CHƯƠNG 13
'Ah.'
Âm thanh chói tai của thủy tinh vang vọng trong sảnh tiệc yên bình khiến Molitia nhắm mắt lại. Trong một thời gian ngắn, tiếng la ó của mọi người và giọng nói tức giận của Bá tước nhanh chóng chạy qua đầu cô.
"Chắc hẳn là em đuối lắm rồi."
Thay vì tiếng thủy tinh vỡ trong tai Molitia, giọng nói của Công tước đã được nghe thấy. Khi mí mắt nhắm nghiền của cô được nâng lên, anh đặt chiếc ly rượu đã bị đổ và rỗng lên một chiếc bàn gần đó.
"Nếu không, em đã không mắc phải một sai lầm ngớ ngẩn như vậy."
Anh lấy khăn ăn lau đôi bàn tay ướt đẫm của mình. Anh cau mày sau khi xoa tay nhiều lần để loại bỏ cảm giác còn lại do rượu sâm panh ngọt ngào.
"Em mệt mỏi rồi, phải không?"
"À vâng."
Cô trả lời nhanh hơn bản thân nghĩ. Thật đúng khi nói rằng cô ấy không biết bản thân mình vì những lời nói của chính cô ấy đã làm cô choáng ngợp. Cô nhìn anh mà không hề suy nghĩ liệu anh có cảm nhận được năng lượng tràn trề của những người xung quanh hay không.
"Như mong đợi."
Anh thả lỏng biểu cảm như thể anh thích câu trả lời của Molitia.
"Ta e rằng chúng ta phải dừng lại một chút để nghỉ ngơi ngay bây giờ."
"Vâng."
Cô chắc rằng Bá tước Clemence sẽ mắng cô vì đã biến mất trước khi tiệc chiêu đãi kết thúc, nhưng điều quan trọng đối với Molitia là phải biết cách sống sót trước Công tước trước mặt cô.
"Vợ ta dường như đã kiệt sức. Ta có thể đưa cô ấy đi không? "
"Tất nhiên, thưa Công tước."
Những người phụ nữ đang nói chuyện với Molitia đã xin lỗi cô ấy. Molitia đã nhanh chóng bước ra khỏi sảnh tiếp tân nhờ sự hộ tống gọn gàng của Công tước Linerio, nhìn xung quanh. Hơi lạnh phả vào mặt cô.
"Có một căn phòng ở đây."
Đôi mắt cô dò hỏi những lời của Công tước, và lông mày của Công tước hơi cau lại, không biết anh ta muốn gì.
"Chúng ta có thể hít thở ở đó, hãy nghỉ ngơi một chút."
"Ồ, vâng."
Molitia cau mày cố gắng di chuyển theo lời của anh ta. Nỗi đau mà cô đã quên giờ đây lại được khơi dậy mạnh mẽ ở chân cô. Cô bước vào trong khi giả vờ bình tĩnh, nhưng cuối cùng, cô ấy vẫn đứng yên.
Vị Công tước phía trước quay đầu lại khi tiếng bước chân phía sau dừng lại.
"Có chuyện gì vậy?"
"Cái đó..."
Molitia lầm bầm. Chỉ vài giờ trước, anh ta đã đe dọa cô phải cư xử tốt. Thật khó để bảo anh ta di chuyển chậm lại vì chân cô đau.
Khi sự miễn cưỡng của Molitia tiếp tục, Công tước thở dài và đến gần cô.
"Nó là gì?"
"Tôi nhớ là tôi có việc phải làm. Hãy cứ tiếp tục, tôi sẽ theo sau anh. "
"Em có biết phòng ở đâu không?"
Molitia một lần nữa không nói nên lời. Anh thở dài khi rõ ràng là cô không biết đường.
"Em cần làm gì?"
"Cái đó..."
Cô ấy do dự nhưng cuối cùng cũng duỗi ra đôi chân đã được che phủ trong một chiếc váy lộng lẫy. Đồng tử anh giãn ra khi bàn chân sưng tấy của cô lộ ra dưới bắp chân căng mịn.
"Tại sao em lại bị như thế này? Ai đã giẫm lên em? "
"Không. Tôi đã đi một đôi giày mới. "
Điều này có thể được thực hiện bằng cách đi một đôi giày mới? Một bên lông mày của Công tước nhướng lên. Anh ấy đã thử đôi giày mới vài lần, nhưng bàn chân của anh ấy chưa bao giờ bị sưng tấy. Anh ta đã không nhìn thấy cũng như không nghe nói về một điều như vậy.
Anh ngồi xuống khi nhìn chằm chằm vào chân cô với vẻ mặt cau có. Di chuyển Molitia đang sợ hãi lùi lại vài bước và cẩn thận nhấc chân lên quan sát.
Có lẽ do nước da trắng nên vết thương hơi đỏ trông càng nổi rõ. Đặc biệt, vết thương ở gót chân bị phồng rộp, bong tróc da.
"Em đã đi suốt quãng đường bằng đôi chân này.?"
Một vết nứt nhỏ đã được khắc trên trán của Công tước. Có vấn đề là làm thế nào mà bàn chân to hơn lòng bàn tay của anh một chút lại có thể ôm cô lên đúng cách.
Nếu cứ để thế này, họ có thể đi bộ trong hành lang cả ngày. Công tước nghĩ vậy và đứng dậy.
"À, đợi đã!"
Khi đứng dậy, anh ôm Molitia và nâng cô lên. Quá ngạc nhiên, gặp sự phản đối yếu ớt của cô nhưng Công tước đã ngăn lại.
"Ta không nghĩ vậy. Đợi ta một chút."
Lời nói của anh khiến cô im lặng. Cô không thể nói trước mặt Công tước đang tức giận.
Anh đến phòng khách - nơi mà Molitia sẽ mất nhiều thời gian để có thể tự mình đến được. Công tước mở cửa, nhìn quanh và tìm thấy một chiếc ghế sofa êm ái trước khi đặt cô xuống đó.
"Cảm ơn anh..."
"Phải có một số loại thuốc khẩn cấp."
Anh quay đi, không trả lời cô và nhìn quanh, anh lấy ra một hộp thuốc ở bên cạnh sảnh.
Còn tiếp...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro