Chap 23: Thật giống em gái nhỏ
"Chị không phải cho là sức em nhỏ sao? Ai bây giờ không có chút sức nào rồi?"
Đường Quân xoa xoa cằm Thời Mặc, bộ dạng này của nàng thật là hấp dẫn, hai má có chút ửng đỏ, cũng không nhiều lắm, toàn bộ khuôn mặt đã thêm chút phong tình, hai mắt ngân ngấn nước, lộ ra vẻ thẹn thùng, môi còn bị chính mình tàn phá có chút sưng đỏ lên, phía trên còn có một tầng long lanh.
Chỉ sau một nụ hôn, Thời Mặc đã cảm thấy tâm trạng của mình sau một tuần trằn trọc đã bình tĩnh trở lại, thậm chí nàng còn cảm giác một trận dữ dội quấn quýt si mê, khiến thân tâm cũng thoải mái theo.
"Không..."
Thời Mặc rũ mắt xuống nhẹ nhàng nói, ánh mắt Đường Quân rất nóng bỏng, vừa nhìn nàng đã tràn đầy lửa, nàng không chịu nổi, vì vậy vội vàng cúi đầu xuống, nhưng đồng thời trái tim nàng cũng tràn đầy ngọt ngào.
Nàng dường như có cảm tình với Đường Quân, không hẳn là yêu thích, nhưng nàng thực sự vui vẻ khi ở bên Đường Quân.
"Đường Quân, tôi muốn cùng em tán gẫu một chút."
Thời Mặc đẩy Đường Quân ra, đứng thẳng người, nghiêm túc nhìn vào mắt đối phương.
"Cái gì?"
Ánh mắt Đường Quân né tránh một hồi, hai người chiến tranh lạnh cả một tuần, không khí buổi chiều không tệ, nhưng trong lòng nàng vốn không ổn, nếu để Thời Mặc đề nghị kết thúc sớm mối quan hệ giữa hai người, cô chỉ có thể bó tay.
"Mặc dù... Tôi không biết tuần trước em tức giận chuyện gì, nhưng em cũng cảm nhận được mối quan hệ giữa chúng ta trong tuần này thay đổi đúng không?"
Thời Mặc nói xong dừng lại ở đây, liếc nhìn Đường Quân liền thấy đối phương trầm mặc không có phản ứng gì:
"Tôi đọc được trên mạng có nói rằng cách tốt nhất để dỗ một cô gái là đưa cô ấy đi ăn một món gì đó ngon và sau đó tặng quà cho cô ấy."
Nàng bước đến bên đống túi xách mang về sau trận mua sắm, lấy ra hai cái rồi cầm chiếc hộp bên trong ra.
"Cái này... là của em, đừng giận, tôi sẽ giải thích cho em được không?"
Đường Quân không nhúc nhích, Thời Mặc nhăn nhó kéo mạnh quần áo trên vai Đường Quân.
"Sao vậy? Em còn tức giận sao? Buổi chiều hôm nay không phải vẫn còn vui vẻ sao?"
Sau đó nàng thấy Đường Quân đưa tay lên lau mắt, chất lỏng trong suốt trên tay trượt xuống, sau đó chất lỏng càng ngày càng nhiều, Thời Mặc cúi xuống nhìn mới nhận ra Đường Quân đang khóc.
"Sao... sao vậy, vừa rồi còn rất ổn mà? Sao lại khóc? Tôi sẽ giải thích với em mà? Đừng khóc..."
Thời Mặc luống cuống tay chân vội vàng lau nước mắt cho Đường Quân.
"Đừng khóc..."
Thời Mặc không có kinh nghiệm dỗ dành người, bây giờ người ta đang khóc trước mặt nàng, nàng lại càng thêm tay chân luống cuống, nghĩ kiểu gì cũng không biết vấn đề nằm ở đâu, rõ ràng là nàng đã đưa đi ăn cơm, rồi tặng quà, bầu không khí buổi chiều không thể nói là không tốt, thậm chí là khá tốt, cảm xúc của cả hai cũng không tệ.
Làm sao vừa xin lỗi, vừa gửi quà mà lại khiến đối phương khóc rồi?
Cuối cùng, Đường Quân cũng ngừng khóc, thật ra cô không phải khóc lớn tiếng kêu thảm thiết, mà là khóc không ngừng, nhìn ra trong lòng cô cảm thấy mình vô cùng tủi thân, có cảm giác bị người khác ức hiếp.
"Em đang khóc, sao chị lại không ôm em?"
Đường Quân nức nở nói, ánh mắt mang theo vẻ buộc tội.
"A?"
Thời Mặc sững sờ, vẫn chưa hiểu rõ cảm xúc của cô bé khó chiều kia, nhưng nàng vẫn liền ôm Đường Quân vào lòng.
Sau khi được ôm trong tay, những động tác tiếp theo trở nên mượt mà hơn rất nhiều, Thời Mặc vuốt ve lên xuống trên lưng Đường Quân, theo hơi thở của cô, dần dần người trong vòng tay nàng cũng không còn thổn thức nữa.
"Không muốn tôi tặng quà sao?"
Thời Mặc hôn lên tai Đường Quân nói nhỏ.
"Không phải."
Đường Quân nói với giọng điệu buồn tẻ, rồi lại im lặng.
"Vậy sao tự nhiên lại khóc? Nói cho tôi biết, lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn, sẽ không làm em khóc."
Thời Mặc nhẹ nhàng dỗ dành Đường Quân, nàng cảm thấy người trong ngực mình quá đáng yêu, không phải ác liệt trêu đùa mình, ngược lại có cảm giác nhu nhược dễ bảo, như em gái nhỏ.
Đường Quân không mở miệng, cô nhất định sẽ không nói cho Thời Mặc biết lí do rằng vì mình tưởng cô ấy sắp nói lời kết thúc mối quan hệ, không ngờ lại nghe Thời Mặc nói xin lỗi nên trong lòng tủi thân mà rơi lệ.
"Nghe lời, nói cho chị gái biết."
Cảm giác dỗ dành được Đường Quân, nàng có chút nghiện, thậm chí còn bắt đầu tự xưng là chị gái.
Đường Quân đẩy Thời Mặc ra với vẻ mặt vô cùng ghét bỏ.
"Ai muốn làm em gái chị, em gái chị có thể cùng chị hôn với làm tình sao?"
Sau khi lấy khăn giấy lau đi những giọt nước mắt trên mặt, cô trở lại dáng vẻ ban đầu.
"Chị muốn tặng em cái gì?"
Kỹ thuật đánh lạc hướng kém, nhưng rốt cuộc cũng thành công. Bởi vì dù sao Thời Mặc cũng tôn trọng cô, cô không muốn nói thì cũng không ép.
Thời Mặc ngạc nhiên nhìn đối phương thay đổi sắc mặt nhanh như chớp, nhưng nàng cũng không có cách, chỉ tiếc là không thể hỏi lí do vì sao cô lại khóc.
"Lúc đi mua sắm, tôi nghĩ rất thích hợp với em."
Thời Mặc đặt hai chiếc hộp lên đùi Đường Quân, thật ra Đường Quân cũng biết đó là đồ gì, hai người cùng nhau mua mà.
"Chỉ để xin lỗi?"
Giọng nói buồn buồn bị bóp nghẹt hơi mũi.
"Ừm, lần trước tôi làm em không vui."
Thời Mặc đối với chuyện này cũng có chút cố chấp, nên muốn xin lỗi.
"Chỉ có vậy thôi?"
Đường Quân chán nản, gặp phải một người đầu gỗ, cô cũng không thể nổi giận với nàng, giận cũng chỉ để nghẹn trong lòng mình.
"Nếu muốn những thứ khác, cũng có thể ..."
Nghĩ rằng cô không hài lòng với món quà, Thời Mặc nói.
"Những thứ khác? Được à? Vậy đêm này chị sẽ..."
Đường Quân ghé vào tai Thời Mặc nói nhỏ, nói nói gì đó.
"Tôi phải làm chuyện này sao?" Khuôn mặt đỏ bừng, Thời Mặc lại nghi ngờ hỏi.
"Không muốn?" Đường Quân nhướng mày.
"Được rồi." Thời Mặc mặt đỏ bừng đồng ý.
__________
Wi: nghe giọng điệu là thấy có mùi gì rồi đấy 🌚
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro