CHƯƠNG 20
Không giống như cô với đôi vai run rẩy như những chiếc lá mùa thu vì kiệt sức, dương v*t của anh vẫn còn cứng. Khao khát chưa được thỏa mãn của anh thèm muốn cơ thể cô một cách mất kiểm soát hơn, nhưng anh đã mím môi lại và rút trục của mình ra.
Tinh dịch chảy ra thành từng giọt. Một tiếng rên rỉ nhỏ thoát ra từ miệng cô. Dù chỉ là một chuyển động nhẹ nhưng cơ thể nhạy cảm của cô đã phản ứng lại với những kích thích dù là nhỏ nhất.
"Em ổn chứ?"
Đôi mắt cô dán chặt vào những lời nói trầm ấm của anh.
"Không sao đâu - em nghĩ vậy."
Thật là một lời lẩm bẩm nhỏ đầy quyến rũ. Anh vén tóc trên trán cô, không để ý đến cơn sốt đang nhanh chóng truyền qua hạ thể.
Trước sự vuốt ve rất trìu mến của anh, Molitia nhắm mắt lại. Có lẽ đó là vì cô ấy đã trải qua nó một lần. Lần này nó không mang lại nhiều đau đớn như cô đã nghĩ.
Mặt cô đỏ bừng khi nghĩ rằng cuối cùng cô đã bị anh ôm chặt lấy vai và rên rỉ.
Một cảm giác nhạy bén tràn ngập phần dưới của cô, nhưng không đến mức cô không thể chịu đựng được. Với tốc độ này, cô có thể tránh bị mắc kẹt trên giường.
Molitia mơ hồ suy nghĩ, và thở dài.
"Vậy thì thật nhẹ nhõm. Ta lo lắng không biết sẽ làm gì nếu em trở nên ốm yếu như lần trước ".
"Anh có lo lắng cho em ư?"
Câu hỏi ngạc nhiên của cô chỉ khiến anh trông có vẻ nghi ngờ.
Lần này, anh có phần thận trọng. Anh không muốn làm cho cô ấy sợ hãi hay ốm yếu như lần đầu tiên của cô ấy.
Đó là suy nghĩ khi anh chạm vào cơ thể cô và mơn trớn đooi bông đào cô trong miệng. Nhưng ngay khi anh ôm lấy cô, đầu óc anh trở nên trống rỗng.
Anh tự hỏi liệu đây có phải là cách hiệu quả nhất không? Hoa huyệt của cô hút lấy dương vật của anh. Khi khe hở hẹp của cô thắt lại, lý trí của anh nhanh chóng biến mất. Cuối cùng, ở một nơi nào đó trong tiềm thức, anh trở nên tham lam, muốn nuốt lấy cơ thể cô, làm cô đau đớn.
Anh không nghĩ mình sẽ bất lực như vậy mỗi khi ôm cô. Reuben mím chặt môi như thể tự vệ.
"Đó là quyền tự do của em để tin tưởng."
Tay anh nắm lấy eo cô. Khi một âm thanh nhỏ phát ra từ khuôn miệng ngạc nhiên của cô, anh giơ tay lên và lột bỏ hoàn toàn chiếc váy cưới nhàu nát.
Khuôn mặt cô ửng đỏ khi tay anh cởi bỏ chiếc váy của mình. Cho đến một thời gian trước, cô đã thẹn thùng tự cho mình là một người phụ nữ thích một cuộc tình khó khăn.
Khi cơ thể cô run rẩy, gần như loã thể, anh kéo chăn của cô lên. Với một cái chạm nhẹ nhàng, mắt Molitia hướng về anh.
"... Tại sao anh lại rời khỏi trước vào ngày hôm đó?"
Anh ấy giàu tình cảm. Cô nhìn thoáng qua những suy nghĩ sâu kín không thể nói ra của mình.
"Ta đã ở lại với em cho đến khi em thức dậy."
"Có thật không?"
Nhưng tại sao? Miệng cô ấy tròn xoe.
"Chúng ta đã lén lút với nhau nếu em không nhầm. Rời đi là đúng rồi ".
Đó là điều mà trước đây cô chưa bao giờ nghĩ đến. Đôi mắt cô mở to, anh cười rạng rỡ khi cô ngậm chặt miệng.
"Ta đã xóa sạch tất cả các dấu vết, vì vậy ta đoán em không nhìn thấy chúng."
"Nhưng... anh là người mà em sẽ kết hôn. Dù sao thì chúng ta cũng không cần phải che giấu những gì mọi người đã biết, phải không? Cuộc gặp gỡ của chúng ta ở cùng một nơi cũng vậy. "
"Nếu như vậy chẳng phải chả có gì thú vị sao?"
Đôi mắt đen của anh nhìn vào Molitia. Có một vết ửng hồng trên đôi má nhợt nhạt của cô, có vẻ hơi đáng để nhìn thấy. Gương mặt trang điểm dày khiến cô trông như búp bê trong suốt buổi lễ.
Anh vuốt ve đôi gò bông đỏ hồng của cô. Cơ thể cô hơi run lên.
"Thật là một sự hổ thẹn khi em hoàn toàn không biết ta."
"Đó là..."
"Ta sẽ không nói bất cứ điều gì đâu, vì vậy đừng lo lắng. Ta nhìn thấy khuôn mặt ngái ngủ của em và bỏ đi ".
Chỉ khi đó, cô mới có thể hiểu được hành vi của anh tại sảnh tiệc. Không phải tất cả, nhưng ít nhất là cô không bị bỏ rơi. Thực tế đã giúp Molitia nhẹ nhõm.
"Vì thế."
"Gì?"
"Khi nào em sẽ gọi ta bằng tên của ta?"
Cái chạm vào ngực cô vẫn dai dẳng. Mặc dù Molitia xoay người như thể để tránh bàn tay của anh, nhưng nó vẫn vững vàng giữ bầu ngực cô.
Cô rên rỉ quay đầu sang một bên. Các món trang sức nằm rải rác trên giường va vào nhau và phát ra tiếng kêu lách cách.
"Em đang cố gắng ngăn ta nói lại điều đó à?"
"Không phải bây giờ."
Nếu đúng như vậy, cô ấy không muốn chút nào. Khi Molitia nhìn anh với ánh mắt khó tin, anh cười khẽ.
Còn tiếp...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro