Chương 25: Làm tình cùng tôi một lần
Quảng Linh Linh nên cảm thấy may mắn vì thang máy ở tầng trên cùng vô cùng khó chờ, nên khi đuổi ra đến ngoài, vừa kịp lúc thò tay ra khi cửa thang máy sắp đóng lại.
Cửa thang máy cảm nhận được chướng ngại vật, tự động mở ra, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng của Mỹ Linh. Ngũ quan của cô gái mềm mại phúc hậu, khi nhìn thấy nàng luôn mỉm cười, khoé môi nhếch lên dịu dàng như ánh mặt trời.
Nhưng bây giờ, cô đang nhìn nàng với vẻ mặt lạnh lùng khiến người ta có chút sợ hãi. Nàng bắt kịp, đứng ở cửa không biết phải nói gì. Cửa thang máy đóng mở nhiều lần cho đến khi có tiếng bíp báo động, Quảng Linh Linh đành phải bước vào.
Cô gái nhìn thấy nàng cũng không nói gì, cúi đầu nghịch điện thoại như không nhìn thấy, chắc hẳn là đang tức giận đúng không?
Cô tức giận vì nàng đã che giấu danh tính và lừa dối cô?
"Mỹ Linh..."
Quảng Linh Linh do dự một chút, chuẩn bị giải thích nguyên nhân cho cô, nói rõ tất cả những chuyện này chỉ là trùng hợp, không có ý lừa gạt nàng.
Nàng vừa cất lời, Mỹ Linh liền ngẩng đầu giơ điện thoại lên cho nàng xem, trên màn hình hiển thị rõ ràng thông tin bách khoa toàn thư (wikipedia).
"Quảng Linh Linh?"
Tìm kiếm trong CH3 studio, có thể dễ dàng nhìn thấy thông tin liên quan đến đối tác, Mỹ Linh cảm thấy cái tên này trông quen quen. Cô nhớ lại đợt quảng bá phim truyền hình rầm rộ gần đây tại Trạm X, và cái tên CV bắt mắt trên bản đồ chính là cái tên này.
Nếu là bộ kịch truyền thanh có nội dung theo hướng bình thường thì đương nhiên sẽ không được phát trên Trạm X, cô là một người thông minh, rất nhanh đã tìm ra mối liên hệ giữa họ.
"Chị học giỏi như vậy, bạn trai đã hài lòng chưa?"
Cô ác ý hỏi, nhìn dáng vẻ không nói nên lời của người phụ nữ, đầy mỉa mai. Hai người đã quen nhau từ trước khi tiệm bánh khai trương, vậy Quảng Linh Linh biết danh tính của cô từ khi nào? Chắc hẳn là rất sớm, có lẽ hôm khai trương nàng đã biết, nên thường không nói quá nhiều.
Nhưng làm sao một diễn viên lồng tiếng lại không thích nói chuyện?
Dù đã biết thân phận của cô từ lâu nhưng nàng vẫn bịa ra một lý do vụng về như vậy chỉ vì cảnh ân ái trong bộ kịch truyền thanh? Thật là một lý do tuyệt vời để cống hiến hết mình.
"Xin lỗi, tôi không cố ý lừa dối cô, chỉ là..."
Chỉ là...
Quảng Linh Linh nhẹ mím môi. Nếu nàng nói không muốn tiết lộ danh tính của mình, điều đó sẽ đổ thêm dầu vào tình hình hiện tại. Mặc dù việc thực hiện các biện pháp tự vệ để tỏ ra thiếu tin tưởng trước mặt những người xa lạ là cần thiết, nhưng đó không phải cách giải thích hay.
Số tầng trên bảng thang máy giảm dần.
Mỹ Linh biết nàng định nói gì. Quảng Linh Linh lấy cớ lừa cô, cố tình giấu giếm thân phận, đây đều không phải lý do khiến cô tức giận. Nói thật là hành vi của Mỹ Linh có tốt đến đâu thì cô cũng không phải mặt dày đến mức đối phương giao cho mình cái gậy tre, mình sẽ lập tức leo lên thể hiện mức độ bất bình.
Xấu hổ hơn là tức giận.
Mỹ Linh luôn cho rằng mình là người ngoài cuộc trêu chọc đối phương, nhưng không ngờ mình lại bị lừa như một tên hề. Cô luôn là người duy nhất giở trò đồi bại với người khác, làm sao một người phụ nữ ngây thơ, vụng về trước mặt cô, thậm chí còn ngại giải thích, không biết nói gì, không biết nói dối lại có thể qua mặt cô dễ dàng như vậy?
Nàng thoạt nhìn trông rất ngu ngốc, Mỹ Linh không thể chấp nhận được điều này.
Thang máy sắp đến tầng một. Không chỉ cô, mà một người khác trong không gian này hiển nhiên cũng đang chú ý đến sự thay đổi của từng tầng. Mỹ Linh nhướng mày, đột nhiên giơ tay ôm lấy một bên mặt nàng.
Người phụ nữ khẽ cau mày, hơi quay mặt lại vì hành động đột ngột của cô, trông nàng có vẻ hơi bối rối và xấu hổ.
"Chị... chị quên trên tay tôi còn có đoạn ghi âm sao?"
Cô gái đang đối diện với khuôn mặt của Quảng Linh Linh, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da, mang đến cảm giác cứng ngắc, đầu ngón tay gõ nhẹ theo nhịp như tiếng tim đập. Mỹ Linh nở nụ cười ngọt ngào làm hiện rõ lên núm đồng tiền, đôi mắt cong cong, giọng điệu trong sáng:
"Làm tình cùng tôi một lần đi."
"Ting!"
Tiếng nhắc thang máy vang lên cùng với giọng nói của cô gái. Cửa thang máy mở ra, sắc mặt Quảng Linh Linh dần dần bình tĩnh lại dù đang im lặng đối đầu.
"Đây là trò đùa của cô thôi đúng không?"
Lúc này, giọng nói của nàng vẫn dịu dàng như tuyết tan. Mỹ Linh sửng sốt, thất vọng rút tay về, xoay người rời đi. Quảng Linh Linh nhìn bóng lưng cô biến mất sau tấm màn nặng nề, quay đầu lại, hạ mắt xuống, thở phào một hơi.
"Các người một người chạy trốn, một người đuổi theo, đang diễn tiểu thuyết tổng tài bá đạo à?"
Trở lại phòng làm việc, Nguyễn Ngọc đứng ở cửa chờ rất lâu cũng nổi tâm trạng hóng hớt.
"Có chút hiểu lầm."
Quảng Linh Linh thản nhiên trả lời, vẫn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi.
"Sao có thể hiểu lầm..."
Nguyễn Ngọc không hiểu, nhưng thấy nàng như người mất hồn, rút lại câu nói đùa của mình, hỏi:
"Kết quả thế nào? Cô đã giải thích rõ ràng chưa?"
"Có lẽ là chưa..."
Giọng nói của người phụ nữ tiêu tan trong không khí, mang theo một chút buồn bã.
Về đêm, tiệm bánh rực lên ánh đèn vàng ấm áp, ngọn đèn sàn trong góc như ngọn đèn dầu đang cháy bập bùng.
"Chào mừng quý khách..."
Thiết bị cảm biến ở cửa báo có khách hàng đang đến, Mỹ Linh từ phía sau quầy ngước lên, nụ cười tắt ngấm khi nhìn thấy người phụ nữ trước mặt.
"Phần bánh mì còn lại ở trên cửa sổ, cô tự lấy đi."
Nói xong Mỹ Linh lại nhìn điện thoại trên tay, không có ý định nói thêm lời nào với người kia. Một cái bóng lớn hiện ra trước mặt cô. Người phụ nữ đi thẳng đến quầy và đứng ở đó. Một giọng nói ấm áp vang lên:
"Bên cửa sổ không có bánh phô mai."
Trong cửa hàng hoàn toàn không có thứ đó, nó được làm đặc biệt cho riêng Quảng Linh Linh.
Nàng còn dám nhắc đến chuyện đó... Mỹ Linh tức giận ngẩng đầu lên khi nghĩ đến việc ngu ngốc trước đó là làm bánh cho nàng, cô nhìn vào đôi mắt đang cười của người phụ nữ, càng tức giận hơn:
"Quảng lão sư, nếu cô không đồng ý lên giường với tôi, thì tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt tôi thể hiện sự tồn tại, cô không sợ tôi phát tán đoạn ghi âm đó lên mạng sao? Tôi đoán cái này rất dễ lên hot search đó?"
Người phụ nữ không coi trọng những lời đe dọa thẳng thắn của thiếu nữ.
"Cô sẽ không làm vậy."
Quảng Linh Linh kiên quyết nói, ánh mắt dịu dàng và thấu hiểu, như thể nhìn thấu được đứa trẻ trước mặt chỉ là một con hổ giấy.
"Đương nhiên là tôi sẽ làm vậy."
Mỹ Linh đưa giao diện ghi âm lên, nhìn nàng đầy khiêu khích. Tất nhiên cô có thể làm điều này, chỉ cần không xâm phạm đến lợi ích của bản thân thì không có gì cô không thể làm được.
Lông mày của người phụ nữ rũ xuống, vẻ mặt có chút bất lực. Một lúc sau, Mỹ Linh nhắm mắt lại.
"Cô không được chào đón, cũng không được ăn bánh mì tôi làm."
"Thật sao...?"
Quảng Linh Linh nhìn chiếc bánh mì tròn dễ thương trong tủ, cười khúc khích. Mỹ Linh thừa nhận rằng cô không thể bình tĩnh làm việc hèn hạ như vậy vì cô mềm lòng hoặc không muốn làm tình hình trở nên xấu đi, nhưng nếu Quảng Linh Linh cứ thể hiện sức mạnh trước mặt cô như thế này, cô không thể tự bảo đảm được chuyện gì sẽ xảy ra.
"Muốn tôi làm tình với cô một lần, hay là muốn cùng tôi làm tình một lần?"
Người phụ nữ đột nhiên hỏi. Không hổ là người làm công việc kiểu này, soi xét từng chữ một, hai cái đó có khác gì nhau không?
Đôi mày thanh tú của cô gái nhíu lại, sự kiên nhẫn đã cạn kiệt, Mỹ Linh nhìn từ trên xuống dưới với ánh mắt lạnh lùng, nói:
"Đúng là rất tuyệt, cô xinh đẹp, giọng nói dễ nghe, tôi muốn làm với cô một lần thì sao? Cũng đâu có mất gì."
Quảng Linh Linh nghiêm túc gật đầu, lời nói thô lỗ và khinh thường của Mỹ Linh dường như làm nàng hài lòng, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhẹ:
"Được, khi nào? Địa điểm ở đâu?"
__________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro