Chương 70: (H+) Lẳng lơ như vậy
Không còn nghi ngờ gì nữa, Mỹ Linh đã chiến thắng trong cuộc đối đầu ngầm này.
Những ngón tay mảnh khảnh trên cổ tay thiếu nữ khẽ siết lại, kéo bàn tay của cô đi xuống. Lực đạo rất nhẹ, vừa đủ để truyền tải ý tứ nhưng cũng không quá mạnh mẽ, như thể chỉ cần Mỹ Linh từ chối, tất cả sẽ dừng lại.
Thế nhưng, sự hợp tác đầy nuông chiều từ cô gái nhỏ đã khiến mọi chuyện diễn ra suôn sẻ một cách tự nhiên.
Quảng Linh Linh khẽ thả môi dưới, nơi vừa bị nàng cắn để kiềm chế cảm xúc, giờ đã đỏ mọng như cánh hoa hồng mềm mại bị mưa làm ướt sũng.
Nàng cụp mắt, tránh ánh nhìn trêu chọc từ Mỹ Linh, hai gò má đỏ bừng như phủ ánh hoàng hôn. Sau một hồi ngập ngừng, nàng nhỏ giọng nói, thanh âm yếu ớt nhưng đầy quyết tâm:
"Nơi này... cũng cần được lau sạch..."
Quảng Linh Linh trên giường luôn rụt rè, e ấp, sự nhút nhát ấy không chỉ khiến Mỹ Linh không ngừng muốn trêu chọc, mà còn gợi lên một loại cảm giác chiếm hữu khó cưỡng. Những lần cô cố tình dẫn dắt nàng nói ra những lời táo bạo, cái dáng vẻ ngượng ngùng xen lẫn bất lực ấy luôn khiến Mỹ Linh thỏa mãn.
Nhưng lần này, khi Quảng Linh Linh chủ động nói thẳng ra, chính cô lại là người đầu tiên bị trêu chọc đến mức không thể kiềm chế.
Cô hiểu đây đã là giới hạn của nàng, lời nói tưởng chừng táo bạo ấy thực chất lại mang một tầng ý nghĩa tinh tế, đòi hỏi sự kiên nhẫn để cảm nhận trọn vẹn.
Chính sự dịu dàng ẩn chứa trong từng cử chỉ và lời nói ấy đã khiến Quảng Linh Linh trở nên cuốn hút theo một cách đặc biệt. Mỹ Linh khẽ cười, ánh mắt dịu lại, chứa đựng một niềm yêu thương khó diễn tả.
"Được..."
Giọng nói của thiếu nữ vô thức hạ xuống, trở nên mềm mại và nhẹ nhàng. Đôi ngón tay thon dài khẽ chạm vào hoa huyệt qua lớp khăn ướt, mang theo sự dịu dàng nhưng cũng đầy tinh tế.
Hoa huyệt nhạy cảm khẽ mấp máy, như vô thức mút lấy đầu ngón tay, từng dòng chất lỏng tràn ra thấm vào khăn, khiến nó trở nên ẩm ướt và trơn trượt.
Cảm giác ấm nóng lan tỏa từ nơi tiếp xúc, hòa quyện với không khí căng thẳng và mờ ảo trong căn lều nhỏ. Khung cảnh trở nên tĩnh lặng đến mức chỉ còn nghe thấy hơi thở gấp gáp và tiếng giấy ướt kêu sột soạt, mỗi âm thanh nhỏ bé đều như chạm sâu vào trái tim người nghe.
Nhiều quá... Nàng chảy quá nhiều nước, không những tẩm ướt chiếc khăn lạnh, mà còn khiến nó trở nên nặng hơn. Dâm dịch thấm qua khăn mỏng, khiến tay Mỹ Linh ướt đẫm nhớp nháp.
Những ngón tay của thiếu nữ vẫn đang mô phỏng động tác lau, ấn chiếc khăn ướt vào miệng lỗ rồi di chuyển lên trên, chà xát hạt đậu. Cơ thể Quảng Linh Linh run rẩy không ngừng, miệng nàng phát ra một tiếng rên khe khẽ, nhưng ngay lập tức phản ứng lại, cắn chặt môi.
Mỹ Linh đột nhiên không muốn tiếp tục trò chơi hành hạ khiến người kia khó chịu này nữa, thỉnh thoảng nó cũng hay, nhưng đối với người nhận thì chắc chắn đó là một sự "tra tấn" gián tiếp, cô chưa ác tới mức đó.
Bàn tay thiếu nữ được rút ra, chiếc khăn ướt nhẹp nước dâm dứt khoát bị vứt vào túi nhựa, tuy nhiên, ngón tay thon dài lại nhanh chóng thò vào, đầu ngón tay trượt dọc theo khe hở, xoa nhẹ cửa động như đang ám chỉ.
"Trị ngọn mà không trị tận gốc thì chỉ là tạm bợ."
Mỹ Linh khẽ cảm nhận lực hút từ đầu ngón tay mình, đôi môi cong lên nở nụ cười: "Chị à, muốn giải quyết vấn đề triệt để, phải tìm ra nguồn căn của nó. Ví dụ như..."
Vừa nói, cổ tay thiếu nữ khẽ dùng sức, ngón tay chọc vào bên trong một đốt. Quảng Linh Linh bất ngờ kẹp chặt chân, đôi môi run rẩy cố nén lại tiếng rên nghẹn ngào.
Ngón tay vẫn tiếp tục tiến sâu hơn, khiến nàng không kịp phản ứng. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột. Dù đã quen với tính cách táo bạo của Mỹ Linh, người phụ nữ vẫn không ngờ cô lại thẳng thắn và mạnh mẽ như vậy, hoàn toàn không để nàng có chút chuẩn bị nào.
Đôi chân khép chặt cũng chẳng thể ngăn cản được. Không bao lâu, cả bàn tay mảnh khảnh đã trơn tru tiến vào nơi ướt át, hoàn toàn vừa vặn.
Mỹ Linh cũng nhận ra điều đó, đôi mắt lấp lánh quan sát khuôn mặt đang cố kìm nén của nàng, lại càng thấy nàng quyến rũ hơn. Cô nhẹ nhàng đẩy thêm một ngón tay khác vào, cảm giác rõ sự chặt chẽ, nhưng vẫn dễ dàng tiến sâu. Khi hai ngón tay đã cắm chặt bên trong, giọng nói trong trẻo của cô gái vang lên:
"Chị xem, nếu chặn được ở đây, nước sẽ ngừng chảy."
Đó chỉ là một lời dỗ dành trẻ con, nhưng Quảng Linh Linh không thể phản bác. Nàng biết rõ rằng nếu hé môi, những âm thanh mơ hồ sẽ thoát ra trước cả khi nàng kịp nói điều gì.
Dù rơi vào tình huống trớ trêu như vậy, nàng vẫn nhớ rõ mình đang ở đâu. Nguyễn Ngọc và Mạnh Vãn Thu có thể quay lại bất cứ lúc nào...
Nghĩ đến đây, nàng gạt đi cảm giác từ những ngón tay đang cử động trong cơ thể mình, kéo cổ tay áo Mỹ Linh, khó nhọc nói:
"Ưm... đèn..."
Đèn?
Mỹ Linh ngước nhìn theo ánh mắt của nàng, thấy chiếc đèn treo trong lều bên cạnh. Những ngón tay vừa thâm nhập chưa hề có ý định rời đi, nhưng ánh mắt kiên định của Quảng Linh Linh khiến cô không thể làm ngơ.
Không còn cách nào khác, Mỹ Linh đành đứng dậy, bước tới tắt đèn cắm trại. Bóng tối bao phủ khiến cô phải mất một lúc lâu mới thích ứng.
"Chị đã hài lòng chưa?"
Khi ánh sáng biến mất, thị giác bị hạn chế, nhưng các giác quan khác trở nên nhạy bén hơn. Những âm thanh nhỏ vang lên rõ mồn một trong tai, như thể mọi tiếng động đều bị khuếch đại, khó mà phân biệt được đâu là lời nói thực sự.
Những ngón tay của Mỹ Linh lại trở về khoang ấm áp, như thể khẳng định đây chính là nơi chúng thuộc về. Trong bóng tối, điều bất tiện nhất là cô không thể ngắm trọn vẹn vẻ quyến rũ của người phụ nữ trước mặt. Cô chỉ có thể thấy lờ mờ đường nét khuôn mặt, và đôi mắt nàng, sáng rực, ngập nước, hút hồn như ánh sao cô độc giữa màn đêm.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn vào nơi ẩm ướt và mềm mại bên trong, khiến dâm huyệt không tự chủ được mà co thắt rồi lại giãn ra. Khi ngón tay từ từ rút ra, khoang ấy co rút dữ dội, như muốn giữ lại mọi thứ ở bên trong.
Lớp vải mỏng của quần lót đã ướt đẫm từ lúc nào. Mỹ Linh tháo nó ra, ném sang một bên mà không chút do dự. Quảng Linh Linh không nói một lời, chỉ thỉnh thoảng phát ra những tiếng rên rỉ kìm nén từ sâu trong mũi.
Nàng cố gắng giữ lại chút lý trí cuối cùng, vừa nỗ lực kiềm chế âm thanh, vừa phớt lờ hơi thở ngày càng gấp gáp vang lên bên tai từ cô gái đối diện.
Ngón tay vừa rút đến miệng huyệt thì đột ngột dùng sức cắm sâu vào. Cú đâm bất ngờ khiến toàn thân nàng run lên bần bật, hơi thở nghẹn lại không sao thoát ra nổi. Ngón tay cứ thế nhịp nhàng rút ra rồi lại thúc mạnh, liên tục không ngừng.
Hoa huyệt co thắt mãnh liệt, mở ra rồi lại mút chặt lấy ngón tay, như muốn nuốt trọn. Những ngón tay tinh tế lướt nhanh, cọ xát không ngừng vào phần thịt mềm mại, kích thích đến mức tiếng nước chèm chẹp vang lên dâm mỹ từ cơ thể nàng.
Quảng Linh Linh cảm thấy như ranh giới giữa âm thanh trong tai nghe và tiếng động thực tế ngoài đời đã hoàn toàn bị xóa nhòa.
"Mỹ Linh... ưm... chậm lại, chậm lại... a~"
Hai chân nàng vô thức co lên, sốt ruột cọ xát trên mặt đất, ngón tay nắm lấy quần áo của cô gái, vặn vẹo hông để thoát khỏi sự kích thích đang gia tăng trong cơ thể, rõ ràng vừa mới bắt đầu... Vậy mà rất nhanh đã tới giai đoạn chạy nước rút cuối cùng.
Vòng eo của nàng bị ép xuống đất, lúc này Quảng Linh Linh cảm thấy mình như một con cá trên thớt, thậm chí không thể thả lỏng, các ngón tay trong âm đạo không có xu hướng chậm lại.
Nàng vẫn cắn chặt môi, cố gắng ngăn âm thanh thoát ra, nhưng không thể kiểm soát hoàn toàn. Tiếng rên rỉ của nàng nhỏ đến mức như đang khóc, nghẹn ngào và đầy kìm nén.
Mỹ Linh chăm chú nhìn đôi mắt sáng ngời của nàng, ánh nước trong mắt tựa như một vũng nước bị khuấy động, càng làm dục vọng trong cô trào dâng mạnh mẽ. Cô khẽ nhếch môi, tò mò về cảm giác của Quảng Linh Linh lúc này, bèn hỏi:
"Chị đã nghe thấy gì?"
Quảng Linh Linh không còn sức để trả lời, tay nàng thả lỏng ôm lấy eo, cơ thể bất giác vặn vẹo, cố gắng chống lại cảm giác. Mỹ Linh mỉm cười, để ngón tay len sâu vào lớp da thịt mềm mại nơi huyệt đạo, rồi nhẹ nhàng thì thầm:
"Em nghe thử một chút sẽ rõ."
Nói rồi, cô tháo một bên tai nghe của Quảng Linh Linh và đeo vào tai mình. Tiếng thở dốc hỗn loạn hòa lẫn với âm thanh nước chảy lốp bốp, kỳ lạ thay lại đồng điệu hoàn hảo với thực tế.
"Chị nhỏ giọng thôi, bên ngoài còn có người. Sao đến cả phòng thay quần áo mà cũng động dục được? Chị còn dám bảo mình không lẳng lơ?"
Mỹ Linh khẽ cười, nhưng động tác không dừng lại. Ngón tay cô tiếp tục khám phá sâu hơn, trong khi giọng nói mang theo ý trêu chọc:
"Hửm? Thả lỏng một chút nào... Ừm... nhiều nước như vậy mà vẫn chặt thế này."
Lời nói kèm theo sự khiêu khích khiến cơ thể Quảng Linh Linh co giật mãnh liệt, âm đạo nàng kẹp chặt lấy ngón tay, như không muốn chúng rời đi. Mỹ Linh trợn mắt, bật cười khẽ:
"Thì ra người yêu em lại thích nghe những lời này."
__________
Wi: Lời khuyên chân thành là chờ chap sau rồi đọc 1 thể để không bị ngắt mạch cảm xúc 👉🏻👈🏻 Tốc độ up chap sau thì dựa vào lượng vote chap này 🫶🏻
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro