Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45: Vì Quảng Linh Linh mà đến

Đàm Nguyệt cúi đầu, ngón tay trên đầu gối vô thức đan vào nhau, giống như khó có thể trả lời. Mỹ Linh sợ doạ cô ấy sợ hãi nên không ngừng nói:

"À, không tiện trả lời cũng không sao, tôi chỉ là tò mò, tùy tiện hỏi mà thôi."

Cô gái hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, giống như đã quyết định rồi nói:

"Ngoài thích bánh mì ra, em thật sự có tâm tư khác."

"Em học chuyên ngành an ninh mạng tại trường đại học bên Úc, được bố mẹ giới thiệu, sau khi tốt nghiệp, em muốn về nước và tìm mối liên hệ để có một công việc ổn định."

Cô ấy đột nhiên bắt đầu nói về nội dung không liên quan, Mỹ Linh tuy có chút kinh ngạc nhưng vẫn đáp lại và chăm chú lắng nghe. Với sự phát triển của khoa học công nghệ, Internet hiện nay bao trùm mọi mặt của cuộc sống. Tuy mang đến sự tiện lợi cho con người nhưng nó cũng có nhiều ưu và nhược điểm.

Kể cả việc phát sóng trực tiếp của trạm X, có thể thay đổi dữ liệu khuôn mặt và giọng nói, tuy có thể bảo vệ quyền riêng tư của các blogger trên trạm, nhưng nếu công nghệ này bị bọn tội phạm sử dụng sẽ gây hậu quả nghiêm trọng, vì vậy an ninh mạng quả thực là một nghề phổ biến hiện nay.

"Nhưng thực ra em không có hứng thú với chuyên ngành này chút nào, sau khi tốt nghiệp em cũng không muốn tham gia vào các công việc liên quan."

Đàm Nguyệt tiếp tục nói, tính cách của cô ấy ngại ngùng hướng nội, đối với người xa lạ vừa quen như vậy đã là dũng cảm lắm rồi, gương mặt cũng không ngừng nóng lên.

"Ngành mà em thực sự thích là lĩnh vực lồng tiếng, bình thường em cũng thích nghe kịch truyền thanh... Nhưng điều kiện âm thanh có hạn nên chỉ có thể học riêng hậu kỳ. Em hy vọng một ngày nào đó có thể tham gia vào ngành này..."

Khi Đàm Nguyệt đề cập đến kịch truyền thanh, vẻ mặt của cô ấy thay đổi, đôi đồng tử đằng sau mắt kính dường như phát sáng.

"Chờ một chút..."

Mỹ Linh bối rối trước sự việc đột ngột này. Nếu cô ấy muốn làm ngành kịch truyền thanh thì hình như không liên quan gì đến tiệm bánh phải không?

Liên quan...

Cô mơ hồ đoán được điều gì đó, đôi bốt da vô thức gõ nhẹ xuống đất:

"Xin lỗi, mời tiếp tục."

"Trong số các diễn viên lồng tiếng, em thích Quảng Linh Linh nhất, em đã xem tất cả các bộ phim chị ấy lồng tiếng. Và studio của chị ấy cũng ở trong tòa nhà này... cho nên..."

Đàm Nguyệt nhéo ngón tay, mặt trắng bệch, nhắm mắt lại và nói:

"Vì vậy, khi tiệm bánh ở tầng dưới studio của chị ấy đang tuyển người, em đã nộp hồ sơ với ý định thử sức."

Cô ấy không thể nói dối người khác, trước khi đến, cô ấy đã lo lắng nghĩ đến rất nhiều tình huống, đặc biệt khi nhìn thấy bà chủ lại là một cô gái trẻ đẹp như vậy, cô ấy không thể thản nhiên che giấu, sau khi nói ra cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Hoá ra là vậy...."

Địa chỉ của CH3 studio không phải là bí mật, nếu biết một chút về ngành này, bạn có thể dễ dàng tìm thấy địa chỉ của studio trên mạng. Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy CV nổi tiếng của studio ở tầng dưới, cũng nhận ra được qua ảnh check-in của người hâm mộ. Nhưng đột nhiên nghe thấy tên Quảng Linh Linh từ miệng của người khác ngoài Nguyễn Ngọc, vẫn khiến Mỹ Linh cảm thấy hơi choáng váng.

"Xin lỗi, em thật sự xin lỗi vì đã giấu chuyện này trước, nhưng ngoài yếu tố này ra, em thực sự có hứng thú với bánh mì nên muốn đăng ký..."

Đàm Nguyệt còn đang xin lỗi, lại nhìn thấy cô gái đối diện cũng trạc tuổi mình đang cười, lông mày cong cong rất xinh đẹp.

"Có gì phải xin lỗi? Tôi chỉ đang tuyển nhân viên bán hàng, không cần đào tạo kiến ​​thức gì cả. Chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc của tôi là được."

Giọng nói của cô mang theo ý cười, lúc này Đàm Nguyệt mới chú ý tới vẻ ngoài của cô, không chỉ là một nhân viên bán hàng, giọng nói cũng rất dễ nghe, có chút quen thuộc...

"Khi nào thì em có thể đến làm việc?"

Nghe được câu này, Đàm Nguyệt kinh hãi lấy lại tinh thần. Chẳng lẽ cô đã đậu phỏng vấn rồi sao? Cô ấy vội vàng đáp:

"Ngày mai ạ"

Mỹ Linh đứng dậy, cất ghế đến sau quầy thu ngân:

"Được rồi, gần đây cửa hàng có chút bận rộn, ngày mai em nên đến làm việc càng sớm càng tốt."

"Cảm ơn bà chủ! Sau này em nhất định sẽ chăm chỉ bán bánh mì!"

Giọng nói vui vẻ của cô gái vang lên từ phía sau, bước chân cô bối rối, suýt chút nữa vấp phải chữ "bán bánh mì".

Một nữ sinh đại học trong sáng hơi ngu ngốc... Chẳng lẽ trước đây nàng cũng như vậy sao?

Đàm Nguyệt thực sự đã thực hiện những gì cô ấy nói, nhiệt tình với công việc của mình đến mức khiến người khác xấu hổ.

Thời tiết xấu những ngày gần đây khiến lượng khách đến cửa hàng thực tế không nhiều. Việc kinh doanh cơ bản đến từ hệ thống đặt hàng trực tuyến. Chỉ có bếp sẽ bận rộn hơn một chút.

Vì không có khách nên Đàm Nguyệt lấy giẻ lau nhà, ước gì một ngày có thể lau sạch tám trăm lần tủ kính, cho đến khi chúng sáng bóng phản chiếu được, còn sàn nhà lúc nào cũng trơn trượt khi bước lên. Mỹ Linh nhanh chóng ngăn cô ấy lại.

Ngày hôm sau, Đàm Nguyệt lấy một chồng tờ rơi tự in tình nguyện phát ở cửa. Mỹ Linh nhìn thời tiết bên ngoài, bất đắc dĩ nói:

"Trên đường có nhìn thấy ai không?"

Gió rất mạnh, sấm chớp ầm ầm, đừng nói đến bóng người, ngay cả ô tô cũng chẳng có mấy cái. Đàm Nguyệt đi trở về, Mỹ Linh lấy một tờ rơi từ trong tay cô ấy:

"Cái này là em tự làm à?"

"Đúng vậy! Em đã thiết kế lúc tối qua khi về nhà."

Sự kết hợp màu sắc của tờ rơi rất bắt mắt, Mỹ Linh hài lòng nhận lấy, đặt sang một bên:

"Giữ lấy, khi nào trời đẹp tôi sẽ đi phát cùng em."

Cô gái nghe xong liền đứng đó, háo hức nhìn cô, chờ cô đưa ra chỉ dẫn tiếp theo. Mỹ Linh nhìn quanh cũng không tìm được việc gì khác, cô chỉ có thể nắm lấy bả vai cô ấy quay người lại:

"Em không thể học theo Nhã Nhã sao?"

Tống Nhã, một nhân viên khác phía sau quầy, đang đeo tai nghe xem video, cô ấy nhìn lên, mỉm cười với hai người, sau đó lại cúi đầu.

"Không có việc gì thì chỉ cần ngồi yên thôi. Còn cần tôi dạy không?"

"Như vậy... Hình như không tốt lắm?"

Cô gái trẻ có vẻ do dự, Mỹ Linh kéo cô ấy lại, đè cô ấy xuống ghế.

"Câu cá là bài học đầu tiên mà bất kỳ người lao động nhập cư nào cũng phải học."

"Chào mừng quý khách."

Tiếng chào mừng vang lên trước cửa cửa hàng. Mông của Đàm Nguyệt vừa chạm vào ghế, cô ấy lập tức phản ứng lại nói:

"Chào mừng đến với Keepsilent.co!"

Giọng nói lớn khiến tay Nguyễn Ngọc run lên khi đóng ô lại, nước mưa bắn tung tóe lên quần áo. Cô ấy bối rối nhìn cô gái xa lạ, rồi nhìn Mỹ Linh:

"Mấy ngày nay cô có đào tạo nhân viên của mình không vậy?"

Mỹ Linh đỡ trán. Bên ngoài gió lớn, mưa tuyết rơi cùng lúc, Nguyễn Ngọc cởi mũ, đội ô rồi bình tĩnh tìm một chỗ ngồi cạnh quầy thu ngân, như thể đây là nhà của mình.

Mỹ Linh lấy chiếc bánh mì yêu thích của cô ấy, bỏ thêm vào một chai sữa:

"Chúng tôi vừa thuê thêm nhân viên mới, tên Đàm Nguyệt."

"Thật là một cô bé đáng yêu."

Nguyễn Ngọc mỉm cười chào đón cô ấy, nhưng Đàm Nguyệt lại ngơ ngác như nhìn thấy ma.

"Trên mặt tôi có cái gì à...?"

Mỹ Linh dùng sức đẩy cơ thể cứng ngắc của Đàm Nguyệt ra, sau đó kéo cô ấy sang một bên ngồi xuống:

"Con bé có hơi ngốc, đừng để ý tới nó."

Người trong cuộc cũng không phản bác, Nguyễn Ngọc gật đầu tỏ vẻ hiểu ý. Sau phần giải lao, cô ấy cắn một miếng bánh mì, nghĩ đến công việc:

"Tiệc mừng dự kiến ​​diễn ra vào tối ngày 8 tháng sau. Ngoài đoàn làm phim còn có các đối tác. Người hâm mộ có thể được mời đăng ký và rút thăm, có thể dẫn theo bạn trai hoặc bạn gái, nhưng phải nộp thông tin trước. Dù sao hiện trường sẽ có rất nhiều người, khi có người hỏi thăm sẽ không tiện cho việc tiết lộ danh tính của cô."

"Ồ, được rồi."

Mỹ Linh ánh mắt đảo qua, không tự nhiên trả lời. Trong lòng Nguyễn Ngọc cười lạnh, không lộ ra vẻ mặt, cố ý nói:

"Quảng lão sư dự định một ngày sau tiệc mừng sẽ rời đi Tây Tạng. Chuyến đi này chắc phải mất nửa tháng."

Mỹ Linh cụp mắt xuống, lơ đãng nói:

"Ừm."

Nói xong, Nguyễn Ngọc nhét miếng bánh mì cuối cùng vào miệng rồi đứng lên:

"Được rồi, tôi phải quay lại làm việc."

"Đi thong thả."

Sau khi bóng dáng người phụ nữ biến mất ngoài cửa, Đàm Nguyệt bồn chồn hồi lâu ở phía sau cuối cùng cũng không kiềm chế được hưng phấn, nắm lấy cánh tay Mỹ Linh:

"Bà chủ! Người lúc nãy là đạo diễn Nguyễn phải không!? Chị quen cô ấy, vậy có phải chị cũng quen Quảng lão sư phải không?"

Một loạt câu hỏi dồn dập đến với cô. Mỹ Linh điều chỉnh vẻ mặt, quay lại cười nói đùa:

"Được rồi, làm tốt lắm, chị sẽ tặng em một bức ảnh có chữ ký coi như tiền thưởng cuối năm."

Cô gái vô cùng bàng hoàng, đắm chìm trong niềm vui sướng không thể tin được. Hộp trò chuyện của cô ấy mở ra như một cái van, không ngừng nói về Quảng Linh Linh, nào là bông hoa xinh đẹp lạnh lùng, nổi tiếng từ khi còn trẻ, có giọng nói hay, ngoại hình đẹp, tính cách tốt bụng, nhân cách tốt, vân vân những lời khen ngợi khác, mô tả người phụ nữ như những sinh vật giống như thần thánh.

Mỹ Linh vẫn mỉm cười, gật đầu lắng nghe, nhưng theo lời nói mà suy nghĩ của cô dần trôi đi, cô cảm thấy có chút nghẹn ngào. Quảng Linh Linh trong miệng người khác rất khác với Quảng Linh Linh mà cô biết. Người phụ nữ được người khác tôn sùng, ngưỡng mộ và coi như báu vật ngày xưa lại bị cô khinh miệt và luôn bị coi là đối tượng trêu chọc.

Có ai lại muốn gặp lại một người xấu xa như cô...
__________
Wi: Hehee chắc chắn mn đoán trật lất vai trò của nhân viên mới 😄😌😉 Mn nghĩ 00k sẽ ghen với nhỏ Nguyệt ư? Không hề 👌🏻
Thấy tiệc mừng công thấy cbi gặp lại nhau rồi 👉🏻👈🏻 Vote cmt cho sốp đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro