Chương 11: (H) Bảo bảo
Giai đoạn đầu của cốt truyện như vậy là đủ rồi, Linh đi vào vấn đề.
"Da của bảo bảo rất trắng, ngực thì to và săn chắc... Bảo bảo có biết tôi thích nhất bộ phận nào trên cơ thể em không?"
"Ừ, đoán được rồi. Chẳng lẽ sở thích của tôi rõ ràng như vậy sao..."
Cô cười nói xin lỗi, không hề có thành ý.
"Tôi xin lỗi, tất cả là do ngực của bảo bối quá mềm, người ta không nhịn được mà lần nào cũng véo thật mạnh... Khi các ngón tay đan lại với nhau, sữa bên trong sẽ chảy qua các kẽ ngón tay giống như sữa bò... Đúng, giống như bây giờ vậy."
Vừa nói, hơi thở của cô dần trở nên nặng nề hơn, nhuốm đầy dục vọng:
"Thoải mái không? Có thể dùng nhiều lực hơn. Đừng lo lắng, nó sẽ không bị tổn thương đâu..."
"Em hứng quá đấy bảo bối. Núm vú của em đang dựng đứng lên. Em có muốn tôi giúp em liếm chúng không?"
Một lúc sau mới phát ra tiếng liếm mút của lưỡi. Nhưng chắc chắn đó không phải là kẹo mút. Đôi môi và làn da thỉnh thoảng tách ra, phát ra âm thanh "tí tách", đoán rằng cô dùng da cánh tay của chính mình để mô phỏng âm thanh.
Lời thoại trong kịch bản bách hợp lần này thậm chí còn nhập vai hơn những gì nàng đã nghe trước đây...
Nàng không có ý nói xấu, nhưng suy cho cùng, Quảng Linh Linh là một người đã trưởng thành cả về thể chất và tinh thần, cảm xúc và phản ứng sinh lý là tự nhiên và không thể kiểm soát được.
Khi Linh liếm, một tiếng vo ve nhẹ nhàng sẽ thoát ra từ cổ họng cô, xen lẫn với những tiếng thở hổn hển. Những chi tiết này khiến toàn bộ cốt truyện trở nên chân thực hơn.
Kinh nghiệm của nàng chứng minh: Tiếng thở hổn hển của phụ nữ không chỉ có nghĩa là lời của cô ấy trực tiếp, rên đủ dâm là được, quan trọng nhất vẫn là khiến mọi người cảm thấy đắm chìm trong đó. Miễn khán giả hòa nhập vào vai diễn, thì cho dù là một tiếng kêu hay tiếng thở đều sẽ khiến người ta hưng phấn, thăng trầm sinh ra dục vọng.
Nhưng dấu tắt tiếng micro trên màn hình đã khiến cô không thể nhận được phản hồi từ bên kia. Bây giờ nàng đang làm gì vậy... Nàng đang dùng tay bóp ngực như cô nói, hay đang xoa hoa huyệt bằng phần thân dưới của mình?
Hoặc có thể không làm gì cả.
Mỹ Linh cảm thấy khả năng xảy ra trường hợp sau là rất nhỏ, đương nhiên, với cách cư xử kỳ lạ của người phụ nữ này thì cũng không phải hoàn toàn không có khả năng.
Nhưng dù vậy, cô vẫn có đủ tự tin rằng đối phương không bao giờ làm điều đó.
Cô dừng lại, nhếch môi, thè lưỡi nuốt nước bọt hồi lâu. Sau đó thở dốc:
"Nhìn em kìa, khi nãy còn từ chối, bây giờ lại thoải mái đùa giỡn với bộ ngực của chính mình."
"Chậc, đừng xoa nữa, nó đã đỏ hết rồi."
Cô gái bất lực lẩm bẩm:
"Tôi thậm chí còn không muốn làm điều này với em, tôi thật tàn nhẫn..."
Chẳng bao lâu sau, cô đã trở lại với giọng điệu dịu dàng và dỗ dành nói:
"Bảo bối, ngoan nhé ~ Khi nãy không phải phía dưới ướt rồi sao? Đồ lót của em dính vào giữa chân có khó chịu không? Chúng ta cởi nó ra được không?"
Tiếng vải vang lên một hồi. Khoảng thời gian chân không này rất náo nhiệt, có người đau khổ theo đủ mọi cách. Sau đó bên tai cô gái vang lên tiếng kêu trầm trầm:
"Mọi thứ đều ướt sũng..."
Quảng Linh Linh cắn môi, hàng mi dài khẽ run lên, rũ mắt xuống. Ở nhà nàng chỉ mặc một chiếc váy ngủ, đắp một chiếc chăn mềm bên trên, quần lót dưới váy ngủ đã lặng lẽ ướt, như muốn giấu đi, nàng vô thức siết chặt các huyệt đạo trên chân, khiến chúng vặn vẹo, trơn trượt, cảm giác thậm chí còn trở nên tồi tệ hơn.
"Hả? Bị tôi phát hiện càng hưng phấn hơn à? Lại ra nhiều nước nữa... Đúng là lợi hại."
Quảng Linh Linh đeo tai nghe, nàng không dám chắc liệu hơi thở của mình có trở nên nặng nề hơn hay không, nhưng xét theo tần suất lồng ngực phập phồng thì chắc chắn rằng hơi thở của nàng lúc này hẳn rất rối loạn.
"Đừng lo lắng, vừa rồi em không rửa tay phải không...?"
Giọng Linh trầm thấp mơ hồ, như thể muốn thôi miên người ta với ma lực.
"Tôi sẽ khử trùng cho bảo bảo nhé..."
Nói xong, tiếng nước nhớp nháp lại vang lên, nhưng điểm khác biệt là ngay sau đó cô phát ra âm thanh "ừm" nghèn nghẹn, như thể có thứ gì đó chặn môi mình.
Cô đang mút ngón tay.
Micro trên dây tai nghe được cố tình giữ rất gần, âm thanh được thu rõ ràng, vừa đủ để truyền tải chuyển động của lưỡi dưới môi cố tình cường điệu liếm ngón tay.
Tiếng rên rỉ từ cổ họng của cô gái, tiếng khịt mũi nặng nề và tiếng nước khuấy động bằng lưỡi, tất cả các yếu tố đều vô cùng gợi tình, kết hợp thành một ham muốn quái dị. Thậm chí Quảng Linh Linh còn không biết nên đặt tay vào đâu bây giờ.
Cảm giác ẩm ướt và ấm áp dường như bám vào đầu ngón tay nàng dọc theo tai nghe, liếm chúng từng tấc một. Rõ ràng chỉ là một âm thanh, nhưng ngón tay của nàng dần dần tê dại, mọi thứ trong cơ thể nàng đều mất kiểm soát.
"Ừm..."
Linh thở hổn hển: "Được rồi, có thể vào."
"Từng chút một... từ từ..."
Cô dài giọng thuyết phục, sau đó khen ngợi:
"Bảo bảo ngoan lắm ~ Tôi đã nắm lấy cả hai ngón tay của em."
"Ha... Tôi nóng lòng chờ đợi quá. Vừa nhét vào là bắt đầu lắc mông. Bảo bảo háo sắc ghê a."
"Cắm mạnh như vậy sẽ không sợ làm hỏng âm hộ của mình..."
Giọng điệu của cô gái gấp gáp và thiếu kiên nhẫn.
"Nước bắn tung tóe, nhưng khi làm lại sướng như vậy?"
"Cảm giác khi ngón tay thọc vào bên trong thế nào? Hửm... Âm hộ của bảo bảo chật quá phải không? Bên trong vừa ướt vừa nóng... Mỗi lần cắn chặt đều không cử động được..."
"Vừa rồi tôi làm bằng miệng thoải mái, hay em tự làm tiểu huyệt mình thoải mái hơn? Hả?"
"Haha... Sướng đến mức không nói nên lời... Mở miệng, hôn một cái... ừm..."
Tiếng nước khuấy động bằng đầu lưỡi dính dính, cổ họng cô gái không ngừng tuôn ra những tiếng rên rỉ cuồng nhiệt. Khi nụ hôn kết thúc, hơi thở của cô trở nên nặng nề hơn, ngay cả tiếng thở cũng có thể nghe được rất rõ ràng, ngoài ra không thể nghe thấy âm thanh gì khác.
Hơi thở của Quảng Linh Linh dần dần đồng bộ với thiếu nữ, ngày càng nhanh hơn, từ thở hổn hển đến rên rỉ...
"Haah... chúng ta sắp lên đỉnh rồi phải không? Xoay eo nhanh như vậy cũng được, ừm... em không cần phải che giấu trước mặt tôi đâu... cứ ra đi... ưm..."
Âm thanh trong tai nghe nhỏ dần, tiếng thở và nhịp tim của nàng trở nên rõ ràng.
Im lặng một lúc, giọng Linh trở lại bình thường, cô hẳn là thích cười, trên môi luôn mang theo ý cười khi nói.
"Chị hài lòng không?"
Quảng Linh Linh có cảm giác như ngón tay của mình lơ lửng khi gõ phím.
Alwayswonder.co: [Hài lòng, cảm ơn.]
Gửi xong, Quảng Linh Linh cúp máy. Vì tư thế ngồi trên ghế nên cảm giác dính ướt dưới cơ thể càng khó chịu hơn, khiến người mắc chứng sợ thần kinh nhẹ không thể chịu nổi.
Nàng cố gắng phớt lờ cảm giác kỳ lạ ở huyệt nhỏ, bước vào phòng tắm. Chiếc gương lớn trên bồn rửa rất bắt mắt. Người phụ nữ bên trong đang mặc một chiếc váy ngủ mỏng, mái tóc được vén ra sau, tai đỏ bừng, mắt ánh lên nước, trên đôi má trắng như tuyết ấm áp và ẩm ướt của nàng hiện lên một vệt ửng hồng đáng ngờ.
Người phụ nữ phản chiếu trong gương xa lạ đến mức Quảng Linh Linh chỉ liếc nhìn một cái rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác. Nàng lấy một vốc nước lạnh vỗ nhẹ lên mặt để hạ nhiệt.
Nàng cảm thấy cách học này không quá tốt.
Theo thời gian... nó sẽ làm tổn thương cơ thể nàng.
Mỹ Linh còn chưa kịp nheo mắt đắc ý khi nhìn thấy chữ "hài lòng', tai nghe của cô đã truyền đến tín hiệu bận – điện thoại đã bị cúp. Cô mở to mắt kinh ngạc, có chút không thể tin được.
Sao có thể như vậy?
Nghe người ta rên xong liền trực tiếp ngắt máy, coi cô là cái gì?
Mặc quần vào liền bỏ đi?
Điều này không còn có thể được mô tả là hành vi kỳ lạ. Tuy rằng cô là phụ nữ, nhưng cô cũng là một con người, không phải máy móc, nàng căn bản không có chút nào cảm giác của con người, khiến Mỹ Linh có chút tức giận.
Cơ mà tức giận chưa được bao lâu thì điện thoại nhắc nhận được chuyển khoản. Người gửi là Alwayswonder.co. Tính khí vừa mới nổi lên lập tức tiêu tán hoàn toàn. Cô nhấn nút giọng nói, ngọt ngào cảm ơn, như thể cảm xúc vừa rồi chưa từng xảy ra.
Tiền là một sự tồn tại kỳ diệu. Dù sao chỉ là chuyện nhỏ như cúp điện thoại sớm thôi, cô cũng đã lừa đối phương.
Kịch bản bách hợp nào có dễ tìm như vậy, một tháng có thể ra một bản đã là kỳ tích rồi.
__________
Wi: Mn không cảm thấy motip bộ này thú vị hạ 😞
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro