1761-1765
"Nhìn bộ dáng bốn vị đạo hữu xem ra vẫn chưa khôi phục hoàn toàn rồi."
Hàn Lập ánh mắt khẽ đảo qua bốn người một cái, dễ dàng nhìn thấu tình trạng của bọn họ hôm nay, bất động thanh sắc nói một câu.
"Tiền bối tuệ nhãn như đuốc. Mấy người vãn bối đúng là tổn thương đến chân nguyên, cộng thêm tu vi không cao, hôm nay chỉ miễn cưỡng khôi phục gần nửa."
Nho sinh không có gì giấu diếm, đàng hoàng trả lời.
"Nếu đã như vậy, chỗ này ta có vài bình đan dược, các ngươi bốn người cầm lấy phục dụng đi. Sau khi luyện hóa dược lực, tầm một tháng sau là các ngươi có thể khôi phục như lúc ban đầu."
Hàn Lập cân nhắc một chút, đột nhiên một tay vừa chuyển, trong lòng bàn tay hiện lên bốn thanh sắc ngọc bình, nhàn nhạt nói.
"Đa tạ tiền bối ban đan dược!"
Bốn người nho sinh trong lòng vui mừng, bái tạ lần nữa.
Bọn họ tiến lên mấy bước chìa tay ra nhận lấy đan dược, sau đó đem nắp bình mở ra, một cổ kỳ hương lập tức tràn ngập cả gian đại sảnh, thoáng cái đã cảm thấy thần thanh khí sảng, tinh thần đại chấn.
Đám nho sinh trong lòng người mừng rỡ, biết linh dược trong bình không phải là phàm vật, dược lực mạnh mẽ đúng như lời Hàn Lập đã nói.
"Tiền bối quang lâm lần này, chắc hẳn là có chuyện gì cần mấy vãn bối ra sức sao?"
Nho sinh có thể tu luyện tới tu vi như ngày hôm nay, tự nhiên không thể nào là kẻ ngu dốt, sau khi đem linh dược thu hồi, thức thời hỏi.
"Ừ, thật sự ta có chuyện cần nhờ tới các ngươi. Chuyện này mặc dù đơn giản nhưng cần phải ở lại trong Thiên Uyên thành một khoảng thời gian rất dài. Không biết mấy vị đạo hữu lúc này có rảnh hay không? Đương nhiên, Hàn mỗ sẽ không để cho mấy vị đạo hữu thiệt thòi."
Hàn Lập thong dong hỏi.
"Tiền bối yên tâm, bốn người vãn bối đã tính toán ở lại Thiên Uyên thành khoảng một trăm năm. Tiền bối có chuyện gì, xin cứ việc phân phó. Đám vãn bối có thể làm được tuyệt không từ chối."
Nho sinh vừa nghe Hàn Lập nói, xem ra việc hắn nhờ vả cũng không có nguy hiểm, trong lòng buông lỏng một chút, miệng đầy đáp ứng.
"Nếu đạo hữu đã nói như thế, ta đây cũng không khách khí. Lúc trước ta đã từng đề cập tới vị nữ tu sĩ Nam Cung Uyển, các ngươi tìm kiếm nàng tại Thiên Uyên thành dùm ta. Nàng là tu sĩ phi thăng, cũng có thể đã đổi tên. Nhưng ta sẽ lưu lại cho các ngươi một khối ngọc giản có bức hoạ của nàng, tạo điều kiện cho ngươi có thể dễ dàng phân biệt được. Nếu là Thiên Uyên thành không cách nào tìm được thì trong trăm năm sau đó các ngươi tiếp tục giúp ta lưu ý một chút về nàng. Nếu thật sự có thể tìm được nàng, ta nhất định sẽ trọng tạ."
Hàn Lập cười nhạt nói.
"Không có vấn đề, mấy người vãn bối có vài vị hảo hữu ở Thiên Uyên thành. Chỉ cần vị tiên tử này thật sự có mặt ở Thiên Uyên thành, nhất định sẽ giúp tiền bối tìm được."
Nho sinh cung kính đáp ứng nói.
"Ừ, trừ chuyện này ra, ta còn có một chuyện khác nữa. Ta chuẩn bị luyện chế một nhóm đan dược nhưng bởi vì còn thiếu một lượng chủng loại tài liệu khá nhiều. Đa số cũng không phải là vật thường gặp, e là tại Thiên Uyên thành cũng không thể trong thời gian ngắn thu mua đầy đủ được. Mà sắp tới ta lại muốn đi xa một chuyến, cũng chỉ có thể thể để cho mấy vị đạo hữu thay ta thu mua. Nơi này có một khoản linh thạch, hẳn là đủ để mua toàn bộ số tài liệu ta cần. Ngoài ra còn có vài món bảo vật là ta năm xưa vô tình có được, coi như tặng cho mấy vị đạo hữu."
Hàn Lập vừa nói xong, một cái ống tay áo hướng cái bàn bên cạnh phất một cái. Linh quang các màu chớp động, bốn chiếc hộp ngọc lớn nhỏ không đều cùng một cái túi da màu đen thoáng hiện ra trên bàn.
Bốn người nho sinh nghe vậy, không khỏi kinh ngạc liếc nhau truyền âm vài câu rồi kính cẩn đáp ứng. Sau đó, nho sinh cáo lỗi một tiếng liền tiến tới cầm lấy cái túi da, sau đó đem thần niệm hướng trong đó quét qua, sắc mặt lập tức đại biến, thất thanh kêu lên, bộ dáng đầy vẻ khó có thể tin!
Ba người Hồng giáp đại hán nhất thời ngẩn ra, ánh mắt nhìn về Hàn Lập không khỏi có chút kinh nghi. Nhưng thần sắc Hàn Lập không đổi, giống như không thấy gì cả. Cũng may nho sinh thấy không ổn, vội vàng mở miệng trước giải thích:
"Nhiều cực phẩm linh thạch như vậy, thật là hảo đại thủ bút! Xem ra linh dược tiền bối muốn thu mua đúng là không hề tầm thường. Bất quá, nếu tiền bối có ý tín nhiệm đám người vãn bối như vậy, vãn bối nhất định tận tâm đi làm."
Nói xong lời này, nho sinh cẩn thận đem túi da thu lại, sau đó hơi chút do dự cầm lấy một trong bốn trong hộp ngọc trên bàn ngưng trọng mở ra. Một cổ sương mù sáng mờ bay cuộn ra, trong hộp rõ ràng là một tấm ngọc phiến màu trắng, mặt ngoài linh quang lành lạnh, phù văn chi chít. Nho sinh giơ tay lên đem ngọc phiến lấy ra, thoáng cái từng đám phiến ảnh hiện ra ở trước người di động một chút, đồng thời một cổ linh áp kinh người tản ra.
"Đây là Sơn Hà phiến, nó có hai loại thần thông phong và thổ, có thể tạo ra lực lượng nghìn cân vô hình đả thương địch thủ ngoài trăm trượng. Coi như là một bảo vật không tệ."
Hàn Lập mắt thấy cảnh nầy, cười khẽ nói.
Nho sinh lập tức mừng rỡ bái tạ không dứt.
Ba người còn lại đồng thời tiến lên đem một ngọc hạp đoạt vào tay, đồng dạng hưng phấn phân mở ra. Kết quả, thứ tự trong ngọc hạp là một đôi vòng bạc, một cái khăn cùng một khoả Huyền Băng phi đao.
Ba bảo vật này đối với Hàn Lập mà nói căn bản là phế vật nhưng đối với đám người nho sinh tu vi chỉ đạt đến Hóa Thần v mà nói thì đó là những bảo vật chỉ có trong mơ, giống như trước vui mừng quá đỗi, luôn miệng cảm ơn. Đương nhiên bốn người này thu bảo vật của hắn cũng không tính là chính thức đáp ứng yêu cầu của hắn.
Về phần bốn người sẽ đổi ý hay không hay là mang theo linh thạch cùng bảo vật chạy trốn nhưng Hàn Lập lại cảm thấy rất yên tâm. Lai lịch Bốn người này hắn sớm hỏi thăm vài người trong thành. Mấy người này trong thành cũng coi như có chút danh khí, đều không phải là tán tu, vô luận là gia tộc hay môn hạ của tông môn nào đó cũng dễ dàng tìm được.
Truyện "Phàm Nhân Tu Tiên Truyện " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Dưới tình cảnh này, bốn người này chỉ cần hơi có chút đầu óc sẽ không đi làm loại chuyện ngu xuẩn này. Nếu không chính là tự rước lấy đại hoạ.
Huống chi, trước lúc rời đi, vì vạn nhất Hàn Lập vẫn là dùng khẩu khí hời hợt nhắc khéo về chuyện hắn đã tiến lên Hợp Thể kỳ cho bốn người nho sinh biết, rồi cũng bày ra một chút khả năng thao túng thiên địa nguyên khí của tu sĩ Hợp Thể kỳ. Bốn người nho sinh tự nhiên đều trợn mắt há mồm, nào dám nảy sinh tâm tư khác. Mà khi Hàn Lập rời đi lại trực chỉ bay thẳng tới phiến thạch tháp khổng lồ trước kia hắn từng ở khi còn là Thiên Uyên Vệ. Truyện "Phàm Nhân Tu Tiên Truyện " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Không lâu sau, Hàn Lập đã hiện ra tại phụ cận một ngọn thạch tháp, thông đạo ra vào không ngừng các loại giáp sĩ, trên mặt tất cả đều thoáng lộ ra một tia hoảng hốt. Chỗ thạch tháp đúng là nơi năm đó hắn đảm nhiệm một chức vụ trong Thanh Minh vệ. Bất quá, sau mấy trăm năm mọi thứ dường như không thay đổi chút nào.
Hàn Lập ánh mắt chớp động mấy cái, đem tia cảm khái trong lòng thu lại, độn quang tái khởi bay đi.
Tại lối vào Thạch tháp, có hơn mười Hắc vệ cùng hai gã Thanh Minh vệ thủ hộ ở nơi đây, vừa thấy Hàn Lập rõ ràng không phải là Thiên Uyên vệ bay tới, nhất thời đem ánh mắt hoài nghi quét lại.
Hàn Lập sắc mặt bình tĩnh nhưng trong khoảnh khắc đến gần những giáp sĩ này cũng không thèm che dấu đem khí tức Hợp Thể kỳ tu sĩ phóng ra. Mặc dù hắn chỉ để lộ ra một tia khí tức mơ hồ nhưng khoảng cách giữa cảnh giới giữa hai bên thật sự là rất lớn khiến cho hai gã Thanh Minh vệ không kịp đề phòng, sắc mặt đại biến rồi sáng ngời lên. Những tên Hắc Thiết Vệ còn lại thì lại càng là không chịu nổi mà lùi lại mấy bước.
"Hợp Thể tu sĩ!"
Một gã Thanh Minh vệ đại hán hít vào một hơi, nói.
"Di, Hàn đạo hữu!"
Một lão giả Thanh Minh vệ một bên ánh mắt vừa hướng Hàn Lập đảo qua một cái nhưng ngay lập tức đã trợn mắt cứng lưỡi. Người này vậy mà lại có thể nhận ra Hàn Lập.
Hàn Lập nghe vậy cũng có chút ngoài ý muốn, không khỏi dùng ánh mắt quét về phía lão giả một cái, cảm thấy có mấy phần quen thuộc.
"Hoá ra là Nhạc đạo hữu!"
Hàn Lập hơi lưỡng lự một chút rồi cũng nhận ra lão, nói.
"Hàn đạo hữu, không Hàn tiền bối, ngươi..."
Lão giả làm ra bộ dáng giống như gặp quỷ, vẻ mặt không thể tin nổi, trong miệng lẩm bẩm một lúc.
"Tiền bối không phải là Thiên Uyên thành trưởng lão sao? Xin hỏi tôn tính đại danh tiền bối, vãn bối có thể giúp gì cho tiền bối? Nhạc huynh, chẳng lẽ ngươi biết vị tiền bối này?"
Thanh Minh đại hán khác mặc dù có chút hoảng sợ nhưng không dám chậm trễ vội vàng thi lễ, không nhịn được hướng lão giả họ Nhạc thấp giọng hỏi.
Nhưng lão giả lúc này rõ ràng vẫn đang còn hoảng hốt, miệng vẫn há to ra nhưng lại không hề có bất cứ thanh âm nào phát ra.
"Thanh Minh vệ Hứa tiên tử hiện tại có trong tháp không?"
Hàn Lập nhàn nhạt hỏi một câu.
"A, Hứa tiên tử! Hứa đạo hữu mấy ngày trước đây mới vừa dẫn đội ra khỏi thành tuần tra. Sợ rằng phải đợi mấy ngày nữa mới có thể trở về."
Thanh Minh vệ đại hán mặc dù cảm thấy lão giả kỳ có chút quái khác thường nhưng vẫn cung kính trả lời.
"Nếu không có ở đây. Vậy ta cũng không tiến vào nữa. Chờ Hứa tiên tử trở về, phiền đạo hữu nói cho Hứa tiên tử là ta đang ở Tụ Tiên các, mời Hứa đạo hữu tới một chuyến. Về phần thân phận của ta, Nhạc đạo hữu chắc biết rất rõ ràng, ta cũng không cần phải nói nữa."
Hàn Lập khẽ cau mày nhưng ngay sau đó khôi phục như thường, phân phó nói. Sau đó hắn lại hướng lão giả hơi chắp tay lại rồi hoá thành một đạo kinh hồng phi độn mà đi. Đại hán tự nhiên mang theo một đám hắc giáp vệ bộ dáng cung kính tiễn hắn.
"Nhạc huynh, vị Hàn tiền bối này rốt cuộc là người phương nào, ngươi vì sao thất thố như vậy?"
Mắt thấy thanh sắc cầu vồng không còn bóng dáng, đại hán xoay người lại, thấy lão giả họ Nhạc vẫn còn có chút run sợ run, có chút bất mãn hỏi. Truyện "Phàm Nhân Tu Tiên Truyện " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Nếu là tìm Hứa tiên tử, xem ra người này thật là không giả. Đinh huynh chớ trách, vị Hàn tiền này bối này ba trăm năm trước cũng giống ta là Thanh Minh vệ. Năm đó, lần cuối cùng ta thấy vị Hàn tiền bối này, khi đó tu vi bất quá chỉ là Hoá Thần trung kỳ."
Lão giả tựa hồ có chút phục hồi tinh thần, thanh âm quá dị dị thường, trả lời.
"Ba trăm năm trước, Thanh Minh vệ! Nhạc huynh nói giỡn rồi!"
Đại hán nghe vậy sợ hết hồn, tròn xoe hai mắt, nói.
"Đinh huynh, đích thị huynh mới gia nhập Thiên Uyên thành mới gần hai trăm năm, cho nên không hiểu được. Ta cùng vị Hàn tiền bối này năm đó đều là Thanh Minh vệ, mặc dù không giao tình không nhiều nhưng đã từng được đối phương xuất thủ viện trợ một lần. Trước kia, vị Hàn tiền bối này tại Thanh Minh vệ chúng ta là đại danh đỉnh đỉnh, có thể lấy tu vi Hóa Thần trung kỳ đánh chết dị tộc tương đương với Luyện Hư kỳ. Sau đó, vị Hàn tiền bối này hình như có nhận một nhiệm vụ bí ẩn nào đó mà tiến vào Man Hoang thế giới, từ đó không thấy bóng dáng. Bất quá cho dù như thế, từng ấy năm mà lại có thể từ Hóa Thần kỳ tiến thẳng tới Hợp Thể kỳ, thật là khó tưởng tượng nổi."
Lão giả họ Nhạc thở dài một hơi, thật sự khó nén sự khiếp sợ cùng đố kỵ trong giọng nói, nói.
"Thanh Minh Vệ đại hán sau khi nghe lão giả nói, đồng dạng làm ra bộ dáng si ngốc.
Hàn Lập khi rời khỏi thạch tháp, sau một phen cân nhắc liền hướng về phía phường thị bay đi. Mặc dù hắn đã đem việc thu mua số linh dược phụ trợ cho đám người nho sinh nhưng tự nhiên cũng không ngại ghé quá phường thị một chuyến, có thể thu thập được chừng nào hay chừng đó.
Phường thị ở Thiên Uyên thành chính Hàn Lập đã tới vô số lần nhưng hắn vẫn tìm tới cửa hàng tài liệu lần trước rồi giao ra bản danh sách số tài liệu mình cần để chưởng quỹ tự tận lực giúp hắn thu mua. Sau đó hắn rời khỏi cửa hàng rồi lại tiếp tục chạy thẳng tới phường thị trong cái toà cự đại điện phủ kia.
Bên phía nhân tộc đã sớm có người giúp hắn, cho nên hắn cũng không phải bận tâm quá nhiều nhưng về phía yêu tộc bên lại có nhiều khả năng có được tài liệu hắn cần hơn.
Sau khi tính toán một chút, hắn cũng xem thử chuyến này có thu hoạch gì ngoài ý muốn hay không.
Bất quá, chẳng qua là thu mua một ít tài liệu phụ trợ, hắn vẫn muốn tới đó một chuyến. Ở phương diện này mà so với việc gia nhập vào một thế lực lớn xem ra tốt hơn nhiều. Nếu hắn gia nhập vào thế lực nào đó, chỉ cần giao cho người khác là hoàn toàn có thể làm được, dĩ nhiên việc ước thúc người khác mà đem so với việc nắm trong tay một thế lực nhất định tự nhiên tốt hơn.
Đối với hắn hiện tại mà nói, muốn xây dựng cho mình một thế lực nhất định là hoàn toàn có thể nhưng cả quá trình xây dựng đó khẳng định là phải hao tâm tổn sức vô cùng lớn, có thể làm trễ nãi con đường tu luyện của bản thân. Về lâu dài, cái được không đủ bù đắp đủ cái mất!
Mà có thể nắm được Linh Hoàng hoàng vị tựa hồ là lựa chọn tốt nhất.
Dù sao thế lực của tam hoàng cùng những tông môn gia tộc khác hoàn toàn bất đồng, quyền lực và thủ hạ phần lớn cũng đến từ bản thân chức vị tam hoàng. Bất luận kẻ nào chỉ cần có thể nắm được một trong số tam hoàng hoàng vị thì lập tức trở thành một trong những người đứng đầu Nhân Tộc.
Hàn Lập vừa đi vừa tự định giá, thoáng cái đã đi tới khu vực điện phủ khồng lồ, trung tâm giao dịch của Nhân - Yêu nhị tộc.
Trong lúc hắn đang giao tinh thạch làm thủ tục tiến vào điện phủ, ở bên trong một động quật vô cùng bí ẩn cách Nhân Tộc tương đối xa, một toà pháp trận được đặt ở trung tâm mười mấy đầu giáp sĩ khôi lỗi khổng lồ đột nhiên phát ra thanh âm "vù vù" cùng linh quang đủ màu nhanh chóng sáng lên.
Số khôi lỗi bốn phía nguyên bản không nhúc nhích, ngay lập tức cảm ứng lại mà hai mắt hồng quang chớp động, huy động thanh cự nhận trong tay chậm rãi hướng về phía pháp trận chỉ tới. Cơ hồ cùng thời gian đó, phía ngoài lối vào động quật đột nhiên linh quang chợt loé, một gã toàn thân mơ hồ được bảo phủ trong một tầng ngân quang hiện ra ngay tại đó. Sau một khắc, từ trong truyền tống trận bạch quang chợt sáng choang lên, mơ hồ có thêm hai đạo nhân ảnh.
Sau khi linh quang của truyền tống trận thu liễm lại, hai đạo nhân ảnh lập tức hiện ra rõ ràng dị thường. Hai nhân ảnh đó bao gồm một gã đại hán một thân hắc bào, thân hình cao lớn cùng một nữ tử thần thái ưu nhã. Đại hán bề ngoài tầm ba mươi tuổi, da ngăm đen, tướng mạo cực kì xấu xí, khuôn mặt còn có vài phần hung ác. Nữ tử thì có một làn da trắng như tuyết, hai tròng mắt đen nhánh toả sáng như hai vì sao đêm.
"Các người là ai. Vì sao lại sử dụng truyền tống trận của Ngân Tộc chúng ta?"
Nhân ảnh bên trong ngân quang phía ngoài thông đạo, mắt thấy đôi nam nữ này tự nhiên giật mình thất thanh kêu to một tiếng.
"Di, bên này cũng có người của Ngân Tộc thủ hộ. Thánh Tổ đại nhân, để cho thuộc hạ làm thịt hắn!"
Hắc bào đại hán nhìn về phía người bên trong ngân quang một cái, vẻ mặt lộ rõ nét thèm thuồng.
"Tên Ngân Tộc này tu vi không kém ngươi bao nhiêu. Sẽ không lật thuyền dưới rãnh chứ!"
Bạch y nữ tử quét ánh mắt về phía nhân ảnh trong ngân quang, bình tĩnh nói.
"Ha hả, có Thánh Tổ đại nhân ở chỗ này. Cho dù là Ngân Tộc thánh giai thì đã sao."
Hắc bào đại hán nghe vậy liền cười cười, ra vẻ làm lành với bạch y nữ tử, nịnh nọt nói.
"Lớn mật!"
Tên trong ngân quang kia vừa nghe được lời nói của hai người bên trong truyền tống trận như vậy, tự nhiên biết đối phương không phải là hạng người tốt, dứt khoát là địch nhân, nhất thời thét lên một tiếng kinh sợ!
Cùng lúc đó, cự nhận trong tay đám khôi lỗi bốn phía đột nhiên đồng loạt hướng về phía trung tâm pháp trận chém tới.
"Khúc khích"
Một tiếng cười đầy vui vẻ chợt nổi lên, hơn mười đạo ngân quang chợt loé lên liền kích tới.
"Chút tài mọn!"
Hắc bào đại hán gặp tình hình này nhưng chỉ cười lạnh một tiếng, tay áo bào run lên phun ra một mảnh hắc quang hiện ra chắn trước người.
Vài tiếng "ùng ùng" bạo liệt liên tiếp truyền ra. Ngân quang vừa lúc đánh lên hắc quang phảng phất như va phải tường đồng vách sắt chợt loé lên đồng thời bạo liệt ra. Tiếp theo đó, đại hán liền làm ra một chuyện khiến cho tên Ngân Tộc kia thất kinh.
Sau một tiếng hét của đại hán, một mảnh hắc quang bay cuộn ra đem tất cả ngân quang bạo liệt ra xung quanh hút vào trong bụng. Tiêp theo thân hình đại hán vừa động, một đạo hắc ảnh cực lớn sau lưng đại hán chợt hiện ra đảo qua một cái.
Âm thanh bạo liệt lần nữa vang lên!
Sau khi va chạm với hắc ảnh, mười mấy đầu cự khôi lỗi liền nhất nhất nát bấy, căn bản là không đỡ nổi một kích.
Tên Ngân Tộc kia thấy vậy, vẻ mặt kinh hãi, hai mắt vội vàng hướng về phía hắc ảnh nhìn kỹ lại. Chỉ thấy bên trong hắc ảnh ẩn ẩn có thứ gì đó đen ngòm, mặt ngoài bao phủ bởi một lớp lân phía thô dày, bộ dáng giống như một cái đuôi của một loại quái thú cực lớn nào đó. Cái đuôi này dài hơn mười trượng, thoáng cái đã bao xunh quanh đại hán mấy vòng.
Hắc bào đại hán lúc này chợt phát ra một tiếng cười dữ tợn bén nhọn, trên người hắn hắc quang chợt loé, một cỗ khí tức thánh giai tồn tại từ trên người hắn phả ra. Nhất thời khiến cho tên Ngân Tộc trong ngân quang hoảng hốt một trận!
Chỉ tính riêng một mình hắc bào đại hắn cũng không có đủ tự tin thủ thắng được, mà bên cạnh đại hán lại còn có một bạch y nữ tử, bộ dáng tựa hồ còn lợi hại hơn đại hán mấy phần.
"Không ổn!"
Tên Ngân Tộc kia thầm kêu một tiếng, ngoài thân ngân quang lưu chuyển một trận, thân ảnh thoáng chút trở nên mơ hồ.
"Muốn chạy!"
Hắc bào đại hán hung quang trong mắt chợt loé, cái đuôi đang bao quanh người tên Ngân Tộc nhất thời như cự mãng bắn nhanh tới, thoáng cái đã kéo dài ra vài chục trượng, trong nháy mắt xuyên thủng nhân ảnh bên trong ngân quang. Nhưng thân ảnh ở bên trong ngân quang chỉ mơ hồ một trận rồi tiêu thất không thấy bóng dáng.
Tên Ngân Tộc này vừa thấy đại hán không dễ đối phó liền thi pháp đào tẩu nhưng vào lúc này, bạch y nữ tử vốn chỉ đứng một bên cười mỉm, chợt giương một ngón tay lên hướng về phía trước nhẹ nhẹ điểm một chỉ. Một đoá hoa màu phấn hồng do linh quang tụ lại đột nhiên phóng ra, sau một cái chớp động liền biến thành một đoá hoa hư ảnh khồng lồ đem toàn bộ động quật phủ kín lại. Trong phút chốc, trong phạm vi hơn mười trượng bên trong đoá hoa hư ảnh đột nhiên tản ra một cỗ kỳ hương.
"Phanh" một tiếng, một đạo ngân quang không có chút dấu hiệu nào từ hư không phụ cận bắn ra. Bên trong ngân quang rõ ràng là tên Ngân Tộc vừa mới bỏ chạy lúc trước.
"Không thể nào!"
Tên Ngân Tộc dính phải công kích của nữ tử kinh sợ quát to một tiếng, ngoài thân linh quang chợt loé bộ dáng sẽ tiếp tục thi triển bí thuật nào đó.
Bạch y nữ tử thấy vậy, đôi mày liễu khẽ nhíu lại. Sau một khắc, phía dưới chân tên Ngân Tộc đột nhiên xuất hiện một luồng không gian ba động, một đoá cự hoa màu phấn hồng không một tiếng động hiện ra.
Tên Ngân Tộc chỉ cảm thấy toàn thân ngưng trệ không cách nào nhúc nhích được, mà hắc bào đại hán lại ha ha cười to một tiếng, đột nhiên trên người hắc khí quay cuồng hướng về phía tên Ngân Tộc bổ nhào tới. Ở bên trong hắc khí, ẩn ẩn có một cái miệng hơn một trượng như cái chậu máu mở rộng ra, một luồng huyết khí tanh tưởi phả thẳng vào mặt.
Bạch y nữ tử tựa hồ cảm thấy mất đi hứng thú, ánh mắt vừa thu lại, trong tay chẳng biết tự khi nào đã có thêm một đoá linh hoa màu hồng, nhẹ nhàng đặt ở chóp mũi ngửi ngửi một chút, trên mặt thoáng một tia u buồn.
Trong khi đó, hắc bào đại hán biến thành một đám hắc khí đem tên Ngân Tộc hoàn toàn đè dưới chân hắn, một tiếng thê lương thảm thiết truyền ra.
--------------------
Trong một toà cung điện nằm ở giữa Phong Nguyên đại lục và Lôi Minh đại lục, trong một gian mật thất bị một tầng hắc khí phong kín có một cái kén khổng lồ đang huyền phù ở giữa không trung. Mặt ngoài cái kén huyết quang chớp động không ngừng, mặt ngoài phập phồng liên tục, bộ dáng giống như đang dưỡng dục thứ gì đó. Ở phía dưới cái kén rõ ràng có mười hai đầu dị thú khổng lồ. Có con có hai đầu, sáu mắt, bốn cánh, ba trảo, thậm chí trong đó còn có một con đầu cá mình giao long, toàn thân kim quang chói mắt thế nhưng lại có tới chính cái đuôi mảnh khảnh, bộ dáng xinh đẹp cực kỳ. Nhưng mười hai đầu quái thú này, giờ phút này đều nằm sấp trên mặt đất không nhúc nhích, hoàn toàn không có chút hơi thở nào.
Mà phía trên đầu chúng huyết quang chớp động liên tục, cơ hồ có thể thấy rõ ràng mười hai đầu dị thú toàn thân đã khô quắt lại, phảng phất như khí huyết toàn thân đã sớm bị thứ gì đó hút ra. Hình thể cũng đã bị rút nhỏ đi mấy lần. Nếu không, chỉ dựa vào hình thể ban đầu của chúng mà nói, cho dù gian mật thất này nhìn như rộng lớn nhưng cũng không thể chứa được toàn bộ chúng.
Bất quá, trong một góc mật thất còn có mười hai ngọn cổ đăng lặng lặng đặt ở đấy, chẳng qua phía trên đám cổ đăng có đăng diễm nhưng giờ phút này lại không còn sót lại chút gì.
Ở bên kia mật thất có một cái ngọc bàn thấp bé xanh biếc, trên đó có một viên thuỷ tinh cầu lớn bằng cái nắm tay, linh quang yếu ớt chớp động. Mặt ngoài có hiện lên một bức tranh vô cùng rõ ràng, bên bức tranh đó có một cái đài ngân sắc đài sen trông rất sống động huyền phù tại chỗ, bộ dáng giống như thật.
-------------------------------
Nhân Tộc, bên trong phường thị đại điện tại Thiên Uyên thành, Hàn Lập đang nhìn về phía một nữ tử yêu tộc toàn thân được hắc khí phủ kín với vẻ mặt ngoài ý muốn.
"Không nghĩ tới ở chỗ này mà vẫn có thể gặp lại được đạo hữu, điều này khiến cho Hàn mỗ giật mình không ít."
"Khanh khách, tiểu nữ tử cũng giống như đạo hữu, không ngờ có ngày có thể gặp lại được Hàn đạo hữu. Ta tưởng đạo hữu vì nguyên nhân dị tộc công thành mà đã rời khỏi thành mà mai danh ẩn tích chứ. Xem ra tiểu nữ tử có phần đã xem nhẹ thủ đoạn của đạo hữu rồi."
Ở trước mặt Hàn Lập mấy trượng, nữ tử yêu tộc năm đó từng cùng hắn làm một phen giao dịch đang nhè nhẹ cười, trả lời.
Hiển nhiên nữ tử này rất cao hứng khi nhìn thấy Hàn Lập, bộ dáng mơ hồ còn có chút hưng phấn. Bất quá, bởi vì nơi đây bị hạn chế bởi một tầng cấm chế nên Hàn Lập cũng không có cách nào nhìn rõ sau hơn trăm năm, không biết tu vi đối phương đã tăng tiến ra sao. Nhưng dựa theo lẽ thường mà nói, lúc trước hắn đã trao đổi với nữ tử này nhiều vạn năm linh dược như vậy, khẳng định là tu vi đã tăng tiến không ít.
Dĩ nhiên nữ tử này lại càng không thể phát hiện ra tu vi Hàn Lập nghịch thiên biến hoá ra sao.
Hàn Lập lúc này khẽ mỉm cười đáp lại, nói:
"Hàn mỗ ban đầu cũng không có thoát thân kịp thời, nếu không phải gặp chút cơ duyên khác thì thật đúng là khó mà nói được có thể gặp lại đạo hữu hay không. Vốn ta nghĩ rằng đạo hữu sau khi thu được nhóm vạn năm linh dược kia hẳn phải bế quan tiềm tu một thời gian dài chứ."
"Đạo hữu cho là ta không nghĩ như thế à. Ban đầu số linh được đã đến được tay ta nhưng bản thân ta sao có thể dùng hết được. Linh dược đã sớm tiêu hao không còn. Bất quá, những năm gần đây bản thân ta cũng đã tìm được một nhóm linh dược trân quý khác. Hàn đạo hữu có bằng lòng hay không tiếp tục trao đổi?"
Nữ tử yêu tộc này thở dài một hơi nói, bộ dáng có vẻ mong chờ, nói.
"Chỉ cần trong tay tại hạ không có mầm mống, tự nhiên sẽ không cự tuyệt. Nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, số linh dược ta cần đã gần đủ. Cho dù trao đổi chỉ sợ cũng không trao đổi được bao nhiêu."
Ánh mắt Hàn Lập chợt loé lên, thản nhiên nói.
"Nói như thế, mầm linh dược trong tay tiểu nữ tử còn có thể không cách nào được đạo hữu đặt trong mắt rồi. Bất quá, lần này ta cũng không có cách nào ở lại Thiên Uyên thành lâu. Có thể đổi lấy được nhiêu vạn năm linh dược, đổi được bao nhiêu cứ đổi."
Nữ tử yêu tộc vẻ hưng phấn trên mặt thoáng cái giảm đi không ít, than nhẹ một tiếng nói.
"Tiên tử không cần gì phải như vậy. Ta cũng chưa nói chỉ cần mỗi linh dược quý hiếm, nếu có thể giúp ta thu thập một chút tài liệu, Hàn mỗ nguyện ý dùng vạn năm linh dược làm điều kiện trao đổi."
Hàn Lập cười nhẹ, nói.
"Tài liệu?"
"Không sai, chỗ này của ta có một bản danh sách, tiên tử có thể xem xem bên phía yêu tộc các ngươi có thể thu thập được bao nhiêu."
Hàn Lập vừa nói, tay áo bào run lên, một khối bạch sắc ngọc giản bắn ra.
Một bàn tay trắng noãn từ trong hắc khí chui ra đã ngọc giản bắt được vào trong tay.
"Di, những tài liệu này có không ít linh cốt, nội đan của yêu tộc chúng ta. Đạo hữu thật đúng là có đảm lược viết ra. Chẳng lẽ đạo hữu muốn luyện chế bảo vật gì sao?"
Nữ tử yêu tộc chỉ dùng thần niệm đảo qua, phát ra một tiếng kêu nhẹ.
"Hàn mỗ đích xác tính luyện chế mấy kiện bảo vật. Về phần chút linh cốt, nội đan như vậy không phải Yêu Tộc các ngươi vẫn thường xuyên làm như thế sao?"
Hàn Lập nhàn nhạt trả lời.
"Hừ, không sai. Yêu tộc chúng ta cho dù phải dùng tới linh cốt, nội đan để luyện chế bảo vật thì tài liệu là của tộc khác mà thôi. Đồ của bản tộc tuyệt không dùng tới. Còn Nhân Tộc các ngươi làm thế, ít nhiều vẫn vi phạm cấm kỵ của Yêu Tộc chúng ta."
Nữ tử này hừ lạnh một tiếng, nói.
"Ta thấy bộ dáng tiên tử không giống như để ý tới điều này, nếu không cũng sẽ không nói ra những lời này rồi."
Hàn Lập cười khẽ một tiếng, tựa hồ nói ra một cách lơ đễnh.
Nữ tử trong tầng hắc khí nghe vậy, hơi do dự một chút liền chậm rãi nói:
"Chỉ cần không phải liên quan tới bổn tộc thì ta cũng không quan tâm nhưng nhóm tài liệu ghi lại trong ngọc giản trong Yêu Tộc chúng ta cũng vô cùng hiếm thấy, ta cũng chỉ có thể giúp ngươi hơn nửa số mà thôi. Hơn nữa giá tiền cả vô cùng cao."
"Không sao! Chỉ cần đúng tài liệu yêu cầu, dùng vạn năm linh dược trao đổi, ta sẽ không để tiên tử chịu thiệt thòi đâu."
Nét mặt Hàn Lập lộ ra vẻ vui mừng, sảng khoái dị thường, đáp.
"Tốt, có câu này của đạo hữu là được nhưng những tài liệu này ta cũng không tiện đem tới Thiên Uyên thành để trao đổi với đạo hữu. Nếu đạo hữu có thành ý giao dịch, mấy năm sau tại Vạn bảo giao dịch hội. Đại hội đó là do Nhân - Yêu nhị tộc chúng ta cứ cách mỗi ngàn năm lại cử hành một lần. Địa điểm tổ chức được xác định từ sớm, ngay giữa Thiên hồ chi địa và Cửu tiên sơn trong Huyền Vũ cảnh."
Nữ tử yêu tộc nói.
"Vạn bảo giao dịch hội! Ừ, đúng là tại hạ đã có nghe qua một chút. Nếu đạo hữu đã nói như thế, Hàn mỗ chuyến này không đi không được rồi."
Hàn Lập thoáng tự định giá một chút, gật đầu nói.
"Tốt, một lời đã định. Tiểu nữ tử trước hết đem số mầm linh dược trong tay lấy ra, đạo hữu xem xem có thể nhìn trúng được thứ nào hay không. Sau đó chúng ta lại trao đổi tín vật để đến lúc Vạn bảo đại hội mở ra còn có cách nhận ra nhau."
Yêu tộc nữ tử thản nhiên cười, thanh âm ôn nhu dễ nghe mơ hồ còn kèm theo chút dụ dỗ.
Hàn Lập cũng không có ý kiến khác, miệng đầy đáp ứng.
Sau khoảng thời gian tầm bữa cơm, Hàn Lập từ trong đại điện đi ra, trên mặt mang theo vẻ cười nhàn nhạt. Lần này tới phường thị bên trong đại điện quả thật đúng là có thu hoạch ngoài ý muốn.
Ngọc giản lúc trước hắn giao cho nữ tử yêu tộc kia, trong đó không những có tài liệu luyện chế đan dược mà còn có cả không ít tài liệu dùng để luyện chế Thái ất thanh sơn. Ngọn cực sơn này để luyện thành còn nhiều phiền toái hơn ngọn cả Nguyên từ cực sơn kia. Tài liệu phụ trợ không những vượt xa lúc trước mà còn không ít tài liệu trong đó đều là vật hiếm thấy ở Linh giới, khó tìm dị thường, mặc dù hắn đã tìm cách thay thế không ít tài liệu quý hiếm khác, trong đó phần lớn là linh cốt cùng nội đan của yêu thú. Số tài liệu này dĩ nhiên trong Nhân Tộc cũng không có bao nhiêu, cho nên hắn không đem việc này giao cho mấy người nho sinh.
Hôm nay, ngay khi hắn gặp lại nữ tử yêu tộc kia, tự nhiên không khách khí đem toàn bộ danh sách giao ra.
Yêu tộc mặc dù không tính là cường đại nhưng trong đó bao hàm đủ loại linh cầm dị thú, số lượng phải dùng tới đơn vị trăm vạn mà tính. Cộng thêm Yêu Tộc đã sinh hoạt ở Linh Giới nhiều vạn năm như vậy, số linh cốt, nội đan tích trữ được cũng coi như là không thể đếm nổi rồi.
Dù sao hắn cũng không yêu cầu quá nhiều. Chỉ cần nữ tử này có thể đáp ứng hơn phân nửa số linh cốt, nội đan thì cũng coi như đã giúp hắn không nhỏ.
Nếu vận khí tốt, tại Vạn bảo đại hội sắp tới, nói không chừng có thể có được thu hoạch khác nữa. Ngoài ra, số tài liệu còn lại thì có thể từ từ tìm đủ.
Hàn Lập trong lòng tính toán như thế, không chút hoang mang quay trở lại cửa hàng tài liệu lúc trước, chưởng quỹ sớm đã chuẩn bị xong một cái trữ vật trạc, cung kính chờ hắn ở đấy rồi. Hàn Lập nhận lấy trữ vật trạc từ tay tên chưởng quỹ, sau khi kiểm tra qua một chút, chân mày không khỏi nhíu lại.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, bên trong trữ vật trạc cũng không có bao nhiêu tài liệu hắn cần. Xem ra đúng là cần phải tìm hỗ trợ thu mua trong thời gian dài.
Hơi trầm ngâm một chút, sau khi trả cho chưởng quỹ một khoản linh thạch hắn liền rời khỏi cửa hàng. Hắn cũng không có tiếp tục đi tới địa phương khác nữa mà trực tiếp hoá thành một đạo thanh sắc cầu vồng hướng về khu vực chuyên môn phục vụ cho các tu sĩ cao cấp tại Thiên Uyên thành, Tụ tiên các.
Mặc dù danh xưng là Tụ tiên các nhưng thực tế Tụ tiên các là do nhóm mười mấy toà lầu các độc lập kiến tạo thành. Mỗi một toà lầu các này đều có mười ba tầng, thiết kế tinh mỹ, trang nhã dị thường, cách nhau hơn trăm trượng. Ngoài ra, xung quanh mỗi toà lầu các còn được thiết lập một tầng cấm chế cách ly lẫn nhau.
Như thế mà nói, lượng tinh thạch hao phí mỗi ngày ở nơi này chẳng những không ít mà còn ngay cả tu vi không phải Luyện Hư Tu trở lên thì căn bản ngay cả tư cách ở lại cũng không có.
Dĩ nhiên, Tụ tiên các này thật ra cũng chính là nơi dành riêng cho tu sĩ Luyện Hư Kỳ ở lại, mặc dù vẫn cho tu si Hợp Thể Kỳ ở lại nhưng trong trăm năm cũng không thấy được mấy người ghé lại. Cho nên, Hàn Lập tới đây cũng không có che giấu chút nào, đứng trước mặt chưởng quỹ trực tiếp để lộ ra một chút khí tức khiến cho vị chưởng quỹ Hoá Thần Kỳ này tự nhiên giật mình một trận, ngay sau đó cung kính đầy miệng sắp xếp cho Hàn Lập một gian lầu các tốt nhất, ngoài ra còn phái mấy thị nữ dung mạo xinh nhất tới phục vụ.
Hàn Lập căn bản là không có ý tứ ở lại đây lâu cho nên hắn chỉ miễn cưỡng để cho đám thị nữ quét dọn lầu các một phen, còn hắn thì tiến lên tầng cao nhất ngồi xuống đả toạ.
Sáng hôm sau, trong khi hắn đang ngồi trên bồ đoàn nhắm mắt đả toạ, bỗng nhiêu hai mắt khẽ động mở ra, miệng lầm bầm mấy câu:
"Quả nhiên đã tới rồi. Bất quá người này khí tức có chút xa la, tu vi cũng là Hợp Thể trung kỳ, xem ra cũng không phải là vị Thích trưởng lão lúc trước, xem ra có chút ngoài dự liệu."
Kết quả, một lát sau lầu dưới nhẹ nhàng truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo là thanh âm của một thị nữ có pha chút khẩn trương truyền ra:
"Khởi bẩm tiền bối, có Kim Việt thiền sư của bổn thành bái phỏng."
"Kim Việt đạo hữu! Tốt, ta biết rồi, ta sẽ xuống ngay."
Hàn Lập vừa nghe thấy cái tên này, trong lòng thoáng rùng mình một cái, không lưỡng lự trả lời. Đối với hắn mà nói, trong số trưởng lão của Thiên Uyên thành căn bản là hắn không biết mấy người nhưng vị Kim Việt thiền sư này chính là một trong hai vị tu sĩ phi thăng trong Trưởng lão hội. Vị Kim Việt thiền sư này năm đó cũng là đại danh đỉnh đỉnh của Nhân Tộc.
Chẳng qua, vị thiền sư này nghe nói xuất thân từ Phật tông, quanh năm ở bí địa trong thành bế quan không mấy khi ra ngoài. Cho nên, ngoài những người trong Trưởng lão hội ra thì cũng không có bao nhiều người được gặp qua.
Đại nhân vật như thế mà bỗng nhiên tới đây, khó trách những thị nữ của Tụ tiên các khẩn trương như thế. Bất quá, hắn đã từng là đảm nhiệm một vị trí trong Thanh Minh vệ, cho dù không phải vị Kim Việt thiền sư này thì hơn phân nửa Thiên Uyên thành Trưởng lão hội cũng sẽ phái người khác tới đây một chuyến.
Hàn Lập nghĩ thầm, một tay bấm quyết, ngoài thân linh quang chợt loé, thân thể thoáng chút mơ hồ không rõ.
Tại đại sảnh ở lầu một, một vị tăng nhân một thân đạm kim sắc cà sa, bộ dáng đang thưởng thức bức cổ hoạ trên vách tường, phía sau còn có mấy thị nữ đang đứng chờ một bên, vẻ mặt có vẻ cực kỳ hưng phấn. Đột nhiên tăng nhân quay người nhìn về góc trống không trong đại sảnh. Kết quả, sau một khắc, đột nhiên thanh quang chợt loé lên, một đạo nhân ảnh từ trong thanh quang không một tiếng động hiện ra. Nhân ảnh đó dĩ nhiên chính là Hàn Lập.
"Lão nạp Kim Việt mạo muội tới chơi, mong Hàn đạo hữu không lấy làm phiền!"
Sau khi tụng niệm một tiếng Phật hiệu, tăng nhân bình tĩnh hướng Hàn Lập thi lễ, nói.
"Không dám. Thiền sư đại danh đỉnh đỉnh, Hàn mỗ sớm đã ngưỡng mộ từ lâu."
Hàn Lập không dám chậm trễ, vội vàng ôm quyền đáp lễ, ánh mắt ngưng trọng đánh giá cẩn thận vị tăng nhân trước mặt một chút.
Chỉ thấy đôi lông mày của đối phương trắng bạch, dài tầm nửa thước, da mặt nhăn nheo, mắt híp, tựa hồ ngay cả hai mắt cũng khó có thể mở to ra được.
"Ha hả, Hàn đạo hữu, lão nạp cách đây không lâu được Thích trưởng lão truyền tin biết một hai. Nghe nói đạo hữu chẳng những ngắn ngủi mấy trăm năm từ Hoá Thần Kỳ tiến cấp tới Hợp Thể Kỳ, mà còn là phi thăng tu sĩ đã từng đảm nhiệm một chức vị trong Thanh Minh vệ. Không biết những chuyện này có thật hay không?"
Kim Việt thiền sư cười nhẹ một tiếng, thẳng thắn hỏi một câu.
"Kim Việt đạo hữu thật là người thẳng thắn. Không sai, điều này xác thực không giả. Hàn mỗ coi như thu được chút cơ duyên, nếu không sao có thể đạt được như ngày hôm nay."
Hàn Lập hơi ngẩn ra nhưng ngay sau đó cười lớn, nói.
"Ha hả, phàm là có thể tuy luyện tới cấp độ chúng ta mà nói, không ai là không có chút đại vận khí trong người. Bất quá, đạo hữu chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà tu vi tăng tiến đên mức này, đúng là từ cổ chí kim không có được mấy người."
Tăng nhân mặt đầy nếp nhăn, hiền hoà nói.
Hàn Lập tự nhiên tỏ vẻ khiêm tốn, khách khí mấy câu.
"Nghe Thích trưởng lão truyền tin, đạo hữu cũng không có ý tứ muốn gia nhập Thiên Uyên thành Trưởng lão hội. Chuyện này thật là đáng tiếc. Nếu không số trưởng lão phi thăng trong Trưởng lão hội cũng chỉ còn mỗi não lạp rồi."
Tăng nhân lời nói vừa chuyển, bộ dáng rất là tiếc nuối, nói.
"Một người? Tại hạ nhớ không lầm, trong Trưởng lão hội không phải là còn có Lôi La chân nhân sao? Chẳng lẽ..."
Hàn Lập nghe vậy liền ngẩn ra, nói.
"Lôi La đạo hữu trong lúc dị tộc công thành, đã vẫn lạc mà chết rồi."
Tăng nhân thở dài, cười khổ trả lời.
"Cái gì, có chuyện này sao! Hàn mỗ chỉ biết là Trưởng lão hội có hai vị đạo hữu vẫn lạc, thật không nghĩ tới lại có Lôi La đạo hữu ở trong đó."
Hàn Lập cả kinh, bộ dáng có chút ngoài ý muốn.
Tăng nhân nghe vậy, mặt sắc nghiêm nghị, sau khi niệm mấy tiếng Phật hiệu mới tục nói:
"Mặc dù đạo hữu đã cự tuyệt yêu cầu của Thích trưởng lão nhưng lão nạp cũng là một thành viên trong số tu sĩ phi thăng, lão nạp lần nữa hướng đạo hữu yêu cầu gia nhập Trưởng Lão Hội của bổn thành. Hàn đạo hữu hẳn là rất rõ ràng, số phi thăng tu sĩ chúng ta cùng tu sĩ bản địa có chút bất đồng, hơn nữa nhân số tu sĩ phi thăng trong Thiên Uyên Thành cơ hồ chiếm tới chín phần. Nếu có thêm đạo hữu gia nhập, chắc hẳn tình cảnh của tu sĩ phi thăng tại bổn thành sẽ được cải thiện ít nhiều."
Kim Việt Thiền Sư bộ dáng khuyên bảo, thần sắc ngưng trọng.
“... Nếu có thể được đạo hữu cùng trấn thủ bảo vệ tộc quần, lão nạp nghĩ là nhất định sẽ cải thiện được tình cảnh của không ít phi thăng tu sĩ” Kim Việt thiền sư khuyên bảo nhiều như vậy, bất giác thần sắc ngưng trọng lại.
Sau khi nghe qua, trên mặt Hàn Lập cũng trở nên nghiêm nghị vài phần, nhưng ánh mắt chớp động vài cái liền chậm rãi lắc đầu :
“Tuy Hàn mỗ xuất thân từ phi thăng tu sĩ, và cũng nắm rất rõ tình cảnh của tu sĩ phi thăng, nhưng chuyện này thật sự không phải chỉ bằng sức lực của hai người chúng ta mà có thể cải thiện được đâu. Cho dù tại hạ có gia nhập Trưởng Lão hội đi nữa chắc chắn cũng sẽ không có tác dụng gì lớn, trái lại khiến cho quá nửa thành viên trong hội lâm vào cảnh phân tranh lẫn nhau. Đồng thời Hàn mỗ tâm niệm từ những ngày mới bắt đầu bước vào con đường tu tiên, phải kiên trì tu tiên đột phá trường sinh. Tuy hiện nay đã tiến giai lên Hợp Thể, nhưng con đường phi thăng Chân Tiên thật sự vẫn còn quá xa, khó có khả năng lo nghĩ tới những việc khác nữa”.
“Đạo hữu đúng là một tu sĩ khắc khổ, bần tăng vô cùng kính nể ! Nếu đạo hữu đã hạ quyết tâm như vậy để đi theo chí lớn, lão nạp cũng sẽ không đề cập tới nữa. Hiện nay đạo hữu tiến nhập Thiên Uyên Thành này, nếu có sự tình quan trọng thì bần tăng nguyện giúp đỡ phần nào vậy !” Kim Việt thiền sư đã rõ ràng được quyết định của Hàn Lập, bèn thở dài một hơi cũng không nhắc lại lời mời nhập hội nữa.
“Đa tạ nhã ý của thiền sư. Lần này Hàn mỗ vào thành chỉ cần mua một số tài liệu với xử lý một ít việc được người khác nhờ vã thôi” Hàn Lập chấp hai tay lại khách khí trả lời.
“Ha ha, thì ra là thế. Bất quá nếu thật sự đạo hữu cần giúp gì cứ việc đến tìm lão nạp, trong Thiên Uyên Thành này bần tăng tin tưởng có thể hỗ trợ được phần nào” Kim Việt thiền sư gật gật đầu.
Hàn Lập nghe qua tự nhiên mở miệng cảm ơn không ngớt.
Đoạn kế tiếp, Hàn Lập cùng vị Kim Việt thiền sư này không hề đàm luận chuyện phiếm, mà cùng nhau bắt đầu trao đổi một vài kinh nghiệm tu luyện tâm đắc.
Hầu như đây là đề tài thảo luận hiển nhiên khi các tu sĩ Hợp Thể kỳ gặp gỡ nhau.
Dù sao thì tu vi đạt được tới cảnh giới này như bọn họ, cơ hồ như tu sĩ đã phải hao công tốn lực cả đời mới có thể đạt đến giới hạn cao nhất. Về phần có nghe phong phanh về tu sĩ Đại Thừa cùng Độ Kiếp kỳ thì căn bản chỉ là một chuyện khó mơ tưởng đến.
Nhân tộc chỉ là một tộc rất nhỏ, vì vậy trong cả tộc cũng chưa chắc có được một hai vị như thế.
Cho nên dưới tình huống không có người chỉ điểm như vậy, những Hợp Thể kỳ tu sĩ cũng chỉ còn cách cùng nhau trao đổi nhằm tháo gỡ vài gút mắt trong quá trình tu luyện.
Vị Kim Việt thiền sư này đã là tu sĩ Hợp Thể trung kỳ, bất quá chỉ còn cách cảnh giới hậu kỳ một bước chân nữa thôi, dĩ nhiên về tu luyện tâm đắc phải hơn xa vị Thích Trưởng lão Hợp Thể sơ kỳ kia rồi.
Còn Hàn Lập một thân thần thông quảng đại, chỉ tính tới công pháp song tu pháp thể là Phạm Thánh Chân Ma Công đã khó tìm được người tu luyện giống như thế, vì vậy trong quá trình tu luyện hiển nhiên có nhiều chỗ độc đáo hơn người.
Trải qua một phen trao đổi, cả hai người đều cảm thấy thu được rất nhiều ích lợi, vậy mà không ngờ đã luận đàm qua hết một ngày một đêm.
Sáng sớm ngày thứ hai, Kim Việt thiền sư mới vui vẻ cáo từ.
Hàn Lập vẫn ở lại đỉnh lầu tiếp tục ngồi xuống tu luyện.
Kế tiếp mấy ngày tới cũng không có thêm tu sĩ Hợp Thể nào ghé ngang qua, xem ra bọn họ không hẳn đều bận rộn hết, có khả năng nguyên do nhờ Kim Việt thiền sư chuyển lời lại cho biết hắn từ chối gia nhập Trưởng lão hội, nên cũng không có ai lại làm chuyện dư thừa nữa.
Trải qua sáu ngày sau, đến ngày thứ bảy thì rốt cuộc người hắn chờ đã sắp tới.
Hàn Lập không cần đợi thị nữ vào bẩm báo, đã lập tức đứng lên rời khỏi tấm bồ đoàn, trực tiếp bay xuống.
Vài thị nữ đang nhỏ giọng tán gẫu gì đó, vừa thấy thân hình Hàn Lập xuất hiện liền hoảng sợ cùng tiến lên chào hỏi.
Hàn Lập khoát tay áo thản nhiên bảo : “Các ngươi hãy ra ngoài trước, vị khách ta chờ đợi đã đến rồi, hãy mời nàng vào đây mau”.
Đám nữ tu Trúc Cơ kỳ vừa nghe Hàn Lập nói lập tức cung kính tuân lệnh, đi ra khỏi cửa.
Hàn Lập liền ngồi xuống trên chiếc nghế gia chủ.
Quả nhiên một lát sau, đi theo một gã thị nữ tiến vào chính là một nữ tử có khuôn mặt trắng noãn như ngọc bước đến.
Dáng người thon dài, mình vận cung trang lam sắc, nàng này chính là vị “Hứa tiên tử” ngày trước.
Rõ ràng tu vi nàng đã tiến giai lên tới Hóa Thần kỳ.
“Quả nhiên là Hàn tiến bối, thật sự tiền bối đã tiến giai lên Hợp Thể kỳ rồi” Hứa tiên tử mở miệng nói lộ ra một tia nghi hoặc.
Cơ hồ khuôn mặt Hàn Lập không hề thay đổi trong suốt mấy trăm năm qua, nữ tử chỉ cần liếc mắt qua một cái liền nhận ra chắc chắn là Hàn Lập, vội vàng chỉnh đốn trang phục rồi thi lễ.
Năm đó Hàn Lập đối với nữ tử này vốn là hậu nhân của Băng Phách tiên tử từng có chiếu cố qua, đôi khi trong quá trình tu luyện cũng có chỉ điểm phần nào.
Nàng này đối với Hàn Lập luôn luôn cung kính, trong thâm tâm cũng có chút cảm kích.
Cho nên lúc mới vào thành không bao lâu, nghe Đại hán Thanh Minh Vệ cùng Lão già râu ngắn nói qua, hiện tại Hàn Lập đang ở Thiên Uyên Thành và có việc cần gặp nàng, vì vậy lập tức đến ngay Tụ Tiên Các.
Đương nhiên liên quan đến sự tình Hàn Lập tiến giai lên Hợp Thể, sau khi nghe qua nàng cũng rất kinh sợ và giật mình không thua gì lão già họ Nhạc.
Sự việc này nếu xãy ra đúng như vậy thì thật là hết chỗ nói, nhưng chính nàng vẫn chưa thấy tận mắt, nên trên đường đến đây cứ mãi nghi vấn không thôi.
Hiện tại vừa gặp mặt liền cảm ứng ngay hơi thở cường đại của Hàn Lập, tự nhiên trong lòng nàng không còn chút nào hoài nghi, lúc này vừa mừng vừa sợ vội vàng chắp tay ra mắt Hàn Lập.
“Đạo hữu không cần đa lễ, ta cùng Tiên tử cũng xem như là người quen cũ, hãy ngồi xuống nói chuyện đi” Hàn Lập mỉm cười với vị hậu nhân này của Băng Phách tiên tử.
“Vãn bối xin tuân lệnh” Hứa tiên tử thoáng có chút chần chừ, sau đó liền cung kính nghe theo.
Nàng ngồi xuống chiếc ghế còn trống bên cạnh Hàn Lập.
Lúc này thị nữ dâng lên khay trà, bên trong có hai chén linh trà tỏa mùi thơm ngan ngát.
“Tất cả lui ra đi, không có lệnh của ta, không được cho ai tiến vào” Hàn Lập phân phó với tên thị nữ.
“Vâng !” Thị nữ ứng thanh tuân lệnh, kính cẩn lui ra ngoài.
Lúc này Hàn Lập mới phất nhẹ tay áo vào cánh cửa.
Nhất thời cổng lớn của tòa lầu chợt lóe quầng hào quang trắng sáng, kế tiếp chậm rãi tự khép cửa lại.
Đồng thời bốn phía trên vách tường không ngừng chớp động một tầng thanh quang, tòa lầu lập tức được phát động cấm chế, tạo nên một tầng ngăn cách với gian đại sảnh.
Lam sam nữ tử thấy tình hình như vậy liền rùng mình, trên mặt cũng hiện lên vài phần ngưng trọng.
Nếu không có chuyện bí ẩn cần phải bàn bạc, đương nhiên chẳng ai rãnh hơi làm những việc thừa thải này.
“Hứa đạo hữu ! lúc này ta cần tìm ngươi chẳng qua là muốn hỏi rõ ràng một chuyện. Tổ tiên của đạo hữu có phải thật sự là Băng Phách tiên tử không !” Hàn Lập nghiêm sắc mặt hỏi.
“Băng Phách tiên tử quả đúng là tổ tiên của vãn bối, vãn bối tuyệt không dám hư ngôn” Hứa tiên tử thoáng ngẩn ra, nhưng không chần chừ mà đáp ngay.
“Tốt, nếu như vậy … đạo hữu có lẽ cũng biết được nơi ở của Băng Phách tiên tử tiền bối chứ ? Ta có một chuyện, cần phải đích thân gặp mặt tiền bối một phen” Hàn Lập thở nhẹ ra một hơi chậm rãi nói.
“A, gặp mặt tổ tiên à ?” Vị nữ tử này nãy giờ còn đoán già đoán non, hiện giờ không khỏi ngạc nhiên.
“Sao vậy, không lẽ đạo hữu cũng không biết lệnh tổ ở đâu sao ?” Hàn Lập nhướng mày.
“Tuy rằng vãn bối được truyền thừa huyết mạch từ tổ tiên, nhưng từ lúc được sinh ra, tổ tiên đã sớm mất tích suốt mấy vạn năm trước rồi. Bất quá đã từng nghe qua trưởng bối trong tộc đề cập, lúc ấy tổ tiên cũng vừa mới tiến giai lên Hợp Thể cảnh giới, thậm chí cũng được lời mời từ Thiên Uyên Thành trưởng lão hội, sau đó trong một lần ra ngoài, từ đó về sau không còn nghe tung tích nữa” Hứa tiên tử cười khổ nói.
“Thì ra là thế. Nếu là như vậy, thật sự cũng khó có biện pháp khác. Hậu nhân của Băng Phách tiên tử tiền bối ngoại trừ Hứa đạo hữu ra, không biết còn có những người nào khác nữa không ?” Hàn Lập thoáng trầm ngâm lại dò hỏi.
“Không dám dối gạt tiền bối, đã nhiều năm trôi qua trước đây, tổ tiên Băng Phách tiên tử vốn chỉ truyền có mỗi một mạch hậu nhân, hiện giờ đã bị chia làm mười mấy chi lớn nhỏ bất đồng rồi. Thậm chí trong đó còn có người dựa vào công pháp của tổ tiên lưu lại mà kiến tạo ra hai tiểu tông môn. Nhưng nếu nói về huyết mạch truyền thừa, chắc chắn Hứa gia chúng ta đích thực là huyết mạch hậu nhân chính thống nhất, ngay cả toàn bộ gia tộc từ xưa đến nay cũng đều được truyền thừa trực tiếp từ tổ tiên” Sau một lúc chần chừ suy nghĩ, do cảm giác được Hàn Lập dường như có chút quan hệ sâu xa gì đó với Băng Phách tiên tử, nên nàng này cũng không ngần ngại nói thẳng ra.
“Vậy gia tộc Hứa gia hiện tại do ai làm chủ, có phải chính là đạo hữu không ?” Hàn Lập bỗng nhiên cười hỏi.
“Tiền bối nói đùa rồi, đương nhiên là không phải. Tuy rằng Hứa gia chúng ta không phải là một Chân Linh thế gia, nhưng ở trong Thiên Nguyên cảnh cũng có chút danh tiếng. Tộc trưởng hiện nay chính là gia phụ, ngoài ra trong tộc còn có vài vị thúc tổ nữa” Hứa tiên tử có chút do dự liền mở miệng nói.
Ánh mắt Hàn Lập chớp động vài cái, tay vân vê cằm rồi nhẹ nhàng cười :
“Nếu như vậy có thể ta sẽ tới quý gia tộc để bái kiến lệnh tôn vậy, đạo hữu không có ý kiến gì chứ”
“Nếu tiền bối nguyện ý ghé thăm Hứa gia, đương nhiên đây chính là vinh hạnh của gia tộc. Chỉ có điều, Hàn tiền bối có thể tiết lộ một chút sự tình bên trong được không ?” Nữ tử sợ run một hồi lâu mới có chút do dự hỏi ra một câu.
“Ha ha, ngươi không cần lo lắng làm gì. Chẳng qua là ta được người nhờ vã, phải chuyển giao một vật cho Băng Phách tiên tử đạo hữu, hoặc hậu nhân trực hệ huyết mạch của nàng. Nếu hiện tại Hứa gia các ngươi chính là một chi rất gần với Băng Phách tiên tử, ta sẽ lập tức đích thân giao vật ấy cho Tộc trưởng Hứa gia” Hàn Lập cũng không có ý gì thản nhiên trả lời.
“Thật sự có chuyện này à ! Tiền bối có thể nói rõ cho vãn bối được biết đó là người nào nhờ chuyển tới hay không ?”.
“Hắc hắc, chắc chắn Hứa đạo hữu không thể biết người đó đâu ! Có lẽ hầu hết những người trong Hứa gia cũng không ai nhận ra đâu” Hàn Lập lắc đầu nói.
“Nếu đã như vậy, vãn bối nguyện dẫn đường mời tiền bối tới Hứa gia một chuyến. Vừa lúc ta mới hoàn thành xong nhiệm vụ tuần tra bên ngoài nên có thể nghỉ ngơi hơn nữa năm. Hứa gia chúng ta ở ngay tại Thiên Nguyên cảnh, bọn ta cũng có thể mượn Truyền Tống pháp trận sử dụng vài lần” Nữ tử nghe qua, sắc mặt có chút âm trầm bất định, một hồi lâu sau mới có được quyết định.
“Ha hả, Hứa đạo hữu đã khẳng khái đồng hành cùng với ta một chuyến đương nhiên là rất tốt” Hàn Lập cũng không cảm thấy có gì bất ngờ, khóe miệng mỉm cười nói.
“Vậy vãn bối quay về động phủ chuẩn bị một chút, hai ngày sau sẽ cùng tiền bối xuất phát nhé ?” Hứa tiên tử đã rõ ràng mọi chuyện liền đứng lên rồi cung kính hỏi Hàn Lập.
“Hàn mỗ không cần chuẩn bị thêm gì nữa, lúc nào cũng có thể lên đường, nếu Hứa đạo hữu đã bảo hai ngày thì hai hôm sau gặp lại đi” Hàn Lập thoáng cân nhắc cũng gật đầu đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro