Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 24: (H) Giáo sư tự đút vào đi

Sau khi tắm xong, Đường Quân đi theo Thời Mặc vào phòng ngủ, Thời Mặc đang mặc một bộ đồ ngủ rất mỏng manh, chiếc cổ trắng ngần mảnh mai và xương quai xanh trong mắt Đường Quân có vẻ hấp dẫn lạ thường, đã một tuần chưa chạm vào Thời Mặc, khát vọng trong lòng cô mãnh liệt nổi dậy.

Nhưng nghĩ đến cảnh tượng sắp nhìn thấy đêm nay, cô vẫn cố kìm lòng, trước khi vào phòng cô tiện tay lấy ra một sợi dây ruy băng từ trong hộp trong túi, sau đó bước vào đặt lên đầu giường. Thời Mặc quá căng thẳng, nàng hiểu Đường Quân đang định làm gì.

Đèn trong phòng đã tắt hết chỉ để lại một chiếc đèn ngủ nhỏ mà Thời Mặc yêu cầu, ánh sáng không quá sáng nhưng vẫn có thể nhìn rõ mọi vật, nàng nằm trên giường nhìn bên cạnh, không biết nên tìm gì để dịu bớt sự căng thẳng.

"Đường Quân..."

Cổ họng Thời Mặc thắt lại, mặc dù nàng làm chuyện này không phải một hai lần, nhưng làm như vậy là vượt quá ranh giới xấu hổ của nàng.

"Nghe lời, nhanh thôi, chỉ một lần thôi, một lần xong liền đến lượt em được không?"

Đường Quân ôm Thời Mặc nhẹ nhàng hôn lấy nàng, xoa dịu cảm xúc lo lắng của nàng. Thời Mặc cắn môi, hai tay lần dần xuống hạ thể, nửa bên áo ngủ được vén lên, lộ ra cặp đùi trắng nõn và khu vườn bí ẩn hiện ra.

Nàng nhắm mắt lại, định xem như Đường Quân không có ở đây, nếu có thể tiến vào trạng thái đó thì một lần sẽ rất nhanh, nàng cố gắng điều khiển tâm lý, sớm thôi, một lần thôi.

Ngón tay vén mép quần lót lên, ngón tay chậm rãi chui vào trong quần lót, đầu tiên là chạm vào rừng rậm màu đen, sau đó mới xuống đến hoa huyệt, bàn tay của nàng nhẹ nhàng vuốt ve, tuy rằng không bị khiêu khích, nhưng lại cảm giác chạm đến, mị hoặc cơ thể khiến nàng run lên, rồi nhẹ nhàng nhào nặn nó, dần dần cảm nhận được nó.

"A ..." Thời Mặc bắt đầu hừ ra âm thanh.

"Đem đồ lót cởi ra đi, em muốn nhìn."

Đó là giọng nói của Đường Quân từ trong bóng tối truyền ra. Thời Mặc mở to mắt, trong mắt hiện lên những vết nước mờ ảo, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu.

"Đừng mà..."

"Nghe lời, buổi tối chị đã đồng ý nghe lời em rồi, ngoan ngoãn đi."

Đôi mắt Đường Quân khóa chặt tại vị trí ngón tay đang nhấp nhô ở hạ thể, tưởng tượng cảnh tượng bên trong.

"Em..."

Một khi ranh giới của sự xấu hổ bị phá vỡ, vị giáo sư luôn biết tỉnh táo và tự kiềm chế bỗng nhiên có những ý tưởng riêng thúc giục nội tâm xấu xa của nàng.

Một lúc lâu sau, nàng ngoan ngoãn đứng dậy kéo quần lót xuống, nhưng không kéo hết.

"Đường Quân, giúp tôi..."

Thời Mặc thở hổn hển nhìn Đường Quân vẻ mặt khiêu khích.

Vì cô muốn nhìn thì để cô nhìn cho rõ ràng, đã là như vậy, nàng không muốn Đường Quân đứng ngoài cuộc mà làm người quan sát, nàng muốn khiến cô không chịu nổi mà chủ động gia nhập.

Sau khi mở quần lót ra, Đường Quân có thể nhìn thấy bông hoa rực rỡ ẩn hiện trong rừng rậm, cô vừa bước vào khu vườn sâu này cách đây không lâu, có thể cảm nhận rất rõ sự ấm áp và chặt chẽ bên trong, chỉ cần nghĩ đến cảm giác tuyệt vời đó, ngón tay của cô cũng không tự kiềm chế được mà uốn lượn một chút.

Cô kéo quần lót của Thời Mặc xuống, cảnh tượng bên trong vừa trở nên rõ ràng vừa huyền bí dưới ánh sáng của đèn và bóng tối, ngón tay hơi chuyển động nhìn trong mắt Đường Quân bỗng tự tạo thành hình tượng, ngón tay ma sát qua hoa hạch sưng đỏ thế nào, làm sao ma sát qua cánh hoa mềm mại, làm sao lướt qua cửa huyệt đói khát.

Và điều bí ẩn nằm ở chỗ, khung cảnh ở nơi này gần như hoàn toàn chìm trong bóng tối, cô không thể nhìn rõ, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc hình thành bức tranh trong tâm trí của Đường Quân, cũng không ảnh hưởng đến cổ họng của cô ngày càng trở nên khát khô.

Cô biết nhất định phải có nhiều nước tiết ra từ động hoa ẩn hiện bên trong bóng tối, cổ họng của Đường Quân không tự chủ được bất giác trượt xuống.

Cô nhìn chằm chằm vào tay Thời Mặc, Thời Mặc cũng nhìn cô chằm chằm, nàng thấy yết hầu cô trượt lên trượt xuống liền cong khóe miệng tâm tình vui vẻ, nhưng đồng thời hành động mang ý nghĩa khao khát của Đường Quân cũng khiến huyệt nhỏ của nàng gấp rút co lại, ngón tay vừa ngay cửa huyệt, có thể cảm nhận rõ ràng sự co bóp háo hức của huyệt nhỏ, thậm chí còn nuốt cả một đốt ngón tay vào.

Nàng nhắm mắt lại, ngẩng đầu phát ra một tiếng dài rên rỉ: "Ưm..."

Nghe được tiếng rên rỉ này, Đường Quân không chịu nổi nữa, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, tại sao còn chưa lên đỉnh, đây là đang hành hạ giáo sư hay là đang hành hạ chính mình chứ.

Cô nuốt một ngụm nước bọt, yết hầu thắt lại, khàn giọng ra lệnh cho Thời Mặc:

"Giáo sư, tự đút vào đi..."

"A... Có chắc là do tôi đút vào, mà không phải là em không?"

Thời Mặc dùng ngón tay vẽ những vòng tròn trên hoa huyệt, ngón tay như vào như không, mẫn cảm rên rỉ một chút, nhưng lại không vào hoàn toàn mà chỉ ở ngoài.

"Giáo sư..."

"Ha... a... Tôi rất muốn ... tôi phải tự mình đút vào a..."

Nói xong, ngón tay của nàng đều chìm vào trong, ở trong không gian yên tĩnh này, Đường Quân thậm chí có thể nghe được âm thanh lúc ngón tay đút vào vì đè ép mà phát ra tiếng nước đọng.

Đường Quân hít một hơi thật sâu, chống lại ý muốn kéo tay Thời Mặc ra, cơ thể cô cứng đờ, mặt đỏ bừng khi nhìn động tác của Thời Mặc.

Ngón tay đã bắt đầu ra vào trong hoa huyệt, càng bị nhìn càng thêm xấu hổ cuối cùng cũng phản chiếu lên thân thể ngày càng mẫn cảm, mỗi lần ra vào cọ xát từng tấc thịt non mềm trong huyệt nhỏ.

Thời Mặc không có ý xoa nắn điểm nhạy cảm, nàng chỉ ra vào đơn giản, nhưng đã đủ tạo ra khoái cảm, cơ thể Thời Mặc không ngừng lắc lư qua lại để đáp ứng chuyển động của đôi tay mình. Những tiếng rên rỉ liên tục phát ra từ miệng nàng.

Thời Mặc phát hiện rằng nàng cảm thấy tốt hơn sau khi được phóng thích, khoái cảm có được từ cơ thể nàng và khoái cảm khi được trêu chọc Đường Quân khiến cả thể xác lẫn tinh thần nàng hạnh phúc.

Đường Quân mắt đỏ hoe, cô muốn thay thế Thời Mặc ngay lập tức, muốn đem ngón tay của mình vùi vào đó, muốn Thời Mặc vì hành động của mình mà rên rỉ, Thời Mặc dường như đã thay đổi thành người khác, ban đầu thẹn thùng bây giờ lại phóng đãng, như bị tráo đổi linh hồn.

"Giáo sư... cho em vào..."

Giọng nói khàn khàn như đã lâu không nói tiếng nào, Đường Quân vươn tay kéo cánh tay Thời Mặc, nhưng Thời Mặc lại tránh đi.

"Ưm... Tôi vừa hỏi em... a... Em nói muốn tôi tự mình đút vào... Bây giờ em hối hận rồi à..."

Ngón tay của nàng ra vào nhanh chóng, Thời Mặc cảm thấy mình sắp đến biên giới cao triều, nhưng nàng không muốn một mình hưởng lạc, vì vậy vẫn duy trì cảm giác như thế.

"Giáo sư... Em không thể chịu được nữa ..."

Đường Quân tiến lên, vòng tay qua mông Thời Mặc, sau đó kéo tay Thời Mặc ra, dùng ngón tay đâm xuống cửa huyệt trơn trượt, thẳng đến chỗ sâu nhất. .

Cho đến khi cảm thụ được ôn nhu chặt chẽ cùng mềm mại bên trong mới biết được, dù những tưởng tượng đó có tuyệt vời đến đâu cũng không thể tốt hơn trực tiếp cảm nhận. Đường Quân không hề dừng lại, ngón tay cô ra vào nhanh chóng, ngay sau đó cô cảm thấy huyệt nhỏ thắt chặt, Thời Mặc cũng căng cứng cơ thể, mấy giây sau mới dần buông lỏng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro