CHƯƠNG 17
Một ý thích đột ngột như vậy của Công tước khiến ông ta bối rối.
"Vậy tại sao ngài quyết định về nhà? Nếu ngài nói với tôi, tôi sẽ cố gắng thay đổi mọi thứ theo ý thích của ngài".
"Chân nàng ấy trông rất đau. Ta chỉ không thể nghĩ đến việc để nàng ấy đứng trên đôi chân này. "
Bá tước nhìn chằm chằm vào Molitia, và đương nhiên là cô cảm thấy mệt mỏi với ánh mắt đó của Bá tước, đó không phải là ánh mắt của một người cha khi nhìn đứa con gái bị thương của mình.
Ánh mắt của Bá tước một lần nữa hướng về ngón chân của Molitia. Đôi chân cô được băng bó gọn gàng chỉ có vậy. Rõ ràng là con gái ông đang luống cuống vì vết thương nhỏ.
"Nhưng ngài đã điều trị nó rồi. Như vậy là đủ. Nếu nó có vẻ không thoải mái, hãy để tôi đề nghị một chiếc ghế cho con gái tôi ".
"Không. Ta sẽ về nhà."
Bất chấp những nhượng bộ cho đến nay, Công tước đã đưa ra yêu cầu của mình một cách cứng rắn.
'Vị trí này là gì?'
Đó cũng là một cơ hội tuyệt vời để dập tắt những tin đồn về gia đình Clemence của họ. Điều này cũng xảy ra với gia đình Công tước; Không ai không biết rằng gia đình Công tước có liên quan đến những tin đồn đại chúng.
Đó là tấm lòng của Bá tước Clemence rằng ông ta muốn truyền bá sự ảnh hưởng của mình cho Công tước Linerio như một gia tộc gắn kết thông qua hôn nhân.
Nhưng nếu Công tước bất hợp tác như vậy, Bá tước không thể đạt được điều mình muốn. Bá tước khẽ cau mày.
"Sau đó những người khách sẽ làm gì? Vì tất cả chúng tôi ở đây để ăn mừng cho ngài, hãy ở lại đây thêm một thời gian nữa. "
"Ta đã đến và có mặt tại đây."
"Nhưng ngài vẫn chưa gặp được nhiều người quan trọng."
"Ý ngài là họ không nhìn thấy mặt ta?"
Công tước đột nhiên thay đổi nụ cười. Mặc dù nó quay trở lại trạng thái vô cảm, nhưng cảm giác răn đe của nó là không thể diễn tả được. Molitia bị phớt lờ đã thu mình lại.
Thật tự nhiên khi khuôn mặt của Bá tước - nơi nhận được ánh nhìn trực tiếp, đột nhiên trở nên trắng bệch.
"... Không nó không giống thế."
"Ngài có thể đích thân đến thăm dinh thự của Công tước trong tương lai nếu điều đó khiến ngài không hài lòng về việc ta sẽ rời đi. Ta sẽ tổ chức tiệc chiêu đãi hoành tráng cho các hạ ".
Ai biết từ 'Hoành tráng' có thể là một từ rùng mình như vậy?
Bá tước phải vật lộn để chống chọi với cơn ớn lạnh trong người. Người ta nói rằng Công tước đã nâng cao địa vị của mình lên đáng kể, và có thể thấy rằng đó không phải là một lời nói dối.
Nhưng bá tước đã không lùi bước ở đây. Ngay khi Công tước đang cố gắng rời đi, ông ta nói thêm một lời.
"Ai sẽ tỏa sáng khi cặp đôi chính rời đi?" (Bá tước)
"Không phải Bá tước sao?"
Ánh mắt của Bá tước trống rỗng chạm vào Công tước.
"Ta đánh giá cao khả năng của ngài và ta rời khỏi nơi này vì tin tưởng vào Bá tước, vậy nên hãy làm đúng với mong đợi của ta."
Vừa nói, Công tước vừa ôm Molitia. Một cách bí mật, anh đặt một tay dưới mông và xoa bóp đùi cô.
Molitia đỏ mặt cảm nhận được sự đụng chạm của anh, nhưng Công tước lại mỉm cười một cách miễn cưỡng.
"Ta không muốn thấy vợ mình bị thương nữa, vì vậy ta xin phép."
Công tước vội vã rời khỏi chỗ ngồi trước Bá tước - người vẫn chưa thoát khỏi cú sốc. Trái tim của Molitia, đang nhìn chằm chằm vào Bá tước, đang đập mạnh.
"Tại sao em vẫn ở yên? Chân của em có đau nhiều không? "
Anh ta bắt toa xe qua người hầu đứng lại, và anh nhìn xuống Molitia bình tĩnh một cách kỳ lạ. Ánh mắt của anh khiến cô giật mình.
"Không thích điều này."
"Rồi sao?"
"Bởi vì đây là lần đầu tiên tôi không vâng lời cha mình..."
Trái tim cô vẫn đập mạnh đến mức như muốn nảy lên. Molitia chưa bao giờ đi ngược lại những lời của Bá tước trong cuộc đời mình. Đã có một vài cuộc nổi loạn, nhưng kết thúc luôn là theo đúng mong muốn của bá tước.
Những lời của Bá tước là tuyệt đối với cô ấy. Cô sẽ bị trừng phạt không thương tiếc nếu chống lại ông ta. Bị bỏ đói hay trải qua đêm lạnh lẽo là điều bình thường.
Khi cô quay đi trở lại giữa đau đớn và đói khát, nó khiến cô trở nên đờ đẫn và phát tuân theo mong muốn của ông ta. Mong muốn của Bá tước đi trước cô, và do đó cô đã đi theo Bá tước.
Việc bất tuân theo Bá tước luôn đẩy cô vào những sự trừng phạt. Một trái tim đầy nước mắt trỗi dậy từ trong cô, mà chính Molitia cũng không biết. Cô luôn phải chịu đựng những uất ức của đời này.
Còn tiếp...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro