Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 12

Thời gian trong phòng trang điểm trôi qua thật nhanh. Khi cô nghe thấy tên của mình, những người hầu đang giúp cô giữ lấy phần cuối của chiếc váy.

"Mày không thể mắc sai lầm."

Những lời của Bá tước văng vẳng bên tai cô. Bộ trang sức nặng hơn bình thường và dường như đè bẹp cơ thể cô dưới ánh nhìn của mọi người.

Cô không biết chân mình đang di chuyển như thế nào. Cô có thể nghe thấy giọng nói của Linh mục khi những đồ trang trí đầy màu sắc lấp đầy mắt cô.

Cô ấy bước đi với khăn che mặt và ngay sau đó đã đứng ở cuối lối đi*.

(*Nó được viết là "con đường trinh nữ" trong tiểu thuyết.)

"Tay của em."

Khi một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô, cô ngẩng đầu lên với giọng nói trầm thấp, anh ta đây rồi - người đàn ông sắp trở thành chồng cô, Công tước Linerio.

Cô đặt tay lên tay anh như thể bị ma nhập, ngay sau đó những lời chúc mừng đã được tung hô. Trong sảnh cưới rực rỡ, chỉ có một nơi duy nhất hướng ánh mắt của Molitia. Vị Công tước cảm thấy ánh mắt đó khẽ cười khúc khích, "Có vẻ như em có rất nhiều câu hỏi ..."

Vị Tư tế vẫn chưa kết thúc, nhưng Công tước đã nói một cách vô tư. Mặc dù cô ấy là người duy nhất nghe thấy giọng nói của anh ấy, nhưng cô không hề trở nên vụng về.

"... Nhưng ta không thể nói với em ở đây."

"Vậy thì anh sẽ nói với tôi như thế nào?"

Anh nghịch ngợm bàn tay đeo găng tay bông của cô. Mơ hồ chạm vào ngón áp út, nhìn từ xa, hành động của anh ấy trông đầy trìu mến.

"Ta sẽ cho em biết khi đám cưới này kết thúc."

"Hừm."

Buổi lễ mất đủ thời gian để kết thúc khi họ đối mặt với nhau và đeo nhẫn vào ngón tay của nhau.

"Cô dâu và chú rể bây giờ có thể hôn nhau"

Theo lời của Linh mục, Công tước vươn tay và kéo tấm màn che trên người Molitia. Khuôn mặt dưới tấm màn trắng trông sạch sẽ và tinh khiết hơn tấm vải.

Một nụ hôn dài, cô ấy đã hết cách để quay lại rồi. Nhưng má của Molitia hơi đỏ. Cô ấy lo lắng trước nhiều người, và vai cô khẽ rung lên.

"Đừng lo lắng."

Anh thì thầm trước khi môi anh rơi xuống môi Molitia.

"Như em đã nói, ta là người duy nhất được gia tộc chọn."

Ưm? Đôi mắt của Molitia, hoang mang trước lời nói của anh, chuyển sang môi anh. Đó không phải là một nụ hôn sâu và dày đặc kể từ khi họ ở phòng tiệc, nhưng nó tiếp tục trong một thời gian khá dài với đôi môi của anh ta đặt trên môi cô.

Lưỡi của họ không hòa vào nhau, nhưng anh liếm răng cô qua các khe hở trên môi cô, và sau đó môi anh mở ra.

"...Bây giờ anh đang nói cái gì..."

"Chà!"

"Xin chúc mừng!"

Giọng nói thanh tú của cô bị chôn vùi trong tiếng vỗ tay như sấm sau nụ hôn. Công tước nắm tay cô và cười như thể cô không nói gì.

Tôi có nhìn nhầm không? Molitia đang trở nên hoang mang. Không giống như Công tước khéo léo vẫy tay với mọi người, tay của Molitia không di chuyển nhanh như vậy.

Cô dâu đáng ra phải hạnh phúc hơn bao giờ hết, lại bối rối. Không để ý đến ánh mắt rực lửa của Bá tước, Công tước thì thầm vào tai cô, giả vờ vuốt tóc cho cô.

"Nếu em không muốn chia cắt cuộc hôn nhân này, chúng ta hãy làm những điều đúng đắn."

Có vẻ như cô ấy đã nghe nhầm.

Sau đó, Molitia liên tục thất bại trong việc nói chuyện với Công tước.

Tiệc chiêu đãi bận rộn của lịch trình khiến họ bận rộn ngay khi đám cưới kết thúc. Ở giữa, bất chấp sự từ chối của Molitia, quần áo của cô đã được cởi bỏ một cách thô bạo và mặc một chiếc váy cưới mới.

Có vẻ như Bá tước háo hức về đám cưới; tiệc chiêu đãi hóa ra rất tráng lệ.

Đó là một cảnh đẹp hoàn hảo để những người khác có thể chiêm ngưỡng.

Molitia cảm thấy như mình sắp chết. Nó cho thấy sức mạnh thể chất của cô ấy vốn rất yếu. Trang sức đè lên đầu cô, quần áo khiến cô khó chịu này đến khó chịu khác.

Trong khi chờ đợi, cô phải nói chuyện với những người xung quanh. Cô cảm thấy mình sẽ ngất đi bất cứ lúc nào.

'Hãy làm thật tốt!'

Mỗi lần như vậy, những lời của Bá tước vang lên trong đầu Molitia, buộc cô phải tập trung.

Nếu cô ấy ngã, chắc chắn cô sẽ tự chuốc lấy cơn giận dữ của Bá tước. Và đó không chỉ là mình Bá tước.

Ngay cả những người vây quanh cô ấy cũng sẽ nhìn cô ấy với ánh mắt chế giễu. Những ngón tay cô ấy rung lên khi cô ấy cầm chiếc ly.

"Molitia."

Đúng lúc đó, bàn tay đang nắm lấy vai cô làm cô giật mình, cô đánh rơi chiếc ly trên tay.

Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro