Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 46: Nàng có thể cười rất đẹp với một người lạ

Nguyễn Ngọc mang túi bánh mì lên lầu để uống trà chiều trong studio. Quảng Linh Linh vẫn ngồi bên cửa sổ, trên bàn có máy tính và màn hình hiển thị sách hướng dẫn du lịch. Nguyễn Ngọc lấy một miếng bánh mì đặt vào tay người phụ nữ, thản nhiên nói:

"Tiệm bánh mì dưới lầu đã thuê nhân viên mới. Cô gái này rất dễ thương, trạc tuổi với Tiểu Linh, tuổi trẻ thật tuyệt..."

Hàng mi dài của người phụ nữ run rẩy:

"Mới ba mươi tuổi mà cô đã thở dài như thế này à?"

"Tất nhiên rồi. Ba mươi giống như một bước ngoặt của tuổi trẻ. Gần đây, tôi thường nhớ về thời tôi hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi. Tôi cảm thấy mình không còn tìm lại được cảm giác khao khát về tương lai như lúc đó nữa. Nên hãy trân trọng khoảnh khắc này."

Quảng Linh Linh đóng máy tính, nhìn cô ấy bằng ánh mắt bình tĩnh, cong môi:

"Mọi người dù ở lứa tuổi nào cũng nên trân trọng hiện tại, nhưng đạo diễn Nguyễn biết giờ này cũng chưa muộn, ừm, miễn cưỡng đuổi kịp chuyến xe cuối, cố lên."

Nói xong, nàng đứng dậy cầm máy tính nhàn nhã rời đi, để bánh mì trên bàn nhưng không lấy, Nguyễn Ngọc nghiến răng nghiến lợi nhận ra mình đã bị nàng lén lút chế nhạo.

Giả vờ làm gì! Không phải chính nàng cũng 29 sao? Nàng bao nhiêu tuổi mà tưởng mình là trẻ con thế?

"Bà chủ~ Bà chủ~"

Ngay khi Mỹ Linh vừa định dơ tay lấy cốc nước thì đã có người đưa cốc nước lên môi cô trước, cùng lúc đó, cô nghe thấy một tiếng gọi tha thiết.

Mí mắt cô giật giật... Cô ngẩng đầu lên và nhìn thấy vẻ mặt nịnh nọt của Đàm Nguyệt. Rất khó để tưởng tượng rằng đây là biểu cảm trên khuôn mặt của một cô gái ngại ngùng đến gặp mình lần đầu trong cuộc phỏng vấn.

Đây không phải là lần đầu tiên.

Đàm Nguyệt đã như vậy kể từ khi Nguyễn Ngọc đến, và các triệu chứng này có xu hướng trở nên trầm trọng hơn khi Nguyễn Ngọc đến mỗi ngày. Khi Nguyễn Ngọc ở đây, cô ấy giống như một khúc gỗ buồn tẻ, nhưng khi không có Nguyễn Ngọc, cô ấy trở thành một con chim sẻ hót líu lo.

Luôn là một người theo đuôi, đi theo Mỹ Linh mọi lúc mọi nơi. Bị Đàm Nguyệt xum xoe phía sau chọc phiền không biết bao nhiêu lần, Mỹ Linh cuối cùng cũng không chịu được, hỏi:

"Nói đi, mục đích của em là gì?"

Đàm Nguyệt vẫn đang cầm tờ rơi trên tay. Cô ấy không phát tờ rơi cuối cùng trong chồng tờ rơi trên quầy, định giữ nó làm kỷ niệm. Cô ấy sửng sốt một lúc mới hiểu được ý của Mỹ Linh, mở to mắt ra.

Thực sự không hiểu làm cách nào mà cô ấy vào được Đại học B... Mỹ Linh im lặng thở dài.

"Bà chủ, có phải đạo diễn Nguyễn đang kể cho chị nghe về bữa tiệc mừng công của bộ <The Secret of Us> không?"

"Ừm."

Đàm Nguyệt đi tới, nói:

"Em nhìn thấy người hâm mộ rút thăm xổ số ở trên mạng, nhưng có tới mấy chục ngàn người đăng ký, lại chỉ có ba chỗ, hẳn là không có hy vọng..."

Cô ấy thấp hơn Mỹ Linh một cái đầu, ngước mắt nhìn Mỹ Linh với vẻ mặt đầy mong đợi. Có lẽ Mỹ Linh đã đoán được cô ấy muốn nói gì, cô bình tĩnh lùi lại một bước...

"Kể từ khi đi làm em chưa bao giờ gặp được Quảng lão sư... Cô ấy cũng không thường xuyên tham gia các hoạt động offline. Vé được bán với giá cao ngất ngưởng, thật sự rất khó để gặp được cô ấy..."

Quả nhiên, vừa nhắc tới Quảng Linh Linh, đối phương không ngừng nói hồi lâu, Mỹ Linh im lặng đáp lại, ánh mắt vô thức ngơ ngác nhìn ổ bánh mì trong tủ bên cạnh: Hình như ổ bánh mì để lâu hơi sụp, đợi lát nữa Nguyễn Ngọc tới đưa cô ấy ăn cũng được...

"Em nghe nói người tham dự có thể dẫn theo người tới, bà chủ, chị có thể mang em đi cùng được không... Sau này em nhất định sẽ làm việc chăm chỉ cho cửa hàng của chị! Bất tiện chút cũng không sao..."

"Được."

Chưa kịp nói xong, Đàm Nguyệt đã nghe thấy tiếng trả lời, cô ấy chớp mắt, ngơ ngác nhìn Mỹ Linh. Mỹ Linh cong môi nở nụ cười:

"Em còn muốn nói gì nữa không?"

"Hả?"

Đàm Nguyệt choáng váng: "A, không còn gì nữa..."

"Được rồi, tôi đang bận, đừng vì chuyện này mà làm phiền tôi nữa."

"Vâng..."

Cô ấy vẫn ngơ ngác đứng đó, cảm thấy mọi chuyện cứ như một giấc mơ, cô ấy vốn không ôm nhiều hy vọng, nhưng tại sao Mỹ Linh lại đồng ý dễ dàng như vậy??

Mỹ Linh quay người, vén rèm cửa bếp, thở ra một hơi. Cô chỉ không muốn một mình giải quyết tình huống xấu hổ như vậy, chứ không phải vì Quảng Linh Linh.

...

Bữa tiệc ăn mừng ban đầu được lên kế hoạch là bữa tiệc tối cho đoàn làm phim, nhưng bây giờ mọi thứ đang tiến gần hơn đến hoạt động kinh doanh. Phải mời nền tảng, các nhà đầu tư cũng phải được mời vì những yếu tố này phải được xem xét nên cuối cùng nó đã trở thành một bữa tiệc quy mô không nhỏ, Nguyễn Ngọc cũng không thể làm gì được.

Vì đang tham dự một bữa tiệc nên đương nhiên Mỹ Linh cần trang điểm phù hợp. Đàm Nguyệt vẫn còn là sinh viên, lần đầu tiên làm quen với việc đi giày cao gót, nên cô ấy vẫn chưa quen với việc đi lại, cô ấy còn mặc một chiếc váy thuê, váy quá chật, gót chân quá cao khiến cả người cô gần như đè lên cơ thể mảnh khảnh của Mỹ Linh.

Mỹ Linh cố chịu đau, nhỏ giọng nói:

"Giữ cho chắc, đừng véo tôi."

Đàm Nguyệt hoảng loạn rụt tay lại, nhìn thấy trên cánh tay trắng như tuyết của cô có vài vết đỏ tươi, ngại ngùng nói:

"Tôi căng thẳng quá, xin lỗi bà chủ."

Địa điểm tổ chức tiệc được chọn ở một câu lạc bộ tư nhân gần ngoại ô thành phố. Hội trường rất lộng lẫy và tráng lệ, dọc đường đi cô ấy nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, mọi người đang nói chuyện với nhau, đều là những người bình thường chỉ nhìn thấy trên mạng.

Trước khi Đàm Nguyệt nhìn thấy Quảng Linh Linh, trái tim cô ấy đã phấn khích đến mức sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Không có tiền đồ... Mỹ Linh chửi thầm, trên thực tế, tim cô đã đập với tần số bất thường kể từ khi bước vào phòng tiệc. Nó cũng không khá hơn chút nào.

Bữa tiệc do CH3 Studio tổ chức, có sảnh khách trên tầng hai, Nguyễn Ngọc không muốn xuống sớm để nói vài lời đạo đức giả nên đợi đến khi bữa tiệc sắp bắt đầu rồi mới kéo Quảng Linh Linh xuống lầu.

Với đôi mắt sắc bén của mình, Nguyễn Ngọc dễ dàng tìm thấy bóng dáng Mỹ Linh trong hội trường:

"Này, đó không phải Tiểu Linh sao?"

Quảng Linh Linh nhìn theo hướng chỉ của cô ấy, không chỉ vì Nguyễn Ngọc phát hiện ra cô quá nhanh mà còn vì cô gái này rất bắt mắt trong đám đông khi mặc một chiếc váy dài cổ yếm màu sâm panh có xẻ tà ở cuối. Khi bước đi, một bên chân mơ hồ lộ ra, chất vải sa tanh mịn màng tôn lên đường cong eo và hông hoàn hảo.

Quảng Linh Linh nhìn theo cánh tay của cô, nhìn thấy cô gái xa lạ đang đứng bên cạnh cô với khuôn mặt dễ thương, tinh thần sinh viên trẻ trung. Đứng bên cạnh cô ấy, Mỹ Linh trông giống như một người chị trưởng thành.

"À, bên cạnh cô ấy là nhân viên mới mà trước đó tôi đã nói với cô. Tiểu Linh đã mời cô ấy tham gia với tư cách là bạn đồng hành."

Giọng nói của Nguyễn Ngọc đúng lúc vang lên bên tai nàng, giống như một bình luận viên. Quảng Linh Linh liếc nhìn cô ấy, không nói gì.

Ban đầu nàng định tìm một nơi yên tĩnh, nhưng Nguyễn Ngọc muốn chào Mỹ Linh nên cô vòng tay qua eo nàng, đi tới một cách tự nhiên. Quảng Linh Linh muốn thoát ra, nhưng nhớ lại cảnh tượng trong bữa tiệc lần trước, nếu ở một mình trong trường hợp như vậy chắc chắn sẽ là "cừu trong miệng hổ" nên nàng đành phải bất đắc dĩ đi theo.

Mỹ Linh quay lưng về phía họ, ngồi cùng cô gái ở bàn ăn, đầu hơi cúi xuống, có vẻ như cô đang chọn món tráng miệng một cách thân mật.

Lúc này Quảng Linh Linh mới để ý rằng chiếc váy dài của cô có thiết kế hở lưng, với sợi ren buông thõng từ sau gáy, lơ lửng ở giữa chiếc xương bướm xinh đẹp. Lớp vải quấn quanh hông từ thắt lưng trở xuống được thiết kế trang nhã với cảm giác gợi cảm mượt mà, không có vẻ thô tục, tràn đầy sự cám dỗ thuần khiết bởi làn da sáng như tuyết.

"Tiểu Linh!"

Nguyễn Ngọc gọi, Mỹ Linh quay lại, cô đang mỉm cười:

"Đạo diễn Nguyễn."

Cô liếc nhìn Quảng Linh Linh, nụ cười dịu đi một chút, cô gọi "Quảng lão sư" bằng một giọng nhẹ nhàng hơn.

Quảng Linh Linh gật đầu, đáp lại mà không thay đổi vẻ mặt:

"Chào buổi tối."

Nói xong, nàng thấy cô gái bên cạnh có vẻ mặt kỳ lạ, nàng vô thức nhìn Mỹ Linh với ánh mắt nghi ngờ. Mỹ Linh cảm thấy cánh tay mình lại bị tra tấn, cô nghiến răng nghiến lợi nói:

"Cô ấy là fan của cô, tên Đàm Nguyệt."

"A, hóa ra Nguyệt Nguyệt là fan của Quảng lão sư. Nói cho cô biết, chẳng trách lúc trước nhìn thấy tôi, cô ấy lại có phản ứng kỳ quái như vậy..."

Đứa trẻ tình cảm không phải sinh ra ngu ngốc, Nguyễn Ngọc cũng có linh cảm.

"Quảng, Quảng lão sư... Em đã xem hết toàn bộ phim do chị lồng tiếng, vô cùng hâm mộ chị, em..."

Trong đầu Đàm Nguyệt trống rỗng khi số lượng lớn lời khen ngợi chân thành mà cô ấy đã tưởng tượng và luyện tập trước đó đều bị lãng quên, cô ấy thực sự đã gặp được thần tượng của mình, mọi thứ đều rõ ràng, cuối cùng chỉ có thể thốt lên:

"Em có thể xin chữ ký của chị được không...?"

Mỹ Linh tuyệt vọng nhắm mắt lại. Trên mặt người phụ nữ hiện lên một nụ cười xinh đẹp, giống như nước suối tan thành băng, dịu dàng lộ ra:

"Cảm ơn em đã yêu thích, em có mang theo giấy bút không?"

Đàm Nguyệt sửng sốt, ngay tại chỗ lấy son môi ra, chuẩn bị yêu cầu nàng trực tiếp ký tên lên quần áo. Mỹ Linh vội vàng ngăn cản nàng:

"Dù sao tiệm bánh ở tầng dưới, có thể ký bất cứ lúc nào, đúng không, Quảng lão sư?"

Cô hỏi xong cũng không nhận được câu trả lời, theo thói quen nhìn thấy vẻ mặt có chút giật mình của người phụ nữ, cô mới nhận ra mình vừa nói gì, ngoài vẻ ngượng ngùng, trong lòng cô còn dâng lên một tia buồn bã chua chát trong tim.

"Ừm, dù sao cũng gần như vậy, trong studio còn rất nhiều vật phẩm có chữ ký, lần sau tôi sẽ trực tiếp đưa cho cô một bộ."

Nguyễn Ngọc cố gắng giải quyết ổn thỏa, nhưng Đàm Nguyệt không nhận ra bầu không khí kỳ lạ, mà cảm ơn cô ấy một cách hào hứng.

Mỹ Linh quay người như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục lấy chiếc bánh nhỏ đặt trên bàn ăn. Cái gì? Chỉ cho cô ánh mắt bình đạm thản nhiên nhưng lại có thể cười rất xinh đẹp với một người lạ...
__________
Wi: Yeahh~ đôi lời trải lòng với những tình yêu vẫn luôn ủng hộ theo dõi bộ "Lỡ yêu" này cho tới tận bây giờ. Như sốp đã nói từ đầu bộ này khá chậm nhiệt, nhiều tình tiết dài (khoảng trên dưới 80 chương). Bộ " mật.." kia sốp rất ưng ý, nhưng lại thấy ẻm hơi ngắn, tình tiết đơn giản đánh nhanh thắng gọn. Còn bộ này không như thế, tình cảm của QLL ML sẽ không bị ảnh hưởng từ tác nhân bên ngoài (sốp không thích tiểu tam tiểu tứ tiểu ngũ...) nhưng sẽ kiểu chầm chậm tiến gần, ai cũng mang trong mình nỗi lo cùng sợ hãi. Họ hai trái tim lần đầu nếm được vị ngọt của tình yêu, chưa sẵn sàng nhưng lại bị định mệnh sắp đặt rồi trói buộc cùng một chỗ. Mặc lượng view vote không được như sốp vọng nma sốp vẫn thích cốt truyện như thế này lắm nên chắc vẫn cố gắng update đều đều. Mong vẫn những tâm hồn đồng điệu đây để cùng sốp xây nên cây cầu Nại cho 2 cổ 🫶🏻🤍 yêu mn :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro