Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 27: Tự mình đa tình

Sau khi tính toán thời gian thì quả thực gần như vậy, chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa là đến thời điểm một năm mà hai người họ từng thống nhất. Mấy tháng hai người chung sống hòa bình trôi qua thật nhanh, nhanh đến nỗi cô chưa kịp có cảm giác được gì, nháy mắt đã phải kết thúc.

Cô quả quyết thoát khỏi giao diện chat và gọi điện trực tiếp nhưng không nghĩ tới đầu dây bên kia từ chối, gọi lại thì tắt máy.

Đành quay lại WeChat, Đường Quân tiếp tục gửi tin nhắn nhưng mà phía bên kia vẫn không có bất kì lời hồi âm nào, biệt vô âm tín.

Đường Quân nhìn thời gian, đã rất muộn, cô trở về ký túc xá cũng đã đến giờ đóng cửa, lúc này nếu muốn cùng Nhan Khâm tung hoành chơi bời, sợ là không thể thoát ra được.

Những lời nói của Thời Mặc quá sức sát thương với cô, Đường Quân buộc mình phải nằm xuống, nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai nhất định sẽ nói rõ mọi chuyện.

Nhưng nỗi lo lắng trong lòng khiến cô không thể yên tâm nằm trên giường được, nhắm mắt lại, sau đó không tự chủ được lại lật điện thoại ra, nhìn chằm chằm vào lời nói của Thời Mặc mà xuất thần.

Lúc này cô mới để ý phía trước còn có nửa câu, "Người thích hợp", đây là có ý gì?

Tại sao tối nay Thời Mặc lại đột nhiên gửi một tin nhắn như vậy, rõ ràng là lần trước lúc mình rời khỏi, cả hai vẫn còn rất tốt, thậm chí trước khi đi ra ngoài còn hôn Thời Mặc ở cửa ra vào, nàng còn tươi cười đáp lại mình.

Chẳng lẽ bởi vì người bạn kia? Thời Mặc nói cho người bạn đó về quan hệ của các nàng, bạn của nàng đã khuyên nhủ Thời Mặc?

Đường Quân nghĩ đến đây, lòng càng hoảng loạn, hai người ở bên nhau một năm nhưng thật ra cô biết rất ít tâm tư thực sự của Thời Mặc, thậm chí có lúc Thời Mặc còn xem cô như một đứa bé mà dỗ dành.

Suy nghĩ của cô cứ lơ lửng cả đêm không ngủ, trời tờ mờ sáng mới mơ màng thiếp một chút.

Cô mơ mơ màng màng cảm thấy dường như mình đang ở trước cửa nhà Thời Mặc, gõ cửa, sau đó Thời Mặc từ bên trong mở cửa ra, trên người vẫn mặc đồ ngủ, giống như vừa mới ngủ dậy, lúc vừa gặp mặt cô thì nháy mắt tỉnh táo trở lại.

"Em làm gì ở đây? Tin nhắn gửi tối qua không phải đã nói rất rõ ràng rồi sao?"

Thời Mặc lạnh lùng nói, trên mặt không chút biểu cảm.

"Em..."

Đường Quân bị vẻ mặt lãnh đạm của Thời Mặc làm cho đau lòng, cô thoáng nao núng, tự hỏi tại sao quan hệ giữa hai người bọn họ ngày hôm qua vẫn còn nồng ấm, đột nhiên trở nên như thế này.

Dù gì thì Thời Mặc cũng lớn hơn vài tuổi, lại còn là giáo sư của cô, chỉ cần nàng thể hiện ra khí chất của mình thì Đường Quân cũng đã không chịu nổi.

"Ngoan ngoãn, sau này đừng đến nữa."

Sắc mặt của Thời Mặc lại dịu đi, nàng nhẹ giọng nói thêm, mang theo một chút an ủi.

"Giáo sư, đừng..."

Đường Quân vừa lo lắng vừa bất lực, lo lắng vì Thời Mặc sẽ không chấp nhận cùng mình duy trì mối quan hệ này, bất lực là cho dù Thời Mặc muốn đơn phương chấm dứt thì cô cũng phải bó tay, chỉ có thể mặc cho Thời Mặc quyết định.

"Em đi đi." Nói xong, cửa đóng lại.

Đường Quân vội vàng sắp khóc, lúc này mới đột nhiên bị đánh mấy lần.

"Đường Đường, cậu sao vậy? Cậu gặp ác mộng à?"

Là Nhan Khâm đang đập vào giường của cô, Nhan Khâm đã thức dậy một hồi, nàng còn tưởng rằng Đường Quân đang nằm ỳ trên giường, sau đó lại bắt đầu nghe cô tự nói nhảm, cuối cùng còn giống như sắp khóc đến nơi.

"Mau dậy đi, lát nữa là lớp của Thời giáo sư đấy."

Đó là một giấc mơ, một giấc mơ không mấy tốt đẹp. Đầu còn đang mê man, nghe ba chữ Thời giáo sư thì lập tức tỉnh lại, lật người xuống giường, sau đó nhanh chóng tắm rửa, thay quần áo thu dọn đồ đạc.

Động tác hấp tấp nhìn trong mắt Nhan Khâm như học sinh lớp mười hai lỡ ngủ trễ quá hai phút nên phải rời giường bằng tốc độ ánh sáng.

Sau đó, trước khi Nhan Khâm có thể phản ứng, Đường Quân đã bước ra khỏi cửa. Vẫn còn sớm, Đường Quân sau khi đi ra ngoài liền chạy một mạch tới cửa nhà Thời Mặc, trước đây điều này phải mất 20 phút, nhưng hôm nay chỉ mất chưa đến mười phút.

Sắp đến cửa, cô bắt đầu sợ hãi, thời gian thỏa thuận tối qua đang quay cuồng trong đầu cô như bùa chú, cô sợ khi mở cửa ra, Thời Mặc sẽ nói với mình thời gian ước định đã đến, em đừng đến nữa, chúng ta kết thúc đi.

Cô sợ một khi cánh cửa được mở ra, cảnh tượng trong mơ sẽ lại hiện ra, trong mơ cô cũng không biết phải giải quyết như thế nào, hiện tại vẫn không biết phải làm sao.

Đường Quân đứng ở cửa năm phút đồng hồ, cuối cùng gõ cửa, đề phòng nếu là hiểu lầm còn có thể vớt vác.

Cánh cửa chậm rãi mở ra một chút, Thời Mặc nhìn như ngủ không ngon, đầu tóc rối bù, dưới mắt có quầng thâm, trông rất hốc hác.

"Sao lại tới đây sớm vậy?"

Thời Mặc cau mày, nàng không cho Đường Quân vào mà tự mình đi ra, sau đó đưa Đường Quân đến cầu thang.

"Bạn của tôi ở bên trong, không tiện để em đi vào. Em qua đây làm gì?"

"Em... đến hỏi xem tối hôm qua chị nói là có ý gì."

Thái độ của Thời Mặc không tệ, Đường Quân cũng không bối rối như lúc đi trên đường tới đây.

"Không có gì đâu, ý trên mặt chữ, người nào thích hợp thì nên cân nhắc, dù là con gái hay con trai".

Thời Mặc nhẹ nhàng nói.

"Sao đột nhiên lại nói cái này?"

"Không sao, tôi đột nhiên nghĩ tới việc này, em coi như tôi với tư cách giáo viên khuyên nhủ đi."

"Giáo viên? Chúng ta còn có loại quan hệ thầy trò này sao?"

Đường Quân luôn dễ dàng phát cáu mỗi khi Thời Mặc bày ra thân phận giáo viên trước mặt cô. Thời Mặc cau mày khi nghe thấy lời của thiếu nữ, nàng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ để lại một câu:

"Tôi chỉ đang nhắc nhở, có nghe hay không là tùy em."

"Chưa đầy hai tháng nữa, đến lúc đó tôi hy vọng chúng ta có thể kết thúc mối quan hệ này trong hòa bình".

Thời Mặc nói xong liền trở về phòng.

Đường Quân nghe thấy một câu hỏi thăm loáng thoáng từ cánh cửa chưa kịp đóng lại, hỏi nàng vì sao sáng sớm ra ngoài làm gì, Thời Mặc nói không có gì cả.

Như một quyền đấm vào bông, những lo lắng và sợ hãi cả đêm của Đường Quân đều bị lời nói nhẹ nhàng của Thời Mặc hạ gục, coi như những gì nàng gửi cho Đường Quân cũng không phải là chuyện lớn gì, chỉ là một lời khuyên với tư cách giáo viên mà thôi.

Ý của Thời Mặc rất rõ ràng, đó là mọi thứ sẽ chấm dứt sau thời gian ước định kia, hai người sẽ trở lại mối quan hệ thầy trò bình thường, sau này sẽ không nợ nhau nữa.

Đợi đến lúc Đường Quân tốt nghiệp, cả hai sẽ triệt để chẳng liên quan gì đến nhau.

Đường Quân nghĩ đến mục tiêu mà mình đã đặt ra khi bắt đầu quan hệ giữa hai người bọn họ, đầu tiên là để cho thân thể giao nhau sau đó mới để cho quan hệ kết giao.

Rõ ràng là cô đã thất bại, sự dịu dàng của Thời Mặc đối với cô chỉ là vẻ bề ngoài, hoàn toàn không phải giống như mình nghĩ, là do nàng có tình ý với mình nên mới chăm sóc như vậy.

Cũng đành chịu, nàng ấy vẫn không thích mình sau một năm, vậy thì... quên đi thôi.

Có một câu nói, không quấy rầy chính là sự dịu dàng cuối cùng.

Sau khi nghĩ thông suốt đến đây, Đường Quân lộ ra vẻ trầm mặc, số lần tới chỗ của Thời Mặc cũng dần dần giảm xuống, tuy rằng rất muốn chiếm lấy lần cuối để cùng Thời Mặc hòa hợp, nhưng là trong lúc trên đường nghĩ tới kết quả nên từ bỏ.

Mặt khác, người bạn học ngày đó tỏ tình với cô trong buổi tiệc vẫn không hề sợ hãi trước lời từ chối của Đường Quân, ngược lại bắt đầu từ từ tiếp cận cô, thỉnh thoảng lại xuất hiện bên cạnh Đường Quân, nếu như không có sự kiện thổ lộ ngày hôm đó, thì hành động này có thể nói chỉ là kết giao bạn bè bình thường

Mặc dù đã bị Đường Quân từ chối nhiều lần nhưng đều không có kết quả, người bạn học này lấy lí do không thể làm người yêu thì có thể làm bạn, cứ như vậy tiếp cận cô.

Làm xấu mặt người ta cũng không dễ dàng, chưa kể đối phương còn chưa từng làm ra chuyện gì quá giới hạn, Đường Quân thở dài, trong lòng vừa sợ vừa khó chịu.

Một ngày cuối tuần nữa lại trôi qua, tuần này Đường Quân không đến chỗ của Thời Mặc, dường như cả hai đang chuẩn bị cho việc kết thúc trong thầm lặng. Tiếp xúc ngày càng ít, liên lạc cũng ít đi, Đường Quân đến chỗ của Thời Mặc cũng ít thường xuyên hơn. Thời Mặc cũng không còn nhắn tin mời cô qua nữa.

Tiết thứ hai giữa trưa, là lớp của Thời Mặc. Đường Quân đến phòng học khá sớm, cô ngồi ở ghế rất gần phía trước, cả một tuần không gặp, cô vẫn rất nhớ Thời Mặc.

Thời Mặc theo tiếng chuông cũng bước vào lớp, sau lưng nàng là nam sinh dạo gần đây cứ dây dưa với Đường Quân đến cùng. Nam sinh này sau khi bước vào đã nhanh chóng tìm thấy Đường Quân, chỗ ngồi của cô thật sự rất cao, muốn không thấy cũng khó, nam sinh kia liền ngồi xuống bên cạnh cô.

Đây không phải là lần đầu tiên, kể từ khi tỏ tình, lần nào cậu ta cũng ngồi vào ghế bên cạnh Đường Quân.

Thời Mặc đặt đồ xuống rồi liếc nhìn về phía các nàng, gương mặt không biểu tình quay đi và bắt đầu bài học.

Đường Quân tất nhiên thấy Thời Mặc đang nhìn mình, và cũng nhìn thấy nàng ấy quay mặt đi một cách vô cảm.

Dù đã thuyết phục bản thân rằng Thời Mặc không quan tâm đến mình, nhưng lúc Thời Mặc quay mặt đi trong lòng vẫn đau nhói một cái, cảm xúc không thể gạt người, làm sao có thể tự ép buộc trái tim mình.

Vốn dĩ đang tâm trạng không tốt, giờ giải lao người bên cạnh thỉnh thoảng sẽ nói chuyện với cô vài câu, Đường Quân lễ phép đáp lại theo phép lịch sự, không nghĩ tới đối phương lại được đà lấn tới, càng nói càng hứng thú.

Đường Quân âm thầm liếc mắt. Không nói tới cô vốn là không có hứng thú với hắn, người bình thường cảm thấy cô lạnh nhạt như thế thì đã không muốn trò chuyện thêm rồi.

May mắn thay, tiếng chuông vào lớp đã cứu Đường Quân, vừa khi chuông vào lớp vang lên, Đường Quân lập tức giả vờ tập trung nghe giảng.

Nhưng nam sinh bên cạnh dường như đang nói đến phần quan trọng, dù chuông vào học vang lên vẫn không ngừng lời. Đường Quân cau mày, vừa định lên tiếng, liền nghe thấy giọng nói của Thời Mặc.

"Các bạn học trong lớp có thể yêu nhau, nhưng đừng gây ảnh hưởng trật tự trong lớp, trong tiết không nên nói chuyện".

Ngay khi Thời Mặc nói xong, cái miệng không ngừng phát ra kia cuối cùng cũng dừng lại.

Đường Quân nhìn Thời Mặc, ngay lúc đó trong nháy mắt Đường Quân cảm thấy Thời Mặc đang ghen, hoặc chỉ là ảo giác do cô tự huyễn hoặc.

Đúng là Thời Mặc đã nói những điều như vậy, nhưng có những cặp đôi khác sau lưng cô cũng đang thì thầm, giống như là nói cho cô nghe, lại giống như đang nói cho cặp kia nghe.

Hơn nữa, Đường Quân nhìn chằm chằm Thời Mặc, nhưng nàng từ đầu đến cuối không hề nhìn về phía này. Trái tim Đường Quân cứ nâng lên hạ xuống, chua chua ngọt ngọt.

Cả tiết học không nghe lọt tai cái gì, chỉ toàn ngồi phân tích xem câu nói kia của Thời Mặc có phải là đang ghen hay không?

Sau khi kết thúc một buổi học lơ đễnh, khi ra khỏi lớp, cô nhìn Thời Mặc nhanh chóng rời đi mà chỉ có thể ngây người nhìn theo, không dám hỏi hay nói gì.

Có khi tự mình đa tình cũng nên!
__________
Wi: Bỏ giáo đi Đường Đường ơi 😤 vote cho sốp chưaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro