Chương 73: Ngầm công khai
Đối với một thợ làm bánh, việc đeo trang sức trên tay là điều vô cùng bất tiện. Nhưng chiếc nhẫn này lại mang ý nghĩa đặc biệt, không thể xem như một món phụ kiện dư thừa. Để tránh những rắc rối không đáng có, Mỹ Linh quyết định chuyển nó sang ngón trỏ.
Sáng hôm sau, khi vừa bước vào tiệm bánh, ánh mắt sắc bén của Đàm Nguyệt ngay lập tức chú ý đến điều bất thường.
"Hình như đây là lần đầu tiên em thấy sếp đeo nhẫn."
Quả thật, Mỹ Linh rất ít khi đeo trang sức. Ngoại trừ những dịp đặc biệt như tiệc mừng, Đàm Nguyệt chưa từng thấy sếp mình đeo dây chuyền, hoa tai, chứ đừng nói đến một chiếc nhẫn, thứ dễ gây cản trở công việc. Sự khác lạ này khiến cô ấy lập tức bật chế độ hóng chuyện.
"Người khác tặng sao ạ?"
Mỹ Linh mỉm cười, không phủ nhận: "Chỉ là quà sinh nhật thôi."
"Ai mà hào phóng như vậy?"
Đàm Nguyệt liếc nhìn chiếc nhẫn kim cương cổ điển trên tay Mỹ Linh. Dù không phải dân sành sỏi, cô vẫn dễ dàng nhận ra đây là một món đồ xa xỉ thuộc thương hiệu nổi tiếng, chắc chắn không hề rẻ.
Đối phương không trả lời ngay, nhưng một lúc sau, Đàm Nguyệt đột nhiên phản ứng, ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên:
"Khoan đã, sếp, sinh nhật của chị là khi nào!?"
"Hôm qua." Mỹ Linh thoáng bối rối.
"Chị không nói cho bọn em biết sinh nhật của chị!"
Đàm Nguyệt vừa kinh ngạc vừa có chút trách móc. Nghe thấy tiếng ồn, Tống Nhã tò mò tiến lại gần.
"Đúng vậy, tại sao chị chưa bao giờ nhắc tới sinh nhật của mình?"
"Việc này... có quan trọng không?"
Mỹ Linh lùi lại một bước, cảm thấy hơi chột dạ trước sự vây ép bất ngờ của cả hai.
"Đương nhiên là quan trọng!"
Đàm Nguyệt không hiểu nổi làm sao có người lại không coi trọng ngày sinh nhật của mình.
"Đó là ngày đặc biệt, mỗi năm chỉ có một lần!"
"Thật sự không sao mà... với chị thì nó cũng chẳng khác gì ngày thường cả."
Mỹ Linh cười gượng, cố xoa dịu. Nhưng dù cô có giải thích bao nhiêu, Đàm Nguyệt vẫn không chịu bỏ qua, nhất quyết phải tổ chức bù một bữa tiệc sinh nhật cho bà chủ. Cuối cùng, thời gian được ấn định là tối nay.
Bất đắc dĩ, Mỹ Linh cầm điện thoại gọi cho Nguyễn Ngọc. Ngay khi vừa nghe máy, cô lập tức nhận được một tràng trách móc:
"Tôi không ngờ cô còn giấu luôn sinh nhật với tôi!"
Buổi tối, tiệm bánh đóng cửa sớm hơn thường lệ. Đàm Nguyệt cẩn thận giấu chiếc bánh mà cô và Tống Nhã đã mất cả buổi chiều làm trong hộp, nhất quyết không cho Mỹ Linh nhìn thấy trước.
Bữa tiệc được tổ chức tại một nhà hàng lẩu nổi tiếng, nơi không thể thiếu trong các dịp đặc biệt. Nguyễn Ngọc đến sớm để đặt bàn. Khi Mỹ Linh bước vào, cô không khỏi ngẩn người khi thấy Quảng Linh Linh cũng có mặt.
Người phụ nữ ấy nhướng mày, khoé môi nhấp nháy một nụ cười ý nhị. Nhưng Mỹ Linh thừa hiểu hàm ý ẩn sau đó, nàng đang hỏi tại sao cô không gọi điện mời mình đến dự sinh nhật.
Trong khi Đàm Nguyệt và những người khác tất bật mở hộp bánh, không ai chú ý đến sự căng thẳng đang âm thầm lan tỏa giữa hai người. Mỹ Linh cúi xuống, thì thầm với Quảng Linh Linh:
"Tiểu Nguyệt và mọi người nhất quyết muốn làm bữa tiệc này. Em nghĩ ngày hôm qua chị đã dành thời gian với em rồi, nên hôm nay không cần thiết phải tổ chức thêm nữa."
"Hoá ra là vậy..."
Quảng Linh Linh nói khẽ, ánh mắt không rõ buồn vui. Nàng nhấc cốc nước lên, cúi đầu uống một ngụm, ánh sáng lấp lánh từ chiếc nhẫn kim cương trên ngón trỏ phản chiếu mạnh dưới ánh đèn trong nhà hàng.
Ánh sáng ấy thu hút sự chú ý của Nguyễn Ngọc. Sáng nay, cô đã phát hiện Quảng Linh Linh đeo nhẫn và tra hỏi không ngừng, nhưng không nhận được câu trả lời nào thỏa đáng. Giờ đây, nghi ngờ lại trỗi dậy khi ánh nhìn của cô dừng ở bàn tay ấy.
"Tiểu Linh, cô như vậy là không được đâu. Sinh nhật mà không cho chúng tôi biết, cô không coi bọn này là bạn sao?"
Nguyễn Ngọc, vẫn chưa nguôi giận từ cuộc gọi sáng nay, tiếp tục trách móc.
Mỹ Linh lúng túng: "Tôi xin lỗi... thật sự tôi không có thói quen tổ chức sinh nhật."
Dù đã giải thích, nhưng cảm giác tội lỗi của Mỹ Linh chỉ tăng lên khi nghĩ đến chuyện cô và Quảng Linh Linh đã tổ chức một bữa tiệc sinh nhật riêng ngày hôm qua và cả hai đều giấu kín điều đó với mọi người.
Nhìn Mỹ Linh hất mái tóc xoăn một cách gượng gạo, Nguyễn Ngọc khẽ gật đầu. Cô ấy không thực sự tức giận, chuyện nhỏ nhặt này vốn không đáng để bận tâm.
Hơn nữa, mục đích hôm nay vẫn là tổ chức sinh nhật bù cho Mỹ Linh. Nguyễn Ngọc khoát tay, nói với vẻ nửa trách móc nửa hài hước:
"Không có lần sau đâu đấy. Được rồi, đừng đứng ngơ ra nữa, bánh cũng đã mở rồi."
Vừa dứt lời, cô ấy quay đầu nhìn chiếc bánh trên bàn, nhưng lời định nói lập tức nghẹn lại trong cổ họng. Gương mặt Nguyễn Ngọc thoáng biến sắc, dường như suýt không thở nổi.
"Bánh kem...?"
Trước mắt họ là một vật xiêu vẹo, lớp kem lộn xộn, méo mó đến mức khó có thể nhận ra đó là hình dáng một chiếc bánh kem. Mỹ Linh nén cười, cố giữ vẻ nghiêm túc:
"Tôi đã nói để tôi chỉ cho, mà không chịu. Làm ra thứ này, đừng nhận là người của tiệm bánh nhé."
Đàm Nguyệt đỏ bừng mặt, ấp úng: "Nếu để chị chỉ, thì còn gì bất ngờ nữa..."
"Ừ, bất ngờ thật đấy." Mỹ Linh gật gù, giọng điệu nửa đùa nửa thật.
"Tiểu Nguyệt cũng là có ý tốt mà." Quảng Linh Linh nhẹ nhàng lên tiếng, cầm lấy con dao cắt bánh. "Được rồi, cắt đi."
Mỹ Linh ậm ừ nhận lấy con dao, nhưng khi đầu ngón tay vừa chạm vào, không khí vui vẻ bỗng bị cắt ngang bởi một tiếng cảm thán bất ngờ.
"Mẹ kiếp..."
Cả bàn quay lại nhìn Nguyễn Ngọc, ánh mắt cô ấy dán chặt vào bàn tay Mỹ Linh. Trên ngón tay run rẩy ấy, chiếc nhẫn lấp lánh ánh kim cương hiện rõ dưới ánh đèn.
Mỹ Linh ngơ ngác, theo bản năng giấu tay ra sau lưng, nhưng không kịp. Quảng Linh Linh bước lên, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, lòng bàn tay ấm áp tự nhiên che đi mu bàn tay run rẩy.
"Không sao."
Quảng Linh Linh nói, giọng điềm tĩnh, nụ cười thoáng hiện trên môi như một luồng ánh sáng xoa dịu. "Chúng ta cắt bánh thôi."
Cảm nhận được sự vững vàng trong cái nắm tay, Mỹ Linh ngước lên nhìn nàng. Đôi mắt bình thản của Quảng Linh Linh mang theo một ma lực kỳ lạ, tựa như có thể trấn an tất cả. Chỉ cần ánh mắt ấy, Mỹ Linh đã thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn, đủ can đảm để tiếp tục.
Bàn tay họ chắp lại, hai chiếc nhẫn kim cương trên ngón trỏ giống nhau như đúc, lấp lánh dưới ánh đèn. Cảnh tượng này khiến Đàm Nguyệt mở to mắt, há hốc miệng, dường như mất khả năng nói chuyện.
Khi chiếc bánh được cắt ra, cô ấy lắp bắp, khó khăn phát ra tiếng:
"Sếp... Quảng lão sư... hai người..."
Nguyễn Ngọc nhanh chóng phản ứng, đặt một miếng bánh vào tay Đàm Nguyệt, vừa cười vừa nói để hòa giải:
"Ồ, chiếc bánh này quả thật rất có ý nghĩa ~"
Thành thật mà nói, người tò mò nhất ở đây chắc chắn là Nguyễn Ngọc. Chỉ có trời mới biết cô ấy đã phải tốn bao nhiêu công sức để kiềm chế bản thân không thốt ra cả ngàn câu hỏi. Khoảnh khắc nhìn thấy hai chiếc nhẫn, cô ấy đã hiểu ngay ai là người tặng nó cho Mỹ Linh.
Một bên là thần tượng của cô, một bên là sếp. Đàm Nguyệt bỗng nhận ra mọi thứ đã ghép thành bức tranh hoàn chỉnh: Mỹ Linh đột nhiên chạy trốn đến Tây Tạng, Quảng Linh Linh từ việc thường xuyên đến tiệm bánh chuyển sang nhận bánh gửi hàng ngày, và gần đây Mỹ Linh liên tục xin nghỉ phép.
Mọi dấu vết giờ đều rõ ràng. Cái bầu không khí khó hiểu giữa họ cuối cùng đã có lời giải thích. Tống Nhã, ngược lại, không tỏ vẻ quá ngạc nhiên, nhìn Đàm Nguyệt đang ngây ngốc bên cạnh:
"Không phải chỉ là ở bên nhau thôi sao?"
Cô ấy nhún vai:
"Ngay từ lần đầu Quảng Linh Linh đến tiệm bánh và để lại món quà Giáng sinh, tôi đã cảm thấy hai người này có gì đó không ổn."
Quả thật, trực giác couple của cô ấy chưa bao giờ sai. Trên bàn, chiếc bánh kem đầy bơ, có lẽ do Đàm Nguyệt không phết đều khiến nó ngậy đến mức hơi khó ăn. Mỹ Linh cố nhịn cảm giác buồn nôn, chậm rãi ăn nốt phần của mình.
Đối diện, Quảng Linh Linh ngồi lặng lẽ nhìn cô, vẻ bình thản thường ngày không hề thay đổi. Nhưng hành động nắm tay khi nãy của người phụ nữ chẳng khác gì một lời tuyên bố công khai.
Mỹ Linh cười nhạt. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng để che giấu mối quan hệ này, sẵn sàng để bảo vệ địa vị đặc biệt của Quảng Linh Linh trong lòng mình. Nhưng tận sâu bên trong, cô luôn cảm thấy mình không xứng đáng với nàng.
Không phải Mỹ Linh sống trong mặc cảm, mà là vì cái nhìn của thế giới bên ngoài. Về cơ bản, họ là hai người đến từ hai thế giới khác nhau. Những mối quan hệ như thế này thường bị nhìn nhận bằng sự hoài nghi hoặc chế giễu.
Nhưng Quảng Linh Linh, bằng sự kiên định và bình tĩnh của mình, đã công khai thừa nhận mối quan hệ của họ theo cách đơn giản nhưng không thể phủ nhận.
Mỹ Linh không rõ cảm xúc của mình lúc này là gì, vừa mừng vừa lo. Nhưng tựu trung lại, cô thấy hạnh phúc.
Người phụ nữ này, kiên định và vững vàng, đang đứng bên cạnh cô. Đây là lần đầu tiên Mỹ Linh nhận ra điều đó rõ ràng đến vậy.
Từ giờ trở đi, cô sẽ không còn một mình nữa.
___________
Wi: 00k luôn là người đáng tin và kiên định như vậy 🥺
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro