CHƯƠNG 14
Anh nói.
"Chân."
"Không sao nếu anh để cái này—"
"Chân."
Trước những lời kiên quyết của anh, Molitia đứng dậy, nuốt nước mắt vào trong. Lông mày anh giật giật khi anh cởi giày của cô, để lộ đôi chân trần đầy vết thương của cô.
Khi anh nhẹ nhàng liếc nhìn chân cô, anh từ từ mở miệng.
"... Thực sự không có ai làm phiền em?"
"Không."
Ai dám làm phiền cô dâu trong đám cưới của cô ấy? Tuy nhiên, những nghi ngờ của Công tước không giảm bớt.
"Có thật không? Em đang không bao che cho người đó, phải không? "
"Đúng rồi. Đó chỉ là một vết thương vì tôi đã không thử trước những đôi giày mới. "
"Điều đó không phải do người hầu thường làm trước sao?"
"...... .."
Miệng cô ngậm chặt. Cô thậm chí không có nổi một người hầu để yêu cầu điều đơn giản đó. Ngay cả việc thay quần áo hàng đêm cũng do cô tự làm.
May mắn thay, Công tước đã không nhận ra điều đó, đã quay tay thay vì lắng nghe câu trả lời. Sau khi nghiền nhỏ thuốc, thuốc biến thành một chất lỏng đặc quánh và được dùng bông gòn bôi lên vùng bị đau khiến bàn chân của cô bé bủn rủn cả chân tay.
"Nếu nó đau, hãy nói cho ta biết ngay lập tức, bởi vì ta chưa bao giờ chữa trị vết thương của một người nào cả."
Anh ấy nói thêm khi anh ấy di chuyển cẩn thận trong mọi hành động. Molitia khẽ gật đầu trước lời nói của anh. Nhưng mức độ đau đớn này đã quen thuộc với cô. Cô ấy nao núng vài lần nhưng không nói gì cho đến khi băng trắng như da cô ấy lên.
Bàn chân tuột khỏi tay ngay khi bàn chân được băng bó. Mắt anh nhìn vào ngón chân cô khi cô vặn vẹo một cách xấu hổ.
"... Cảm ơn anh đã điều trị."
Khi Molitia nói vậy, mắt của anh không rời khỏi chân cô. Đôi chân trần lộ ra trong quá trình điều trị hoàn toàn lọt vào mắt xanh của anh.
Anh đã cảm nhận được điều đó khi lần đầu tiên gặp cô, nhưng làn da của cô trắng đến lạ thường, và nó mang lại cho anh một cảm giác vui sướng khi làn da trắng đó trở nên đỏ ửng vì xấu hổ.
Cô ấy đã như vậy đó. Kể từ lần gặp đầu tiên, anh đã không thể rời mắt khỏi cô. Cô ấy đã tạo ra một ảo tưởng rằng nếu anh rời mắt một lúc, cô ấy sẽ biến mất.
Và cảm giác chui vào cơ thể cô ấy...
Anh suy nghĩ kỹ và di chuyển theo phản xạ, anh nắm lấy ngón chân cô trong tay và bắt đầu vuốt ve chân cô.
"Công tước?"
"Bao lâu nữa vợ ta sẽ gọi ta bằng tên của ta đây?"
Mặc dù chúng tối như màn đêm, nhưng có gì đó trong mắt anh. Khi ánh mắt của Molitia chạm vào mắt anh, anh nở một nụ cười.
"Em có muốn đặt cược không?"
"Cá cược?"
"Đúng, một cuộc cá cược."
Molitia mở to mắt trước lời đề nghị đột ngột.
"Chúng ta đang đặt cược vào điều gì?"
"Một cuộc cá cược dừng lại khi em gọi tên ta đầu tiên. Như ta đã nói đấy, thật dễ dàng đúng không? "
Môi cô mím chặt trước câu nói của anh. Molitia chưa bao giờ gọi tên ai đó mà không do dự, ngay cả khi đó là em trai cô.
Đối với cô, người chưa bao giờ có một người bạn thích hợp, "cái tên" thật quá khó xử - ngay cả người đàn ông đã cho cô thấy mọi thứ.
"Nếu tôi không làm thì sao...?"
"Ta sẽ làm mọi việc một theo ý mình cho đến khi em gọi tên ta."
"Anh muốn làm gì?"
Miệng cô dừng lại khi tay anh vào váy cô. Những ngón tay thâm nhập làm nóng da cô.
"Như thế này."
"... Đây là phòng chờ."
Molitia chỉ ra tình hình xung quanh. Anh cười khúc khích trước lời nói của cô.
"Đây là một phòng chờ yên tĩnh. Ít nhất thì không ai trong số những người đang tham dự buổi tiệc chiêu đãi sang trọng lại muốn đến đây ".
Đến giờ, mọi người đều đang xôn xao vì tin đồn cặp đôi chính đã biến mất khỏi bàn tiệc. Thêm vào đó, bá tước không phải là đối tượng quan tâm của anh ta ngay từ đầu.
"Nhưng vẫn..."
Miệng cô tìm kiếm một cái cớ. Mỗi khi ngón tay anh lên đùi cô, mắt cô lại tìm kiếm lý do một cách tuyệt vọng.
"Người khác có làm phiền em không?"
Tay anh chạm vào bên trong đùi. Các cơ của cô căng lên vì căng khi cô ấn mạnh.
"Mặc dù ta không quan tâm?"
Làm sao cô ấy có thể không quan tâm? Mực ký vào tờ hôn thú còn chưa khô. Ngoài ra, chỉ cần thuê một phòng ở sảnh tiệc là đủ.
"Bây giờ chúng ta không phải là một cặp sao? Đó là một điều bí mật về cặp vợ chồng mới cưới. Đôi khi chúng có thể lạc lõng ".
Còn tiếp...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro