Chương 4: (H+) Cửa sổ sát đất
Trần Mỹ Linh thở hổn hển, rõ ràng cô là người bị khoái cảm đòi mạng, nhưng tối nay trái ngược lại thành người chủ động chuyển động.
Cô dùng tay nắm chặt ga trải giường xốc xếch bên dưới, chiếc eo thon cực kỳ giống cành liễu đung đưa trong gió, không còn sức lực dư thừa để ưỡn lên. Quảng Linh Linh nhìn múi bụng được hình thành từ quá trình tập luyện lâu dài của thiếu nữ, nhẹ nhàng dùng tay di di, vuốt ve qua lại từ trên xuống, dọc theo múi cơ xinh đẹp số 11.
Thiếu nữ thích tập thể dục, nàng đã biết chuyện này từ rất sớm, dù trong thời điểm học hành cực nhọc, Mỹ Linh cũng sẽ dành ra đôi chút thời gian mỗi ngày để chạy bộ và tập luyện.
Từng tấc trên cơ thể này đều khiến nàng yêu thích, nhất là những lúc như này, yêu thương thay đổi bản chất, Mỹ Linh càng ham muốn thì Quảng Linh Linh lại càng muốn bắt nạt cô.
"Tiểu Linh, còn chưa thể cho em đâu."
Quảng Linh Linh giơ tay lên, đè lại phần bụng đang co rút của Mỹ Linh, cũng ngừng lại những dao động phập phồng của cô. Thân thể đột nhiên bị ném xuống từ giữa không trung, hạ thân sinh ra cảm giác đau nhức làm Mỹ Linh rơi nước mắt, hơi thở nhẹ nhưng dồn dập và hổn hển, hai chân trắng nõn banh ra rất căng, ánh mắt ai oán hờn trách nhìn Quảng Linh Linh giống như thể đang chất vấn đối phương tại sao phải ăn hiếp mình tới mức này.
"Tiểu Linh có vẻ đang tức giận nhỉ, cũng rất đáng yêu, dì muốn tự mình cho em, có thể không?"
Quảng Linh Linh nói bằng giọng dịu dàng, chất giọng mềm mại nhẹ nhàng, tầm mắt rơi xuống người thiếu nữ làm cho cô có cảm giác được dỗ dành, tương đối ổn định lại tâm trạng trong tích tắc.
Cô gật đầu một cái, đưa tay ra ôm người phụ nữ, ngay sau đó cơ thể Mỹ Linh bị ôm lấy, cô đưa lưng về phía Quảng Linh Linh, được nàng ôm lên, ngồi gọn trên đùi.
Hai người ngồi bên mép giường, Mỹ Linh đối diện với cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, cô có thể nhìn thấy toàn bộ hình dáng của bản thân cùng Quảng Linh Linh ám muội như thế nào từ kính cửa sổ.
"Dì Quảng..."
Mỹ Linh không ngờ rằng Quảng Linh Linh sẽ mang mình ra bên cửa sổ, bởi vì ngày nào cũng có người giúp việc tới lau chùi nên cửa sổ rất sáng, giống như một chiếc gương size lớn, mặc dù biết chắc bên ngoài chẳng ai có thể nhìn thấy cảnh vật phía trong nhưng vẫn khiến thiếu nữ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
"Không có chuyện gì cả, sẽ không có ai thấy đâu..."
Quảng Linh Linh sờ tấm lưng bị mồ hôi thấm ướt của Mỹ Linh, rõ ràng suy nghĩ trong lòng cô gái, nhẹ giọng lên tiếng trấn an.
Người phụ nữ dựa sát thân thể của mình vào nàng, cảm thấy vật mềm mại đầy đặn của Quảng Linh Linh cọ vào lưng mình, trong lúc nhất thời, ngay cả năng lực tính toán căn bản nhất của Mỹ Linh cũng bị tước đoạt.
Lòng cô chìm sâu trong một ý tưởng duy nhất là thân thể của Quảng Linh Linh và cô kề nhau thật chặt, hai người lúc này là quan hệ thân mật nhất, cũng là tư thế chặt chẽ không thể tách rời nhất.
"Dì Quảng, thật là mềm."
Mỹ Linh như biến thành nước, mềm ra trong lòng Quảng Linh Linh, bàn tay cô đưa về phía sau thăm dò, ôm thật chặt bả vai Quảng Linh Linh, phần sau lưng cũng va chạm với vật mềm đầy đặn của đối phương.
Khác với cô, nơi đó của Quảng Linh Linh có số đo mà bất cứ người đàn bà nào cũng ao ước. Dù đã sinh con nhưng có thể thấy nơi đó của nàng vẫn săn chắc như cũ, ngay cả chóp đỉnh cũng vẫn còn duy trì màu phấn non tươi sáng mà xinh đẹp.
Viên ngọc ở chóp đỉnh cọ sau lưng cô, mang tới những dao động xôn xao cùng với những đợt ngứa ngáy nhẹ khiến Mỹ Linh nhạy cảm đến phát run, cô chủ động nghiêng đầu, liếm cạnh mặt của Quảng Linh Linh như đang lấy lòng.
Cảm nhận được động tác thân mật giống cún con này, Quảng Linh Linh nhắm hai mắt lại, ngửa đầu khẽ hừ một tiếng. Nàng thừa nhận mình đã sớm bị Mỹ Linh trêu chọc đến mức nảy sinh ham muốn nhưng có lẽ do tối nay điều chủ yếu mà nàng muốn làm là trừng phạt thiếu nữ không trung thực này, cho nên... dục vọng của chính nàng vẫn nên nhẫn nại thêm một chút.
"Tiểu Linh thật ngoan ngoãn, dì sẽ thương em thật tốt."
Quảng Linh Linh đỡ lấy chiếc eo thon của Mỹ Linh để cô hơi nâng mông lên, sau đó một lần nữa đưa ngón tay vào trong cơ thể nàng. Tư thế ngồi thẳng khiến cho ngón tay tiến vào sâu hơn, chạm đến ngoài viền tử cung.
Trần Mỹ Linh kêu rên, ôm chặt lấy Quảng Linh Linh chống cự sự xâm phạm của đối phương, nhưng lại không khống chế được bản thân phập phồng phối hợp theo tiết tấu chậm rãi của người phía sau.
"Dì Quảng, em... em như vậy... không không đè vào người dì chứ?"
Mỹ Linh quơ tay sờ chân Quảng Linh Linh, bây giờ cả người cô đều ngồi trên đùi người phụ nữ, hai chân ở trạng thái lơ lửng giữa không trung, toàn bộ sức nặng đều đè xuống người bên dưới. Cô lo rằng mình đè như vậy sẽ làm đau Quảng Linh Linh, ai ngờ người đằng sau cũng chỉ khẽ cười một tiếng, cắn nhẹ lên rái tai trấn an cô.
"Tiểu Linh, tôi còn chưa già đến mức ngay cả em cũng bế không nổi đâu."
Quảng Linh Linh luôn cảm thấy Mỹ Linh dễ bị cả nghĩ, thiếu nữ rất nhẹ, sức nặng trên người như thể không tồn tại, sao có thể đè nàng đau cơ chứ? Quảng Linh Linh cười, dùng một tay nâng vùng mông mơn mởn của Mỹ Linh, túm lấy cô đặt lên người mình, đưa ngón tay vào trêu chọc chỗ sâu của thiếu nữ.
"A... a... Linh Linh..."
Tiếng rên rỉ khó kiềm chế bật khỏi miệng cô gái trẻ, Mỹ Linh cau chặt mày đẹp, mắt nhắm nghiền, miệng thở hổn hển xen lẫn từng tiếng nấc nghẹn.
Quảng Linh Linh biết từng điểm nhạy cảm trong cơ thể của cô, cũng biết mình đâm vào, va chạm thế nào thì có thể khiến đối phương vụn vỡ. Nàng thích dáng vẻ lúc khóc thầm của thiếu nữ, thích nhìn cô rơi nước mắt gọi mình là Linh Linh. Những lúc như thế, Mỹ Linh trông cực kỳ ngon miệng.
Biệt thự của Quảng Linh Linh rất lớn, căn phòng nào cũng rộng rãi, duy chỉ có phòng khách mà Mỹ Linh hay lưu lại, là căn phòng nhỏ nhất mà biệt thự này sở hữu.
Đây là căn phòng được chính thiếu nữ chọn lựa, cô nói thích căn phòng nhỏ này, bởi vì ở chính nơi đây, khoảng cách giữa cô và nàng có thể rút ngắn vô hạn.
Khi đó, mối quan hệ giữa hai người chưa đạt đến độ thân mật như bây giờ, những chi tiết nhỏ như vậy được Mỹ Linh lưu tâm, khiến người nghe cảm thấy đau lòng, mà giờ đây Quảng Linh Linh lại cảm thấy, chọn căn phòng này đích thực là một lựa chọn chính xác.
Căn phòng nho nhỏ trở thành chỗ Mỹ Linh ở tạm mỗi lần lui tới, từ lúc mới bắt đầu trong phòng trống không, giờ cũng dần dần có không ít đồ thuộc về cô ấy. Rõ ràng nhìn qua là một người lãnh đạm nhưng lại trưng rất nhiều thảm lông cừu mềm mại.
Những tấm thảm lông cừu có màu sắc khác nhau, hình dạng đều là các con chó Golden nhỏ, Quảng Linh Linh ban đầu cho là Mỹ Linh thích chúng, kì diệu cùng nàng có chung sở thích. Sau đó mới phát hiện hóa ra không phải, chỉ vì trong lúc vu vơ Quảng Nguyệt nhắc tới Quảng Linh Linh khá thích Golden Retriever, vậy mà cô gái nhỏ lại chú tâm ghi nhớ.
Trong căn phòng nhỏ này, bất cứ thanh âm nào cũng rõ ràng khác thường, nhất là trong những đêm yên tĩnh như đêm nay, thanh âm nhỏ xíu cũng chẳng có chỗ nào chạy trốn.
Chiếc giường bị động tác của hai cơ thể đè lên phát ra những tiếng vang nhỏ xíu, mà âm thanh càng mập mờ hơn tiếng vang của giường chính là tiếng lép nhép dâm dục do phần da mềm cọ xát với nước dâm sinh ra.
Bàn tay còn tích lại một ít tình dịch của hoa huyệt, bên trong chỗ ngón tay xâm lấn vẫn không ngừng tràn ra rất nhiều.
Tính cách của Mỹ Linh khá hướng nội, ngay cả chuyện trên giường cũng không giỏi biểu đạt những ưu tư của mình, càng không biết cách bộc lộ sự vui thích như thế nào.
Nếu như không phải đã thăm dò điểm nhạy cảm của thiếu nữ cũng như thói quen của cô từ sớm, rất lâu về trước, lúc mới bắt đầu, Quảng Linh Linh thậm chí không cách nào đoán được đối phương có cảm thấy vui vẻ với sự chăm sóc tận tâm từ nàng hay không.
Chỉ có lúc không thể chịu nổi nữa, Mỹ Linh mới kêu rên thành tiếng, còn đa số thời gian cô đều kiên nhẫn chịu đựng. Cô sẽ ôm chặt lấy nàng, dùng cặp chân thon dài kia kẹp hông nàng thật chặt.
Nhưng giờ phút này, thiếu nữ đang ngồi trên người nàng, lại còn ngồi ở phía trước, Mỹ Linh không thể không dùng hết tất cả sức lực quay lại ôm lấy người phụ nữ, nghiêng đầu phả hơi thở vào bên cổ nàng, yếu ớt liếm láp từng chút một không chán cũng chẳng thấy phiền.
Động tác liếm đó vừa ngoan nhưng cũng vừa gây buồn, trong đó cũng tràn đầy trìu mến, khiến cho Quảng Linh Linh có chút muốn ngừng cũng không được, động tác ngón tay càng thêm cưng chiều.
Nàng là người phụ nữ đã trưởng thành, dục vọng trong thân thể đương nhiên cũng mạnh mẽ hơn so với thiếu nữ. Cả buổi tối nay trêu đùa Mỹ Linh nhưng thân thể cũng đã sớm ướt đẫm.
Nàng ho nhẹ một tiếng, mắt phượng khép hờ, đôi con ngươi nhìn xuống người nào đó đã đốt lửa dục trong mình.
Cô ôm chặt bả vai của nàng, không ngừng lắc eo để phối hợp với động tác ra vào bên dưới, thiếu nữ chưa bao giờ nhiệt tình như vậy, có thể là do sợ tư thế đâm lên như vậy sẽ khiến tay phải của nàng mỏi, nên hiếm khi vứt bỏ sự thẹn thùng, phối hợp quá mức giới hạn.
Đương nhiên, cũng có thể là do đã hơn một tháng rồi hai người chưa từng thân mật. Quảng Linh Linh còn có thể dùng chút đồ chơi để tự an ủi bản thân, chứ Mỹ Linh ở trường học thì lại không thể.
Hôm nay cô rất nhạy cảm, cũng ướt rất nhanh, lại còn cực kì phối hợp. Tất cả thể hiện, nói rõ ràng một tháng nay cho tới tận bây giờ, thiếu nữ khao khát nàng biết bao nhiêu.
"Tiểu Linh muốn đến, hửm?
Quảng Linh Linh vừa nhẹ giọng nói vừa ngậm rái tai của người kia. Nơi này cũng chính là điểm nhạy cảm của Mỹ Linh, hoặc nói chỉ cần bị nàng đụng chạm thì bất cứ vị trí nào trên người thiếu nữ cũng đều là vị trí nhạy cảm.
Bụng cô căng lên, vùng cơ xinh đẹp càng nhô ra và trở nên rõ ràng hơn. Tay trái của Quảng Linh Linh tìm kiếm, vuốt ve vùng bụng gợi cảm, cảm nhận sự co quắp và run rẩy của nó.
"Linh Linh... Quảng Linh Linh... Linh ưm... a..."
Trần Mỹ Linh dùng sức lực còn sót lại bấu vào bàn tay đang đặt trên bụng của cô, siết những ngón tay của nàng thật chặt.
Cô thực ra rất thích tên của Quảng Linh Linh, trước khi gặp được người này, cô chưa bao giờ có khát vọng nóng bỏng muốn được gọi tên một người như thế, cho đến khi gặp rồi, cô mới hiểu được tên của một người có thể tạo thành ảnh hưởng lớn đến vậy.
Quảng Linh Linh, nàng là người cô yêu, giờ phút này người ấy đang đòi hỏi cô, dùng những ngón tay xinh đẹp đâm sâu vào vùng yếu mềm nhất của cô.
"Tiểu Linh, tôi đã từng nói, em thích gọi tôi như thế nào cũng được."
Quảng Linh Linh nghe Mỹ Linh gọi tên mình thì khẽ cười, ánh mắt nhìn thiếu nữ đầy sự dung túng và cưng chiều. Tất cả mọi người bên ngoài nhìn vào hẳn sẽ cho rằng hai người bọn họ tuyệt đối không thể có quan hệ đặc biệt gì.
Cô là bạn học của con gái nàng, giữa hai người chênh nhau tận 22 tuổi. Nhưng cái này cũng không ảnh hưởng tới sự yêu thích mà thiếu nữ dành cho nàng, cũng không ảnh hưởng đến sự thương yêu mà nàng dành cho cô ấy.
Giữa hai người họ là tình cảm cưng chiều lẫn nhau, cũng sẽ không có liên quan tới thân phận và tuổi tác.
"Linh Linh, em... ừm..."
Mỹ Linh bất ngờ cong eo, cặp mông mềm mượt cũng theo đó mà nhổm lên, một lần nữa kẹp chặt ngón tay của Quảng Linh Linh đang đặt trong cơ thể rồi lại tuột xuống.
Hai ngón tay được co rút kịch liệt ngay bên trong khoang phòng ấm áp, dịch thể nóng ấm phụt ra thấm ướt cả bàn tay.
Cao triều của thiếu nữ ập tới vừa trắc trở lại dài đằng đẵng, dày vò xấp xỉ hơn một giờ khiến cho sự sảng khoái trong cô được tích lũy vừa nhiều vừa đầy, dư âm cũng bị kéo dài.
Quảng Linh Linh nhìn cô gái nhỏ đang mềm nhũn trong lòng mình, nàng đưa cô tới bên giường, hai người nằm xuống giường lớn.
Chỉ có điều phần lớn ga trên giường đều đã bị làm ướt, ý thức được đây là dịch thể của bản thân, sắc mặt Mỹ Linh hơi ửng đỏ.
Cô chột dạ ngẩng đầu nhìn Quảng Linh Linh một cái liền thấy nàng cũng đang nhìn mình cười tủm tỉm, trong mắt lóa lên những tia sáng mờ.
"Xin lỗi dì Quảng, có lẽ phải đổi ga giường rồi..."
__________
Wi: vote đuyyyy
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro