Chương 48: (H) Thử một lần sẽ biết
Quảng Linh Linh kinh ngạc nhìn Mỹ Linh. Giọng điệu của cô gái không khác gì khi nói chuyện với nàng. Ngay cả vẻ mặt cô nhìn nàng cũng không hề thay đổi.
Nàng cố gắng nhìn ra điểm thất thố trên gương mặt đối phương, nhưng không có khuyết điểm nào, điều này khiến nàng nhận ra Mỹ Linh đang rất nghiêm túc.
Lòng Quảng Linh Linh đột nhiên trầm xuống, nàng mím môi đẩy cô ra:
"Mỹ Linh, đừng gây chuyện nữa."
"Tôi đang gây rắc rối sao?"
Cổ tay nàng bị siết chặt.
"Chị, chị biết tôi nghiêm túc mà."
Thật khó tin một cô gái gầy gò lại có sức mạnh lớn như vậy, hoặc có lẽ sức mạnh của Quảng Linh Linh thực sự không đáng kể khi ở trước mặt thiếu nữ. Hương thơm ngọt ngào vương vấn trên chóp mũi khiến nàng ngây ngất, sức mạnh của nàng cũng bị hao mòn dần.
Mỹ Linh nhìn xuống bộ ngực không thể che được bởi áo ống của mình, lộ ra trước mặt Quảng Linh Linh ở khoảng cách rất gần. Làn da trắng nõn vẫn lấp ló rực rỡ đến nghẹt thở, khung cảnh thơm ngát nhưng lại khiến Quảng Linh Linh như rơi vào hầm băng.
Nàng cho rằng Mỹ Linh bị điên.
Mỹ Linh nắm chặt tay nàng, dẫn nàng đi từ cổ đến bộ ngực đầy đặn:
"Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, điều này thật không công bằng."
Những ngón tay của nàng bị buộc phải bao phủ ngực thiếu nữ, ấn vào, phần thịt vú nhô ra từ dưới lớp vải như sữa. Khi Quảng Linh Linh đưa tay vùng vẫy, nàng vô tình phát ra một tiếng rên rỉ quyến rũ, mặt nóng lên như lửa, màu đỏ nhanh chóng lan từ mặt ra đến cổ, Mỹ Linh nhìn chằm chằm vào nàng như là chất xúc tác. Cô tiếp tục di chuyển và không ngừng nói:
"Ừm... không công bằng với chị. Tôi làm chị hai lần, nhưng chị chưa bao giờ chạm vào tôi một lần."
Nó đơn giản là không hợp lý. Quảng Linh Linh nhắm mắt lại, nói:
"Để tôi đi. Tôi không nghĩ điều đó là bất công."
"Thật sao... Quá đáng như vậy mà chị không tức giận sao?"
Mỹ Linh ấn tay người phụ nữ vào ngực mình, giọng nói có chút quyến rũ.
"Chị không tức giận khi tôi dọa lên giường, tôi uống say làm bậy, bị tôi trốn tránh, chị cũng không tức giận sao?"
Quảng Linh Linh đột nhiên mở mắt. Cô gái khẽ cười khúc khích, bàn tay đặt lên ngực của nàng có thể cảm nhận được sự run rẩy.
"Cho nên chị có giận."
Không thể không nói, một người bình thường càng tỏ ra vui vẻ hiền lành hay tươi cười với người khác, thì khi sắc mặt trở nên lạnh lùng lại càng trở nên dọa người.
Quảng Linh Linh vốn không nên tức giận vì câu nói được thốt ra từ miệng của cô gái trong quá khứ. Nếu tình yêu đơn giản như vậy thì trên đời sẽ không có nhiều người đau khổ.
Nàng chỉ làm những gì mình muốn làm và nên làm. Nàng đã cố gắng thử nghiệm, cuối cùng đã thành công có được câu trả lời rằng mình không nên làm vậy, huống hồ nàng cũng không nghĩ rằng ngủ với Mỹ Linh là bất lợi và "không công bằng" đối với bản thân.
Nhưng vào lúc này, lời nói của Mỹ Linh đã đập tan ảo tưởng về một kết thúc có hậu của nàng. Quảng Linh Linh có thể tưởng tượng Mỹ Linh là một người nóng tính và rụt rè trong chuyện tình cảm. Sự phát triển tính cách của một người liên quan rất nhiều đến môi trường mà đối phương sống cùng những trải nghiệm mà họ gặp phải.
Quảng Linh Linh không biết về quá khứ của Mỹ Linh, không hiểu gì về nguyên nhân hình thành tính cách của cô. Nàng có lý do chính đáng để an ủi bản thân rằng có lẽ Mỹ Linh có tính cách như vậy, không cần phải tiếp tục ép buộc cô nữa.
Nhưng điều duy nhất nàng không thể chấp nhận là Mỹ Linh đã biết tất cả những điều này. Cô biết mình tệ đến mức nào, biết cách trốn tránh và thậm chí còn biết rằng những điều này thật bất công đối với Quảng Linh Linh. Cô rõ ràng là người cực kỳ tỉnh táo, không phải người trẻ tuổi bồng bột ngây thơ thiếu hiểu biết như Quảng Linh Linh tưởng tượng.
Một khi đã như vậy, tại sao cô lại phải trốn tránh, hiện giờ lại muốn dây dưa không buông? Mỹ Linh đón nhận ánh mắt hung tợn gần như đâm xuyên qua cô, nhưng cô vẫn không chút sợ hãi nói tiếp:
"Chị tức giận à?"
Những ngón tay che mu bàn tay của người phụ nữ siết chặt lại, Mỹ Linh đè bàn tay của mình lên bàn tay của Quảng Linh Linh, gián tiếp tự bóp lấy bộ ngực căng cứng dưới váy cho đến khi chúng sắp lộ ra.
"Đúng vậy, chị đáng lẽ phải tức giận..."
Quảng Linh Linh tức giận giống như một con búp bê không chịu phản kháng, Mỹ Linh cầm tay nàng kéo ra sau lưng mình, ở đó có một chiếc đai buộc váy, chỉ cần kéo nhẹ một cái, miếng vải sẽ không còn tác dụng gì nữa.
"Nào, chị."
Mỹ Linh nghiêng người về phía nàng, giống như một con bướm gãy cánh rơi vào vòng tay người phụ nữ, cô ngước mắt lên, mí mắt trên lộ ra vẻ đáng thương.
"Trút hết những cảm xúc này lên người em đi, không sao cả."
Dưới ngón tay của Quảng Linh Linh có một nút thắt nổi lên, cô gái đã buông tay không khống chế nàng nữa, ngón tay vẫn để nguyên chỗ mình vừa kéo, chỉ đặt lên đó mà không cử động.
"Chị không muốn lấy lại sao?"
Giọng nói mềm mại nghi ngờ của cô tựa như chứa đầy độc dược và sự cám dỗ:
"Chị có thể làm gì được em... nhỉ?."
Mỹ Linh cúi người thật thấp, nhưng người phụ nữ vẫn bất động.
"Hay là... chị không dám?"
Quảng Linh Linh dời tầm mắt, ánh mắt dao động:
"Cô không cần cố ý khiêu khích tôi."
"Ha..."
Không ngờ câu nói này giống như một chiếc cầu chì, cô gái thay đổi điểm yếu, dùng sức nắm lấy tay nàng, gần như tự xé nát phần ren trước ngực, miếng vải trở nên lỏng lẻo, treo lủng lẳng, chỉ còn sợi dây quấn quanh cổ chống đỡ.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, không có thời gian để kịp phản ứng. Mỹ Linh nắm lấy tay nàng, từ chỗ trống bên váy đưa vào, xoa xoa bộ ngực đầy đặn của mình:
"Chị, chị có biết... chị rất thích giả vờ không?"
Lòng bàn tay vừa vặn với làn da mỏng manh của cô gái mà không hề có chút cản trở nào, khi ngón tay ấn vào, cảm giác đầy đặn và đàn hồi từ đầu ngón tay quá rõ ràng không thể bỏ qua.
Mỹ Linh tháo bỏ miếng dán ở núm vú, núm vú của cô cứng lại, mỗi lần vuốt ve đều cọ vào lòng bàn tay của người phụ nữ, cảm giác tê dại và ngứa ngáy lan ra từ đầu núm vú:
"Hừm... Kể từ lần đầu gặp đã như vậy rồi."
"Rõ ràng là chị thấy ướt át khi nghe em thở..."
Đầu ngón tay của Quảng Linh Linh ấn vào khiến ngực Mỹ Linh run lên, cô nói tiếp:
"Rõ ràng là rất thoải mái, ừm... rõ ràng là chị đang tức giận..."
"Rõ ràng là thích em... nhưng chị luôn giả vờ như không có chuyện gì."
Mỹ Linh nâng cằm nhìn xuống hàng lông mi dài run rẩy khó chịu đã bị mình phá vỡ, chỉ còn đôi môi vẫn mím chặt, như thể đó là chút bướng bỉnh cuối cùng.
"Sao chị không muốn thừa nhận?"
Mỹ Linh dừng lại, dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng vài giây, vẻ mặt nghiêm túc hiếm có, muốn nhìn ra vẻ mặt của nàng, cuối cùng cười nói:
"Xin lỗi. Em lạc đề rồi. Hôm nay không phải lúc để em hỏi thăm chị."
Vừa nói, cô vừa nắm lấy tay còn lại của Quảng Linh Linh, đút vào trong váy, người phụ nữ này là một con rối do cô điều khiển, cô dùng nó để lấy lòng chính mình.
"Hah... a ~ Chị thì sao? Chị không muốn hỏi gì à? Em sẽ trả lời hết..."
Cô gái quỳ bên cạnh Quảng Linh Linh, duỗi thẳng người, bóp mạnh vào ngực, trông rất vui vẻ. Bàn tay của Quảng Linh Linh bị kẹp ở giữa, buộc phải cảm nhận được tất cả những điều này, sức lực có thể được mô tả là không hề thương xót.
Đôi tay chắp lại nắm lấy vạt áo, lộ ra đường nét khuôn mặt nóng bừng của Quảng Linh Linh, dù có xấu hổ đến đâu, nàng vẫn muốn mở miệng hỏi câu hỏi đó mấy lần, hiếm lắm mới có khi Mỹ Linh thẳng thắn thành khẩn với nàng.
Nhưng nàng không thể nói được.
Nàng đã quyết định từ bỏ, vậy nên không nên hỏi bất kỳ câu hỏi nào về suy nghĩ của mình. Nhưng nếu nàng đã từ bỏ, lẽ ra nàng không nên cùng Mỹ Linh vướng vào trong xe lúc này.
Tòa nhà mới không có nhiều chỗ đậu xe, hơn nữa nàng lại ở trong góc bãi đậu xe, nơi không có xe cộ qua lại, ánh đèn sáng rực trong xe vẫn nhắc nhở Quảng Linh Linh rằng khung cảnh hiện tại thật vô lý.
Người phụ nữ tuy mạnh mẽ nhưng không đủ sức để phản kháng. Đúng như Mỹ Linh đã nói, Quảng Linh Linh quả thực là một người mâu thuẫn, nàng không có niềm tin vững chắc để từ chối Mỹ Linh, nên đương nhiên không thể có sức mạnh để đẩy lùi cô đi xa.
Kể từ lúc nhìn thấy cô gái tối nay, trái tim vốn giống như mặt hồ phẳng lặng của nàng đã bắt đầu gợn sóng, cho đến khi biến thành những đợt sóng hỗn loạn hơn.
"Hỏi một chút được không?"
Mỹ Linh lại lên tiếng, hơi thở lộn xộn, chưa kể đang đối mặt với người phụ nữ quần áo chỉnh tề, trang điểm tinh xảo, giống như cô đã thấy trong phòng tiệc. Điều kỳ lạ là lúc đó cô cảm thấy nàng quá cao siêu, khó có thể tiếp cận. Bây giờ, cô lại cảm thấy nàng yếu đuối, có thể bị bắt nạt, như thể là một miếng bánh tuỳ ý cô nhào nặn.
Điều đó có nhàm chán quá không? Ý định ban đầu của Mỹ Linh không phải là bắt nạt nàng.
Cô buông tay Quảng Linh Linh ra, quỳ gối rồi lùi lại. Ghế sau rộng rãi của chiếc SUV cỡ trung cho cô đủ chỗ để di chuyển. Đột nhiên lấy lại được tự do, Quảng Linh Linh sững sờ tại chỗ, không biết mình đã nghĩ ra chuyện gì, bất lực nhìn Mỹ Linh nửa dựa vào cửa kính ô tô bên kia, vén chiếc váy dài lên, dang rộng hai chân.
Cô gái có khuôn mặt trong sáng, nhưng tư thế phóng khoáng và những động tác táo bạo, không gò bó lại mang sắc thái trái ngược hoàn toàn. Chiếc quần lót tụt xuống mắt cá chân, cái lỗ màu hồng ướt át ở giữa chân đâm thẳng vào mắt Quảng Linh Linh. Ai mà ngờ được Mỹ Linh lại hành động nghiêm túc không chút kiêng dè như vậy.
Khóe môi Mỹ Linh hơi cong lên, trong lúc đối phương còn ngơ ngác, cô đưa tay xuống, tùy tiện dùng ngón tay xoa xoa miệng huyệt, một dòng dịch trắng đục chảy ra.
"Hmm ~ Sao em không nghĩ cách cho chị nhỉ"
Cô hơi nâng eo lên, dang rộng hai chân, để lộ hoa huyệt hồng hào dưới tầm nhìn của người phụ nữ, ngón tay đẩy hai cánh môi âm hộ, khoe ra lỗ nhỏ đỏ ửng đang e ấp bên trong.
"Khi chị làm em lúc em không tỉnh táo, khi đó... Cho dù chị có hỏi cái gì hay em trả lời ra sao, em cũng không nhớ rõ..."
"Đây không phải là một ý tưởng hay sao?"
Cô có thói quen tẩy lông, vùng kín không có một sợi lông nào, khiến hoa huyệt trắng hồng mịn màng, màu sắc càng đậm khi đi vào bên trong, miệng lỗ có màu đỏ ẩm.
Trước hành vi ngang ngược của cô, Quảng Linh Linh hoảng sợ đến mức nhắm mắt lại, nhưng cái nhìn thoáng qua vừa rồi cũng đủ để cảnh tượng đó in sâu vào tâm trí nàng.
"Mỹ Linh, tôi không muốn."
Nhiệt độ trên mặt nàng ngày càng tăng lên, Quảng Linh Linh cố nén sự xấu hổ, dùng giọng điệu nghiêm túc. Đương nhiên, Mỹ Linh không hề bị ánh mắt nghiêm nghị này dọa sợ.
"Có muốn hay không... thử một lần sẽ biết."
___________
Wi: Heee cái buổi meeting tối nay 00k chủ động đủ rồi nên trong truyện này nhỏ sữa bột chủ động bù ik 😤
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro