa bực mình đầu óc rối bời, không nghĩ được gì cả.

Thương Cửu Mân kéo người nàng lại, ôm nàng vào lòng, đôi môi mềm mại giống như bảo bối, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thanh tú của nàng. Hơi thở đàn ông trong trẻo từng chút một tiến đến khiến tim nàng run lên, không biết vì sao lại sợ hãi hay căng thẳng.

"Còn chần chừ nữa, ra ngoài rất nhanh sẽ bị người khác nhìn thấy..." Chàng đi tới rất gần, khi nói chuyện, môi khẽ chạm vào gò má nàng, hơi thở nóng bỏng mang theo chút ẩm ướt, ôn nhu mà bá đạo. Mọi thứ dường như đã sẵn sàng để tiến hành, sợ rằng sớm muộn gì sẽ bị chàng tháo rời và bỏ vào bụng.

"Chàng cũng biết không nên để người khác nhìn thấy, nhưng hiện tại lại hành động như vậy, nếu đột nhiên có người tới, bị người nhìn thấy thì phải làm sao?" Lê Tô Tô run giọng nói, càng thêm nhu nhược kiều mị khí thế toàn không, chỉ nghe thôi đã muốn bắt nạt nàng dữ dội rồi.

Thương Cửu Mân chỉ đến gần nàng lắng nghe. Chàng cúi đầu nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng, biểu cảm đó chứng tỏ chàng không nghe kỹ, chàng chỉ muốn hành hạ nàng, "Sẽ không ai vào được."

Với một cái vẩy tay, một kết giới đã được dựng lên, ngăn cách mọi thứ nội ngoại bất xâm.

Lê Tô Tô nghe vậy còn muốn nói gì đó, nhưng chàng lại đột nhiên hôn nàng một cái, quấn lấy nàng vài cái mới hơi rời đi. Sau đó ôm nàng hơi nhấc nàng lên, nhẹ nhàng đặt nàng dựa vào trên tường đá, ôm nàng càng nhiều và chặt, "Tô Tô, mấy ngày nay ta rất nhớ nàng, cảm tưởng như cả đêm đều không ngủ được..."

Tô Tô nghe vậy mặt đỏ như muốn hộc máu, vòng tay ôm cổ chàng, thân thể càng ngày càng gần chàng, nhìn chàng như vậy nàng cũng không đành lòng, nhưng nếu nàng đồng ý , cô ấy không thể chịu được một nơi để gây ra xấu hổ muốn chết như vậy . Lấy trời làm chăn lấy đất làm giường.

Giọng nói của Thương Cửu Mân hơi trầm, dường như có chút không thoải mái, hơi thở nóng bỏng không chịu nổi. Ánh mắt thâm thúy dán chặt vào người nàng, trong mắt có chút cảm xúc khó nhận thấy lướt qua, như có điều gì còn hơn cả lời nói của chàng, "Nếu như chúng ta là vẫn còn ở trần gian, có khi bây giờ chỉ sợ chúng ta đã có con rồi..."

Suy nghĩ trong đầu Lê Tô Tô đều bị chàng làm cho rối tung, đầu óc choáng váng, nhìn chàng khó chịu như vậy, lúc hắn hoa mắt suýt chút nữa gật đầu đồng ý, nhưng nghĩ đến dáng vẻ vô tận của hắn, lại cảm thấy sợ hãi, "Không được, chúng ta về rồi hẵng nói. Chàng chẳng quan tâm gì cả, hiện tại làm sao có thể cho chàng nhiều thời gian như vậy..." Nàng dùng giọng nói run rẩy, có chút yếu ớt thuyết phục chàng.

Giọng nói của Thương Cửu Mân vốn đã khàn khàn, "Sẽ không tốn quá nhiều thời gian đâu, cũng không cần vất vả, chỉ một lúc thôi."

Lê Tô Tô chịu không nổi như vậy quấy rầy, vì vậy khẽ gật đầu, khuôn mặt đỏ bừng, thẹn thùng không dám nhìn chàng, "Chàng nói được thì phải làm được."

Thương Cửu Mân lập tức hôn lên môi nàng, lực đạo thô bạo khiến người ta có chút luống cuống.

Ngón tay đã chọc vào chỗ kín của nàng: "Nhạy cảm vậy rồi à?"

"A..."

Sau khi tiếng nước đã phát ra, Tô Tô không nhịn được nữa, thở hổn hển nói: "Được, không sao...."

Chàng giật giật khóe miệng, sau đó rút ngón tay ra, chống đỡ thân thể nóng bỏng của chính mình, đẩy vào.

"Chậm lại" Cảm giác bị mở ra khiến thân thể nàng không tự chủ được né tránh, lại bị Thương Cửu Mân ôm chặt.

Chàng ôm lấy nàng và thâm nhập vào nàng một cách chậm rãi và chắc chắn

"Hmm" Cảm giác ăn no lập tức lan tỏa khắp toàn thân, còn có cảm giác nóng ran mơ hồ truyền đến, từ trong cổ họng khẽ rên rỉ, nàng hai tay không tự chủ được ôm chặt lấy cổ chàng.

Thương Cửu Mân thong thả đẩy vào, liếm vai nàng: "Ta cho nàng xem một chuyện vui."

Chàng thi triển một tấm phù, trong nháy mắt đã ở trên đỉnh núi phù tuyết trắng. Trời không lạnh nhưng nàng có thể cảm nhận rõ ràng từng bông tuyết chạm vào da thịt.

Những ngọn núi tuyết trắng rộng lớn và xa xăm, bên cạnh những cây tuyết tùng phủ đầy tinh thể băng, tuyệt đẹp.

Lê Tô Tô không tự chủ co rút âm hộ của mình và thốt lên "Thật đẹp..."

Nàng đang nói tới Thương Cửu Mân, vớ đôi mắt và lông mày lạnh lùng, thân mặc hắc y, tuyệt thế và độc lập. Khuôn mặt trắng như sứ của chàng đã có chút hồng, nhưng ánh nắng ban mai vậy"

"Đó chỉ là tưởng tượng thôi"

Lại một cái búng tay, đây là Giang Nam liễu đỏ anh đào xanh biếc, mấy con cá chép đỏ từ trong ao nhảy ra.

Thương Cửu Mân đặt nàng xuống đất và nhìn mái tóc đen của nàng xõa trên bức tường đá, phần đuôi chìm trong nước hồ Thiên Trì.

Nhiệt độ nóng như thiêu đốt trực tiếp xoay chuyên trong lỗ hoa, mài lấy điểm nhạy cảm, Lê Tô Tô không khỏi rên rỉ.

Thương Cửu Mân dùng hai tay đỡ hai chân nàng, nhấc lên cao, trầm giọng nói: "Ta đã muốn làm việc này từ lâu rồi"

Ao trong veo, cá chép đỏ, chân trắng non mềm.

Khung cảnh mờ ảo.

Sau đó chàng hơi cúi người xuống, duỗi tay tách hai chân nàng ra cho đến khi hai bên thành một đường thẳng, từ khuôn mặt thanh tú của nàng nhìn xuống đến nơi đã lâu không được khép lại.

Cái miệng hồng nhuận mềm mại theo nhịp thở của nàng đóng mở, khẽ phun ra nước hoa trong suốt. Khiêu khích mơ hồ như vậy, hai mắt chàng trở nên đỏ tươi.

Lê Tô Tô không thể giữ bình tĩnh khi nhìn thấy chàng, và gần như muốn đưa tay chạm vào thân thể chàng, nhưng Thương Cửu Mân lại trịch thượng đẩy vào.

Trước mặt chàng là khuôn mặt xinh đẹp lấm tấm mồ hôi, gởi cảm khiến người ta muốn tàn hoa. Cả đời nàng chưa từng trải qua giây phút nào như vậy, nhưng chàng có vẻ thích làm chuyện như vậy bên hồ Thiên Trì và ánh nắng hơn.

"Tô Tô, nàng muốn đủ chưa?" Chàng vừa làm vừa lười biếng nói, cúi đầu nhìn nàng lúc này đang khó chịu không nói nên lời, vô lực phản kháng, sức lực càng thêm nặng.

Lê Tô Tô không ngừng run rẩy, nằm dưới người của Thương Cửu Mân, sự bụ bẫm trở thành chiến tích của chàng, đầu lưỡi của chàng luôn nóng bỏng như vậy. Lê Tô Tô rơi lệ lắc đầu liên tục đẩy chàn ra.

Khoái lạc và tỉnh táo cùng tồn tại, mồ hôi thơm ngào ngạt thấm đẫm như mây tụ, cổ tay ngọc bị chàng nắm chặt, cơ bắp bị tuyết làm đông lại. Nàng thở hồng hộc, lồng ngực phập phồng.

Thương Cửu Mân dùng lòng bàn tay vuốt ve vòng eo thon thả của nàng. Nó mềm mại và mịn màng, làn da như mỡ ngọc. Phần lưng cong quyến rũ và mê hoặc, xương bướm cũng vô cùng tinh tế. Nàng nằm dưới vai chàng, toàn thân run rẩy, tiếng thở dốc và tiếng khóc mơ hồ vang vọng bên tai chàng.

Thương Cửu Mân hôn nàng, liếm và cắn nàng, chàng chạy nước rút vào bên trong nàng, tiến thẳng đến nơi sâu nhất và chặt chẽ nhất. Lê Tô Tô không thể không hét lên, bị siết chặt liên tục, run rẩy cực khoái. Hết lần này đến lần khác, thung lũng hoa rơi xuống hồ nước từng giọt từng giọt.

Vì cơ thể nàng quá mềm mại như nước, ngay cả mùi vị cũng ngọt ngào.

Trong rừng hoa lá cây xum xuê, hoa trên cành nở rộ xinh đẹp. Cành cây đung đưa run rẩy, cánh hoa rung rinh rơi xuống, giống như một tấm màn hoa rủ xuống, bao phủ lấy vẻ đẹp của rừng.

Bầu trời đây hoa và mưa, rơi xuống màu đỏ rực rỡ, bị gió cuống lên, rải rượu lên cặp đôi lưu luyến.

Những con chim trắng bay trên bầu trời bên hồ Thiên Trì.

"Ta... ta không được... mau dừng lại..."

"Không đủ" Thương Cửu Mân nói.

Chàng lặp lại chậm rãi bằng giọng trầm.

"Không đủ"

"A..." Nàng có thể cảm giác được tốc độ của chàng rốt cuộc trở nên nhanh chóng tàn nhẫn. Hơi nóng thiêu đốt vẫn còn nguyên vẹn trong cơ thể nàng, cảm giác chấn động như sóng thần cuộn trào, khoái cảm khiến mắt nàng trắng dã.

Chàng lúc này lùi lại, cúi đầu xuống mới thấy nơi đó của nàng đã ướt sũng kinh khủng, hoa dịch vặn vẹo thành những dấu vết mơ hồ trên bắp đùi trắng như tuyết của nàng.

Bây giờ chàng lật nàng lại, để nàng ngồi trên đùi chàng, và đẩy mình vào lần nữa. Trong tư thế như vậy, khe hở quá sâu khiến nàng buộc phải giữ lấy chàng đến cùng. Chàng ác ý đưa tay xuống vuốt ve nơi ẩm ướt của nàng, nhào nặn trong tư thế thâm nhập vào trong.

Khoái cảm chồng chất, ngón chân co quắp, mùi dâm dịch tràn ngập mê ly.

Không biết đã qua bao lâu, trên cành cây đang rung liên tục dần dần ngừng lại, cánh hoa rải khắp mặt đất, trong rừng bầu không khí mơ hồ cũng dần dần tiêu tan.

Hết lần này đến lần khác, với những lần chạy nước rút cuối cùng, chàng dội hết tinh hoa vào nơi sâu nhất, chặn nàng lại không cho nàng ra ngoài.

"Nàng thoải mái không?" Sử dụng pháp thuật tắm rửa trong chốc lát, Thương Cửu Mân ngồi xuống bên người nàng, ôm nàng vào lòng, cúi đầu hôn lên vành tai nàng, kiên trì hỏi.

Giọng nói của chàng luôn khàn khàn, nhưng bây giờ lại càng thêm trầm sau khi thỏa mãn. Lê Tô Tô trầm mặc một lát, dùng chút sức lực cuối cùng đi xuống, tóm lấy hung thủ vừa gây án.

"Thì ra nàng nhớ "chàng ấy" nhiều như vậy" Trán Thương Cửu Mân giật giật, ánh mắt rơi vào nơi nàng nắm tay "Muốn thêm lần nữa à?"

Nàng nghe xong mặt tái mét, chỉ trong vài giây nàng buông tay ra như bị phỏng, nhìn vào mắt chàng nở một nụ cười nhạt, khóe môi bất giác nhếch lên.

Khi chân Lê Tô Tô tiếp đất, chân gần như nhũn ra, cả người choáng váng, suýt chút nữa khuỵu xuống trước mặt Thương Cửu Mân.

May mắn thay, Thương Cửu Mân đã đưa tay ra đỡ nàng "Cẩn thận" Giọng chàng vẫn trầm và khàn.

Lê Tô Tô hối hận đã đồng ý, nàng rõ ràng đã nói sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian. Nhưng giờ đã lâu như vậy, khí lực đều cạn kiệt, chưa chắc có thể đi trở về.

Thương Cửu Mân sau khi ăn no trở nên ngoan ngoãn hơn, trông trầm lặng vô hại, hoàn toàn không có dáng vẻ nguy hiểm.

Editor: Không biết chị em thấy thế nào, dịch fic này nó cứ ảo thế nào ấy, vì chúng ta đều biết, thực tế cuối cùng họ phải chia xa. Cảm tưởng fic này chính là BNPS của chúng ta, nơi mà hai người thực sự hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro