Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 57: Em sẽ không nhìn trộm

Mỹ Linh không ngờ Quảng Linh Linh lại chủ động quan tâm đến mình. Cô sửng sốt một lúc, sau đó mới cảm thấy vui mừng.

"Cảm ơn chị."

Bỏ qua những bước phiền phức, cô chợt phát hiện ra món thịt bò vừa rồi cô không nếm được ra vị gì thực ra khá ngon. Cô lặng lẽ liếc nhìn qua, Quảng Linh Linh không để lộ biểu cảm, lặng lẽ ăn món chay trong bát.

Những ký ức về quá khứ không thể kiểm soát hiện lên trong đầu Mỹ Linh, trong những lần thân mật với nhau, Quảng Linh Linh luôn rất giỏi chăm sóc người khác, nàng luôn lặng lẽ làm, như thể đã là một thói quen, cũng không muốn tranh công, đơn giản không yêu cầu đổi lại bất cứ điều gì.

Nghĩ đến đây, nhìn thịt bò trong bát, Mỹ Linh lại cảm thấy không có vị gì, người phải quan tâm để ý đáng ra nên là cô mới phải. Cô làm theo ý tốt của người phụ nữ, ăn hết thịt bò, chủ động thêm một số món, vì cô nghi ngờ nếu không làm vậy, Quảng Linh Linh có lẽ sẽ lại nhúng thêm một bát thịt bò khác cho cô.

Bạch Mã im lặng quan sát tất cả những chuyện này, cảm thấy họ không khác gì trẻ con. Ăn tối xong, Bạch Mã dẫn bọn họ đi dạo ở huyện Biru, buổi chiều trở về khách sạn, trời vẫn còn sớm, mọi người đều chưa đói nên về phòng nghỉ ngơi.

Mỹ Linh ngửi thấy mùi lẩu trên cơ thể, những suy nghĩ khác đều biến mất. Cô đã chịu đựng cả buổi chiều, bây giờ cô chỉ muốn tắm nhanh. Sau khi đến Tây Tạng, cô chỉ có thể lau người do chứng sợ độ cao, đặc biệt trong hai ngày ở Tát Phổ, cô căn bản không có chỗ tắm rửa, cuối cùng cô đã thích nghi được với điều này.

Điều hòa của khách sạn được bật xuyên suốt, vừa về phòng cô liền mở vali lấy quần áo ra để tắm rửa.

"Chị ơi, em đi tắm trước nha."

Sau khi hỏi xong, cô vội vàng vào phòng tắm, không để cho Quảng Linh Linh kịp nói chuyện. Giống như háo hức không thể chờ nổi, cũng như một lối thoát khỏi việc không biết phải giải quyết không gian hai người như thế nào.

Đôi môi hơi hé mở của Quảng Linh Linh lại mím lại. Cô ngồi xuống chiếc ghế sô pha cạnh giường, mở điện thoại ra, vô số tin nhắn hiện lên. Dù đang trong kỳ nghỉ nhưng cô vẫn còn rất nhiều việc phải làm ngoài việc lồng tiếng. May thay, hầu hết đều là lời mời hoặc việc làm, nên việc trả lời không hề phức tạp.

Phòng tắm vang lên tiếng nước róc rách, trong phòng yên tĩnh nên tiếng nước dường như đặc biệt rõ ràng. Chứng sợ độ cao vừa ổn... Tắm như vậy có thấy khó chịu không?

Quảng Linh Linh vô thức ngẩng đầu lên, sau đó hoảng sợ nhanh chóng rời mắt đi, hai má nóng bừng, lúc này cô mới nhận ra mảnh kính phòng tắm với vách ngăn phòng thực ra là trong suốt, không bị cản trở.

Không khí nóng bức phủ một lớp sương mù lên kính, nhưng dù vậy, Quảng Linh Linh vẫn nhìn thấy thân hình mảnh khảnh của cô gái dưới làn sương mù mờ.

Dù biết Mỹ Linh không để ý nhưng Quảng Linh Linh vẫn cảm thấy áy náy như thể mình đã làm sai điều gì đó. Nàng như đứng đống lửa như ngồi đống than khi nghe tiếng nước trong phòng tắm, đến một chữ trên màn hình điện thoại cũng không đọc được.

Không biết hoang mang bối rối như vậy bao lâu, có thể nói ngày dài như một năm, cuối cùng tiếng nước cũng ngừng, sau đó một lát mới bắt đầu vang lên tiếng máy sấy tóc, nhưng cũng nhanh chóng tắt hẳn

Ngay lập tức, Mỹ Linh bước ra khỏi phòng tắm với bộ đồ ngủ. Đuôi tóc của cô vẫn còn hơi ẩm chưa khô hẳn, những giọt nước đang dần rơi xuống tí tách. Quảng Linh Linh cau mày, theo bản năng nói:

"Sấy tóc đi, đây không phải thành phố B."

Mỹ Linh tắm xong cảm thấy sảng khoái, tâm tình cũng thoải mái hơn rất nhiều, cô nhanh nhẹn nói:

"Em biết rồi, nên em mới mang máy sấy tóc ra, sợ chị cũng muốn đi tắm nên mới ra ngoài sớm."

Cô tìm ổ cắm cạnh giường, ngồi cạnh Quảng Linh Linh, máy sấy tóc kêu vo vo, hơi nóng mang theo mùi hương trên tóc cô.

Cô vô cùng tự nhiên, giống như không biết gì về kính phòng tắm. Cô chỉ nghĩ đó là kính một chiều, thấy người phụ nữ này có biểu hiện bất thường, mấp máy môi nhiều lần nhưng không phát ra âm thanh.

"Sao thế?" Mỹ Linh bối rối hỏi.

Nhìn ánh mắt ngây thơ của thiếu nữ, nhiệt độ trên má vừa mới dịu xuống lại bắt đầu tăng lên, mùi thơm của cô gái sau khi tắm đã quấy rầy suy nghĩ của nàng.

Nàng nên nói như thế nào?

Nếu nói ra thì chẳng khác nào ngụy trang thừa nhận nhìn thấy Mỹ Linh tắm... Nhưng nếu không nói, phòng rộng như vậy, sau này Mỹ Linh nhất định sẽ nhận ra. Chưa bao giờ Quảng Linh Linh lại cảm thấy khó khăn như vậy.

Cho dù nàng cố tình trì hoãn, nhưng một người thông minh như Mỹ Linh chắc chắn sẽ có thể cảm nhận được điều gì đó không ổn từ phản ứng đáng ngờ của nàng.

Cô thực sự không hiểu mình chỉ hỏi nàng có muốn đi tắm hay không, vậy mà Quảng Linh Linh bày ra dáng vẻ này, giống như mình đang ép nàng làm gì khó khăn lắm.

Mỹ Linh nhìn về phía phòng tắm, ánh mắt hơi đờ đẫn khi nhìn thấy tấm kính, sau đó cảm thấy buồn cười, cô bật cười thành tiếng. Sương làm mát nhiệt độ ngưng tụ thành những giọt nước trên kính, trượt xuống, để lại những vệt nước uốn lượn. Khu vực mà những giọt nước lăn xuống sạch sẽ, trong suốt như rửa bằng nước, có thể nhìn thấy rõ đồ đạc trong phòng tắm.

Đây là một mảnh thủy tinh bình thường. Mỹ Linh từng nghe nói một số phòng khách sạn cổ quả thực được thiết kế như thế này. Cô đã quen sống ở thành phố lớn, quên mất đây là một huyện kém phát triển.

Sau khi biết nguyên nhân, cô chợt thấy thú vị khi nhìn vẻ mặt bối rối rõ ràng của Quảng Linh Linh. Phản ứng của đối phương có lẽ là do vừa rồi đã vô tình nhìn thấy cái gì đó, mi mắt Mỹ Linh cong cong, trong lòng cô như có một cái móc nào đó, thậm chí cô còn cảm thấy người phụ nữ này thật đáng yêu. Cách đây không lâu mới nhìn thấy dáng vẻ trần truồng của cô, tại sao giờ nàng còn xấu hổ như vậy?

"Đừng lo lắng, chị à."

Cô gái tắt máy sấy tóc, nghiêng người đến, hương thơm bao trùm lấy Quảng Linh Linh, đôi mắt sáng ngời dán chặt vào người nàng, nở nụ cười ngọt ngào mang theo chút ranh mãnh.

"Em sẽ không nhìn trộm ~"

"Cô..."

Quảng Linh Linh cắn môi, quay người đứng dậy đi thay quần áo. Cứ như thể nàng cố tình nhìn trộm vậy...

Hơi nóng trong phòng tắm còn chưa tiêu tan hoàn toàn, tràn ngập hơi thở giống như hương vị của cô gái. Mỹ Linh sử dụng đồ vệ sinh cá nhân du lịch của riêng mình, từ một thương hiệu mà Quảng Linh Linh chưa từng nghe đến.

"Chị, chị có thể dùng sữa tắm và dầu gội của em. Nó ở ngay trên kệ đó."

Âm lượng tăng lên tình cờ phát ra từ bên trong phòng, khiến nó có cảm giác như bị bóp nghẹt qua lớp kính. Quảng Linh Linh ngẩng đầu lên, qua tấm kính có thể nhìn thấy cô gái đang ngồi trên ghế sô pha, sau khi nói xong, cô ngoan ngoãn quay người lại, hất mái tóc dài quay lưng về phía phòng tắm.

Chất lượng đồ vệ sinh cá nhân do khách sạn chuẩn bị không rõ, lại không nhìn thấy nhãn hiệu trong hộp. Quảng Linh Linh mắc chứng ở sạch cấp độ nhẹ, nên không cố tình ra vẻ không cần thiết, bình tĩnh cảm ơn, nhận lòng tốt của thiếu nữ.

Dù có thể thấy Mỹ Linh luôn quay lưng lại nhưng vẫn phải rất dũng cảm Quảng Linh Linh mới dám cởi quần áo và tắm rửa trong cái môi trường được gọi là trong suốt này. Nàng chỉ nhắm mắt, không dám nhìn thiếu nữ. Nước từ trên đầu nàng đổ xuống, tiếng máy sấy tóc ngoài phòng tắm nhất thời không ngừng lại.

Cuối cùng nàng lau người sạch sẽ, nhìn ra ngoài, Mỹ Linh đã sấy tóc xong, vẫn ngồi đó bất động. Quảng Linh Linh thay quần áo và đi ra ngoài, thấy cô gái đang ngơ ngác nhìn rèm cửa.

"Chị gội đầu chưa?"

Mỹ Linh nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, cô ngồi nguyên tư thế hồi lâu, xương cốt cứng ngắc xoay người lại phát ra âm thanh. Mỹ Linh che môi và ngáp dài. Nàng không nhìn thấy bất kỳ sản phẩm điện tử nào như điện thoại di động xung quanh thiếu nữ.

Ngoài ra, người phụ nữ vừa mới ra khỏi phòng tắm, bộ đồ ngủ thậm chí còn không có túi. Máy sấy tóc quá ồn nên nàng rút ổ cắm định mang vào phòng tắm thổi, nhưng nàng sững sờ khi nhìn thấy điện thoại di động của Mỹ Linh nằm lặng lẽ sạc pin trên bàn cạnh giường ngủ.

Điều này có nghĩa là vừa rồi khi nàng đang tắm, Mỹ Linh ngơ ngác ngồi ở đây. Cô đã nghiêm túc thực hành câu nói "sẽ không nhìn trộm".

Quảng Linh Linh bước vào phòng tắm với tâm trạng có phần phức tạp, bật máy sấy tóc nhìn ra ngoài mà không để lộ biểu cảm gì, quả nhiên sau khi nàng tắm xong, Mỹ Linh không chút cố kỵ mà xoay người lại, đối mặt với phòng tắm, nằm trên sô pha xem điện thoại di động.

Nàng thở ra một hơi, quen biết Mỹ Linh cho đến bây giờ, nàng không hề nhận ra Mỹ Linh còn có mặt ngốc nghếch như vậy.

Ngày hôm sau Mỹ Linh sẽ đi Nagqu bằng xe của Bạch Mã nên cô đi ngủ sớm. Chiếc giường 1,8 mét là quá đủ cho một người nhưng hai chiếc gối sẽ khiến nó trông trở nên chật chội.

Trong phòng chỉ còn lại một chiếc đèn ngủ, Quảng Linh Linh dựa vào thành giường giải quyết công việc. Mỹ Linh nghiêng người đối diện với nàng.

Trong giường, mùi thơm vô hình gần như bao trùm toàn bộ cơ thể Mỹ Linh, cho dù cô dùng chung đồ vệ sinh cá nhân, mùi của người phụ nữ vẫn có chút khác biệt. Là mùi của quả thanh yên (yuzu) thuộc về một mình Quảng Linh Linh, dịu dàng, sảng khoái, khiến người khác an tâm.

Khóe môi vùi trong chăn vô thức nhếch lên, đôi mắt nhắm lại, ý thức rất nhanh rơi vào hỗn loạn. Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng thở đều của cô gái bên cạnh, Quảng Linh Linh mới tắt màn hình và nhìn dáng vẻ ngủ yên bình của Mỹ Linh qua ánh sáng ấm áp mờ ảo từ đầu giường.

Cô có khuôn mặt thanh tú, nét mặt mềm mại. Toàn bộ khuôn mặt không có dấu vết của sự đanh đá, càng không có khả năng tự vệ khi ngủ. Thật khó để tin rằng cô gái có thể có thái độ tồi tệ, khác hẳn với vẻ ngoài vô hại này.

Cô gái dường như đang mơ về điều gì đó, đôi lông mày thanh tú nhẹ nhàng đan vào nhau. Trong mắt Quảng Linh Linh có chút bối rối.

Tại sao...?

Tại sao lại trêu chọc nàng, từ chối nàng rồi sau đó lại đuổi theo nói thích nàng?

Không thể phủ nhận lời tỏ tình khiến Quảng Linh Linh rất hưng phấn, nhưng nàng sợ rằng đây lại là một trò đùa khác do Mỹ Linh tùy hứng giở ra, sau khi trở về lại bị đối phương giả dạng trốn tránh từ chối.

Nàng cũng có lòng tự trọng.

Ký ức được cố tình bỏ qua nhưng những hình ảnh nhức nhối thỉnh thoảng vẫn xuất hiện một cách mất kiểm soát, giống như một cơ chế bảo vệ đặc biệt, nhắc nhở nàng bằng cách liên tục nhớ lại hành vi xát muối vào vết thương của thiếu nữ.

Quảng Linh Linh cụp mắt, tắt đèn ngủ, nhẹ nhàng nằm xuống, lắng nghe tiếng thở đều đều bên tai, chìm vào giấc ngủ với những suy nghĩ rối bời.
___________
Wi: Ôi tôi thích chết con người như Quảng Linh Linh, mấy kiểu người trầm tĩnh, nghiêm túc, hiền lành, tài năng, thông minh, xinh đẹp, giỏi giang,... (+99 tính từ miêu tả khác) giống cổ vậy 😩

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro