Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

lừa gạt. diễn kịch. đuổi bắt.

Warning: Tác phẩm có chứa yếu tố quan hệ tình dục không có sự đồng thuận, ngôn từ tục tĩu, nội dung không lành mạnh. Độc giả vui lòng tự chịu trách nhiệm với những gì mình đọc. Xin cảm ơn.

***

Minghao tỉnh dậy, trời lúc này mới hửng nắng, ánh sáng mặt trời leo lắt ngoài kia chưa đủ để thắp sáng căn phòng, khiến cho không gian chung quanh có chút mờ ảo, có chút giống như một giấc mơ. Minghao nheo mắt, khóe môi bất giác mỉm cười. Mơ sao? Có khi là mơ thật đấy, vì đối với hắn mặt trời nào có phải nguồn sáng, nguồn sáng của hắn là người này kia mà.

Minghao nhìn xuống người đang nằm trong lòng. Kwon. Soon. Young.

Lần đầu tiên gặp anh, anh tựa áng cầu vồng rực rỡ, ánh mắt trong veo, gương mặt bừng sáng không ngừng mỉm cười. Anh chỉ là một sinh viên đại học quay cuồng với bài vở, với việc làm thêm, với những thằng bạn nối khố chỉ biết buông câu đùa thô tục rồi bật cười khoái trá. Minghao lúc ấy đã nghĩ, thanh thuần nhường ấy tốt nhất là không nên dây dưa với loại người như mình.

Rồi lần thứ hai gặp lại, anh chớp mắt đã hóa thành một con cáo nhỏ, lẩn mình vào ánh đèn nhập nhoạng và dòng người truy hoan trác táng. Ánh mắt anh tựa như lưỡi liềm thần chết, cắt một vết thật ngọt vào linh hồn hắn, rồi chiếm lấy làm của riêng. Giữa hỗn độn mùi cồn, mùi thuốc lá, Minghao vậy mà chỉ có thể ngửi được mùi hương người kia ngọt lịm.

Minghao lần đầu tiên cảm thấy, thì ra một người có thể mang nhiều dáng vẻ đến vậy. Nó khiến hắn tò mò phát điên, rằng nếu lột trần người ấy, đặt trên giường, thô bạo xâm chiếm, người ấy sẽ lộ ra vẻ mặt gì đây?

Nó khiến hắn muốn chơi một trò chơi. Lừa gạt. Diễn kịch. Đuổi bắt.

Nếu như con người Soonyoung mang nhiều gương mặt như thế, vậy thì Minghao cũng muốn được học hỏi. Hắn cũng muốn buổi sáng giả làm một đàn em khóa dưới chung ký túc xá hiền lành ngoan ngoãn, tối đến là kẻ mây mưa tới cuồng loạn cùng anh.

Chơi lâu một chút, chơi tới khi nào Soonyoung mất trí, trọn vẹn thuộc về Minghao. Không thể tách rời.

Minghao cúi xuống hôn nhẹ lên môi Soonyoung. Anh vẫn còn ngủ say sưa, nhịp thở đều đặn. Đôi môi hắn lại theo thói quen hôn dọc theo cổ. Hắn kéo áo anh lên, đầu ngón tay mân mê da thịt anh, lưỡi lại tìm đến hai đầu ngực hồng hào cương cứng. Cơ thể này đã được hắn rèn thành quen trong những giấc ngủ, dù cho không có nhận thức, cổ họng ấy cũng sẽ vì cơ thể này bị kích thích mà rên rỉ nỉ non. Nước bọt rỉ ra khỏi khóe môi, chảy xuống gối. Minghao liếm theo má anh, đẩy ngược lưỡi vào môi anh, tiếng rên từ anh ngày càng gấp rút.

Đầu gối Minghao tì vào cái túp lều nhỏ nhô lên giữa hai chân Soonyoung, khẽ cọ xát. Hắn muốn kéo cái quần đó xuống, muốn rê lưỡi dọc theo dương vật anh, muốn ấn ba ngón tay vào cái lỗ nhỏ được bôi trơn bởi tinh dịch và nước bọt, muốn nới rộng anh để chuẩn bị cho sự xâm nhập của mình.

Nhưng chưa được, đêm qua tuy mới chỉ ra vào một ngón tay cũng đủ làm lỗ nhỏ của anh đỏ tấy và sưng lên, qua một đêm dài mới dịu bớt. Hắn lo rằng nếu bây giờ làm, chốc nữa Soonyoung tỉnh dậy phát hiện ra sự thay đổi bất thường của cơ thể sẽ nghi ngờ mất. Minghao thở hắt, dứt khỏi cơ thể anh, cầm lấy tấm khăn vất bừa trên giường lau những vệt nước bọt vương trên da thịt anh, mặc lại quần áo cho anh rồi đặt anh nằm ngay ngắn trở lại.

Minghao nhìn thêm lần cuối, những ngón tay mân mê sợi tóc anh. Rồi hắn lẳng lặng rời khỏi phòng, về phòng mình chuẩn bị cho ngày mới rồi ra bếp làm bữa sáng.

Khi đang đứng quay lưng lại với cửa bếp, hắn nghe được tiếng cửa phòng ngủ người kia mở, tiếng anh loẹt quẹt đôi dép bông hắn mua cho bước ra ngoài.

Minghao mỉm cười, Soonyoung luôn có thói quen như vậy, khi vừa tỉnh dậy sẽ đi thẳng ra bếp để uống nước rồi mới trở về phòng chuẩn bị. Hắn không cần quay lại cũng có thể tưởng tượng ra gương mặt anh lúc này sưng húp sau giấc ngủ ngon, đôi mắt híp lại và mái tóc bông xù. Ngọt ngào và trong trẻo biết bao.

"Chào buổi sáng." Minghao nói.

Soonyoung lí nhí đáp lời, "Chào buổi sáng." Anh đi tới bên cạnh Minghao, vươn tay mở tủ định lấy cốc nước, nhưng Minghao đã đứng sau lưng anh tự lúc nào, lấy giúp anh cái cốc từ trên cao. Hơi thở hắn vờn qua tai anh, cơ thể Soonyoung đột nhiên cứng đờ, gáy bắt đầu nóng ran. Khi Minghao đặt cốc xuống và thu tay lại, đầu ngón tay vô tình trượt qua lớp áo mỏng nơi eo anh, khiến Soonyoung rùng mình.

Minghao nhíu mày, "Anh sao thế?"

Chưa kịp để Soonyoung phản ứng, một tay Minghao khẽ nâng cằm anh, tay kia áp lên trán, ánh mắt ngập tràn lo lắng.

"Người anh nóng lắm, anh ốm sao?"

Soonyoung ngạc nhiên nhìn người kia, nhưng rồi không chịu nổi ánh mắt ấy nên vội rời đi. Anh rụt người về, ngượng ngùng xoa xoa gáy, "Không có... Đêm qua anh ngủ không bật điều hòa nên nóng, ha ha."

Anh uống vội một hớp nước lạnh rồi nhanh chóng trở về phòng, mái tóc đen lòa xòa không đủ dài để che đi cần cổ nóng ran nhuộm hồng của anh khỏi ánh mắt Minghao.

Minghao chỉ khẽ nhếch môi cười, rồi lại trở lại với bữa sáng đang nấu dở.

Soonyoung vội vàng chạy vào phòng tắm, đóng cửa thật chặt. Anh cởi bỏ quần áo, nhìn cơ thể mình trong gương.

Vì lý gì, thời gian gần đây, cơ thể anh ngày càng nhạy cảm vậy?

Minghao chỉ cần lại gần anh một chút, anh cảm nhận được từ người ta một chút hơi ấm, một làn hơi thở, cơ thể anh liền có phản ứng. Da thịt châm chích, bụng dạ chộn rộn, người ngợm nóng ran, những nơi nhạy cảm đều có biểu hiện cương cứng.

Anh nứng vì Minghao sao?

Soonyoung tự nghi ngờ chính mình.

Anh chìm trong hoang mang, chỉ biết xả nước lạnh, kỳ cọ tới mức ê buốt.

Khi Soonyoung quay lại bếp, Minghao đã hoàn thành bữa sáng và đang ngồi đợi anh. Soonyoung ngượng ngùng ngồi xuống đối diện, nhỏ giọng nói, "Em không cần đợi anh đâu."

Minghao mỉm cười, "Em muốn đợi anh ăn cùng."

Soonyoung lại càng ngượng ngùng thêm, chỉ có thể lặng yên ăn bữa sáng của mình. Minghao đã chuyển vào sống chung ký túc xá với anh sau khi Hansol chuyển đi hai tháng trước. Hai tháng là đủ để anh biết Minghao là một người rất dịu dàng, tốt bụng. Hai tháng là đủ để hai người thân quen với nếp sinh hoạt của nhau. Nhưng hai tháng là quá sớm để nảy sinh những cảm xúc kỳ lạ ấy với bạn chung phòng. Anh không lấy đâu ra can đảm để nhìn lên Minghao nữa.

Không ổn, anh không thể cứ như thế này mãi được.

Tâm trí Soonyoung ngày hôm đó cứ mãi chìm đắm với những cảm xúc khó đoán. Nhưng, phải rồi, một tháng nay, ngày nào anh cũng vậy. Ngày nào anh cũng tỉnh dậy với cơ thể thèm khát được chạm vào. Ngày nào anh cũng trông thấy Minghao, dáng người em ấy cao gầy rắn rỏi, gương mặt điển trai tuấn tú, giọng nói ấm áp dịu dàng. Ngày nào anh cũng nhìn những ngón tay thon dài ấy lướt trên bàn phím máy tính, rê dọc theo gáy quyển sổ da. Ngày nào anh cũng ở cạnh Minghao, được em ấy chiều chuộng, đối xử thật tốt. Một tháng nay, ngày nào anh cũng muốn thôi nghĩ tới Minghao, nhưng rồi ngày nào anh cũng vô thức ở cạnh Minghao nhiều hơn, quan sát Minghao kỹ hơn.

Ngày nào anh cũng thèm muốn Minghao. Muốn được Minghao chạm vào. Muốn giọng nói ngọt ngào ấy thở gấp tên anh. Muốn những ngón tay đẹp ấy lấp đầy anh. Muốn bờ môi hồng ấy lưu lại trên cơ thể anh những vệt tím vệt đỏ.

Soonyoung không dám đối diện với những tưởng tượng ấy, không dám đối diện với Minghao, vậy nên hôm nay anh về nhà thật trễ mà không báo trước. Anh mong rằng khi anh trở về, Minghao đã ngủ ngon trong phòng mình.

Nhưng không, khi anh về đến nhà, đèn phòng khách vẫn sáng, Minghao đang yên lặng đọc sách trong bộ quần áo ngủ. Nghe tiếng cửa mở, Minghao nhìn lên, đôi mắt nâu trầm như đục xuyên qua tất cả những rối ren của anh, nhìn thẳng vào dục vọng của anh. Soonyoung cảm thấy như bản thân đang trần truồng trước ánh mắt Minghao.

Soonyoung cười khan, "Sao em còn thức thế?"

"Em đợi anh." Minghao nhạt nhẽo trả lời.

Cảm giác có lỗi đột nhiên ứa lên trong lòng Soonyoung, "Anh... anh xin lỗi. Điện thoại hết pin mà anh lại có việc đột xuất..." Những lời nói dối này càng khiến anh cảm thấy có lỗi hơn vạn lần.

Quyển sách trong tay Minghao đã khép lại, được đặt sang một bên. Minghao nhìn Soonyoung một lúc, ánh mắt vốn ẩn chứa tức giận lại trở về với nhu hòa. Minghao thở dài, "Anh ăn gì chưa?"

Trước vẻ dịu dàng ấy, Soonyoung chỉ biết ngơ ngác lắc đầu.

"Em vẫn để bữa tối trên bàn. Ăn xong rồi đi nghỉ đi." Minghao dứt lời thì đứng dậy, tính đi ngang qua Soonyoung để về phòng nhưng rồi đột nhiên dừng lại. Hơi cúi đầu, Minghao nói khẽ, "Lần sau không được vậy nữa nghe chưa?", rồi rời đi.

Mùi gỗ trên người Minghao phảng qua chóp mũi, hơi thở ấm nóng của Minghao lướt qua chóp tai, giọng nói trầm ấm càn quét tâm trí, tất thảy đều khiến Soonyoung bất giác đỏ lựng nơi gò má.

Soonyoung sẽ thật sự điên mất. Soonyoung sẽ thật sự điên vì Minghao mất thôi.

Soonyoung ăn xong bữa tối, tắm rửa sạch sẽ và nằm trên giường. Không hiểu sao, cơ thể anh lại mệt mỏi đến vậy. Một khi đã nằm xuống rồi, anh không còn sức đâu để ngồi dậy được nữa. Ấy vậy anh chẳng hề nhận ra, vì tâm trí chỉ biết mải miết chạy đua cùng hình bóng Minghao.

Mí mắt nặng nề khép lại.

Một lúc sau, cánh cửa phòng Soonyoung chậm rãi mở ra. Minghao bước vào, đứng trong bóng tối, lặng lẽ ngắm nhìn người đang ngủ trên giường.

Cáo nhỏ to gan, hôm nay để hắn lo lắng đến vậy. Bình thường Minghao chỉ dùng loại thuốc an thần dạng nhẹ trộn cùng đồ ăn, sẽ không ảnh hưởng tới sức khỏe của anh, bù lại thì buổi đêm buộc phải nhẹ tay hơn chút. Nhưng hôm nay Soonyoung đã làm hắn tức giận rồi. Giấc ngủ này, có cháy nhà Soonyoung cũng không thể tỉnh.

Minghao vừa tiến lại gần giường vừa đưa tay kéo dây áo choàng trên người. Hắn thả tấm áo choàng xuống đất, phủ phục trên người anh, một tay chống cạnh đầu anh, một tay mân mê gương mặt nọ. Làn da anh trắng hồng mềm mịn như tan đi nơi đầu ngón tay hắn. Ánh mắt Minghao lướt đi từ hàng lông mi đen nhánh xuống sống mũi thon thả, xuống tới bờ môi căng mọng. Trong mắt hắn là đen đặc cuồng vọng và thèm muốn, như thể muốn xẻ từng thớ thịt của người ta rồi nuốt vào bụng, vĩnh viễn không thể chạy thoát.

Minghao từ tốn cởi bỏ quần áo trên người Soonyoung. Ánh trăng bàng bạc hắt vào phòng, dịu dàng chạm lên da thịt anh, phủ lên anh tựa một tấm voan mỏng tang, khiến cho anh trông như một khối ngọc được chạm khắc. Đẹp mà lạnh lẽo. Minghao muốn phát điên với ánh trăng, vì hắn chỉ cho phép một mình bản thân hắn được chiêm ngưỡng, được chạm vào vẻ đẹp này.

Bàn tay Minghao lướt đi theo từng đường cong cơ thể, đầu móng tay khẽ cào lên làn da trắng ngần.

"Đến cả ánh trăng cũng làm tôi ghen tị. Soonyoung ơi, anh bỏ bùa mê thuốc lú gì tôi thế này?" Minghao lầm bầm.

Hắn cúi xuống, môi lưỡi quen thuộc tới mức giờ đây có mù hai mắt, điếc hai tai, chỉ còn lại xúc giác cũng là đủ để hắn thỏa mãn cơ thể này. Mà cơ thể này cũng càng ngày càng nhạy cảm, đầu lưỡi hắn mới chỉ lướt dọc cần cổ trắng thơm, đảo quanh đầu vú hồng hào, tiếng rên rỉ đã ngắc ngứ trong cổ họng. Mày Soonyoung khẽ nhíu, anh nghiêng đầu, hé miệng nức nở. Minghao được đà mút lấy bầu vú thật mạnh, nhay cắn đầu vú, khiến cho tiếng nức nở càng to hơn. Dương vật vốn được chăm sóc hằng đêm giờ đây cảm thấy thiếu thốn, khiến cơ thể ấy vô thức rướn hông chào đón.

Minghao rời khỏi ngực anh, lòng vẫn thèm thuồng, nhưng hắn vẫn lựa chọn hôn lấy môi anh, cuốn lấy lưỡi anh, nuốt xuống từng tiếng rên rỉ. Nước bọt Soonyoung không được nuốt vào cứ thế rỉ ra, khiến cho nụ hôn này nhơ nháp và ướt át biết mấy. Một tay luồn xuống, xoa bóp cùng lúc hai thành viên đã cương cứng nãy giờ. Hai dương vật ấm nóng chạm vào nhau tựa như mang theo luồng điện, theo đà xoa bóp, cơ thể Soonyoung run lên, tiếng rên rỉ ngày càng cao, như thể anh có thể bật dậy bất cứ lúc nào. Minghao dứt khỏi nụ hôn, hắn muốn quan sát cơ bắp bụng dưới của anh co giật, muốn chứng kiến vật nhỏ nóng bỏng kia trướng to.

Vào khoảnh khắc Soonyoung sắp lên đỉnh, Minghao ngừng chuyển động, bóp lấy gốc dương vật không cho anh xuất tinh. Bình thường, hắn sẽ không để cho cơ thể Soonyoung rơi vào tình trạng kích thích quá mức, nhưng đêm nay dường như lý trí của hắn đã nát tan và bị làn gió đêm thổi bay đi rồi.

Không được thỏa mãn, Soonyoung thút thít khóc, nước mắt len lỏi khỏi khóe mi, lăn dài.

"Không... muốn..."

Minghao ngạc nhiên nhìn lên. Đây là lần đầu tiên Soonyoung nói thành từ dưới tác dụng của thuốc an thần. Sau khi chắc chắn là anh không thể tỉnh dậy lúc này, Minghao mới dịu dàng lau nước mắt anh đi, hôn nhẹ lên má anh. Soonyoung như cảm nhận được hơi thở của hắn, anh khẽ nhích người lại gần như mời chào hắn hôn anh thêm lần nữa. Hắn không thể cản được bản thân bật cười.

"Bé cưng, sao anh lại đáng yêu thế này?"

Minghao chiều lòng anh, hôn gương mặt ấy đến mê đắm.

Nụ hôn dây dưa, lại kéo dài xuống tới cơ thể mềm mại. Minghao ngồi dậy giữa hai chân Soonyoung, co hai chân anh lại và banh thật rộng. Tất cả những điểm nhạy cảm kín đáo nhất của cơ thể anh đều phơi bày ngay trước mắt. Như cảm nhận được sự lộ liễu của mình lúc này, lỗ nhỏ ngượng ngùng co bóp. Minghao miết đầu ngón tay lên bờ mông trắng trẻo. Hắn thật muốn vỗ mạnh nơi này một cái, chứng kiến năm vết ngón tay mình đỏ ửng hiện lên, nhưng hắn buộc phải kìm bản thân lại. Cơ thể anh nóng rực trong lòng bàn tay hắn, ánh trăng bạc khi nãy khiến cho anh trông thật lạnh lùng giờ đây như tô điểm dáng vẻ hồng rực thèm thuồng của anh.

Minghao kê một chân anh lên vai, vươn tay lấy lọ gel bôi trơn trong túi áo. Hắn nhỏ thẳng thứ gel đặc sệt và lạnh lẽo ấy xuống hậu môn ấm nóng. Lỗ nhỏ ấy quả nhiên ngày càng nhạy cảm, không ngừng run rẩy mấp máy. Minghao chậm chạp đẩy ngón giữa vào trong lỗ nhỏ. Cơ thể Soonyoung căng lên, lỗ nhỏ càng khít lại, thành vách đè nghiến lên ngón tay hắn như thể đang cố cắn cố nuốt, khiến cho hắn bật một tiếng chửi thề.

"Bé cưng, ngoan, thả lỏng một chút. Sẽ không đau đâu."

Dù biết là anh không nghe thấy, nhưng hắn vẫn quen thói rì rầm an ủi như vậy. Đáp trả lại hắn chỉ có tiếng thở gấp và tiếng nức nở trúc trắc trong cổ họng anh.

Minghao thở dài, "Mới một ngón đã thế này, bé làm sao mà chịu được tôi địt đây?"

Hắn rút ngón tay ra, xoa đều gel bôi trơn lên tay kia, rồi chậm rãi sục dương vật Soonyoung. Sau khi cơ thể anh dần dần quen với tiết tấu ấy, hắn lại thừa dịp đẩy một ngón tay vào lỗ hậu. Lần này vào sâu được hơn một chút, nhưng Soonyoung đã lại nức nở khó chịu, cơ thể uốn éo như muốn chạy trốn khỏi sự xâm nhập lạ lùng kia.

Hắn cong ngón tay lại, khoái cảm xa lạ khiến Soonyoung thút thít, thắt lưng ưỡn cao như không thể chịu nổi nữa. Dương vật trong lòng bàn tay hắn co giật và tinh dịch ào ạt tuôn trào lên bụng nhỏ trắng xinh. Minghao vẫn không dừng lại, một tay xoa bóp dương vật đang dần mềm đi, một tay đang cố luồn lách thêm ngón áp út vào bên trong lỗ nhỏ. Cơ thể anh bị kích thích quá mức, không ngừng run rẩy, nước bọt chảy ướt đẫm gối, mày nhíu chặt và anh khóc không ngừng.

"Đừng..."

Minghao rời tay khỏi dương vật anh, dịu dàng hôn lên người anh, hôn dọc lên cổ, rồi lên môi như muốn trấn an. Soonyoung cũng dần dần vượt qua ngưỡng kích thích, từ từ bình tĩnh trở lại.

Hai ngón tay Minghao nằm ở bên trong Soonyoung một lúc, chỉ chuyển động nhẹ nhàng rồi lại rời đi. Hôm nay đã có thể nuốt được hai ngón tay, tuy không là gì so với kích cỡ của hắn, nhưng cũng là có tiến bộ rồi.

Minghao hôn lên chóp mũi anh, tay nhéo lấy ngực anh như dọa nạt mà lại yêu chiều hết mực, "Chỉ biết khóc nhè dọa tôi thôi."

Hắn ngồi dậy, lấy gel bôi trơn đổ vào lòng bàn tay Soonyoung. Bàn tay hắn to rộng bao lấy tay anh, hướng dẫn anh xoa bóp dương vật của mình. Lòng bàn tay anh mềm mại, có cảm tưởng như anh thực sự đang tỉnh táo, ngoan ngoãn nằm đó thỏa mãn hắn. Hắn nhìn bờ môi đỏ hồng sưng lên do bị hắn cắn mút kia, thành viên bên dưới lại càng cương cứng thêm. Hơi thở hắn nặng nhọc, thật sự chỉ muốn xé toạc cơ thể này ra bằng dương vật mình, để anh nuốt hắn thật trọn vẹn. Minghao nắm tay Soonyoung đưa gần về phía mặt anh, để đầu dương vật hắn theo mỗi nhịp đẩy có thể chạm vào môi anh. Xúc cảm mềm mại nơi bờ môi ấy dù chỉ sượt qua nhưng cũng khiến hắn như muốn nổ tung.

Hắn thở gấp tên của anh, "Soonyoung...", đâu đó trong lòng hắn như thầm chờ đợi một lời đáp lại.

Rồi, tinh dịch trắng đục bắn lên mặt anh, đọng lại nơi đuôi mày, nơi khóe môi.

Minghao thở hắt, buông tay anh ra, nằm xuống bên cạnh. Trông anh như thế này mới thật đẹp làm sao. Anh điềm nhiên ngủ, hơi thở nhịp nhàng đều đặn. Ấy vậy mà người ngợm anh nhớp nhúa tinh dịch, nước bọt và gel bôi trơn. Cơ thể anh vẫn đỏ ửng những vết cắn mút. Lỗ nhỏ của anh vẫn sưng tấy nơi ngón tay hắn vừa ra vào.

Lúc này đây, có là ánh trăng bao trùm lấy anh cũng không thể khiến hắn ghen tị được nữa. Vì cả cơ thể này đều như đang thét gào quyền sở hữu của Minghao.

***

Khi Soonyoung tỉnh dậy ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao lắm rồi. Anh giật mình, đầu óc vẫn chưa thể lấy lại tỉnh táo.

Anh không thể nhớ nổi, rốt cuộc đêm qua mình đã có giấc mơ gì. Anh nhớ là... anh chỉ nhớ là, đã có một ai đó nằm đè lên anh, mút mát anh, sờ soạng anh. Anh chỉ nhớ là đã có một bàn tay xoa bóp dương vật anh, và hình như có những ngón tay xâm nhập vào trong anh nữa. Tuy chỉ là những mảnh ghép vụn vặt của ký ức về giấc mơ, nhưng tại sao cơ thể anh lại nóng ran lên thế này? Tại sao những khoái cảm trong giấc mơ ấy lại chân thực đến thế?

Gương mặt Soonyoung đỏ lựng, anh vùi mình vào chăn gối, hai bắp đùi co lại thật chặt. Anh tuy không nhớ nổi giấc mơ khi ấy, nhưng mà thứ chết tiệt nhất anh có lúc này lại chính là trí tưởng tượng. Anh tưởng tượng cơ thể mình mềm đi dưới môi lưỡi một ai kia. Anh tưởng tượng bàn tay ai kia mân mê dọc người mình. Anh tưởng tượng ra hơi thở trầm thấp và ấm nóng phả lên bầu vú. Rồi bàn tay ấy sẽ chạm tới hạ bộ anh, kéo quần anh xuống, sẽ chậm rãi sục cho anh, rồi tăng dần tốc độ.

Soonyoung co rúm người lại dưới lớp chăn, tự mình sờ mó chính mình.

Sẽ có một ai đó vừa hôn anh vừa luồn những ngón tay vào lỗ nhỏ của anh. Những ngón tay ấy sẽ thật thon dài đẹp đẽ, sẽ thật từ tốn dịu dàng. Giống như là. Giống như là ngón tay của Minghao vậy.

Ngay khi cái tên này xuất hiện trong tâm trí, hơi thở Soonyoung gấp rút, anh trân mình và xuất tinh. Tinh lực của thanh niên vào sáng ngày ra bao giờ cũng dồi dào như thế cả.

Anh chưa kịp hoàn hồn thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Cơ thể Soonyoung cứng đờ dưới lớp chăn gối.

"Soonyoung, anh dậy chưa?" Giọng Minghao vang lên từ bên kia cánh cửa.

Soonyoung cuống cuồng ngồi bật dậy, vì vội quá mà trước mắt như hoa lên. Anh vớ lấy cuộn giấy ở bàn học lau sạch tay mình, rồi sau khi chắc chắn quần áo trên người chỉnh tề, không dây một vệt tinh dịch nào, anh mới có đủ can đảm mở cửa cho người ở ngoài.

Minghao đứng đó, ngập trong ánh nắng, dịu dàng và an yên đến lạ. Giọng nói mềm mại rót vào tai anh, "Em thấy trễ rồi mà anh vẫn chưa dậy nên lo anh gặp chuyện gì. Không sao là tốt rồi. Bữa sáng em để ở bàn, em có việc phải đi trước đây."

Soonyoung chỉ có thể ù ù cạc cạc gật đầu, nhìn thấy Minghao quay đi rồi mới vội vàng đóng cửa lại.

Quỷ tha ma bắt mày đi, Kwon Soonyoung.

Có lẽ là do dục cầu bất mãn mà thôi. Anh phải đi xả nó ra. Dù anh chưa từng quan hệ cửa sau bao giờ, nhưng mà anh phải... anh phải đi tìm một ai đó, thỏa mãn anh, khiến anh mất trí và bật khóc nức nở, để rồi anh không còn nghĩ tới Minghao nữa.

Anh ôm theo những suy nghĩ điên rồ ấy của mình suốt cả ngày, cho tới khi trời tờ mờ tối, anh lại mò tới quán club thân quen. Gọi là thân quen nhưng lần cuối cùng anh tới đây đã là mấy tháng trước rồi. Chuyện học hành và làm thêm bận rộn đã khiến anh quên bẫng đi cái thú tiêu khiển ấy. Ừ, hẳn là do chuyện học hành và làm thêm, chứ không phải là do mỗi ngày anh đều mong ngóng được về nhà thật sớm, mở cửa ra và trông thấy đôi giày ai kia ngay ngắn nơi bậc thềm, còn trong bếp thì thơm nức mùi đồ ăn đâu.

Ngày hôm nay, anh muốn để rượu quét đi lý trí của mình. Anh muốn biết rõ, rằng đó thật sự là anh muốn Minghao, hay chỉ đơn thuần là dục vọng đang choán lấy mọi nhận thức và Minghao vô tình là người gần anh nhất hiện tại.

Đã lâu rồi anh không trở lại với chốn lạc hoan này. Nơi này là nơi duy nhất cho phép Soonyoung gạt bỏ đi mọi suy nghĩ. Nơi cho anh quay cuồng cùng rượu, cùng nhạc dộng thẳng vào màng nhĩ, cùng những lời tán tỉnh đường mật và những lần đụng chạm đầy khát khao. Đêm nay, anh sẽ lên giường cùng một gã nào đó, thỏa mãn thứ dục vọng đã dày vò anh cả tháng nay. Rồi ngày mai trở về, anh sẽ không còn thèm khát được Minghao chạm vào nữa.

Sự chối gạt nỗi ám ảnh của anh với Minghao như thể đang càng chứng minh, tâm trí Soonyoung ám ảnh Minghao đến mức nào.

Sau vài hồi rượu, có vài gã trai cũng tới mời Soonyoung cùng nhảy. Vậy mà luôn có gì đó cản anh tiến xa hơn. Anh cứ bất giác so sánh họ với Minghao, để rồi cay đắng nhận ra, thì ra Minghao trong lòng anh đẹp đẽ nhường vậy.

Nhưng rồi rượu vào, cứ thế công phá tầng lý trí cuối cùng của anh. Soonyoung say mèm gục trong vòng tay một ai đó. Gã lôi anh đi ra cửa sau của quán, bóng dáng cả hai khuất trong một con hẻm tối đen.

Gã ghì chặt anh vào tường, thô bạo hôn lên môi anh. Soonyoung rên rỉ trong vòng tay gã, cảm nhận được từng lớp áo trên người mình đều bị xé toạc. Hơi gió lạnh thốc thẳng vào hẻm khiến cho anh rùng mình, dường như trả lại cho anh chút tỉnh táo.

Lúc này gã đã hôn đến cổ anh, bàn tay lần mò vào trong quần anh, xoa bóp bờ mông tròn. Tiếng gã thở dốc thổi vào hõm vai anh, nồng mùi rượu. Gã đã kéo quần xuống, vừa đủ để lộ ra dương vật ghì chặt vào hạ bộ anh, tìm điểm gồ lên từ quần anh mà cọ xát. Rồi bàn tay gã mò tới phía trước quần anh, muốn cởi cúc quần và kéo khóa xuống.

Trong hẻm tối ướt nhẹp và hôi hám, đột nhiên có thứ gì đó đánh động lòng Soonyoung.

Không, anh không muốn điều này.

Anh không muốn trải qua buổi tối nay, trần trụi và hoan lạc với người lạ ở cái ngõ hẻm dơ bẩn này.

Soonyoung muốn đẩy người đàn ông trước mặt ra, nhưng cơ thể gã dính chặt lấy anh như dính phải keo vậy. Say rượu khiến cho lực tay anh yếu nhớt, và tiếng nức nở bất mãn của anh chỉ khiến cho gã ta càng thêm hứng tình.

Anh rơi vào cơn hoảng loạn, say rượu càng khiến cho anh không biết phải làm gì. Không, không phải là người này. Anh muốn chạy khỏi đây. Làm ơn. Thả ra. Thả ra đi.

Soonyoung muốn lên tiếng cầu xin, nhưng rồi khoang miệng anh đã bị môi gã chiếm lấy. Tay gã thô bạo nắm lấy tóc anh, giật về phía sau để anh ngửa cổ. Cơn đau bỏng rát khiến nước mắt sinh lý ứa lên.

Làm sao để thoát khỏi đây? Ai đó... ai đó đi ngang qua được không? Ai đó cứu anh với.

Cơn hoảng loạn càng khiến anh thở gấp. Gã kia dường như cũng nhận ra sự khác lạ và thiếu hợp tác của anh, dừng lại rồi cười gằn, "Sao thế? Cưng không muốn làm ở đây à?"

Soonyoung vì lạnh mà rùng mình, cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống, rượu khiến đầu anh hoa lên. Anh lắc đầu cự tuyệt.

Gã càng thô bạo hơn nữa, tiếng vải rách giữa đêm đen mới thật châm biếm làm sao. Rồi tiếng môi lưỡi ướt át, tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ.

"Ban nãy cưng đã đồng ý rồi, đừng có tới lúc này còn giở trò."

Cơ thể anh nhạy cảm, ở dưới sự đụng chạm thể xác kia cũng dần có phản ứng. Lồng ngực phập phồng, đũng quần chật chội. Anh không muốn, nhưng cơ thể vô lực dựa vào tường không thể cử động nổi. Soonyoung lúc này bị chính cơ thể mình phản bội, chỉ có thể nhắm mắt lại, cắn chặt môi, cố ngăn mình rên thành tiếng. Từng giọt nước mắt lăn dài.

Sự rồi sẽ qua nhanh thôi, và mọi dục vọng thể xác trong anh sẽ chết.

Đột nhiên, mọi động chạm dừng lại. Tai Soonyoung như ù cả đi trước âm thanh vang dội của vật nặng va phải kim loại. Một thứ gì đó ấm áp phủ lên người anh. Ra là một cái áo khoác phao dày. Mùi thơm dịu dàng từ nó che lấp tất cả những tanh tưởi và đớn hèn mà con hẻm lầy lội này mang lại, gột sạch tất cả những tủi hờn và nhục nhã trong lòng anh. Soonyoung níu lấy cái áo, gục mặt vào đó và để mặc cho nước mắt rơi tới kiệt quệ.

Soonyoung nghe thấy phía trước anh là tiếng gã kia chửi bới gì đó. Nhưng rồi cắt ngang giọng gã là tiếng một nắm đấm chát chúa, và gã im lặng.

Trong màn đêm đen đặc, chỉ còn lại tiếng anh cố trấn tĩnh lại, và tiếng hít thở thâm trầm của ai kia. Soonyoung kéo cái áo xuống, chỉ lờ mờ thấy trong bóng tối dáng vẻ người kia đứng đó. Tuy không thể thấy mặt, cớ sao anh lại thấy bóng dáng nọ ẩn chứa giận dữ tột cùng.

Anh không dám lên tiếng, chỉ biết co ro với cái áo khoác là lớp bảo vệ duy nhất, nước mắt thấm vào chiếc áo sớm đã khô rồi.

Người kia quay lại, chậm rãi bước về phía anh. Không biết có phải do anh đang say khướt hay không, tại sao anh lại không thấy sợ? Tại sao người này có vẻ phẫn nộ mà vẫn dịu dàng quá đỗi? Tại sao anh lại cảm thấy thật an toàn, thật thân quen?

Người nọ đột nhiên ôm anh thật chặt, thật chặt. Anh gục mặt vào bờ vai ấy, tìm kiếm được sự bình yên lạ kỳ. Dáng vẻ này, cớ sao lại giống Minghao quá?

Anh chìm vào giấc ngủ với cái tên Minghao cứ mãi lờn vờn trong đầu.

***

Khi Soonyoung tỉnh dậy, đầu anh đau buốt với thứ cồn vẫn đang chậm rãi tan đi. Anh lờ mờ nhận ra được mình đang nằm trong phòng ngủ ở nhà. Anh cựa mình nhìn quanh, phát hiện ra Minghao đang ngồi ở bàn học của anh, bận rộn làm gì đó. Nghe được tiếng anh tỉnh dậy, Minghao quay lại nhìn.

Đối diện với ánh mắt Minghao luôn là một Soonyoung dễ vụn vỡ.

Soonyoung không biết phải nói gì, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào gương mặt người kia, như muốn tìm ra ở bộ giáp hoàn hảo ấy một khe nứt chí mạng. Vậy mà anh chẳng thể tìm được gì. Kẻ với khe nứt chí mạng ở đây, không phải chính là anh đấy sao?

Chạm vào anh đi.

Anh mệt mỏi nằm xuống, nhắm mắt lại.

Anh nghe thấy tiếng người kia đứng dậy, chân ghế trượt trên sàn nhà tạo thành âm thanh thật khó chịu biết bao. Anh nghe thấy tiếng người kia đi về phía anh, cảm nhận được người kia chỉ cách anh một cái vươn tay mà thôi.

Chỉ cần Minghao vươn tay, là có thể chạm vào anh rồi.

"Tại sao vậy, Soonyoung?"

Minghao không dùng tới kính ngữ, đột nhiên khiến cho trái tim Soonyoung đau điếng hẫng một nhịp.

Anh không hiểu Minghao hỏi gì, chỉ có thể mở mắt nhìn lại. Ánh mắt ấy sâu thăm thẳm. Minghao đứng đó, nhìn xuống anh như thể khóa cứng anh lại trên giường. Soonyoung vốn đã vụn vỡ, tư thế này càng khiến anh nát tan như chẳng còn gì.

Minghao chỉ cách anh một cái vươn tay.

Sống mũi Soonyoung cay xè.

"Nói đi, Soonyoung." Giọng nói ấy mang theo lạnh lẽo bao trùm lên anh.

Anh ngập ngừng giơ tay lên, muốn chạm vào bàn tay ấy, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể nắm lấy tay áo Minghao.

"Chạm vào anh, có được không?" Anh thều thào từng chữ, cảm nhận được gò má mình nóng rẫy như thể đang ngồi hun lửa giữa trời đông.

Minghao im lặng một lúc, rồi nắm lấy cổ tay anh, "Thế này?"

Soonyoung lắc đầu, anh chậm chạp ngồi dậy, đầu óc vẫn còn bị cồn đốt tới bỏng rát. Anh kéo cái áo đang mặc trên người ra khỏi đầu, tụt quần qua mông rồi dùng chân kéo ra, khoe trọn vẹn cơ thể trước mặt Minghao. Do đương cơn say, do đương cơn ngượng ngùng, mà cũng là do gì đó rạo rực dâng lên, người anh nóng ran. Cơ thể này nhạy cảm biết bao, chỉ như vậy thôi cũng đủ để nhuộm lên da thịt một màu hồng.

Soonyoung có thể nhìn thấy được yết hầu người kia trượt xuống, nó như tiếp thêm can đảm cho anh. Anh cầm lấy tay Minghao, đặt lên ngực mình. Lòng bàn tay người nọ lạnh buốt, chạm vào anh khiến anh run lên.

Anh thì thào, như thể giữa bọn họ là bí mật tuyệt đối của trời đất, "Như thế này."

Minghao vung tay đẩy anh nằm xuống. Đầu Soonyoung mạnh bạo va phải gối như ong lên, đau đớn kinh khủng. Minghao chống tay phía trên anh, vẫn là ánh mắt sâu thẳm ấy, nhưng giờ đây ngập ngụa trong nó là dục vọng cuồng dã. Hắn cắn mút môi anh, tức giận dồn nén chỉ chờ tới lúc này để bùng nổ. Soonyoung bị hôn tới đầu váng mắt hoa, chỉ biết nỉ non trong cuống họng. Đôi môi anh bị nhay cắn tới sưng đỏ, vươn lưỡi là có thể nếm được mùi máu tanh. Minghao rời đi đột ngột hệt như lúc lao đến xâm chiếm, khóe môi khẽ nhếch nhưng phẫn nộ không cách nào che giấu được.

"Anh đi tìm thằng khác chơi chán rồi về bảo tôi chạm vào anh là thế nào đây?"

Soonyoung mở lớn mắt, oan ức kháng cự, "Không... không phải mà..."

"Không phải?" Minghao bật cười, cúi xuống mút thật mạnh lên cổ anh, khiến cho Soonyoung ré lên một tiếng. Đôi môi rời đi để lại một vết hồng nhạt, mà chắc chắn sáng mai tỉnh dậy sẽ thành vết bầm chói mắt. "Ăn mặc như vậy, đến đó uống rượu uốn éo, còn nói là không phải?"

Soonyoung vừa chực cãi thì Minghao đưa hai ngón tay vào miệng Soonyoung, đè chặt lấy lưỡi anh, không cho phép anh lên tiếng. Môi lưỡi anh chỉ có thể cuốn lấy ngón tay Minghao, không ngừng bú mút.

"Tôi con mẹ nó, là để anh chơi đùa đúng không Kwon Soonyoung?"

Soonyoung lắc đầu nguầy nguậy, nhưng chỉ đổi lấy sự phẫn nộ của Minghao ngày càng bành trướng hơn nữa. Hắn tiếp tục cúi xuống, thành thạo kích thích mọi điểm nhạy cảm trên cơ thể anh, khiến Soonyoung sung sướng tới mất trí.

Một tay hắn bao lên dương vật đã ngẩng cao đầu của Soonyoung, mạnh mẽ xoa bóp. Anh ngửa đầu, ngón tay Minghao trượt khỏi miệng, không còn gì để ngăn lại tiếng rên rỉ đầy đê mê.

Thì ra, một Minghao dịu dàng khi tức giận sẽ trở nên thô bạo như vậy. Dương vật anh không có gì để bôi trơn, cọ xát với lòng bàn tay của Minghao có cảm giác ngứa ngáy tê dại. Nhưng không hiểu sao nỗi đau người kia mang lại lại có thể sung sướng đến thế.

Soonyoung rất nhanh đã đạt cực khoái, tinh dịch được bàn tay Minghao đón lấy. Hắn banh rộng hai chân anh, khiến cơ thể anh đỏ rần xấu hổ. Minghao dùng tinh dịch như chất bôi trơn, đâm một ngón tay vào bên trong hậu môn người nằm dưới.

Soonyoung nấc lên một tiếng, vì đau đớn mà nước mắt lăn dài, chỉ có thể rên rỉ những từ vô nghĩa.

"Anh nói xem, cái lỗ này bị bao nhiêu thằng chơi qua rồi?"

Soonyoung điên cuồng lắc đầu, nhưng cứ mỗi khi muốn trả lời thành câu thì lại bị người kia cong ngón tay, công phá tuyến tiền liệt. Cơ thể anh không ngừng co giật, dưới sự phẫn nộ của người kia, lỗ nhỏ bị cưỡng ép nuốt thêm một ngón tay, rồi lại một ngón tay nữa.

Minghao mở rộng ba ngón tay thành hình tam giác, nong cho lỗ nhỏ rộng ra. Soonyoung đau đớn chỉ biết vùi má vào gối, dương vật vừa xuất tinh đã bắt đầu có dấu hiệu cương cứng trở lại. Cả cơ thể anh căng lên, chạm vào bất cứ đâu cũng có thể khiến anh tê dại. Hắn dường như biết điều ấy, nên khi kê quy đầu thô to trước huyệt động anh, hắn cúi xuống hôn lên môi anh, hôn dọc cổ anh, đầu lưỡi mân mê từng đỉnh ngực. Một tay hắn thì lại nghịch ngợm với thành viên của anh. Mọi điểm nhạy cảm trên cơ thể đều bị kích thích, phân tán sự chú ý khỏi kẻ xâm chiếm thực sự.

Và, khi anh đang đê mê, hắn chỉ cần một nhịp đẩy hông, ấn được quy đầu vào lỗ nhỏ. Ba ngón tay so với thứ này vẫn là không đủ, vẫn khiến cho Soonyoung như phát điên. Anh nức nở không thành nghĩa, nhắm chặt mắt và không ngừng lắc đầu. Đau đớn và sung sướng cùng lúc đánh phá tâm trí anh, khiến anh dần không nhận ra cái nào là cái nào nữa.

"Bảo bối, nói tôi nghe..." Minghao vừa chậm rãi nhét vào thật sâu, để lỗ nhỏ của đối phương thích nghi với kích cỡ của mình, vừa ngân nga hỏi, "... rốt cuộc ai mới là người địt anh sướng nhất đây?"

Cứ mỗi lần Soonyoung hé môi định nói, Minghao lại lùi ra một chút và thúc vào một cú thật sâu. Anh không thể nói được, chỉ có thể thút thít khóc, không ngừng lắc đầu. Đầy quá, chặt quá, anh sẽ thật sự phát điên mất thôi.

"Cơ thể này dâm như vậy, anh còn muốn lừa tôi là chưa ai chơi qua?"

Nhịp thúc của Minghao càng ngày càng nhanh, nông sâu thay phiên nhau, làm Soonyoung không thể lường trước tiết tấu của hắn.

Minghao đột ngột dừng lại, rút ra. Soonyoung chưa kịp hiểu chuyện gì thì bị hắn lật lại, co chân anh để đẩy mông lên thật cao. Hắn đánh thật mạnh lên mông Soonyoung, ngắm nhìn bờ mông căng tròn rung động dần dần hiện vệt ngón tay đỏ ửng. Soonyoung bị đau mà choáng váng, vùi mặt vào gối rên rỉ.

Minghao lại đột ngột đâm lút cán. Tất cả quá trình hắn đều thật tùy hứng, khiến anh không thể đoán trước, chỉ có thể bị động đón nhận tất cả đau đớn và khoái cảm đến với mình.

"Anh thật sự xem tôi là đồ chơi đúng không?" Minghao đẩy một cú thật sâu, Soonyoung chỉ có thể vùi mặt vào gối, điên cuồng rên rỉ, nước bọt ướt đẫm nhưng anh chẳng còn tâm trí đâu để thấy khó chịu, "Anh chỉ cần con cặc tôi thỏa mãn anh xong, đến tên tôi anh cũng không nhớ ra nữa rồi."

Minghao tóm lấy hai tay Soonyoung kéo ra sau lưng, khóa chặt lại, giữ đầu anh ở tư thế lơ lửng không còn chạm giường nữa.

"K... không... Myungho hức... Myungho..." Anh khóc, "Chỉ có duy nhất... Myungho..."

Anh nghe thấy tiếng hắn bật cười đầy chế nhạo, "Chỉ có duy nhất tôi? Chỉ có duy nhất tôi làm sao?"

Tốc độ của Minghao ngày một nhanh, mỗi lần thúc vào lại khiến anh nghẹn ngào không nói thành lời.

"Chỉ có... duy nhất Myungho... địt anh." Soonyoung bật thốt, trong đầu anh lúc này không còn gì ngoài dương vật người kia ra vào cơ thể anh nữa rồi. Anh vừa dứt câu là tiếng anh rít lên vì Minghao đâm quá sâu, hòa cùng tiếng rên rỉ thỏa mãn của hắn và tiếng da thịt nhớp nháp va đập. Anh sẽ bị hắn chơi tới hỏng mất thôi. Dương vật hắn co giật bên trong anh, tinh dịch nóng hổi của hắn rót tới căng đầy, tới mức anh cảm nhận như mình sắp nổ tung. Minghao vẫn không dừng lại mà chậm rãi chuyển động, đem quy đầu chặn lại không cho tinh dịch tràn ra ngoài. Đầu ngón chân anh co quắp, sự kích thích quá mức khiến cho buồng phổi không thể hô hấp kịp với nhịp đập của trái tim nữa.

Tầm mắt Soonyoung tối sầm, đom đóm vờn quanh.

Bàn tay Minghao đang khóa hai tay anh sau lưng buông ra, Soonyoung tựa như một con rối hỏng, gục xuống giường. Khắp người đều là dấu vết của giao hoan. Khắp người đều là dấu vết của Minghao. Khắp người đều là dấu vết hắn tuyên bố chủ quyền.

Trước khi mất đi ý thức, Soonyoung chỉ kịp lẩm bẩm, "Anh là của... một mình Myungho thôi."

Rồi anh ngất lịm đi.

Minghao ôm người trong lòng, tất cả những giận dữ khi nãy đều hóa thành khói mây. Hắn mỉm cười thỏa mãn, ánh mắt yêu chiều.

Kể từ giờ trở đi, cả tâm hồn lẫn thể xác của bé con đều nằm trong lòng bàn tay hắn rồi. Bất cứ khi nào hắn muốn, búp bê xinh đẹp này sẽ đều vì hắn mà sẵn lòng dang chân.

Một trò chơi thật dài, phải không? Và cuộc đời Minghao từ trước tới nay đều chưa biết thua cuộc là gì.

***

A/N: Mình đọc được rất nhiều tranh luận về vấn đề fanfiction không được viết quá lố lăng, không có chừng mực. Quan điểm của mình đó là, fanfiction chỉ đơn thuần là hình thức trao đổi, liên kết giữa những người hâm mộ có cùng sở thích, HOÀN TOÀN không áp đặt lên bất cứ người thật nào. Dù là lấy hình tượng từ người thật nhưng cũng chỉ dừng lại ở ngoại hình, một phần tính cách (như khí chất, cách đối thoại), tất cả những yếu tố còn lại đều là sản phẩm của trí tưởng tượng. Việc trao đổi sở thích này yêu cầu sự hợp tác của cả đôi bên người viết và người đọc, nên trách nhiệm của người viết là cập nhật đầy đủ lưu ý cần thiết và trách nhiệm của người đọc là dựa vào những lưu ý đó mà lựa chọn đọc hay không.

Bởi vậy mà mình mong rằng tác phẩm này sẽ không phải đối diện với những tranh cãi trái chiều. Mong mọi người trước khi đọc đã nhận thức được rằng, tác phẩm này có chứa yếu tố quan hệ tình dục không có sự đồng thuận, hành động của nhân vật trong tác phẩm là hoàn toàn sai trái và phạm pháp. Xin cảm ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro