Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 76: (H) Chị, liếm sạch đi

Sau khi xấu hổ dúi phong bao lì xì để xin lỗi người môi giới, Mỹ Linh kéo vali chuyển vào nhà Quảng Linh Linh, không chút do dự như thể mọi chuyện là lẽ đương nhiên.

Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, môi trường xung quanh khu dân cư chẳng hề thay đổi, nhưng giờ đây, cô đã trở thành "nửa chủ nhân" của căn nhà.

Mỹ Linh nhất quyết muốn trả tiền thuê nhà, Quảng Linh Linh đã đạt được mục đích ngầm của mình, liền mỉm cười chiều ý thiếu nữ.

Mặc dù gọi là sống chung, nhưng cả hai nhận ra cuộc sống không khác biệt nhiều so với trước. Mỹ Linh vẫn dậy sớm, làm việc đến khuya, ban ngày cả hai đều bận rộn với công việc riêng. Đến tối, ai nấy đều mệt rã rời, chỉ cần đặt lưng xuống là ngủ ngay lập tức. Đặc biệt là Mỹ Linh, lịch trình bận rộn khiến cô kiệt sức mỗi ngày.

Thấy vậy, Quảng Linh Linh chủ động chăm chút bữa ăn của cô, đảm bảo Mỹ Linh không còn chỉ ăn qua loa cho đủ "sống". Dù đôi lúc Mỹ Linh cảm thấy áy náy vì ăn "ké" hàng ngày, nhưng khi cô đề nghị bù lại bằng việc làm bánh, người phụ nữ lập tức từ chối.

Lý do?

"Chị tăng cân rồi."

Mỹ Linh nhìn nàng từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại trên vòng eo nhỏ nhắn dưới lớp váy hai dây, có thể nhìn thấy từng múi cơ săn chắc ẩn hiện, thiếu nữ bật cười lẩm bẩm:

"Chỗ nào mập chứ?"

Dần dà, Mỹ Linh nhận ra sự thay đổi lớn nhất từ việc sống chung không nằm ở sinh hoạt, mà ở sự gần gũi giữa hai người. Nhớ lại lời tỏ tình của Quảng Linh Linh: "Chị muốn ở bên em mỗi ngày," Mỹ Linh bất giác nở nụ cười.

Đêm đó, cô đột ngột ôm gối trèo lên giường Quảng Linh Linh.

Trong cơn mơ màng, Quảng Linh Linh cảm nhận được một cơ thể mềm mại trườn vào lòng mình. Nàng giật mình tỉnh giấc, đôi mắt mờ mịt nhìn xuống cô gái nhỏ đang rúc vào ngực mình.

"Mỹ Linh? Có chuyện gì vậy?" Giọng nàng khàn khàn, còn lẫn chút ngái ngủ.

Mỹ Linh ngẩng đầu, cọ nhẹ vào cằm nàng, giọng lười biếng: "Không có gì, chị ngủ đi."

Quảng Linh Linh im lặng, đôi mắt khép hờ, cánh tay vô thức siết chặt lấy cô gái trong lòng. Họ nằm đó, như thể đã quen ngủ cùng nhau vô số lần.

Cuối tuần, Mỹ Linh có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn bình thường. Cô đã giao lại việc quản lý cửa hàng cho Đàm Nguyệt.

Dù là nhân viên bán thời gian, nhưng Đàm Nguyệt đã làm việc chăm chỉ trong suốt thời gian qua, phần vì yêu thích công việc, phần vì muốn tiếp cận thần tượng của mình. Mỹ Linh nghĩ rằng cô ấy không thể cả đời gắn bó với một tiệm bánh nhỏ, vì vậy quyết định để Đàm Nguyệt đảm nhận nhiều trách nhiệm hơn.

Giải quyết xong công việc, Mỹ Linh yên tâm về nhà, thậm chí còn nhắn tin cho Quảng Linh Linh thông báo rằng hôm nay cô sẽ nấu ăn.

Khi nhận được tin nhắn, Quảng Linh Linh đang làm việc. Ban đầu, nàng còn tưởng mình đọc nhầm. Mỹ Linh vốn ít khi đụng vào bếp núc, vậy mà giờ lại muốn trổ tài.

Tuy nhiên, nàng không thể tập trung vào công việc nữa, đầu óc cứ mãi nghĩ về mọi tình huống có thể xảy ra ở nhà, từ căn bếp bừa bộn đến những tai nạn đáng lo ngại.

Trên đường về, nàng càng lo lắng hơn. Nhưng khi mở cửa, cảnh tượng trước mắt hoàn toàn khác xa với tưởng tượng.

Nhà bếp vẫn gọn gàng, không có dấu hiệu hỗn loạn. Mỹ Linh đứng bên bàn ăn, an toàn và thậm chí trông còn rạng rỡ hơn bình thường. Thế nhưng, bộ trang phục của cô thì khiến Quảng Linh Linh không biết phải phản ứng thế nào.

Không, thực ra không thể gọi đó là trang phục. Mỹ Linh chỉ mặc một chiếc "tạp dề" theo phong cách trang phục hầu gái, vừa ngắn vừa mỏng, để lộ phần lớn cơ thể.

Bộ váy này chẳng che chắn được gì, đặc biệt là khi cô xoay người, làn da trắng ngần lộ ra rõ mồn một. Mỹ Linh nhẹ nhàng bước đến, trên môi nở nụ cười dịu dàng:

"Chị về rồi à?"

Quảng Linh Linh nhanh chóng đóng cửa, hai má đỏ bừng. Giọng nàng run lên:

"Mỹ Linh... Em đang làm gì vậy?"

"Đến giờ ăn tối rồi mà. Chị ngồi xuống đi."

Quảng Linh Linh nhìn vào bàn ăn. Trên đó là bánh kem, trái cây và salad. Không có món ăn nóng hổi nào, nhưng ít nhất cô không gây ra vụ nổ hay cháy bếp nào như nàng đã lo sợ.

Người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống bàn, bưng món salad đến trước mặt rồi nói với vẻ bất lực:

"Em biết không, dạo này chị đang giảm cân."

Mỹ Linh cười khẽ, giọng đầy ẩn ý: "Giảm cân thì ăn ít lại một chút là được mà, phải không chị?"

Cô vừa nói vừa cầm một miếng bánh, lấy dao cắt một lỗ lớn trên bề mặt bánh kem trang trí cầu kỳ. Quảng Linh Linh chưa kịp phản ứng thì Mỹ Linh đã lấy phần kem vừa cắt, phết lên hai đầu ti lộ ra ngoài của mình.

"Chính là như vậy."

Cô vòng tay qua cổ Quảng Linh Linh, kéo nàng cúi xuống. Mùi hương ngọt ngào của bánh kem và mùi da thịt mát lạnh phảng phất, khiến Quảng Linh Linh đột nhiên hiểu ra: Mỹ Linh nào có ý định nấu cơm.

Quảng Linh Linh mím môi, im lặng hồi lâu. Cuối cùng, nàng cúi xuống, nhẹ nhàng ngậm lấy núm vú của Mỹ Linh, từ tốn hút sạch lớp kem ngọt ngào.

Lưỡi nàng khẽ liếm từng chút kem còn sót lại, đến khi làn da thiếu nữ trở nên sạch sẽ. Khi buông ra, núm vú ban đầu màu hồng anh đào của Mỹ Linh đã đỏ bừng, cương cứng, sưng lên rõ rệt. Lồng ngực cô phập phồng nhè nhẹ, toát lên vẻ quyến rũ khó cưỡng.

"Hừm... còn bên này nữa."

Giọng Mỹ Linh khẽ vang lên, mơ hồ mang chút hờn dỗi. Quảng Linh Linh chẳng hề để ý đến dáng người mềm mại đang tựa vào mình của cô gái. Nàng chỉ cầm chiếc nĩa bạc lên như thường lệ, xiên một miếng rau trong bát salad, rồi bình thản nói:

"Được rồi, ăn thôi."

Cứ như thể, nàng hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi những gì vừa xảy ra. Mỹ Linh khẽ nhướng mày, chống tay lên bàn, nửa ngồi nửa nằm, ánh mắt đầy ý trêu chọc.

Quảng Linh Linh liếc nhìn cô gái, ánh mắt nhanh chóng dừng lại khi thấy phần tạp dề buông lơi khỏi người cô. Đôi chân thon dài bắt chéo, đong đưa nhẹ nhàng, trong khi nửa trên cơ thể hoàn toàn để trần, làn da trắng ngần ánh lên dưới ánh đèn.

Một chiếc bát salad vốn nằm yên trên tay Quảng Linh Linh đã bị lấy đi lúc nào không hay. Lúc này, Mỹ Linh nghiêng bát, để từng lá rau và lớp nước xốt trượt xuống cơ thể mình, từ xương quai xanh rồi chảy dọc khắp người.

"Tiểu Linh...!"

"Chị ~ nhanh ăn đi."

Cô gái ngẩng đầu nhìn nàng, cười tươi rói, không chút bận tâm đến sự khó chịu trong giọng nói của Quảng Linh Linh.

Quảng Linh Linh siết chặt tay, cố gắng kìm nén cảm xúc. Nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh. Nàng biết rõ, nếu tức giận, Mỹ Linh sẽ cảm thấy thất vọng.

Mỹ Linh từ trước đến nay luôn táo bạo và chẳng bao giờ biết xấu hổ khi trêu chọc nàng. Quảng Linh Linh lẽ ra đã quen với những trò này, nhưng khi nhìn thấy rau và nước xốt bừa bãi trên cơ thể hoàn mỹ ấy, nàng không khỏi cảm thấy khó chịu.

Làn da trắng ngần của Mỹ Linh vốn không phải là nơi dành cho những thứ này.

Quảng Linh Linh cúi mắt, giấu đi cảm xúc phức tạp trong ánh nhìn, nhẹ nhàng nhặt một chiếc lá rau trên ngực cô. Lòng nàng thầm nhủ: Mình cần phải chủ động hơn...

Nhưng sao không khí lại trở nên im lặng như thế này? Tại sao nàng không thể nói được một lời nào?

Mỹ Linh khẽ nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt chờ đợi pha chút thắc mắc, khiến sự yên tĩnh càng trở nên ngột ngạt hơn.

Mỹ Linh cắn môi, đột nhiên xấu hổ thở hổn hển. Cho dù người phụ nữ này có thái độ "việc công xử theo phép công", không làm bất kỳ hành động thân mật dư thừa nào, thì làn da cô vẫn cảm thấy nóng lên vì sự tiếp xúc môi răng khi nãy.

Những lát dưa leo và cà chua bi lăn dọc theo thân xuống đất, chỉ còn lại những chiếc lá mỏng dính cùng với nước sốt. Sau khi ăn rau, nước sốt sẽ từ từ trượt theo làn da.

"Chị, liếm sạch đi..."

Nói xong, cô bắt gặp ánh mắt tươi cười của Quảng Linh Linh, dường như đang muốn khuyên cô đừng đẩy đi quá xa.

Quá nguy hiểm. Mỹ Linh im lặng, dang hai chân về phía nàng, hai má nóng bừng, cô dựa một khuỷu tay lên bàn, dùng tay kia nhấc chiếc tạp dề treo giữa hai chân lên để cho người phụ nữ nhìn thấy giữa hai chân mình.

"Món tráng miệng cuối cùng."

Âm đạo màu trắng hồng đã được bao phủ bởi một lớp chất lỏng, hoa huyệt lúc mở lúc đóng, tâm hoa màu đỏ thẫm ẩm ướt không thôi.

Quảng Linh Linh vẫn đang thắc mắc cô nói món tráng miệng là có ý gì, nếu "bữa chính" là salad rau củ, vậy sau khi ăn xong món tráng miệng ngọt thì hiển nhiên không đơn giản là chỉ giúp cô liếm.

Vùng đất cấm lộ ra ngay trước mắt nàng, không có cách nào thoát khỏi nên nàng sớm nhận ra hành vi không đúng của thiếu nữ. Hoa huyệt lẽ ra phải đóng chặt trong trường hợp bình thường, lại mở ra một cách bất thường.

Khi nó co rút lại, nước theo đó chảy xuống khe mông. Nhưng dù có co rút lại thế nào thì cái lỗ cũng không thể đóng chặt được, như thể có thứ gì đó bị nhét vào bên trong...

Đôi mắt của Quảng Linh Linh di chuyển đến đĩa trái cây trên bàn. Những trái nho xanh đã được rửa sạch và trong suốt như pha lê nằm rải rác trên đĩa, giống như những hạt ngọc màu xanh lá cây.

Nàng lập tức hiểu ra, ngẩng đầu nhìn cô gái với vẻ mặt ngây thơ, kìm nén tức giận nói: "Em thật đúng là khiến chị bất ngờ..."

Những việc làm càn rỡ trước đây Quảng Linh Linh có thể chịu đựng được, nhưng hành động nhét đồ vào hoa huyệt để lấy lòng đã chạm đến điểm mấu chốt của nàng.

Nàng không cho phép Mỹ Linh coi thường cơ thể mình vì bất kỳ lý do gì hay dưới bất kỳ hình thức nào.

Nếu nó không được dọn sạch, nếu không thể moi hết ra ngoài thì sao?

Người phụ nữ đứng dậy đi vào bếp một lúc lâu, tiếng nước đã ngừng lại, Mỹ Linh có thể đoán được từ vẻ mặt bình tĩnh của nàng rằng người phụ nữ đang rất tức giận, mặc dù cô hiếm khi thấy vẻ mặt tức giận của Quảng Linh Linh.

"Chị...?"

Cô không hiểu tại sao Quảng Linh Linh lại giận dữ tới vậy. Những điều thú vị trên giường này rõ ràng là rất gợi tình trong những bình luận trước đó của Mỹ Linh trên trạm X.

Âm thanh, những cốt truyện quý giá không chịu xóa đi. Cô cũng định cùng người phụ nữ luyện tập mọi kịch bản, nhưng lần đầu tiên lại thất bại thảm hại.

Khi Quảng Linh Linh cố gắng trấn tĩnh, phản ứng đầu tiên của nàng là tìm cách lấy đồ ra khỏi cơ thể thiếu nữ. Nghĩ đến điều này, nàng càng tức giận hơn, dù không thích nhưng nàng vẫn để Mỹ Linh đạt được mục đích của mình.

Đầu ngón tay thọc vào, mò mẫm, cũng may không nhét vào sâu, moi ra được. Sau khi cắm vào được một lát, cơ thể cô gái liền trở nên mềm nhũn, cô nắm lấy bả vai nàng, nhẹ rên rỉ, gọi chị, hồn nhiên quên mất khi nãy sự phẫn nộ của nàng khiến cô sợ hãi không thôi.

Người phụ nữ đột nhiên rút ngón tay ra, Mỹ Linh khó hiểu mở mắt, thúc giục nàng tiếp tục. Quảng Linh Linh dùng khăn giấy lau từng chút chất lỏng trên tay.

Nàng không thể để Mỹ Linh đạt được mục đích của mình một cách dễ dàng như vậy, giống như thú cưng làm điều xấu mà bạn không dạy cho nó một bài học, cứ tiếp tục ôm ấp hôn hít chiều chuộng, lần sau nó sẽ nghĩ rằng chủ nhân thích như vậy, tiếp tục làm lại điều tương tự.

"Em nhét vào như thế thì lấy ra thế nào được."

Người phụ nữ giận dữ cười, âm thanh vẫn khá nhẹ nhàng, nhưng nàng chưa bao giờ ác liệt hơn bây giờ. Nàng ngồi xuống, có chút thời gian vuốt lại mái tóc đã rối tung của Mỹ Linh, thấy thiếu nữ sững sờ không nhúc nhích, liền đưa tay trìu mến chạm vào mặt cô, giọng điệu dịu dàng đến mức có thể tích ra nước.

"Việc gọi chị về ăn tối là giả, Tiểu Linh phát dục mới là thật, phải không?"
__________
Wi: soft thế đủ rồi 😌 đạo tàn bụ rồi end thôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro