Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35: Suy nghĩ lung tung

Để không gây sự chú ý, Nguyễn Ngọc ấn định thời gian sau khi tan sở để Mỹ Linh dễ dàng đến. Nguyễn Ngọc vẫn nhớ việc Quảng Linh Linh trêu chọc cô ấy, cố tình không báo trước cho nàng biết.

Khi Mỹ Linh đến trường quay, bước vào phòng điều khiển, xuyên qua tấm kính, cô nhìn thấy người phụ nữ bên trong đang đeo tai nghe, cầm kịch bản trên tay, chuyên tâm ghi chép.

Nguyễn Ngọc làm một cử chỉ im lặng đối với cô. Trong phòng thu âm, không thể mặc áo khoác hoặc quần áo gây ra tiếng ồn ma sát, làm ảnh hưởng đến việc ghi âm nên Quảng Linh Linh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi và một chiếc váy dài bên trong.

Nàng có dáng người thanh tú, cách cư xử tốt. Nàng trông thật duyên dáng khi chỉ đứng đó và khép môi, giọng nói của nàng vang lên như những dòng suối trong vắt, tiếng nước róc rách trên núi bay bổng trong phòng điều khiển.

Bất cứ ai cũng có thể nhận ra giọng nói đặc trưng đó là của Quảng Linh Linh, nhưng nó khác với cách nói chuyện thường ngày của nàng, khiến Mỹ Linh cảm thấy có chút kỳ lạ. Giọng nói của người phụ nữ trong phòng thu âm còn hoàn hảo hơn bình thường, mang theo cảm giác xa cách khiến người ta phải kinh ngạc.

Đến lúc này cô mới hiểu tại sao trên mạng lại có biệt danh "đoá hoa cao ngạo lạnh lùng" dành cho nàng. Quả thực là rất thích hợp.

Sau khi Quảng Linh Linh ghi âm xong một đoạn, nàng ngước mắt lên, hơi giật mình khi nhìn thấy hai người đang đứng ở phía bên kia tấm kính. Nàng tháo tai nghe ra, sau đó bước ra ngoài: "Không có phòng thu âm trống nào khác à?"

"Không phải muốn đến gặp Quảng lão sư thôi sao?"

Nguyễn Ngọc nói đùa, trong khi Mỹ Linh vẫn im lặng. Không biết họ đã nghe ở bên ngoài được bao lâu, đôi tai giấu dưới mái tóc của Quảng Linh Linh có chút hơi nóng, nàng nói: "Tôi đã ghi âm xong, cô có thể dùng."

Nguyễn Ngọc trầm ngâm nhìn kịch bản đang cầm trong tay, nhưng cũng không lộ ra biểu cảm gì, chỉ cao giọng gọi người phụ nữ đang chuẩn bị rời đi: "Tiểu Linh lần đầu tiên vào phòng thu, Quảng lão sư không ở lại hướng dẫn cho cô ấy sao?"

Quảng Linh Linh cắn môi, hít một hơi rồi quay đầu nhìn Mỹ Linh: "Nguyễn Ngọc dặn cô những việc cần chú ý chưa?"

Mỹ Linh lắc đầu.

Nghe vậy, Nguyễn Ngọc hiểu ý vỗ đầu, giọng điệu có chút giả tạo: "Ồ, suýt nữa quên mất! Lát nữa tôi còn có một cuộc họp, Quảng lão sư, cô hỗ trợ Tiểu Linh một chút nhé, tôi bận phải đi trước."

Nói xong cô ấy nhanh chóng mở cửa bỏ chạy như có người đang đuổi theo. Khóe miệng Mỹ Linh giật giật, diễn xuất này cũng quá khoa trương rồi.

"Đây là lần đầu tiên cô sử dụng những thiết bị này?"

Quảng Linh Linh buông kịch bản trong tay xuống, không có ý định rời đi.

"Ừm."

Mỹ Linh nhìn chiếc bàn làm việc xa lạ trước mặt, cô chưa từng tiếp xúc với những thứ này, ngày thường quay những video kiểu kia đều mua micro bình thường trên mạng, nào có phiền phức như vậy.

"Không sao đâu, tôi sẽ dạy cô."

Khi nói chuyện với Mỹ Linh, giọng nói của Quảng Linh Linh rất dịu dàng, hoàn toàn khác với đoạn ghi âm vừa rồi. Mỹ Linh cụp mắt xuống, lông mi run run, theo nàng vào phòng thu âm.

Người phụ nữ giúp điều chỉnh micro đến vị trí thích hợp, nói với cô nên giữ khoảng cách bao xa và cách phát âm các từ. Sau khi giải thích tất cả những điều này, nàng hỏi: "Cô hiểu không?"

Mỹ Linh gật đầu, không phức tạp như cô nghĩ, có thể là do đối phương rất chuyên nghiệp, dạy cho cô rất nhiều kinh nghiệm.

Một mùi hương từ phía sau truyền đến, vừa quen vừa lạ. Mãi đến khi trên đầu cô xuất hiện một chiếc tai nghe, Mỹ Linh mới nhớ ra đó là mùi hương của Quảng Linh Linh.

Mùi hương này nhẹ nhàng, không gây khó chịu, nhưng là một sự hiện diện không thể bỏ qua. Sau khi nhận ra điều này, nó càng ngày càng nồng nàn ở chóp mũi cô.

Quảng Linh Linh chăm chú giúp Mỹ Linh đeo tai nghe, sau đó rời đi, khi khoảng cách ngày càng xa, mùi thơm nhẹ cũng biến mất, cô mới có thể thở được.

"Chỉ vài lời thôi, rất nhanh sẽ ghi âm xong."

Cô gái hơi cúi đầu, vẻ mặt gần như ẩn dưới mái tóc dày, đứng bất động, trông có vẻ hơi cứng ngắc, Quảng Linh Linh nghĩ cô đang lo lắng nên lên tiếng an ủi.

Nàng bước đến phòng điều khiển, ra hiệu cho Mỹ Linh bắt đầu. Cô đã thuộc lòng những lời đó. Lần đầu tiên cô đọc lời thoại vào micro với giọng điệu rất bình thường. Cô không cần phải cố tình tạo ra một giọng điệu mơ hồ hay rên rỉ thở hổn hển gì cả, cảm giác này vô cùng kỳ diệu, khiến cô không khỏi nghi ngờ, chỉ bằng âm thanh như vậy cũng nghe được sao?

Bỏ qua những yếu tố khiêu dâm sôi động, Mỹ Linh không nghĩ rằng giọng nói của mình có tính cạnh tranh, đối với diễn viên lồng tiếng khiêu dâm, từ trước đến nay đánh giá cao nhất đều dựa vào cảm giác, chứ không phải giọng nói dễ nghe. Đây là hai lĩnh vực hoàn toàn khác nhau.

Sau khi đọc xong, cô và Quảng Linh Linh nhìn nhau qua tấm kính trong suốt nối với phòng điều khiển. Đối phương mỉm cười vỗ tay, trên mặt lộ ra vẻ nhẹ nhõm khiến Mỹ Linh không khỏi cảm thấy thoải mái, hoặc nói đúng hơn là kiêu ngạo?

Thiết kế cách âm đặc biệt giúp cô không thể nghe thấy những chuyển động nhỏ nhất bên ngoài, kể cả việc mở và đóng môi của người phụ nữ. Đó là một từ rất đơn giản, ngay cả khi Mỹ Linh không học cách đọc khẩu hình, cô vẫn có thể dễ dàng nhận ra rằng nàng đang nói: Cô giỏi lắm!

Đi ra khỏi tòa nhà, hầu hết các cửa hàng trên phố đều đóng cửa, chỉ có một số cửa sổ trong tòa nhà vẫn còn sáng đèn.

Buổi tối tuyết lại rơi, tuyết sáng rực trong đêm tối, chiếu sáng cơ thể Quảng Linh Linh đang giẫm lên tuyết, để lại dấu chân trên lớp tuyết mới mịn màng, đồng thời ngón tay tách vạt áo khoác sang trọng thành từng mảnh.

Phía trước chính là ga tàu điện ngầm, nhà cô và Quảng Linh Linh đang đi theo hai hướng khác nhau, các tuyến tàu điện ngầm họ cần đi cũng khác nhau.

Khi cả hai đi đến lối vào tàu điện ngầm nơi có ánh đèn sáng hơn, Mỹ Linh cuối cùng cũng nói được lời đầu tiên giữa hai người trên đường đi: "Cảm ơn..."

Đôi bốt ngắn mà Quảng Linh Linh đi có gót cao và cao hơn Mỹ Linh gần nửa cái đầu. Cô có thói quen ngước mắt lên để cố gắng đọc những manh mối cảm xúc trên nét mặt của đối phương. Không thể nhìn thấy gì, chỉ có nụ cười trong đôi mắt hơi cong của người phụ nữ.

"Không có gì."

Giọng nói nhẹ nhàng của nàng rất bình thường và lịch sự, giống như một người trưởng thành. Mỹ Linh có chút không muốn tiếp nhận câu trả lời này, nhưng cô không biết tại sao mình lại không muốn tiếp nhận.

Bên ngoài trời rất lạnh, gió thổi mạnh vào lưng khiến cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, vội vàng nói: "Tôi đi trước, tạm biệt."

Cô không đợi người phụ nữ trả lời.

Quảng Linh Linh nhìn bóng dáng đang chạy nước kiệu của thiếu nữ biến mất trong thang máy, như thể đã mất hết sức lực, vẻ mặt hiện lên vẻ u sầu choáng váng.

...

Lễ hội mùa xuân là lễ hội quan trọng nhất trong năm, mọi người tụ họp lại với nhau trong dịp lễ này. Ngoại trừ các trung tâm mua sắm lớn vẫn mở, hầu hết các cửa hàng lẻ trên đường phố đều đóng cửa.

Mỹ Linh cho nhân viên nghỉ một ngày nên cô không có việc gì làm, ngày nào cũng tiếp tục công việc như thường lệ. Với ít khách hàng, cô vui vẻ không làm nhiều bánh mì, dành phần lớn thời gian để phát triển sản phẩm mới.

Cô dự định sẽ dần dần phát triển tiệm bánh từ ngoại tuyến sang trực tuyến. Trong thời đại này, lượng khách hàng lớn nhất là trên Internet, nhưng Internet lại đầy rẫy những điều bất ngờ. Nếu muốn thu hút sự chú ý, cô phải làm một chiếc bánh mì đủ đặc biệt.

Mỹ Linh thử bắt đầu với việc tạo kiểu. Mấy ngày nay, thỉnh thoảng cô vẫn gặp Nguyễn Ngọc, vô cùng ngưỡng mộ tinh thần làm việc của cô ấy.

Vào đêm giao thừa, có một sự kiện phát sóng trực tiếp liên kết với trạm X, Nguyễn Ngọc chỉ đơn giản mời cô dùng bữa tối đêm giao thừa trong trường quay.

"Không phải cô cần về để dành thời gian cho gia đình sao?"

Mỹ Linh hỏi, đối phương chỉ trả lời rằng cô có thể gặp cô ấy bất cứ lúc nào mỗi ngày, không chỉ riêng ngày hôm nay. Tuy nhiên, Nguyễn Ngọc rất biết cân nhắc, không bày tỏ quá nhiều nghi ngờ về sự sắp xếp của Mỹ Linh.

Nội dung phát sóng trực tiếp không khó, phần lớn đều có kịch bản được chuẩn bị trước, Mỹ Linh chỉ chịu trách nhiệm triển khai từng mối liên kết theo kịch bản.

Điều này là do việc phát sóng trực tiếp trực tuyến không quá trang trọng. Cô đã có kinh nghiệm phát sóng trực tiếp, không cảm thấy lo lắng nhiều về điều đó.

Thay vì lo lắng về việc phát sóng trực tiếp, tốt hơn hết hãy nghĩ cách đối phó với Quảng Linh Linh.

Kể từ khi người phụ nữ về nhà, nàng không liên lạc với cô nữa. Tất cả công việc mà bên kia phải sắp xếp đều đã được sắp xếp xong. Khi buổi phát sóng trực tiếp kết thúc, công việc của Mỹ Linh sẽ kết thúc.

Nhưng cô vẫn không biết tại sao Quảng Linh Linh lại chọn cô, trong lòng cô luôn có chút bất an, luôn cảm thấy có điều gì đó đang chờ đợi mình, nhưng đối phương lại hành động rất bình tĩnh, như không có chuyện gì xảy ra, khiến cô có cảm giác cô là người duy nhất suy nghĩ lung tung.

Mỹ Linh cho rằng điều này là do lương tâm cắn rứt, sau đó cô đã hối hận. Đáng lẽ ngay từ đầu cô không nên đưa ra yêu cầu đó một cách bất ngờ. Cô luôn là một người thông minh, xử lý mọi việc trôi chảy, sẽ không làm bất cứ điều gì có thể khiến bản thân rơi vào tình huống xấu hổ.

Tại sao...?

Ngoài những cảm xúc tức giận và bốc đồng, bản thân Quảng Linh Linh có thể cũng đóng vai trò lớn trong việc can thiệp vào lý trí của cô.
___________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro