Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 52: Bị sốt

Đường vào Tát Phổ khó đi, một số đoạn đường đất chưa tan. May mắn là chiếc SUV của Quảng Linh Linh có phân khối lớn, sau khi lắp xích chống trượt thì lái xe cũng không quá khó.

Trước khi khởi hành, nàng gặp một nhóm người khi đang ăn sáng ở tầng dưới, họ mời nàng tham gia cùng họ, trên đường đi có thể tiện chăm sóc lẫn nhau, nên Quảng Linh Linh đã đồng ý mà không chút do dự.

Đoàn người của đối phương bao gồm ba nam hai nữ, trong đó có một cặp yêu nhau, đều là người trẻ tuổi vừa đi làm không lâu. Trong lúc nói chuyện, Quảng Linh Linh biết được họ học cùng nhau từ năm cấp ba đến khi lên đại học, sau cũng làm việc ở chung một thành phố, tình cảm rất tốt. Ước mơ của cả năm người là được tới Tây Tạng, hiện giờ kinh tế độc lập, tích góp được chút tiền liền xin nghỉ làm để lên kế hoạch đi chơi.

Ngày nay, hầu hết giới trẻ đều coi trọng sự tự do và thích đi du lịch tự phát. Khi nghe tin họ từ chức để đi, Quảng Linh Linh cũng không phản ứng quá nhiều, nàng nghĩ trước kia đột nhiên quyết định tham gia ngành lồng tiếng cũng vì tuỳ hứng.

Sau khi ăn sáng và thu dọn đồ đạc xong, hai cô gái tiến tới, lịch sự hỏi xem có thể đi xe của nàng không, vừa hỏi mới biết mấy người đàn ông có thói quen xấu là khi lái xe thường hút thuốc, khiến trong xe có mùi, làm hai người thấy khó chịu.

Với kỹ thuật lái xe của Quảng Linh Linh, mình nàng thì nàng yên tâm, nhưng nếu thêm hai người lạ nữa trên đường, tình trạng đường sẽ phức tạp, hơn nữa áp lực tâm lý cũng sẽ nặng nề hơn. Tuy nhiên, nhìn thấy vẻ mặt thận trọng và cầu xin của cô gái, nàng lại mềm lòng đồng ý.

"Cảm ơn chị!"

Thấy nàng đồng ý, cô gái đột nhiên cảm thấy mối quan hệ trở nên thân thiết hơn, họ đã tự giới thiệu bản thân mình. Người buộc tóc đuôi ngựa có tính cách hoạt bát tên là Lưu Thi Thi, còn cô gái nhút nhát còn lại tên là Đường Dao.

Lưu Thi Thi làm quen khá nhanh, ríu rít suốt dọc đường, kể về những gì cô ấy đã nhìn và nghe thấy trên đường đi. Quảng Linh Linh thỉnh thoảng nhìn vào gương chiếu hậu, không hiểu sao lại cảm thấy có chút chột dạ, lót xe được nàng đổi từ hôm đó, nàng nghiện sạch sẽ, nên trong xe là một loại nước hoa hương gỗ nhẹ nhàng.

Nhưng vì có người nói chuyện nên chuyến đi không có cảm giác nhàm chán. Đường Dao ít nói, chủ yếu nhìn ra ngoài cửa sổ. Thỉnh thoảng, cô ấy lặng lẽ nhìn Quảng Linh Linh, thấy nàng liếm môi dưới, cô ấy mở chai nước đưa cho nàng, lặng lẽ hỏi nàng có muốn uống không, trong lúc di chuyển, cô ấy cảm thấy có thứ gì đó bị giẫm dưới chân mình.

Quảng Linh Linh cảm ơn, nhận lấy, ngay sau đó nàng nhấp một ngụm, nghe thấy giọng nói bối rối của Lưu Thi Thi từ phía sau.

"Hả?"

Trong gương chiếu hậu, cô gái cầm trên tay một chùm khuyên tai lộng lẫy, khiến thân hình Quảng Linh Linh cứng đờ. Đây chính là thứ vừa rồi bị Đường Dao giẫm phải, chiếc khuyên tai nhìn có vẻ có giá trị, nhưng lại khá mỏng manh, sợi dây xích phía dưới đã bị đứt làm hai đoạn, cô ấy hoảng hốt xin lỗi:

"Xin lỗi chị, đây là hoa tai của chị à? Em không cẩn thận dẫm phải, bao nhiêu tiền vậy, để em đền cho chị."

Quảng Linh Linh đương nhiên không thể để bông tai của mình rơi ở nơi như vậy, nàng cắn môi đưa lại nước:

"Không sao đâu, ngay từ đầu tôi đã không cần, có lẽ là tôi vô tình ném xuống ghế nên bị rơi."

Đây là lần đầu tiên nàng nói dối và tự ý quyết định thay người khác, nhịp tim nàng vô thức đập nhanh, trên má có một cảm giác ấm nóng quen thuộc. Đây không phải là chuyện tốt khi đang lái xe, Quảng Linh Linh hít một hơi để bình tĩnh lại, ném đôi bông tai vào ngăn đựng cốc ở tựa tay trung tâm, cố tình không nhìn chúng.

Tình tiết trôi qua trong nháy mắt, Đường Dao nhận được những lời an ủi rộng lượng của nàng nhưng trong lòng vẫn tự trách mình. Lưu Thi Thi bất cẩn mở túi đồ ăn nhẹ, hỏi cô ấy có muốn ăn không, Đường Dao từ chối. Con đường đất gập ghềnh, cô ấy nhìn Quảng Linh Linh với ánh mắt lo lắng.

Hai chiếc xe nối tiếp nhau, chiếc xe địa hình chuyên nghiệp do mấy người đàn ông thuê mở đường phía trước, Quảng Linh Linh đi theo phía sau. Khoảng bốn tiếng đồng hồ, họ đã đến Namucuo dưới chân núi Tát Phổ.

Mặc dù phong cảnh dọc đường rất đẹp nhưng vì quá tập trung vào tình trạng đường đi nên giờ dừng lại, nàng có cảm giác như mình đã rơi vào ảo ảnh.

Thật tuyệt vời khi được nhìn thấy những ngọn núi phủ tuyết, sông băng, hồ nước và đồng cỏ trong cùng một bức tranh. Ở phía xa, nàng có thể mơ hồ nhìn thấy đàn gia súc gặm cỏ khắp các ngọn núi và đồng bằng đang tung bay trong gió. Sự thánh thiện của bức tranh khiến người ta có cảm giác bình yên đến lạ.

Mấy người đàn ông hào hứng muốn đi vòng quanh bờ hồ và tiến sâu hơn để chụp thêm ảnh. Kế hoạch của Quảng Linh Linh là đi ngắm mặt trời mọc vào ngày hôm sau nên nàng đi cùng họ mà không có sự sắp xếp nào khác.

Nàng có thể nhìn thấy những đàn cá bơi lội trong hồ nước nông màu xanh ngọc lục bảo. Người Tây Tạng không ăn cá nên cá ở hồ đặc biệt thoải mái. Quảng Linh Linh chậm rãi đi dọc bờ hồ, cầm điện thoại di động.

Ở đây sóng không tốt lắm, vừa đến nơi, nàng liền chụp ảnh gửi cho Nguyễn Ngọc, hiện đã gửi thành công, có tin nhắn gửi lại nhưng không biết có phải do mạng không mà cứ báo là đã nhận, nàng đợi một lúc cũng không đọc được nên không quan tâm nữa. Trong kỳ nghỉ, mấy thứ đó cũng không quan trọng lắm.

Quá tệ!

Trải nghiệm này có thể được coi là khủng khiếp đối với Mỹ Linh. Bầu trời xanh còn hơn cả màu sơn, những thảo nguyên xanh mướt trong thành phố không bị ô nhiễm, nhưng những khung cảnh đẹp như tranh vẽ này không có chỗ để cô chiêm ngưỡng, vì Mỹ Linh đã bị hành hạ bởi chứng sợ say độ cao kể từ khi xuống máy bay.

Cô chưa bao giờ cảm nhận được nhịp tim mình rõ ràng đến thế, trong thời tiết 10 độ, cô toát ra một lớp mồ hôi mỏng khi bước vào phòng tắm sân bay. Cô không dám cởi quần áo, thậm chí không dám đi nhanh hơn dù chỉ một chút, cô vốn định bắt tàu cùng ngày đi đến đó, nhưng bà dì đi cùng chuyến bay thấy cô như vậy liền khuyên cô quay về khách sạn nghỉ ngơi.

Đầu choáng váng đau nhức, Mỹ Linh không dám cậy mạnh nên tùy tiện thuê một căn phòng ở gần đây. Nằm trên giường không thể ngủ được, may là cô đã mang theo melatonin, nên trước khi tới không phải không có chuẩn bị, cô đợi thời gian melatonin phát huy tác dụng, trong đầu sắp xếp lại kế hoạch.

Nguyễn Ngọc nói rằng Quảng Linh Linh đang di chuyển rất chậm, muộn hơn khoảng một hai ngày so với thời gian dự kiến. Tính ra, nếu ngày mai cô khởi hành thì chắc nàng cũng gần đến nơi rồi.

Cô không biết tại sao mình lại bốc đồng như vậy, rời khỏi cửa hàng chạy đến đây, nhưng Mỹ Linh biết rất rõ là mình phải đến.

Cô ngủ đến tối, khi tỉnh dậy thì người đầy mồ hôi. Cô sốt cao nên không thể tắm, Mỹ Linh không nhịn được, chỉ tùy tiện dùng khăn lau người. Buổi tối, cô uống một bát trà bơ nóng ở quán trà tầng dưới. Trà có vị mặn và có một lớp bơ trên bề mặt, cô uống không quen, nhưng khi uống xong, như người ta nói, cơ thể cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Khi đến Lhasa, cô không đến thăm Cung điện Potala, nơi mà nhiều người nói rằng không thể bỏ qua, thậm chí cô còn chưa nhìn kỹ những con phố ở tầng dưới của khách sạn. Ngày hôm sau, cô vội bắt chuyến tàu sớm đến thành phố Nagchu.

Đi tàu tới Nagchu mất hơn ba tiếng, đến ga hành khách rồi đi xe buýt gần sáu tiếng thì trời đã tối. Thị trấn của quận đông đúc hơn tưởng tượng, một ngày đi tàu xe mệt nhọc, từ khi lên xe buýt Mỹ Linh đã thấy hơi khó chịu, cô dựa vào bình chứa glucose và oxy để cố gắng trong suốt hành trình.

Trên xe có người dân bản xứ tốt bụng đưa nước nóng cho cô và hỏi cô đi đâu, Mỹ Linh nói muốn tới Tát Phổ, bà chị nghe xong thì khuyên cô nên về trước, độ cao của Tát Phổ so với mặt nước biển sẽ chỉ khiến cô khó chịu hơn. Mỹ Linh yếu ớt lắc đầu, cô luôn cố chấp với những thứ mà mình đã quyết tâm, đã chạy tới tận đây, nào có chuyện bỏ dở giữa chừng.

Cô cũng dựa vào melatonin để ngủ. Tác dụng phụ của việc sử dụng melatonin là ngủ không yên, cô gặp nhiều cơn ác mộng rải rác suốt đêm. Sáng hôm sau, cô thức dậy với cảm giác uể oải, chỉ ăn sáng trong khách sạn và sử dụng thuốc an thần, Mỹ Linh ở lại khách sạn do bà chị trên xe hôm qua giới thiệu.

Không có phương tiện công cộng đi đến Tát Phổ nên chỉ chỉ có thể tự lái xe hoặc thuê ô tô. Người dân địa phương quen thuộc nhất với điều kiện đường xá, bà chị thấy thuyết phục cũng vô ích nên giới thiệu cho cô một tài xế có kinh nghiệm.

Bạch Mã... nghe như tên con gái.

Mấy toà nhà nhà thương mại ở đây không khác gì thành phố. Sau khi Mỹ Linh bấm chuông, người mở cửa quả nhiên là một cô gái trẻ.

Với sự phát triển ngành xây dựng hiện nay có rất nhiều khách du lịch đến thăm Tát Phổ, cho thuê xe chở khách cũng là một nghề của người dân địa phương. Dù Bạch Mã chưa già nhưng điều kiện giao thông ở các khu vực Tây Tạng rất phức tạp, mấy năm nay kỹ năng lái xe của cô ấy cũng không kém gì tài xế lớn tuổi chuyên nghiệp.

Cô ấy hơi ngạc nhiên khi nghe Mỹ Linh nói tới đây một mình, vì phần lớn người tới Tây Tạng đều đi cùng bạn bè. Nơi này không giống như thành phố, có vài chỗ hẻo lánh không thích hợp cho phụ nữ đi một mình, Mỹ Linh tưởng cô ấy ngại nên chủ động trả thêm phí. Bạch Mã bị hiểm lầm liền lạnh lùng nói rằng cô ấy tính phí theo chuyến chứ không tính theo đầu người, Mỹ Linh cảm thấy có lỗi, liên tục xin lỗi.

Sau khi kéo hành lý một lúc, vì nói quá nhanh, nên khi lên xe cô cảm thấy hơi choáng váng, Bạch Mã thấy vậy thì sắc mặt trở nên nghiêm trọng. Theo cô ấy thấy, Mỹ Linh quá gầy và yếu đuối, vừa nhìn đã thấy là một cô gái thành phố được nuông chiều từ nhỏ, không thích hợp tới Tát Phổ, huống hồ phải ở lại đó một đêm, nhưng Mỹ Linh đã quyết tâm đi, sự bướng bỉnh khác hẳn với thân hình mảnh khảnh của cô, khiến Bạch Mã bất lực.

Cô ấy đã từng gặp rất nhiều người như vậy, dù là đi chụp ảnh, trốn khỏi thành phố hay chỉ đơn giản là chạy theo xu hướng, tóm lại chỉ cần khách hàng trả tiền, cô ấy có trách nhiệm đưa họ đến đó, không để họ xảy ra bất cứ vấn đề gì trên xe là được.

"Đây."

Trước khi khởi hành, Bạch Mã đưa cho cô một cốc giữ nhiệt. Mỹ Linh mở ra, ngửi thấy mùi thơm mặn nồng của trà bơ, đang bốc khói. Cô có chút ngạc nhiên nhìn cô gái Tây Tạng này, cô ấy không nói gì tử tế với cô, nhưng lại có khuôn mặt lạnh lùng và trái tim nhân hậu.

"Cảm ơn."

Tác dụng của trà bơ thật phi thường. Sau khi Mỹ Linh uống một cốc, cô ngồi trong xe, dần hồi phục sau hai ngày ở Tây Tạng, cô có thời gian thưởng ngoạn phong cảnh dọc đường.

Mặc dù rất đẹp, là khung cảnh không thể nhìn thấy ở những thành phố bình thường, nhưng Mỹ Linh không bị phong cảnh này ám ảnh. Cô không đến đây chỉ để ngắm cảnh, tim cô đã đập rất nhanh kể từ khi vào Tây Tạng, bây giờ mọi chuyện còn tệ, cô không biết đó là do suy nghĩ quá nhiều hay do một số yếu tố căng thẳng khác. Cô đã cố gắng hết sức để phớt lờ nó, cố gắng giữ cho mình một trạng thái tinh thần tỉnh táo, coi như là tới du lịch, bản thân cô cũng lâu rồi không nghỉ phép.

Vượt qua những ngọn núi và dòng sông đầy tuyết, khung cảnh thay đổi, một màu xanh dạt dào, cuối cùng cũng đến hồ Namucuo dưới chân núi Tát Phổ. Nhìn thấy hồ nước xanh rộng lớn dưới dãy núi phủ tuyết, Mỹ Linh chợt cảm thấy sáng sủa hơn, cô nhìn xung quanh, nhưng trong lòng lại trầm xuống.

Cô không nhìn thấy xe của Quảng Linh Linh. Nàng vẫn chưa đến à?

Cô gửi tin nhắn cho Nguyễn Ngọc, hai ngày trước biết tin cô định đi, Nguyễn Ngọc đã khuyên cô trở về. Mỹ Linh không muốn ở đây phân cao thấp với cô ấy, nên tới Tát Phổ rồi cô mới báo an toàn, tín hiệu mạng bên này không tốt, hồi lâu mới nhận được tin nhắn trả lời, quả nhiên Quảng Linh Linh vẫn chưa đến.

May thay, Mỹ Linh đã nghĩ đến tình huống này từ trước và thảo luận với Bạch Mã để trả thêm tiền cho cô ấy làm hướng dẫn viên du lịch, ở lại với cô một ngày, rồi ngày hôm sau lái xe về Lhasa, Bạch Mã vui vẻ đồng ý.

Bên cạnh Namucuo có dân chăn nuôi, có những khu cắm trại bên hồ để khách du lịch có thể ở lại, nhưng điều kiện không được tốt lắm. Tất cả đều là những chiếc giường tầng lớn với nhiều phòng. Tuy nhiên, ở đây không có lựa chọn nào khác nên Mỹ Linh và Bạch Mã đã chọn hai chiếc giường nối liền nhau.

Nói là hướng dẫn viên du lịch, Bạch Mã đã thực sự hoàn thành tốt vai trò đó, giới thiệu cho cô truyền thuyết về ngọn núi thiêng. Trong thần thoại, mỗi đỉnh tuyết ở Tát Phổ đều có một tên gọi tương ứng. Đỉnh cao nhất của Tát Phổ gọi là vua của các ngọn núi thiêng, bị mây mù dày đặc che khuất. Các đỉnh núi bên cạnh là vợ con của ông. Vợ ngoại tình và sinh con ngoài giá thú. Sau khi Tát Phổ phát hiện ra đã trả thù tình địch và chém chết đứa con ngoài giá thú nằm trên đỉnh núi tuyết hình tam giác phía sau đứa con trai thứ hai.

Nghe vậy, Mỹ Linh không khỏi thở dài, nói nhảm kỳ thật là bản tính của con người, nơi nào cũng vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro