Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 26: Mối quan hệ mập mờ

Đường Quân hôn lên mặt Thời Mặc, biết đêm nay nàng hẳn vất vả lắm, nhưng bị Thời Mặc dụ dỗ như thế thật sự không khống chế được chính mình, một giáo sư thường ngày xa cách lạnh lùng, ở trước mặt tự an ủi dụ dỗ bạn, còn tự mình đút vào rồi rên rỉ thì quá là kích thích, trước đây cô vốn không biết cảm giác thế nào, nhưng bây giờ thì rất rõ ràng.

Chỉ nghĩ lại cảnh đó, Đường Quân liền cảm thấy bụng thắt lại, có chút kích động muốn được làm tình, nhưng khi nhìn Thời Mặc mệt mỏi đến ngất đi trên giường, cô đành cố chịu đựng.

Trong tương lai còn nhiều cơ hội.

Cô bước ra khỏi giường lấy một chiếc khăn nóng, đặt cơ thể Thời Mặc vào vị trí thoải mái hơn rồi nhẹ nhàng lau sạch chất lỏng còn sót lại ở thân dưới của Thời Mặc, khi chiếc khăn chạm vào hoa huyệt thì Thời Mặc vốn đã ngủ, vẫn bị kích thích mà kẹp lại chân.

"Đừng..."

Đường Quân vỗ nhẹ lên bụng Thời Mặc, nhẹ nhàng an ủi:

"Mát xa cho chị một chút, không làm gì đâu, ngủ đi."

Nói xong, cô cúi đầu không tự chủ mà hôn lên cánh hoa, hơi thở của cô đập vào cánh hoa, nhận được một tiếng rên khẽ của Thời Mặc.

Đường Quân biết rằng mình có thể sẽ không kiềm chế được nếu cứ tiếp tục thế này, vì vậy cô hít một hơi thật sâu để loại bỏ những suy nghĩ kia, tập trung vào việc dọn dẹp. Đi thay khăn một lần nữa để làm sạch hoàn toàn.

Đường Quân đi một vòng trong phòng khách, tìm được lọ thuốc mỡ, đêm nay giày vò thật sự tàn nhẫn, nhất định phải bôi thuốc, nếu không ngày mai Thời Mặc nhất định sẽ rất đau, giày vò đối phương xong chỉ có thể cố gắng bù đắp một chút.

Việc bôi thuốc khó hơn lau bằng khăn, ngoài việc xức bên ngoài, còn phải luồn ngón tay vào bên trong để bôi thuốc.

Đường Quân cảm thấy mình sắp phát điên rồi, cảm giác lần trước cô bôi thuốc hoàn toàn khác với lần này, lần này cô là đang tự hành hạ mình.

Tay cô run rẩy, khi đưa ngón tay vào cũng cố gắng hết sức tránh những điểm nhạy cảm để không làm Thời Mặc đang ngủ phải khó chịu.

Cuối cùng đầu đầy mồ hôi lau xong, Thời Mặc cũng bị tra tấn đến đổ mồ hôi ướt đẫm toàn thân, Đường Quân phấn khích không mạnh, nhưng loại khoái cảm tinh tế nho nhỏ này cũng rất kích thích, cho dù mệt mỏi vô cùng, vẫn ngủ không được an ổn, thỉnh thoảng vẫn phát ra tiếng rên rỉ và thở dốc.

Cho nên nàng ngủ không ngon.

Sau khi bôi thuốc xong, cuối cùng cũng không còn bị giày vò nữa, Thời Mặc yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Mối quan hệ giữa hai người có chút tiến triển, ít nhất theo quan điểm của Đường Quân thì là vậy, không còn là quan hệ bạn giường đơn thuần hay nói đúng hơn là quan hệ trả nợ nữa, mà giống như hai người đang trong thời kỳ mập mờ, mặc dù quan hệ mập mờ, nhưng dục vọng thì là thật.

Thời Mặc có thái độ gần như đáp lại Đường Quân, bất kể Đường Quân nói gì, Thời Mặc luôn đồng ý, mặc dù đôi khi hơi miễn cưỡng nhưng cuối cùng nàng cũng sẽ cau mày chấp nhận.

Đường Quân đôi khi cảm thấy mình là cố tình gây sự, nhưng kỳ lạ thay, cô có được cảm giác tâm lý thỏa mãn từ sự chiều chuộng của Thời Mặc, cảm thấy rằng Thời Mặc quan tâm đến mình.

Nhưng đôi khi cô không biết có phải vì thời gian thỏa thuận giữa hai người sắp đến gần nên mọi yêu cầu của cô Thời Mặc đều chấp thuận để dỗ dành cô ngoan ngoãn, không gây thêm rắc rối gì hay không.

Nhưng cô thì có thể gây ra rắc rối gì chứ?

Cô vẫn là học sinh của nàng, quyền sinh sát đều nằm trong tay nàng, có thể tốt nghiệp hay không đều do nàng định đoạt, cho nên chắc có lẽ Thời Mặc là đang quan tâm mình nhỉ, bằng không thì tại sao lại dung túng mình như thế?
Yêu cầu quá đáng nào cũng đều sẽ đáp ứng, nếu thực sự không quan tâm đến cô thì hoàn toàn có thể lúc cô đưa ra yêu cầu mà từ chối.

Đường Quân nhảy cẫng lên với suy nghĩ này, Thời Mặc dịu dàng với cô một chút cô liền cảm thấy Thời Mặc có tình cảm với mình, nghiêm khắc nghĩ lấy thì cảm giác như ước định kia là thứ trói buộc nàng, nàng mới bất đắc dĩ đối xử tốt như thế, sợ mâu thuẫn giữa hai người lại xuất hiện, Đường Quân cứ bị giày vò với suy nghĩ như vậy, vừa ngọt ngào vừa chua xót.

Đường Quân nghĩ, nó thực sự giống với lời bài hát, mập mờ để người nhận hết tủi thân.

Mặc dù vậy, cô vẫn không nỡ phá vỡ sự an tĩnh này, bởi vì cô không chắc liệu khi cô đánh vỡ cục diện hiện tại, Thời Mặc sẽ ở lại với mình hay hoàn toàn xé bỏ hợp đồng rời khỏi. Ít ra thì bây giờ cô vẫn được ở bên cạnh Thời Mặc.

Chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí hưởng thụ nó. Cô không dám đánh cược, cũng không có khả năng đánh cược.

Sau giờ học, lại là một ngày cuối tuần.

"Đường Đường, tối cùng nhau đi chơi đi, đi chơi cùng các bạn học ở trường bên cạnh, nghe nói dáng dấp cũng rất xinh. Nếu không có việc gì thì cùng nhau đi đi, giúp tớ kiểm định thử."

Chị em tốt Nhan Khâm vừa va vào bả vai Đường Quân vừa nói. Đường Quân tay thu dọn đồ đạc miệng nói lời từ chối:

"Không, tối nay tớ không về ký túc xá, tớ sẽ đến chỗ giáo sư."

Vừa nói, cô vừa cười, sợ không ai nhìn thấy cô đang yêu.

"Ồ, mọi chuyện tiến triển không tệ nha, bây giờ hai người thế nào rồi, có phải... hả?"

Nhan Khâm nháy mắt, trong mắt mang đầy nụ cười trêu chọc, dù sao bạn của mình có thể thoát khỏi cô đơn, còn cùng với người mà nàng thích, là một chuyện vô cùng đáng chúc mừng.

Mặc dù bản thân cô vẫn còn độc thân.

"Không có... Nhưng tớ nghĩ... nàng có vẻ hơi thích tớ..."

Đường Quân vô cớ cảm thấy có chút xấu hổ, sau khi phủ nhận trong lòng không kìm được dấu vết vui mừng, thần bí tiến đến bên tai Nhan Khâm lặng lẽ nói.

Thứ cảm xúc hạnh phúc đó, dù chỉ muốn một mình nếm trải nhưng cũng không thể không chia sẻ cùng người khác.

Đường Quân trong ký túc xá không phải là người có thể che giấu cảm xúc của mình, mỗi khi quan hệ của cô và Thời Mặc thay đổi, kiểu gì cũng sẽ luôn bị Nhan Khâm biết, thật ra cô cũng rất muốn chia sẻ với ai đó, Nhan Khâm thoạt nhìn có chút tùy tiện, tuy nhiên nàng là người vô cùng giữ bí mật, là một đối tượng có thể tâm sự tốt.

"Vậy cậu và giáo sư tiến triển tới đâu rồi?"

Buôn chuyện lúc nào cũng khiến người ta hưng phấn.

"Chính là..."

Đường Quân đang định nói tiếp, điện thoại của cô lại sáng lên, là tin nhắn từ Thời Mặc. Đường Quân dừng lại lời định nói, cô mở khóa điện thoại với một nụ cười nhẹ, chắc là Thời Mặc muốn cô sau khi tan học trực tiếp đến nhà, nhưng sau khi đọc xong tin nhắn, tâm tình lại chùn xuống:

"Tuần này có bạn tới, cuối tuần em đừng tới đây, chờ khi nào bạn tôi đi thì hẳn tới".

Sau khi đọc xong thông tin, tâm trạng vốn dĩ vui vẻ liền trầm xuống, tâm tình thay đổi quá rõ ràng, Nhan Khâm cũng cảm nhận được.

"Sao vậy?"

"Không sao, giáo sư có việc. Tối nay tớ sẽ không đi gặp nàng được."

"Vậy thì đi chơi với chúng tớ đi, giúp tớ xem người, nếu ngộ nhỡ tớ say, cậu còn có thể đưa tớ trở về."

Thấy Đường Quân tâm tình không tốt, Nhan Khâm không biết nên an ủi cô như thế nào, để cô trở về ký túc xá khẳng định là ý kiến tồi, còn không bằng rủ cô đi chơi, càng nhiều người càng vui, phân tán chút sự buồn bã.

"Không muốn đi."

"Đi mà đi mà, Đường Đường."

Nhan Khâm treo trên người Đường Quân, nũng nịu chơi xấu:

"Người ta đêm nay muốn uống rượu, đi mà đi mà."

"..."

Đường Quân nhìn Nhan Khâm không nói nên lời.

"Đường Đường, làm ơn mà..."

Nàng cố gắng hết sức tỏ ra đáng yêu, dù sao nàng biết rằng Đường Đường nhất định sẽ mềm lòng.

"Được rồi được, đừng quá muộn là được."

Cuối cùng thì cũng thỏa hiệp, dù sao ở trong ký túc xá cũng không có gì làm.

Hai người trở lại ký túc xá thu dọn đồ đạc, Nhan Khâm trang điểm một phen, sáng sủa xinh đẹp đi ra ngoài, so với Đường Quân bên cạnh nhất định có thể gọi là đại mỹ nữ.

Đường Quân nhận thấy có gì đó không ổn, lúc trước đi chơi cùng nhau, sao mình không thấy nàng quan tâm vẻ ngoài như vậy, hôm nay lại sửa soạn rất kĩ càng.

"Hôm nay có người cậu thích sao? Ăn diện đẹp vậy."

Nhan Khâm cũng không phải người hay giấu giếm, Đường Quân vừa hỏi nàng đã ngay thẳng trả lời.

"Nghe nói hôm nay có một cậu em đặc biệt đẹp trai, lỡ như là kiểu người tớ thích, thì phải nắm chắc cơ hội chứ".

Đường Quân nhún vai, nở nụ cười. Đẹp trai cũng không liên quan gì tới cô.

Những người đứng ra tổ chức sự kiện này chật kín một phòng riêng, có người quen biết nhau, có người không. Các nàng đến hơi muộn, không khí bên trong đã rất sôi động, uống rượu say sưa, hát ca rồi chơi đùa.

Nhan Khâm nhìn xung quanh, trong ánh sáng mờ ảo, kéo Đường Quân nhanh chóng hòa nhập vào chiến cuộc, có thêm hai mỹ nữ tham gia, một nhóm con trai đương nhiên cầu còn không được. Nhan Khâm nhanh chóng hòa vào không khí, trong khi Đường Quân thì có chút không quan tâm, sau khi chơi xong, lấy cớ ra ngoài hít bầu không khí.

Nhìn trong điện thoại không có tin nhắn nào từ Thời Mặc, Đường Quân tự giễu cười, nàng là như thế, khi liên lạc với chính mình đều là thông báo chuyện của nàng, cũng chưa từng nói chuyện phiếm.

Sự thờ ơ trên mạng và sự dịu dàng trong thực tế luôn khiến cô không thể phân biệt được liệu Thời Mặc có quan tâm đến mình hay không.

Suy nghĩ một hồi, cô thở dài, cất điện thoại vào túi. Đã ra ngoài hơi lâu, đến lúc trở về rồi.

Vốn dĩ cô đang đứng ở một góc dựa vào tường, nhưng vừa quay vào đã nhìn thấy một bạn nam trong lớp đang đứng trước mặt, Đường Quân giật mình, nhưng cô không nghĩ nhiều, vòng qua anh ta trở về, lại bị gọi lại.

"Bạn học Đường..., vui lòng đợi một chút." Nam sinh nói.

"Làm sao vậy?"

Dù sao cũng là bạn học quen biết, Đường Quân không thể cứ như vậy rời đi, đành phải kiên nhẫn chờ cậu ta nói.

Người trước mặt cứ lằng nhà lằng nhằng, lòng kiên nhẫn của Đường Quân sắp cạn kiệt, nhưng khi chuẩn bị rời đi, cô lại ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc.

Mùi giống như giáo sư, Đường Quân nghĩ thầm.

Vừa lúc đang lắc đầu vì nghĩ bản thân chắc do nhớ người kia quá nên nhầm lẫn, thiếu niên trước mặt liền nói:

"Đường Quân, tôi thích cậu, nếu như cậu không ghét tôi, tôi muốn theo đuổi cậu."

Sau khi nói xong, cậu ta nghiêm túc đứng chờ câu trả lời của Đường Quân.

Đường Quân: "..."

Cô không hề giao du với người bạn học này, tại sao lại đột nhiên được tỏ tình?

"Xin lỗi, tôi có người mình thích rồi."

Nói xong liền rời khỏi.

Đường Quân không có hứng thú, cuối cùng cũng đợi đến tan cuộc, Đường Quân trở về ký túc xá cùng với Nhan Khâm đang say rượu, có Đường Quân làm hậu thuẫn, Nhan Khâm quả nhiên thật sự rất tự phụ, cả người đều mơ màng.

Cuối cùng cũng vất vả đem người đưa về ký túc xá, tắm rửa xong nằm trên giường, lại nhìn điện thoại di dộng liền thấy có tin nhắn chưa đọc của Thời Mặc.

"Nếu có người thích hợp, thì em có thể cân nhắc, ngày ước định của chúng ta cũng sắp đến rồi"
__________
Wi: Toi Đường Đường toi ok lời tỉnh của cha kia cho Thời Mặc ghen dậm chân đùng đùng :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro