Chương 21: (H) Muốn chị tự làm
Quảng Linh Linh có chút lo lắng. Tối nay "The Secret of Us" sẽ phát hành số thứ hai, Nguyễn Ngọc đưa ra thời hạn giải quyết vấn đề cảnh ân ái trước khi phát hành số thứ ba. Nàng vừa mới bước một bước vào đêm qua đã bị đả kích nặng nề.
Chỉ còn một tuần nữa, Quảng Linh Linh ngày càng mất tự tin vào bản thân. Dù đã nghe lâu như vậy nhưng nàng vẫn không có tiến triển gì.
Khi nàng từ trường quay trở về nhà thì vẫn còn sớm, trước khi rời đi, nàng nhận thấy tiệm bánh đã mở cửa. Mỹ Linh phải đợi đến tối mới liên lạc được với nàng.
Trong khi chờ đợi, Quảng Linh Linh nhốt mình trong phòng làm việc, tiếp tục một mình luyện tập kịch bản. Khác với vẻ ngoài hiền lành, không ít người đã nói rằng nàng là người có tâm hồn sắt đá.
Ngay sau khi nghe tập mới nhất của bộ phim vào buổi tối, Mỹ Linh đã gọi cho nàng sớm hơn dự kiến. Có lẽ là do công việc cuối tuần không được suôn sẻ.
"Chị ơi! Tôi đã tìm ra cách rồi!"
Khác với sự nhẹ nhàng ban đầu lúc trước, giọng nói hào hứng của cô gái trẻ bên đầu dây vang lên, nghe có vẻ rất phấn khích. Bây giờ cũng không cần giấu diếm nữa, nên Quảng Linh Linh trả lời:
"Tôi có thể làm gì đây?"
"Trước đây dạy không hiệu quả lắm, không biết có phải chúng ta đã phạm sai lầm không? Hơi thở vốn là thứ bản năng, càng dạy càng thấy không tự nhiên, không thể diễn tả được cảm xúc thật của mình."
Điều đó có lý, Quảng Linh Linh suy ngẫm, những gì nàng học được tối qua quả thực còn tệ hơn trước. Mỹ Linh tiếp tục nói:
"Thật giả thì giả cũng là thật. Nếu muốn bộc lộ tình cảm thật của mình, cách dễ nhất là..."
Cô đổi chủ đề, đột nhiên hỏi:
"Chị, chị đã bao giờ thủ dâm chưa?"
Quảng Linh Linh đang đắm chìm trong suy nghĩ theo lời nói vừa rồi của cô, khi nhận được câu hỏi như vậy, đầu óc nàng nhất thời trở nên đờ đẫn:
"Cái gì?"
"Chị nói chị đến đây để học cách thở vì chị không thể đạt cực khoái khi quan hệ tình dục cùng người yêu mà. Vậy chị có thường đạt cực khoái khi thủ dâm không? Chị có bao giờ để ý đến những âm thanh mình tạo ra khi đó chưa?"
Nhiệt độ trên má của Quảng Linh Linh dần dần tăng lên. Nếu giọng nói của Mỹ Linh không quá nghiêm túc, lời nói thẳng thắn này có thể bị nghi ngờ là quấy rối tình dục.
Nàng đã gần 30 tuổi, tuy không có quan hệ tình cảm nhưng nàng cũng sẽ có nhu cầu sinh lý. Đương nhiên, nàng đã từng tự làm... Nhưng làm sao có người sẽ cố tình nghe âm thanh thủ dâm của chính mình?
Quảng Linh Linh ngẩn người một lát.
Đúng, nàng chưa từng nghe qua nên không biết mình sẽ tạo ra âm thanh như thế nào trong tình huống này. Tất nhiên, nàng không thể tạo ra cảnh ân ái phù hợp nhất. Thấy nàng không lên tiếng, Mỹ Linh lại nói:
"Chị, chị đang xấu hổ à? Không cần phải thẹn thùng. Hiện tại tôi là giáo viên, chị là học sinh. Nếu nhìn từ góc độ giảng dạy, chị sẽ không cảm thấy có gì sai cả."
"Tôi không để ý..."
Quảng Linh Linh nhẹ nhàng trả lời.
Nghĩa là nàng đã thủ dâm nhưng không để ý đến âm thanh. Mỹ Linh nén cười, cảm thấy có chút áy náy vì đã lừa dối một người phụ nữ tốt, tuy nhiên, cảm giác tội lỗi tầm thường này nhanh chóng bị bản chất xấu xa của cô xóa sạch.
Ai để đối phương tự mình tới cửa?
Cô giả vờ nghiêm túc, nói bằng giọng bình thường và tự nhiên nhất:
"Chị ơi, chị có thể tự sướng cho tôi nghe âm thanh được không? Sau đó tôi sẽ giúp chị xem lại và tìm hiểu xem vấn đề là gì."
Mặc dù nàng đã có một linh cảm mơ hồ kể từ lúc nghe câu hỏi của Mỹ Linh, nhưng khi thực sự nghe được yêu cầu này, Quảng Linh Linh vẫn đang trong tình thế khó xử đáng xấu hổ.
Nói một cách hợp lý, phương pháp này quả thực là giải pháp tốt nhất để đột phá vòng vây. Nàng biết rõ Mỹ Linh, ngược lại, thiếu nữ vẫn chưa biết nàng là ai nên không cần lo lắng về việc rò rỉ thông tin.
Nhưng xét về mặt cảm xúc thì... Nó hơi quá đáng.
Đối với Quảng Linh Linh, người dựa vào âm thanh để kiếm sống, điều này gần giống như nỗi xấu hổ khi thủ dâm trước mặt người khác.
"Không thể được sao? Ừm... chị không đồng ý cũng không sao. Tôi sẽ nghĩ cách khác, nhưng phương pháp ngày hôm qua chắc chắn không có tác dụng..."
Cô gái thấy nàng hồi lâu không trả lời, tiếp tục lẩm bẩm một mình. Cô đã tốn rất nhiều tâm sức cho công việc của nàng. Quảng Linh Linh hơi nhắm mắt lại, nhả răng cắn môi dưới, thở ra một hơi nói:
"Cứ làm như vậy đi."
Đầu bên kia điện thoại, Mỹ Linh nghe được giọng nói thỏa hiệp của người phụ nữ, đôi mắt đào hoa tràn đầy vui vẻ. Cá đã cắn câu.
Yếu tố xấu xa trong những gen thích trêu chọc người khác giống như nước có ga, cứ lắc lư liên tù tì rồi sủi bọt, sẽ tràn ra ngoài bất cứ lúc nào.
"Chị biết phải làm gì rồi đúng không? Vậy... chị có cần tôi làm đồ ăn kèm không?"
Món ăn kèm...
Quảng Linh Linh chưa bao giờ nghe đến từ này, nhưng dựa vào ngữ cảnh, nàng có thể hiểu ý nghĩa của nó. Nàng hắng giọng một cách không tự nhiên để che đậy:
"Không cần."
"À."
Trong cổ họng Mỹ Linh phát ra một tiếng rên không rõ nguyên nhân, sau đó nói:
"Tôi luôn ở đây. Chị, chị có thể bắt đầu bất cứ khi nào chị sẵn sàng."
Quảng Linh Linh tựa vào đầu giường tắt đèn trong phòng, đặt gối rồi nằm xuống giường. Căn phòng chìm vào bóng tối, ánh trăng mờ ảo ngoài cửa sổ chiếu xuyên qua tấm rèm ren trắng. Sáng nhất chính là ánh sáng phát ra từ màn hình điện thoại di động.
Trong tai nghe im lặng, nàng lại bắt đầu hối hận trước khi giơ tay định vào việc. Hẳn là nên để cô gái được phép lên tiếng...
Nàng bây giờ đã bình tĩnh lại, không còn ham muốn, huống chi là xấu hổ khi diễn cho đối phương xem. Nhưng nếu chủ động cầu xin Mỹ Linh, Quảng Linh Linh không đủ mặt mũi làm như vậy. Nàng chỉ có thể cắn răng, tiếp tục.
Ban đêm, nàng chỉ mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa mỏng để ngủ, nàng hơi nâng eo kéo váy lên cao, sau đó đưa tay che ngực. Núm vú của nàng mềm mại yên tĩnh giống như vẫn chưa tỉnh dậy sau giấc ngủ sâu, Quảng Linh Linh đỏ mặt xoa bóp ngực vài lần rồi dùng ngón tay chơi đùa với đỉnh chóp, sau khi được kích thích, nó từ từ đứng thẳng dậy nhưng cơ thể nàng vẫn không hề nhúc nhích chút nào.
Nàng hoàn toàn không có ý định đó... Hơn nữa, nàng nhận ra mình càng muốn tạo âm thanh cho Mỹ Linh nghe thì cơ thể càng cứng đờ, không thể thả lỏng.
Nếu không phải đầu bên kia vang lên tiếng vải sột soạt, Mỹ Linh còn tưởng rằng đối phương im lặng quá lâu, cô do dự nói:
"Chị, chị đang làm gì vậy...?"
Giọng nói nghèn nghẹn của người phụ nữ lại vang lên: "Tôi đang làm..."
Giọng nói có chút chán nản, nghe rất tỉnh táo, không liên quan gì đến dục vọng. Rõ ràng nàng không cảm nhận được nó. Mỹ Linh suy nghĩ một chút liền đoán ra nguyên nhân, trên mặt lộ ra nụ cười, cũng không có ý đồ vạch trần đối phương, chỉ nhẹ giọng nói:
"Hiện giờ chị đang sờ ở đâu? Vú hả?"
"Ừm..."
"Đừng vội xoa ngực. Dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve núm vú, có thấy ngứa không?"
Quảng Linh Linh vô thức làm theo lời nàng nói, cảm giác ngứa ngáy như lông chim cào vào da dần dần lan ra từ núm vú, khiến chúng tê dại, đầu ti của nàng thậm chí còn cứng hơn trước.
"Lúc này, dùng ngón tay nhéo lần nữa, không quá mạnh, cũng không quá nhẹ..."
Núm vú nhạy cảm không chịu nổi dù chỉ dùng sức một chút, vẫn có cảm giác ngứa ran nhẹ, xen lẫn ngứa ngáy không rõ là khó chịu hay thoải mái, một cảm giác râm ran từ dưới bụng dâng lên, nàng chậm rãi thở một ngụm nặng nề.
Mỹ Linh nghe thấy.
Sau khi thấy kết quả ban đầu, cô tiếp tục hướng dẫn:
"Chị có thể dùng tay ôm ngực và xoa bóp. Ngực rất mềm nhưng không mỏng manh nên hãy mạnh dạn và dùng nhiều lực hơn..."
Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái dần trở nên trầm thấp và mơ hồ, như vang đến gần tai Quảng Linh Linh, thậm chí nàng còn có thể cảm nhận được không khí thở ra chạm vào tai mình, hơi nóng vô lý và tràn ngập sắc màu dâm đãng.
Những ngón tay nàng bấu chặt vào ngực. Khi một chút ham muốn nảy sinh trong cơ thể, nàng không cần ai khác dạy mình nữa.
Khác với sự bối rối vừa rồi, bầu không khí bất kỳ âm thanh nào Mỹ Linh phát ra lúc này đều là một loại thuốc kích thích tình dục mạnh mẽ.
Cô phát hiện người phụ nữ này cơ bản không phát ra âm thanh khi vuốt ve cơ thể, chỉ là hơi thở nặng nề hơn bình thường, cô cố ý dụ dỗ đối phương nói:
"Ngực chị có đầy đặn không?"
Quảng Linh Linh đang ôm và xoa ngực mình, chiếc váy ngủ của nàng bị những ngón tay đẩy ra theo hình vòng cung nhấp nhô. Bộ ngực trắng ngọc bị nhào nặn, không ngừng thay đổi hình dạng. Phần không thể nắm bắt được lộ ra từ cổ áo hai dây, trông vô cùng đầy đặn.
"Hmm... Chắc là có..."
Vừa mở miệng, nàng nhận ra hơi thở của mình rối loạn đến mức không thể nói được. Khi nàng nói, luồng không khí khiến dây thanh quản của nàng phát ra âm thanh rên rỉ khe khẽ rồi im lặng.
Âm thanh này khác với âm thanh viển vông và giả tạo mà nàng tạo ra khi học cùng Mỹ Linh, giống như dòng sông băng đã bị kìm nén bấy lâu, vào đầu mùa xuân cuối cùng cũng tan chảy một góc nhỏ. Đã đến lúc thưởng thức nó, nàng lập tức lấy lại tinh thần, có chút không hài lòng, muốn được khích lệ.
"Âm thanh vừa rồi rất dễ nghe."
Cô dịu giọng, âm điệu nói dính nhớp, như đang nịnh nọt:
"Chị, chị đừng cắn môi nữa, để em nghe thấy âm thanh được không?"
__________
Wi: cổ ngoan, cổ kính nghiệp, cổ vâng lời em bé của cổ 🥺 kpi: 30 cmt 👌🏻
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro