Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22: (H) Cực kì ướt

Lỗ tai của Quảng Linh Linh nóng bừng, hàm răng vô thức buông lỏng, vừa thở vừa cắn môi.

"Tay kia của chị làm gì vậy? Nếu không xoa ngực, chị có thể di chuyển nó xuống để xoa dịu âm hộ. Nó có ướt không?"

Đôi chân của nàng đã bị gập lại tại một thời điểm nào đó, đùi trong của nàng bị ép chặt vào nhau, kẹp vào giữa hai chân. Có hơi ẩm nóng rực tỏa ra từ đó. Quảng Linh Linh thở hổn hển:

"Ướt rồi."

Cô hỏi gì cũng trả lời, người phụ nữ rất thành thật, điều này khiến Mỹ Linh khá vui vẻ. Cô có cảm giác thực tế với tư cách là một giáo viên, có địa vị cao hơn, nên cô nói chuyện rất nghiêm túc:

"Vậy thì cởi quần lót ra, sau đó tách rộng hai chân."

Theo lệnh của Mỹ Linh, một mảnh vải mỏng trượt xuống từ đầu gối đến mắt cá chân của Quảng Linh Linh, nhị hoa ẩn giấu trong môi âm hộ của nàng lộ ra ngoài không khí, lỗ hoa mở ra đóng lại không ngừng, trong quá trình mở đóng, chất lỏng dính nhớp tạo cảm giác rất rõ ràng.

"Chạm vào xem nó ướt thế nào."

Ngón tay chạm vào lỗ hoa, trong nháy mắt đã ướt đẫm, huyệt nhỏ nhạy cảm run lên, một cảm giác thoải mái dễ chịu truyền đến từ khu vực vừa được xoa dịu, khoái cảm chỉ xuất hiện trong chốc lát sau khi tách ra, có một cảm giác trống trải quen thuộc.

Cảm giác khó chịu, đầu ngón tay không khỏi chìm vào trong lỗ từ giữa trượt lên, khuấy động dâm dịch bên trong, toàn bộ đầu ngón tay đều bị bao phủ bởi một lớp chất lỏng dính.

Cực kỳ ướt...

Quảng Linh Linh không thể trả lời. Nàng không muốn thừa nhận rằng mình đã được một cô gái trẻ hướng dẫn làm việc này đến mức cảm giác ham muốn ập đến thậm chí còn mãnh liệt hơn cả lúc tự xoa dịu thông thường.

Tuy nàng không nói gì nhưng Mỹ Linh cũng đoán được.

"Là chảy nhiều nước quá nên ngại không muốn nói? Cơ thể nhạy cảm như vậy, tại sao lại không thể đạt cực khoái với bạn trai? Thật lãng phí..."

Giọng cô gái trầm thấp, có vẻ như đang tự hỏi. Mỹ Linh hối hận nói tiếp:

"Vậy thì đừng vào nữa. Bây giờ, xoa hột le của chị ở ngoài... Hửm? Hay là chị đã bắt đầu làm rồi?"

Sau khi bị lộ, hàng mi khép kín của Quảng Linh Linh run rẩy, nàng thở hổn hển vì xấu hổ. Hột le bị tắc nghẽn trở nên sưng tấy, bị đầu ngón tay đè vào, mỗi lần xoa bóp, cảm giác đau nhức và tê dại lan từ thắt lưng với bụng dưới, cơ thể trở nên khập khiễng yếu ớt. Hơi thở của người phụ nữ ngày càng rõ ràng, thỉnh thoảng có tiếng thở phát ra từ cổ họng, đặc biệt êm tai.

"Mới như vậy đã không nhịn được?"

Tệ hơn nữa, Mỹ Linh cảm thấy cơ thể mình dường như đang dần thay đổi dưới ảnh hưởng của chủ nhân tiếng thở bên kia, giọng nói của cô mất đi sự thoải mái lúc ban đầu.

Ngoài tiếng thở của người phụ nữ, trong tai nghe còn có âm thanh xèo xèo cực kỳ bí mật. Cô vặn âm thanh lên mức tối đa, đó là âm thanh của những ngón tay khuấy động trong âm đạo, khiến chất lỏng dính đầy ham muốn dâng lên.

Thật sự...

"Thật dâm đãng a."

"Ưm..."

Cơ thể của Quảng Linh Linh run lên, nàng rên rỉ một chút, xấu hổ cùng kinh ngạc mở mắt ra, trong mắt tràn đầy hơi nước, tầm mắt đều mơ hồ. Nàng cũng có thể tưởng tượng dáng vẻ bản thân bây giờ đỏ bừng và hoang dã như thế nào.

Đừng suy nghĩ về nó...

Nàng cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng đầu óc bị ham muốn cưỡng bức, mất kiểm soát, suy nghĩ của nàng luôn lan rộng theo những hướng đáng xấu hổ, không muốn chịu đựng, nhưng vẫn không thể không nghĩ đến những suy nghĩ đen tối đó, khiến cơ thể nàng phấn khích, liên tục hiện lên trong đầu.

Liệu Mỹ Linh có biết nàng là ai không? Nếu cô ấy biết...

Quảng Linh Linh xấu hổ rên rỉ một tiếng, nhưng động tác tay của nàng lại tăng tốc. Những tiếng thở hổn hển đứt quãng tuôn ra từ môi, sự mong manh bên dưới giọng nói trong trẻo giống như một mảnh thủy tinh có thể tan vỡ bất cứ lúc nào, vô cùng đáng thương.

Giống như sông băng đang tan chảy, nước suối róc rách tuôn ra. Không phải hơi thở nghe cũng khá tốt sao? Mỹ Linh nghĩ.

Trường quay ngày chủ nhật vắng tanh, ngoài Nguyễn Ngọc thì không một bóng người.

Quanh năm, cô ấy căn bản không có ngày nghỉ, người duy nhất có thể đi cùng cô ấy trong ngày nghỉ chính là cô chủ tiệm bánh nhỏ ở tầng dưới. Phương châm của cô ấy cho ba bữa là tốc chiến tốc thắng, đương nhiên bánh mì là tiện nhất, nên quan hệ giữa cô ấy với bà chủ Mỹ Linh trong tiệm cũng dần khá hơn.

Mỹ Linh có lần tò mò hỏi cô ấy làm nghề gì, tại sao lại bận rộn như vậy, cô ấy chỉ nói mở phòng lồng tiếng, cô gái cũng không hỏi nhiều. Các nhân viên khác đều đang trong kỳ nghỉ. Không có ai trong studio, nên Nguyễn Ngọc không buồn bật đèn, khi Quảng Linh Linh mở cửa bước vào, nàng tưởng cô ấy không có ở đó, khi vào bên trong mới phát hiện cô đang vừa xem máy tính vừa ăn bánh mì.

"Tết Nguyên đán mà cô cũng không nghỉ ngơi à?"

Nguyễn Ngọc không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Quảng Linh Linh. Cô chăm chú nhìn vào máy tính, nói:

"Cô cũng vậy mà, không phải sao?"

Cuối tuần này trùng với ngày nghỉ Tết Nguyên đán. Có lẽ mấy ngày trước, không khí Giáng sinh quá đậm nên khi đến đêm giao thừa, cô ấy không nhận ra một năm đã trôi qua.

Dữ liệu của "The Secret of Us" bùng nổ, Nguyễn Ngọc bận đến mức đương nhiên không quan tâm đến chuyện này. Cô ấy ngậm chiếc bánh mì trong miệng, ngón tay lướt trên bàn phím, sau khi gõ Enter, liền ngẩng đầu lên hỏi:

"Hôm nay cô đến phòng làm việc làm gì vậy?"

Nói đến chuyện công việc, vẻ mặt của Quảng Linh Linh trở nên nghiêm túc, nàng nói có chút không tự nhiên:

"Hình như ngày hôm qua tôi đã tìm ra một cách... nên tôi nghĩ tôi sẽ ghi lại để cô kiểm tra."

Nghe được lời nàng nói, sự chú ý của Nguyễn Ngọc không còn ở trên máy tính nữa, cô ngạc nhiên hỏi:

"Thật sao? Vào phòng thu cho tôi nghe thử!"

Rốt cuộc, điều quan trọng nhất đối với CH3 Studio chính là bản thân Quảng Linh Linh. Cô ấy đều đã chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất.

Cởi chiếc áo khoác len nặng nề, mặc lớp áo dệt kim màu be phía dưới, Quảng Linh Linh đeo tai nghe lên, nhìn lời thoại trong kịch bản trên tay, nhớ lại đoạn ghi âm Mỹ Linh đã cho nàng nghe lại tối qua.

Đúng vậy... Mỹ Linh không chỉ nghe mà còn gửi file ghi âm cho nàng, nói lần sau nghe xong nàng sẽ biết thở.

Giọng nữ trong đoạn ghi âm vừa quen thuộc vừa xa lạ, Quảng Linh Linh đỏ mặt, không thể tin được đó là mình. Nhưng đúng như Mỹ Linh nói, nàng vốn đã nhạy cảm với âm thanh, càng quen thuộc với giọng nói của chính mình, nàng sẽ biết những thay đổi ở đâu, dựa trên những cải tiến đó sẽ thấy sự tiến bộ lớn.

Nói xong dòng cuối cùng, nàng thở một hơi. Nguyễn Ngọc đứng lên vỗ tay, sau đó tháo tai nghe xuống bước vào với vẻ mặt vui mừng không kìm được:

"Được rồi, sao cô có tiến bộ lớn như vậy? So với trước đây tốt hơn rất nhiều!"

Đương nhiên, Quảng Linh Linh không thể nói ra nguyên nhân thực sự nên nàng nói nửa thật nửa giả:

"Nghe bách hợp trên trạm X nhiều rồi luyện tập thêm thôi."

Nguyễn Ngọc bật cười: "Tôi cảm thấy như vậy rất tốt, cứ giữ lại trước đi?"

"Mấy ngày này tôi sẽ cân nhắc, đến lúc đó hẳn là sẽ đối phó tốt hơn."

Quảng Linh Linh luôn là người theo đuổi sự hoàn hảo, Nguyễn Ngọc biết ý nàng, cô gật đầu đồng tình:

"Được rồi. Dù sao thì thứ Hai tuần sau bằng bất cứ giá nào cũng phải ghi hình. Hậu kỳ sẽ mất một khoảng thời gian, còn tiến độ phát hành thì không thể trì hoãn được."

"Tôi hiểu."

Người phụ nữ gật đầu, vẻ mặt thờ ơ. Nguyễn Ngọc nhìn thấy nàng mặc áo, xách túi, liền hỏi:

"Cô đi luôn bây giờ à?"

Quảng Linh Linh bối rối quay đầu lại: "Còn chuyện gì nữa à?"

"Được rồi được rồi, tôi lại bị bỏ lại một mình."

Nguyễn Ngọc giả vờ buồn bã. Quảng Linh Linh không thương tiếc vạch trần:

"Dù sao, bên cạnh cô không phải vẫn còn công việc yêu thích sao?"

Người phụ nữ đến rồi đi một cách nhanh chóng, bóng lưng gầy gò. Nguyễn Ngọc chỉ biết nàng là người phương Nam, gia đình đều ở phía nam. So với cô ấy, từ 'người cô đơn' có vẻ thích hợp với nàng hơn...

Cửa tiệm bánh mở ra, ánh sáng vàng ấm áp từ cửa sổ sát đất chiếu vào, toàn bộ cửa hàng toát ra bầu không khí ấm cúng. Trước khi Quảng Linh Linh rời đi, nàng nhìn thấy một cô gái đứng ở quầy cầm một miếng bánh mì, cô có mái tóc dài hơi xoăn, trầm tính và dịu dàng, khó có thể tưởng tượng rằng cô ấy chính là Linh trên mạng.

Nàng chỉ liếc nhìn thoáng qua rồi sải bước nhanh chóng rời đi.
___________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro