Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 54: Hai người là gì của nhau

Ban đêm, ngoài trời rất tối, bầu trời đầy sao thật xinh đẹp. Bức tường của căn phòng nhìn ra núi Tát Phổ được tạo thành từ những ô cửa sổ sát đất làm bằng kính, bầu trời tràn ngập sao, ánh trăng và ngọn núi phủ tuyết mờ ảo còn choáng ngợp hơn khung cảnh ban ngày.

Mọi người vây quanh bếp lửa dùng cơm, trong trại chỉ có thể gọi những món ăn đơn giản, hương vị ở mức trung bình. Bạch Mã đã quen với việc ăn uống như vậy, nên không để ý nhiều, Mỹ Linh thì không muốn ăn gì vì ăn gì cũng giống như nhai sáp. Mấy người Lưu Thi Thi mang theo cơm để tự hâm nóng, chỉ cần một chút nước nóng để đun sôi trước khi ăn.

Quảng Linh Linh và Mỹ Linh làm như không quen biết nhau, họ ngồi cách nhau mấy người, theo vòng tròn vậy mà lại trùng hợp ngồi đối diện. Trong bữa ăn, Quảng Linh Linh liếc mắt nhìn thấy cô gái ăn chưa đến nửa bát cơm đã đặt bát đũa xuống mà không nói gì.

Nếu nàng không nói thì người khác sẽ nói. Bạch Mã cau mày, dùng đũa gắp thịt bò cho vào bát Mỹ Linh:

"Cô cần ăn nhiều thịt để bổ sung calo."

"Uống nhiều trà bơ như vậy, sao còn có thể ăn được?"

Mỹ Linh bất đắc dĩ lắc đầu. Bạch Mã luôn buộc cô phải làm mọi việc vì lợi ích của mình, nhưng thật không may, không có ngoại lệ, cô ấy không bao giờ thành công.

Sau bữa tối, một nhóm người ngồi bên bếp lửa uống trà trò chuyện. Họ đều là những thanh niên trạc tuổi nhau. Họ rất tò mò về cô gái Tây Tạng duy nhất đang ngồi ở đó, Bạch Mã bị quấy rầy hỏi rất nhiều câu hỏi.

Lúc đầu Mỹ Linh yên lặng nghe, có lẽ do cô uống quá nhiều trà bơ, một lát sau muốn đi vệ sinh. Nhà vệ sinh ở đây chỉ có một, nằm ở bên ngoài, môi trường đơn giản và chỉ có một cái hố, trong khu danh lam thắng cảnh thường có gấu lui tới.

Mỹ Linh muốn kêu Bạch Mã đi cùng, nhưng nhìn thấy tư thế khó mà bảo toàn của Bạch Mã, đành nhìn đi chỗ khác, vừa vặn rơi vào đúng Quảng Linh Linh đang ngồi trong đám đông cúi đầu nhìn vào điện thoại. Mỹ Linh cắn môi, nhỏ giọng gọi:

"Chị."

Quảng Linh Linh dừng tay lại, ngước lên nhìn cô.

"Muốn đi vệ sinh với tôi không?"

Bên kia cất điện thoại, sau đó đứng dậy. Nhiệt độ bên ngoài và bên trong phòng hoàn toàn khác nhau, Mỹ Linh lén nhìn người phụ nữ đang chăm chú đi bên cạnh, cô nhớ ra rằng Quảng Linh Linh rất sợ cái lạnh vào mùa đông ở thành phố B, nàng luôn mặc quần áo dày, lần đầu tiên cô gặp nàng ở tiệm bánh, nàng vùi đầu vào cổ áo cao. Hồi tưởng không ngừng trong im lặng.

"Đi đi, tôi ở đây đợi cô."

Đây là câu thứ ba Quảng Linh Linh nói kể từ lúc hai người gặp mặt. Mỹ Linh dùng ánh sáng của đèn pin để nhìn rõ gò má và vành tai ửng hồng của nàng, cảm thấy có chút buồn vô cớ.

Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, Quảng Linh Linh vẫn đứng ở tư thế như trước. Ngọn đèn pin là nguồn sáng duy nhất trong vùng tối. Mỹ Linh chậm rãi đi về, rất hiếm khi có thời gian ở riêng cùng một mình nàng, cô không biết nên nói gì.

Cô có nên giải thích cho nàng lý do đến đây không? Hay cô nên ngừng suy nghĩ quá nhiều và tận hưởng chuyến đi?

Mỹ Linh không biết, nhưng mỗi người trong số họ đều không có ý định để lộ bí mật đang giấu kín cho người kia biết. Hai người nhanh chóng quay vào trong, cuối cùng cũng không có kết quả.

Bầu trời đầy sao phản chiếu trên đầu họ, chiếu lên tấm gương do mặt hồ tạo thành cách đó không xa, mọi thứ hoàn toàn im lặng. Quảng Linh Linh đột nhiên dừng lại, đứng tại chỗ.

"Sao thế?"

Mỹ Linh quay lại nhìn nàng. Người phụ nữ lấy một thứ gì đó từ trong túi áo khoác đưa cho cô:

"Tối nay đói thì ăn cái này đi."

Đó là sô cô la.

Cơ thể luôn cần đủ năng lượng để bổ sung thể lực khi ở độ cao. Những thực phẩm có hàm lượng calo cao như socola có thể giúp giảm bớt chứng sợ độ cao. Mỹ Linh do sốt cao không muốn ăn, ăn ít đồ ăn sẽ chỉ rơi vào vòng luẩn quẩn, khiến cơ thể khó chịu hơn.

Đây là lý do tại sao Bạch Mã buộc cô phải ăn thịt bò vào ban đêm, ban đêm, khi cô ngủ, nhiệt độ sẽ giảm xuống và không được sưởi ấm hỗ trợ nhiệt độ cơ thể, cô sẽ dễ dàng bị cảm lạnh, cảm lạnh còn khó chịu hơn sốt cao.

Cô sững sờ một lúc rồi nhận lấy. Khi chạm vào đầu ngón tay lạnh ngắt của Quảng Linh Linh, các đốt ngón tay của người phụ nữ rõ ràng khác hẳn với làn da trắng như ngọc xung quanh, chúng đỏ rực. Nỗi lòng của Mỹ Linh dường như đã tìm được lối thoát.

Dù Quảng Linh Linh phớt lờ hay tức giận, Mỹ Linh cùng lắm cũng sẽ buồn bã một lát, có khi còn không tính là buồn, bởi vì cô biết rất rõ mình đáng bị như vậy. Đó là điều cô khó chịu nhất khi nói về lòng tốt và sự quan tâm của Quảng Linh Linh vào lúc này.

Nhưng cô không có nơi nào để trút bỏ nỗi bất bình, chỉ có thể cúi đầu, chớp chớp mắt để kìm nén những giọt nước mắt:

"Cảm ơn chị..."

Ban nãy, Quảng Linh Linh mới nhận được tin nhắn của Nguyễn Ngọc.

[Cô đến rồi à? Đã gặp Tiểu Linh chưa vậy?]

[Cô ấy có triệu chứng sợ độ cao nghiêm trọng, mấy nay nhắn tin thì không trả lời, làm tôi lo lắng muốn chết]

[Cô ấy đâu rồi???]

Nàng liếc nhìn cô gái đang cúi đầu ỉu xìu ngồi ăn cơm ở đối diện bếp lò rồi đáp:

"Không sao đâu, tôi đã gặp cô ấy rồi."

Nguyễn Ngọc là người duy nhất biết về hành trình của Quảng Linh Linh, nhưng nàng không có ý định hỏi tại sao Mỹ Linh lại xuất hiện ở đây. Trong lòng nàng đã có suy đoán mơ hồ, nhưng nàng không có dũng khí để xác nhận.

Trên cao nguyên không thể ăn quá nhiều, cũng không thể bỏ ăn. Mỹ Linh ăn hết nửa bát cơm nhỏ, đến khi ăn xong vẫn chẳng ăn được mấy miếng đồ ăn. Cô gái người Tây Tạng ở bên cạnh có vẻ rất quan tâm đến cô, nhưng Quảng Linh Linh biết Mỹ Linh luôn làm theo ý mình, đúng như dự đoán, cuộc tranh cãi cuối cùng kết thúc với sự tuỳ hứng của Mỹ Linh.

Cô ấy trông có vẻ hơi tức giận. Chứng sợ độ cao không phải là trò đùa. Ở một khía cạnh nào đó, Mỹ Linh tỏ ra trưởng thành hơn tuổi, nhưng đôi khi cách cư xử của cô vẫn còn quá trẻ con, cho dù đó là việc cô đột ngột xuất hiện ở đây hay hành vi giận dỗi nhất quyết đòi ở lại.

Nàng tức giận nhưng vẫn cùng cô đi vệ sinh khi cô nhỏ giọng kêu mình đi cùng, nàng tức giận nhưng vẫn đưa số socola còn lại cho cô.

Cô gái cúi đầu, mái tóc dài bồng bềnh xõa ra dưới ánh đèn hiện lên màu xám nhạt dịu dàng. Thiếu nữ ủ rũ nói lời cảm ơn, giống như một con cá nóc nhụt chí.

Hai người bước vào phòng, căn phòng đang ồn ào chợt trở nên yên tĩnh một vài giây. Vài cặp mắt nhìn qua, sau đó nhanh chóng quay lại cuộc trò chuyện.

Cuộc trò chuyện giữa họ và Bạch Mã lại thay đổi, bây giờ các chàng trai đang nói chuyện về ô tô với Bạch Mã. Quảng Linh Linh ngồi xuống, hai cô gái bên cạnh chần chừ không nói nên lời, cuối cùng Lưu Thi Thi cũng có dũng khí lên tiếng trước:

"Chị, chị và cô Hạ có quen nhau từ trước rồi sao?"

"Ừm."

"Hai người là gì của nhau?"

Lưu Thi Thi tiếp tục hỏi, không chú ý đến Đường Dao không hài lòng tay kéo quần áo của mình. Quảng Linh Linh đặt bát trà lên bàn, xoay người cười như thường lệ nhìn qua:

"Bạn bè."

À... Là bạn.

"Vậy đúng là trùng hợp."

Lưu Thi Thi ngơ ngác nhìn cô gái đang thưởng thức sô cô la ở đối diện, kiêu ngạo ghé vào tai Đường Dao, cười đắc ý:

"Nhìn xem, tớ đã nói rồi... Nhất định sẽ trả lời như vậy."

Luật hôn nhân đồng giới đang được đề xuất cách đây không lâu. Ngày nay, xã hội đã quen dần với các cặp đôi đồng tính. Cô ấy vừa đặt cược với Đường Dao khi hai người ra ngoài: Mối quan hệ của họ chắc chắn không bình thường.

Hiện giờ, khi nghe được đáp án, Đường Dao có chút sửng sốt. Nếu chỉ là bạn bè bình thường thì làm sao có bầu không khí như buổi chiều? Làm gì có người bạn nào gạt đối phương tới mà không báo trước, còn chịu đựng cảm giác của người sợ độ cao? Cô bất đắc dĩ cười:

"Đúng vậy."

Việc tận mắt chứng kiến ​​ít nhất cũng thuyết phục được cô rằng con gái thực sự cũng có thể có những cảm xúc như vậy, giống như bao cặp đôi dị tính khác.
___________
Wi: Lần FM này Tokyo cả papa, em trai họ hàng gia đình Orm 🙈 lẽ nào sẽ big surprise 👀
QLL trong truyện cũng simp bồ không kém 00k ngoài đời nhé 👉🏻👈🏻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro