Chương 47: Muốn chị làm tôi
Tiệc mừng chính thức bắt đầu. Màn hình trung tâm lớn tích hợp nhiều dữ liệu khác nhau sau khi phát sóng "The Secret of Us", gần như đều phá vỡ kỷ lục của LOLO. Đây chắc chắn là một khởi đầu thuận lợi cho CH3 Studio, công ty đang cố gắng sản xuất một bộ kịch truyền thanh về bách hợp tiếp theo.
Quảng Linh Linh đứng trên sân khấu, chiếc váy trắng nàng mặc hôm nay tương phản với ánh đèn rực rỡ bao quanh toàn thân nàng, khiến nàng có vẻ xa cách và khó gần.
Mỹ Linh từ phía khán giả theo dõi, Đàm Nguyệt hưng phấn nói cho cô biết những số liệu này có ý nghĩa gì, uy lực của chúng ra sao. Cô liếc nhìn xung quanh, nhìn thấy người phụ nữ có mái tóc xoăn gợn sóng mặc chiếc váy đỏ bên cạnh Quảng Linh Linh. Khí chất của hai người rất hợp nhau. Đàm Nguyệt vừa rồi rất ấn tượng với cô ấy.
Dù không muốn thừa nhận nhưng Mỹ Linh không thể phủ nhận rằng họ rất hợp nhau về nghề nghiệp, khí chất hay ngoại hình, chỉ cần đứng cạnh nhau là đã thấy thích mắt.
Hơn nữa, sự tương tác tự nhiên giữa hai người là sự quen thuộc mà chỉ có thể có được sau khi quen biết đã lâu. Đàm Nguyệt cho biết họ đã quen nhau được bốn năm.
Bốn năm... Mà bốn năm trước Mỹ Linh đang làm gì? Vào thời điểm đó, cô thậm chí còn không biết kịch truyền thanh là gì.
Ngay cả bây giờ, đứng ở đây với tư cách là thành viên của đoàn, Mỹ Linh vẫn có thể nhìn thấy khoảng cách không thể vượt qua. Trong và ngoài sân khấu, mặt sáng và mặt tối, đây là nguồn gốc khiến cô có cảm giác không thực.
Chỉ khi Quảng Linh Linh cố tình bước vào lĩnh vực của cô thì họ mới có thể tương tác với nhau, nếu không cô có thể sẽ không tiếp xúc được với ánh sáng như vậy trong đời.
Mỹ Linh cười thầm trong lòng.
Phòng tiệc ồn ào bởi tiếng nhạc và tiếng người, nhưng Đàm Nguyệt ở gần Mỹ Linh nhất vẫn có thể nghe thấy tiếng cười sảng khoái của cô. Trên sân khấu, Nguyễn Ngọc vừa tuyên bố tiền thưởng cho đoàn làm phim, cô ấy hỏi:
"Bà chủ, chị cũng có vai trong phim à? Sao thấy chị vui vẻ dữ vậy?"
Mỹ Linh lắc đầu.
"Vậy tại sao chị lại cười?"
Cô gái nhíu mày, ánh mắt tập trung vào sân khấu, nói:
"Tôi cũng không biết tại sao."
Tại sao...?
Tuy số tiền thưởng rất hấp dẫn, nhưng cũng không khiến cô phải ghen tị như vậy. Nghĩ đến sự nổi tiếng của tiệm bánh mà cô chưa từng thấy từ khi đến đây, Đàm Nguyệt vỗ vai cô thông cảm động viên:
"Không sao đâu, cuối năm nay chúng ta nhất định có thể mở tiệc mừng của riêng mình, chị à."
Sau đó, mọi người trong đoàn nói vài lời suy ngẫm và tạm biệt nhân vật của mình, sau khi giao lưu với người hâm mộ, quá trình kết thúc. Quảng Linh Linh bị ép uống vài ly sâm panh do nhu cầu xã giao. Dù nồng độ cồn không cao nhưng nàng phải tự mình lái xe, nên đã xin lỗi và rời đi sớm, còn Nguyễn Ngọc ở lại để tiếp tục đối phó.
Câu lạc bộ ở gần ngoại ô thành phố nên nàng không thể lái xe sau khi uống rượu, may mắn là nàng đã gọi trước cho tài xế. Sóng lạnh đã qua, nhưng không khí ban đêm vẫn se lạnh, khác hẳn với sự náo nhiệt trong đại sảnh, ngoài cửa im lặng, hiếm có người rời đi sớm như vậy. Quảng Linh Linh quấn chặt khăn choàng, vừa hay tài xế dừng xe trước cửa.
"Chị ơi."
Cửa xe mở ra, nàng đang định cúi người vào xe thì chợt nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, nàng quay đầu lại nhìn thấy Mỹ Linh đang đứng ở đằng xa. Khoảng trống trên cánh cửa vẫn chưa đóng lại hoàn toàn, dần dần biến mất sau lưng cô.
Trước khi bữa tiệc kết thúc, bên ngoài hội trường thắp một vài ngọn đèn thân thiện với môi trường, không đủ chiếu sáng khu vực rộng mở này. Khoảng cách rõ ràng không gần, nhưng Quảng Linh Linh dường như nhìn thấy được sự cầu xin ngầm trong mắt thiếu nữ.
"Ở đây quá xa, tôi không thể bắt taxi được. Chị có thể cho tôi đi nhờ được không?"
Mỹ Linh mặc chiếc váy dài xinh đẹp nhưng mỏng manh. Không có lý do gì để từ chối... Nàng chỉ có thể nói:
"Lên đi."
Máy điều hòa trong xe bật được một lúc, chênh lệch nhiệt độ khiến làn da lộ ra ngoài của Mỹ Linh ửng hồng, Quảng Linh Linh nhìn nhìn, cuối cùng vẫn không nhịn được mà mở miệng hỏi tại sao cô mặc ít như vậy mà không mang theo áo khoác.
Hai người ngồi ở hàng ghế sau, đủ chỗ cho một người nữa ngồi giữa. Bầu không khí im lặng quá mức có hơi khó xử, phải mất ít nhất nửa giờ lái xe mới về thành phố. Nếu Mỹ Linh chọn chơi điện thoại di động, thì Quảng Linh Linh có thể dễ dàng giả vờ lấy điện thoại ra và có việc gì đó để làm, nhưng Mỹ Linh chỉ nhìn về phía trước, như đang ngơ ngác nhìn thứ gì đó từ mặt lưng ghế.
Quảng Linh Linh nghĩ đến cô gái vừa cùng cô dự tiệc, cuối cùng phá vỡ sự im lặng:
"Đàm Nguyệt đâu?"
Mỹ Linh nhanh chóng chớp mắt:
"Cô ấy nói muốn chơi thêm chút nữa, lát Nguyễn Ngọc sẽ đưa cô ấy về."
Còn nàng, tại sao nàng lại về sớm? Lời nói tò mò này không được thốt ra từ miệng thiếu nữ, Quảng Linh Linh nghĩ tốt nhất không nên hỏi về những chủ đề liên quan đến người khác để không tạo ra ảo giác quan tâm.
Mỹ Linh nhìn nàng, như thể một bức tượng mỏng manh vừa sụp đổ, vẻ mặt trở nên sống động:
"Hôm nay tôi quên đăng tải âm thanh, nên giờ phải về sớm. Cũng may gặp được chị, nếu không không biết gọi taxi thế nào."
Quảng Linh Linh đã lâu không đăng nhập vào trạm X. Có lẽ vì tiệm bánh mì ở tầng dưới ngày nào cũng sáng đèn nên đôi khi nàng suýt quên mất Mỹ Linh có một công việc phụ riêng tư như vậy.
"Chị thì sao?"
"Cái gì?"
Quảng Linh Linh nhìn vào đôi mắt sáng của cô, ánh đèn trên cao chiếu bóng lên lông mi thiếu nữ.
"À, ngày mai tôi định tự mình lái xe đến Tây Tạng, nên về trước chuẩn bị."
Mỹ Linh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ:
"Sao chị lại muốn đi Tây Tạng?"
Cô nhìn đi nơi khác, Quảng Linh Linh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều:
"Ngắm những ngọn núi vàng được ánh mặt trời chiếu sáng."
Mỹ Linh nghe nàng nói, chợt nhớ tới bức ảnh hiếm hoi xuất hiện trên trang bìa của Quảng Linh Linh.
"Hình chị để làm ảnh bìa à?"
Cửa sổ xe không mở, máy sưởi quét qua không gian nhỏ dọc theo cửa gió, tỏa hương thơm khắp khu vực, dù khoảng cách bằng một người, Quảng Linh Linh vẫn có thể dễ dàng ngửi thấy mùi thơm hoàn toàn khác trên người của mình.
Ngọt ngào, dịu dàng và khoa trương, chiếm lấy hơi thở của nàng, nó thuộc về Mỹ Linh. Nàng nhẹ nhàng thở ra:
"Ừ."
Khuôn mặt Mỹ Linh phản chiếu trên cửa sổ xe, cô đang nhìn ánh đèn đường đi qua ngoài cửa sổ với vẻ mặt vô cảm, giống như đang ngơ ngác.
Đôi mắt của Quảng Linh Linh vô thức rơi từ mái tóc mềm mại hơi xoăn xuống đôi vai thon thả của cô, nhìn thấy tấm lưng trắng trẻo của cô, nhanh chóng trượt đi như thể bị đốt cháy. Làn da mỏng manh quấn quanh bả vai hơi lồi , có hình dáng duyên dáng, phồng lên xẹp xuống theo hơi thở giống như một đôi cánh bướm đang vỗ.
Mỹ Linh đúng lúc này xoay người lại, vẻ mặt lập tức thay đổi, nhìn thấy vẻ hoảng sợ trong mắt nàng, cười nói:
"Tự lái xe có khó không?"
"Tôi có rất nhiều thời gian nghỉ ngơi."
Quảng Linh Linh nắm chặt vạt váy, giả vờ bình tĩnh.
"À, vậy thì lâu nữa tôi mới được gặp chị."
Giọng cô gái nghe có vẻ tiếc nuối, Quảng Linh Linh mím môi nghĩ: Cho dù nàng có ở thành phố B, họ cũng không có cơ hội gặp nhau.
Thật hiếm khi họ có thể ngồi cùng nhau trò chuyện yên bình, thậm chí Quảng Linh Linh còn có cảm giác như đang ở một thế giới khác.
Không cần phải đối mặt với những cảm xúc rối rắm, không cần đoán xem đối phương muốn nói gì qua những lời này, cuộc trò chuyện có thể trở nên dễ dàng như những người bạn bình thường sau một thời gian dài xa cách.
Có lẽ họ vẫn có thể là bạn bè, phải không?
Khi xe chạy vào thành phố, khung cảnh ngoài cửa sổ trở nên phong phú.
"Nhà cô ở đâu?"
Quảng Linh Linh dự định đổi địa chỉ với tài xế, đưa thiếu nữ về nhà trước. Mỹ Linh lắc đầu:
"Không cần, lát nữa tôi sẽ bắt taxi về."
Sau khi nghe cô nói vậy, Quảng Linh Linh liền yên lặng. Nếu là trước đây, có thể nàng vẫn lo lắng yêu cầu đưa đối phương về nhà, nhưng với mối quan hệ hiện tại của hai người, họ nên có cảm giác đúng đắn giữa những người bạn không quen biết nhau.
Người lái xe đậu xe vào bãi rồi rời đi. Đèn vàng ấm áp trong xe vẫn sáng. Hai người ngồi ở ghế sau mà không có ai xuống xe trước. Quảng Linh Linh cắn môi, chẳng lẽ Mỹ Linh đang đặt taxi? Nhưng cô gái thậm chí còn không lấy điện thoại ra.
"Cô không về nhà à?"
Nói xong, vẻ mặt nàng ngạc nhiên, cơ thể theo phản xạ lùi về phía sau, áp vào cửa kính xe, hương thơm nồng nàn ập vào khoang mũi.
Khi nói điều này, cơ thể của cô gái không có dấu hiệu rời đi, thay vào đó, cô tiến lại gần Quảng Linh Linh, dùng cánh tay và cơ thể của mình làm đường để tạo thành một nhà tù bao quanh người phụ nữ.
Khuôn mặt thanh tú của cô gái tràn đầy ý cười:
"Tôi có việc phải làm trước khi về nhà..."
Khoảng cách này rõ ràng đã vượt quá khoảng cách an toàn mà bạn bè bình thường nên có, nhưng Quảng Linh Linh lại không dám cử động tránh né, thường xuyên hành động không theo lẽ thường, nàng chỉ có thể cứng ngắc hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
Mỹ Linh vuốt thẳng mái tóc rối bù ở một bên mặt, sau đó nắm tay nàng.
Từ lâu cô đã nhận thấy bàn tay của người phụ nữ này rất đẹp. Những ngón tay của nàng mảnh khảnh và trắng như ngọc, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua phía trên, nụ cười của Mỹ Linh vẫn không thay đổi, cô nói:
"Tôi muốn chị làm tôi... Dùng mấy ngón tay xinh đẹp này cắm vào tiểu huyệt, cho đến khi tôi lên đỉnh mới thôi."
__________
Wi: Cảm thấy fanfiction cũng không ngọt bằng 1/10 2 cổ ngoài đời 🤧
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro