Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 8: (H) Đừng gọi tôi là giáo sư

"Đừng nói nữa..." Ngón tay Đường Quân ở trong cánh hoa cựa quậy lên xuống, hai chân Thời Mặc phối hợp tách ra, ngón tay ma sát cửa huyệt mang đến một chút khoái cảm, để nàng càng đem trọng lượng cơ thể dán lên người Đường Quân.

"Đừng nói sao? Nhưng em nói thật mà, không phải bên dưới đang ra rất nhiều nước sao." Đường Quân ý đồ xấu lộng hành hai lần, ngón tay cái cũng ấn lên hoa hạch, nhẹ nhàng xoa nắn.

"Đừng... Gọi tôi là giáo sư..." Xưng hô giáo sư từng giây từng phút nhắc nhở nàng, bản thân nàng là người thầy, lại lấy tư thái này bày ra ở trước mặt học sinh, vừa bí ẩn vừa kích thích như vậy, nàng có chút không chịu nổi.

"Vậy... Gọi chị là gì đây?" Ý đồ xấu trên hoa hạch lại trùng điệp tiến tới.

"A... nhẹ thôi... đau..." Thời Mặc bị ấn toàn thân khẽ run rẩy, suýt chút nữa đã đổ xuống, may mắn một cái tay Đường Quân kiên quyết bóp đè xuống cái mông, chưa để nàng tuột xuống.

"Giáo sư thế nào rồi? Đứng không vững sao?"

"A... em nhanh lên..." Dù sao cũng là ở văn phòng, Thời Mặc vẫn còn có chút không thả lỏng, lo lắng có người tới, vuốt phía sau lưng Đường Quân để Đường Quân mau mau.

"Giáo sư chờ không nổi rồi?"

"... ... ..."

"Vậy em cần phải cắm vào nhỉ?" Ngón giữa và ngón trỏ đã hoàn toàn bị mật dịch làm ướt nhẹp, tìm tới huyệt nhỏ bởi vì khẩn cầu mà có chút mở ra, hai ngón tay chậm rãi trượt vào trong con đường thông suốt, thịt mềm bên trong rất nhanh đã bắt đầu dây dưa, ngón tay chậm rãi đút vào, cảm nhận lấy nhiệt độ bên trong.

"Giáo sư. . . Chị không thích em nhưng thân thể của chị lại vô cùng thích em, ngón tay vừa đi vào đã bị miệng nhỏ phía dưới hút lại, "nàng" so với chị còn chủ động hơn."

"Cảm nhận một chút, em ở bên trong động cũng rất khó di chuyển đây, phía dưới giáo sư thật chặt, ngày đó cũng chưa đủ tỉnh táo để cảm nhận, hôm nay mới cảm nhận được"

Khuôn mặt Thời Mặc khắp nơi đều là nhẫn nại, dù cho chỉ là tốc độ rút ra đâm vào chậm chạp, phía dưới vẫn truyền đến từng đợt khoái cảm, truyền ra đến toàn thân, để Thời Mặc phải đầu váng mắt hoa.

Nhưng chậm thế này cũng không thể để Thời Mặc đến cao trào, nàng cần thêm mãnh liệt cùng kích thích, khoái cảm hội tụ lại không cách nào trèo lên cao cảm giác rất khó chịu, nàng muốn được cao triều.

"Đường Quân... nhanh một chút... A..." Eo theo động tác tay lắc lư, có ý đồ thu hoạch được khoái cảm nhiều hơn nữa.

"Cái gì nhanh một chút?" Biểu lộ Thời Mặc thực sự là quá mê người, Đường Quân chưa từng nghĩ tới vẻ mặt như thế có thể xuất hiện tại trên người trong trẻo và lạnh lùng như Thời giáo sư, mà vẻ mặt như thế vừa hay là thành tựu của chính mình, tâm tình của của cô vô cùng thỏa mãn.

"Tay... Nhanh lên... A......" Thời Mặc nằm ở trên bờ vai Đường Quân, toàn thân như nhũn ra, chờ đợi lấy Đường Quân chu cấp khoái cảm cho mình.

"Nếu giáo sư muốn em nhanh lên, vậy em đương nhiên phải nghe lời, giáo sư cần phải đứng vững nhé, không thôi sẽ ngã xuống". Trên thực tế, Đường Quân cũng muốn thấy thời điểm Thời giáo sư đạt được cao trào thì trên mặt là biểu tình gì.

Cánh tay dùng sức, bởi vì nguyên nhân quần chưa cởi, chỉ có thể ở bên trong khu vực giới hạn mà hoạt động, phạm vi tuy nhỏ, nhưng tốc độ lại rất nhanh, càng nhiều khoái cảm thông qua huyệt nhỏ dâng cao, hội tụ ở não.

Hai phút trôi qua, Thời Mặc hoàn toàn bị khoái cảm chìm ngập, huyệt nhỏ run rẩy phun ra một luồng mật dịch, tưới vào trên tay Đường Quân.

Toàn bộ trọng lượng thân thể cũng bám vào trên thân Đường Quân, ngón tay Đường Quân còn cắm ở bên trong huyệt nhỏ, trong lúc lấy sức, ngón tay tiến vào càng thêm xâm nhập, cả ngón tay cũng bị huyệt nhỏ nuốt hết.

"Hình như sau khi cao trào thì huyệt nhỏ càng thêm đói khát, cả ngón tay cũng bị ăn hết, giáo sư thấy có đúng hay không?" Đường Quân không để ý Thời giáo sư vẫn còn đang ở trong dư vị cao trào, có ý đồ xấu xa ma sát.

"Đường Quân. . . Xin em, đừng." Hai người ban ngày trong phòng làm việc ân ái, trong nội tâm nàng vô cùng thấy áy náy.

Trong giọng nói chứa ý tứ khẩn cầu để trong lòng Đường Quân bỗng nhiên tê rần, đây là Thời giáo sư mà, sao nàng có thể dùng giọng điệu này nói chuyện chứ.

"Được được được, đừng thì đừng, em giúp chị mặc quần áo, có thể đứng vững được không?" Đường Quân nhẹ nhàng nói.

"Còn chưa được. . . Chân run."

"Vậy chị ngồi xuống, em giúp chị mặc quần áo." Đường Quân đỡ Thời Mặc đến trên ghế sa lon ngồi xuống, giúp Thời Mặc đem áo sơ mi và quần mặc lại, ngồi xổm ở trước mặt Thời Mặc đợi nàng khôi phục.

Thời Mặc ở trên ghế sa lon chờ một hồi, đợi cho toàn bộ cảm giác thân thể đã thối lui, mới nhìn Đường Quân nói: "Hiện tại được chưa?"

"Được cái gì?" Đường Quân mê man hỏi.

"Quyền hạn của em". Thời Mặc lạnh nhạt nói.

Bốn chữ này vừa nói ra để mặt Đường Quân mang theo ý cười lập tức lạnh nhạt đi, một cơn tức giận từ đáy lòng dâng lên, cô cấp tốc đứng lên, cúi đầu xuống nhìn về phía Thời Mặc: "Đương nhiên, lần sau lúc có nhu cầu em sẽ đi tìm giáo sư."

Đường Quân nói xong, nhìn Thời Mặc một chút, liền kéo cửa đi ra ngoài.

Đợi đến sau khi Đường Quân rời khỏi đây, Thời Mặc mới có cơ hội nghĩ lại mọi chuyện một chút, chuyện đã xảy ra hôm nay và sau này nên làm cái gì.

Nàng cũng không hối hận việc đã đáp ứng yêu cầu này của Đường Quân, ở thời điểm nàng không biết nên xử lý chuyện này thế nào, Đường Quân đã đưa ra yêu cầu của mình, một yêu cầu mà nàng có thể đáp ứng được.

Đáp ứng yêu cầu này tương đương với việc cứu rỗi cảm giác tội lỗi của mình, nàng phát hiện thời điểm Đường Quân đối xử với mình như thế, trừ việc trên thân thể mình sẽ có khoái cảm, trong lòng bởi vì cùng Đường Quân xảy ra quan hệ mà cảm giác tội lỗi sinh ra cũng giảm đi.

Cảm giác như vậy để Thời Mặc cảm thấy thích Đường Quân làm như vậy với mình.

Sau khi làm rõ suy nghĩ, Thời Mặc chỉ cần chờ đợi quan hệ của hai người trôi qua êm đềm trong một năm, sau đó mọi chuyện sẽ ổn.

Nghĩ thông suốt những thứ này, Thời Mặc cúi đầu nhìn một chút quần áo Đường Quân giúp sửa sang lại, vô cùng chỉnh tề, trong lòng nghĩ, ừ, rất cẩn thận như lúc làm thí nghiệm vậy.

Kéo cửa ra nhìn hành lang chung quanh một chút thấy không ai mới đi ra khỏi, lại khôi phục lại dáng vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng của trước kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro