Chương 59: (H) Em không muốn làm tình với tôi sao?
Lần thứ tư đến nhà Quảng Linh Linh với danh nghĩa ăn bánh kem. Trong đầu Mỹ Linh vẫn đang suy nghĩ lung tung thật sự chỉ là ăn bánh thôi sao? Không cần thiết phải nửa đêm đến nhà nàng ăn bánh phải không?
Nhớ lại vẻ mặt kinh ngạc của Đàm Nguyệt trước khi hai người rời đi, cô nhận ra mình không phải là người duy nhất thấy chuyện này kỳ lạ, nhưng hình như Quảng Linh Linh lại cảm thấy hết sức bình thường. Mỹ Linh quay đầu nhìn khuôn mặt thản nhiên của nàng, cảm thấy có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Quảng Linh Linh vừa mới thuê một người dọn dẹp, ngôi nhà vốn đã ngăn nắp sạch sẽ nay lại càng gọn gàng hơn. Nàng đặt hộp bánh lên bàn:
"Trước tiên đi rửa tay trước đã."
"Hmm... huh!?"
Khi Mỹ Linh nghe thấy hai từ "rửa tay", ý nghĩ đen tối đã tích tụ trong đầu cô không thể không tuôn ra. Người phụ nữ dừng bước vào phòng tắm, ánh mắt chuyển từ chiếc bánh kem trên bàn lên mặt thiếu nữ, cười nửa miệng:
"Cô không muốn ăn bánh à?"
"Hả, ăn bánh kem, đúng, em vào phòng bếp..."
Cô không cố nán lại nhìn vẻ mặt của Quảng Linh Linh, má cô nóng bừng, vội vàng đi vào bếp. Nước lạnh xối vào tay, Mỹ Linh thở ra một hơi để bình tĩnh lại, thầm trách mình có suy nghĩ bẩn thỉu và đa cảm, Quảng Linh Linh sao có thể là người làm ra chuyện như vậy...
Đầu dao cắt dọc theo lớp trang trí lộn xộn, để lộ phần nhân trái cây béo ngậy. Chiếc bánh này trông có vẻ đơn giản, bề mặt chỉ có kem và một ít quả mọng nhưng lại chứa đầy nguyên liệu bên trong, đó là lý do tại sao Mỹ Linh yêu cầu phải giải quyết trước đêm nay.
Một lớp đào vàng cùng một lớp quả mọng khác, vị ngọt và chua quyện vào nhau. Loại trái cây này hóa giải vị béo ngậy của kem, thần kinh căng thẳng của Quảng Linh Linh sau một ngày bận rộn có thể thư giãn đôi chút sau khi ăn đồ ngọt.
Sau sáu giờ tối, Mỹ Linh sẽ không ăn bánh, vốn là định chia bánh với Đàm Nguyệt và những người khác, bây giờ ăn xong một miếng nhỏ cũng cảm thấy như có tội, cô ăn được một ít liền không nuốt nổi nữa, mà Quảng Linh Linh giống như không cảm nhận được, không ngừng lấy thìa xúc cho vào miệng mình.
Hầu hết các cửa sổ ngoài ban công đều tối đen, Mỹ Linh bật màn hình điện thoại lên: 00:03. Cô đặt thìa xuống, đẩy đĩa về phía trước:
"Em ăn xong rồi, cảm ơn chị vì chiếc bánh."
Hàm ý là đã đến lúc phải về nhà. Chiếc thìa bạc nhỏ va vào đĩa sứ, phát ra âm thanh giòn tan, Quảng Linh Linh thè lưỡi liếm lớp kem trên môi:
"Cô ăn xong rồi à?"
Mỹ Linh gật đầu nhìn hành vi của nàng, câu nói "Không cần tiễn" còn chưa kịp thốt ra, đã thấy nguòi phụ nữ mỉm cười nói:
"Vậy thì chũng ta nên tính sổ thôi, Mỹ Linh."
Khi bị đẩy xuống bàn ăn, Mỹ Linh vẫn còn ngơ ngác, chớp chớp đôi mắt hổ phách, nhìn rõ khuôn mặt người phụ nữ đang nhìn xuống mình, ánh đèn trần nhà bếp chiếu lên đầu nàng, cô vẫn như cũ không thể chạm tới.
Bàn tay ấn vào xương quai xanh chính là thủ phạm khiến Mỹ Linh không thể cử động. Mặt bàn vừa lạnh vừa cứng, Mỹ Linh sau đó cảm thấy bả vai và thắt lưng đau nhức, đau đớn kêu lên:
"Này... chị?"
"Nếu không phải Nguyễn Ngọc nói, tôi cũng không biết cô lại có năng lực như vậy?"
Giọng nói yếu ớt của người phụ nữ vang lên.
"Cô tùy ý tới Tây Tạng, không đọc trước hướng dẫn, không để ý tới chứng sợ độ cao của mình, còn dám cắt đứt liên lạc với bạn bè, tôi e là có mình cô dám đi Tây Tạng theo cách vô tổ chức như này."
Trong lòng Mỹ Linh dấy lên một cảm giác không ổn, có chút lo sợ, phần nhiều là bối rối và hoang mang, giọng điệu cũng vì thế mà trở nên lí nhí:
"Em có hướng dẫn viên du lịch đi cùng..."
"Ồ? Có hướng dẫn viên đi cùng, vậy cô hẳn biết chứng sợ độ cao có hậu quả nghiêm trọng đến mức nào, nhất quyết hành động dù biết trước hậu quả, cô có thể nói cho tôi biết lý do không?"
Quảng Linh Linh mỉm cười nhìn thiếu nữ, nhưng giọng nàng lại trầm xuống. Mỹ Linh cắn môi. lý do? Chẳng lẽ Quảng Linh Linh không đoán ra hay sao? Cô nghĩ đây là điều mà hai người họ đều biết rõ, nói ra ở một thời điểm như thế này chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
"Mỹ Linh..."
Người phụ nữ nghiêng người, đặt tay lên bàn, tiến lại gần Mỹ Linh, nhìn thấy dục vọng sâu sắc dâng trào trong mắt nàng.
"Không phải cô nói cô thích tôi sao?"
Đúng là muốn mạng.
Cánh tay của Quảng Linh Linh ở một bên, giữ chặt cô trong không gian nhỏ trên bàn, Mỹ Linh nhìn vào mắt nàng, nghe tiếng thì thầm gần như thở dài của người phụ nữ, cô nổi da gà ở lưng dưới, bực bội nói:
"Đúng vậy, em đi là vì chị, em không sẵn lòng quay lại như vậy vì chưa gặp được chị."
Nghe cô nói xong, giọng điệu của Quảng Linh Linh không hề dao động:
"Vì tôi? Mỹ Linh, cô phải chịu trách nhiệm về hành động của mình, không thể cứ đổ lỗi cho người khác. Nếu có chuyện gì xảy ra, đó có phải là lỗi của tôi không?"
"Đương nhiên là không!"
Mỹ Linh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện như vậy, cô vội vàng giải thích:
"Em muốn gặp chị, sợ lần này chị quay lại sẽ không quan tâm đến em nên em mới làm như vậy."
Suy nghĩ thực sự mà nàng không bao giờ đoán được của Mỹ Linh bất ngờ lộ ra. Nàng sửng sốt trong giây lát, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, nở nụ cười trong mắt:
"Thì ra là vậy."
Đôi mi mảnh mai của người phụ nữ cụp xuống che đi cảm xúc trong mắt, nghe nàng nói không rõ ràng, Mỹ Linh cảm thấy hơi bất an, thậm chí cô còn không chú ý đến những ngón tay đang chậm rãi vuốt ve xương quai xanh của mình.
"Nhưng như vậy vẫn không đúng."
Dưới áo len của Mỹ Linh là chiếc áo sơ mi cổ ren. Quảng Linh Linh dùng ngón tay cởi cúc cổ áo của cô:
"Em có biết mình đã sai ở đâu không?"
Cảm giác bất an dần dần tăng lên, Mỹ Linh hơi giãy dụa, trong lòng tràn đầy nghi ngờ. Cuộc trò chuyện với Quảng Linh Linh tối nay thật quá kỳ lạ.
Quảng Linh Linh dùng tay kia đỡ lấy bả vai của cô, ngón tay đang cởi cúc vẫn hơi di chuyển xuống:
"Không ai có thể cho em một lý do để không trân trọng sức khoẻ của mình, dù người đó có là tôi."
Mỹ Linh thừa nhận những gì nàng nói có lý, nhưng sẽ thuyết phục hơn nếu Quảng Linh Linh thả bàn tay đang đè cô xuống hoặc ngừng cởi quần áo của cô.
Chiếc áo sơ mi hoàn toàn không cài nút, để lộ thân hình xinh đẹp trong bộ đồ lót màu xanh da trời của cô gái, những ngón tay của Quảng Linh Linh từ từ trượt lên dọc theo xương sườn nhô lên của cô cho đến khi chạm vào chiếc khóa sau lưng. Mỹ Linh nhận ra nàng sắp làm gì, cô ngạc nhiên, hoảng sợ hét lên:
"Quảng Linh Linh!"
Ngực cô được thư giãn, chiếc áo lót bồng bềnh trên bộ ngực đã thoát khỏi sự kiềm chế. Quảng Linh Linh ngước mắt nhìn thiếu nữ, trong mắt như có ngọn lửa bị đè nén, giọng nói lơ lửng trong không trung, bối rối bất lực, chạm vào liền vỡ ra:
"Mỹ Linh, đây là lỗi của em..."
"Hửm!"
Mỹ Linh rên rỉ từ cổ họng. Toàn bộ bầu ngực được ngón tay bao bọc, nhẹ nhàng nắm lấy xoa xoa. Núm vú sắp cử động dưới sự kích thích bí mật đã sớm đứng dậy, cứng ngắc trong lòng bàn tay của Quảng Linh Linh.
Nàng véo và xoa nó bằng đầu ngón tay, cô gái nằm trên bàn thở ra một hơi dễ chịu, trên má hiện lên một vệt ửng hồng, cô nhìn nàng bằng ánh mắt nghi ngờ nhưng không hề vùng vẫy, ánh sáng dưới ánh đèn bỗng chốc đẹp lạ thường.
"Chị... có chuyện gì vậy? Dừng lại trước đi..."
Mỹ Linh không phản đối việc thân mật với nàng, nhưng ít nhất cô muốn biết lý do tại sao Quảng Linh Linh lại quá bất thường và khiến cô lo lắng.
"Tôi không sao."
Người phụ nữ đến gần hơn, mái tóc xõa xuống làn da trần, đôi môi mềm mại và mùi kem thoang thoảng tràn vào không khí. Quảng Linh Linh cắn nhẹ môi, khống chế sức lực, kìm nén ham muốn đau khổ bấy lâu, cố gắng hết sức để tách ra.
Nàng cực kỳ thành thạo trong việc sử dụng giọng nói, ngay cả khi thực hiện những hành động thô lỗ và hung hãn, nàng vẫn có thể dễ dàng ngụy trang bằng một giọng nói nhẹ nhàng và ngây thơ, kèm theo sự cám dỗ có chủ ý:
"Em không muốn làm tình với tôi sao?"
Nàng cảm thấy như mình sắp phát điên, lại thấy hiện giờ mình tỉnh táo hơn bao giờ hết. Đều là lỗi của Mỹ Linh đã khiến nàng trở nên như thế này...
Quảng Linh Linh đã cởi quần áo của cô, đặt chúng lên bàn ăn, bây giờ còn hỏi cô có muốn không.
Như vậy cũng quá đáng rồi đó.
Mỹ Linh thích nàng, tự nhiên mong muốn được tiếp xúc da kề da với nàng, làm những việc mà chỉ những người có mối quan hệ thân thiết nhất mới có thể làm được.
Nhưng cô không muốn đặt mình vào tình thế "rẻ tiền" thế này, lên giường với người khác trong tình trạng bàng hoàng.
Nghĩ như vậy, nhưng cơ thể cô vẫn theo bản năng phục tùng chuyển động của Quảng Linh Linh, ngực cô vô thức nâng lên, phần thân dưới ẩm ướt, thậm chí hơi thở trên môi cũng đang dụ dỗ môi nàng áp vào môi mình.
Quảng Linh Linh lùi lại. Cảm giác bất mãn khiến lòng Mỹ Linh ngứa ngáy không chịu nổi:
"Cho em..."
Như đang đợi một tiếng ra lệnh, đôi môi vừa nãy lùi lại nhanh chóng dán sát vào với tư thế tấn công, giọng nói của Mỹ Linh bị chặn giữa môi nàng, đầu lưỡi nàng tách môi ra xâm nhập, nuốt hết những tiếng rên rỉ của cô.
Má và đầu thiếu nữ nhanh chóng nóng lên vì khoái cảm do lưỡi vướng vào. Cô nóng bừng như bệnh nhân sốt cao, đầu óc rối bời. Người phụ nữ ôm lấy mặt cô, ngón tay không ngừng vuốt ve hai bên mặt và dái tai, mỗi chỗ nàng chạm vào đều như muốn bốc cháy.
Chiếc lưỡi đang chiếm lĩnh lãnh thổ trong miệng cô đầy hung hãn, nhưng những ngón tay vuốt ve má cô thật dịu dàng.
Mỹ Linh bị mắc kẹt trong một tình huống cực kỳ mâu thuẫn, không thể tự thoát ra được, cô chỉ có thể làm theo bản năng của mình, đưa môi, lưỡi và ngực ra để đối phương chiếm đoạt.
"Ừm... chị..."
Khi họ một lần nữa tách ra, cô gái đã rơi nước mắt, thở hổn hển. Sau lưng Quảng Linh Linh sáng trưng, con ngươi sáng màu sẫm như mực đặc không thể hòa tan, nàng dùng ngón tay cái lau đi vết nước còn sót lại trên khóe môi Mỹ Linh, son môi lem trên lòng bàn tay nàng, làm nổi bật đôi môi đỏ bừng kiều diễm ướt át.
"Mỹ Linh..."
Nàng nhẹ nhàng gọi, nhưng không có tiếng đáp lại. Những ngón tay dính đầy son môi trượt xuống cổ cô, để lại dấu vết trên làn da trắng nõn không tì vết, cho đến khi đầu ngón tay chạm vào một khối mềm mại, nhẹ nhàng ấn xuống, cơ thể Mỹ Linh run lên, khiến bộ ngực cô lắc lư.
Làn da của thiếu nữ lộ ra trong không khí trắng như tuyết. Dưới ánh sáng phát ra màu lạnh, làn da như được phủ thêm lớp filter, núm vú căng cứng và lớp son môi như sơn, còn Quảng Linh Linh đang mặc sức gây rắc rối trên cơ thể cô.
Cơn ngứa từ núm vú lan ra khắp nơi, trở nên khó chịu hơn. Mỹ Linh rất muốn nàng dùng thêm chút sức, dù có đau cũng đỡ hơn cảm giác ngứa ngáy khó chịu, nên cô không ngừng vặn vẹo, nâng ngực lên, cọ xát bên ngực còn lại vào làn vải áo gió lạnh lẽo của người phụ nữ, thỉnh thoảng chạm vào nút tròn làm bằng kim loại cứng phía trên, núm vú cọ vào đó sẽ mang lại cảm giác ngứa ran lạnh lẽo.
Tuy nhiên, cơn đau này chỉ có thể biến thành một phần khoái cảm dưới sự xúc tác của dục vọng. Bên dưới, âm hộ không khỏi co lại, ám chỉ bằng cách dùng chân cạ vào đùi người phụ nữ.
Không cần Quảng Linh Linh làm cái gì, nói đúng hơn thì Quảng Linh Linh chỉ cần làm bước khởi đầu, phần còn lại sẽ do cô gái tự dâng hiến.
Nàng lùi lại nhìn Mỹ Linh thô bạo chà xát núm vú sưng đỏ của mình lên chiếc áo gió, nó dường như to hơn trước, khiến nàng vừa tức giận vừa buồn cười.
Nhóc con nóng vội quá...
___________
Wi: Demo sương sương vì nụ hôn cổ đỉnh nóc kịch trần. Hứa chap sau 00k hoá hổ 😤
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro