
🌹Chương 58: Đừng nhúc nhích, có người tới
Vừa xuống xe, chính là bảo bối tâm can của Trấn Bắc Vương.
Cố Đình ôm con mèo nhỏ, nghe tiếng gió bên ngoài, hít sâu một hơi, ánh mắt càng lúc càng kiên định.
Kinh thành triều cục hiểm ác, thánh chỉ hoàng thượng hạ đến phủ Trấn Bắc Vương ở thành Cửu Nguyên, tuyệt đối không thể chỉ đơn giản là mời Hoắc Diễm đi xem hoa đăng. Huống chi lần này "ngắm hoa đăng", không chỉ gọi một mình Trấn Bắc Vương, mà còn triệu cả đệ đệ của Cô Tàng Vương Mạnh Sách. Không biết phía trước giăng bẫy gì đang chờ, mỹ nhân kế, kế ly gián, điệu hổ ly sơn, minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương... Cái gì cũng có khả năng. Ở kinh thành, người tính toán thủ đoạn tuyệt không thiếu, có lẽ hố đã sớm đào sẵn, chỉ chờ bọn họ từng người bước vào.
*minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương (明修栈道, 暗度陈仓): công khai tu sửa sạn đạo, nhưng ngầm vượt qua Trần Thương. Chương Hàm chỉ biết phái binh trấn giữ nơi sạn đạo, nhưng quân Hán không đi theo đường đó, mà ngầm vượt qua Trần Thương, đại quân đã đến trước mặt.
Mới đến nơi, quá cảnh giác cũng chưa chắc là cách tốt nhất để phá cục. Chi bằng ngoài thì thả lỏng, trong thì cảnh giác, chủ động lộ sơ hở cho người khác, để người ta có cơ hội điều tra. Ở điểm này, Cố Đình và Hoắc Diễm lại cực kỳ ăn ý.
Gió lay ngọn cây, quạ kêu vang, trong lòng Cố Đình nóng hừng hực, một chút cũng không thấy lạnh.
Cậu xoa bộ lông mềm mại của mèo nhỏ, ngẩng cằm nhìn về phía Hoắc Diễm, đôi mày dài hơi nhướng, gương mặt toàn phong lưu: "Những ngày tiếp theo, phải nhờ Vương gia chỉ giáo nhiều hơn."
Hoắc Diễm nhìn bảo bối khó khăn lắm mới giữ lại được, lập tức vén tay áo, mỉm cười chắp tay, lễ nghi ưu nhã thành thục: "Không dám trái lệnh."
Cố Đình lúc này lại có chút tin lời Hạ Tam Mộc nói: Trấn Bắc Vương lễ nghi quy củ, quả thật giống như do lão Vương gia dạy ra. Từ nhỏ lăn lộn nơi sa trường, phần lớn thời gian đời hắn đều là đánh giết, thế mà lúc nghỉ ngơi yên tĩnh lại chẳng hóa thành tên binh lính cục mịch, ngược lại càng thêm ưu nhã tự phụ, khí độ bất phàm, không phải hạng người dễ đối phó.
Cảm giác được ánh mắt của bảo bối nhỏ dán lên mình, Hoắc Diễm lập tức thẳng lưng hơn, bờ vai cũng nâng góc độ hoàn hảo nhất, ngay cả cơ bụng cũng theo bản năng căng cứng.
Tóm lại, chỉ cần Cố Đình thích, hắn có thể nghĩ mọi cách để chiều theo!
"Khụ." Cố Đình cảm thấy bầu không khí có phần khô nóng, mặt cũng hơi đỏ, liếc sang hướng khác, vừa vặn dừng ở màn xe: "Cái xe cũ nát này đúng là chỗ nào cũng không ra gì, ngồi một chút đã chẳng thoải mái."
Thời gian có hạn, chi bằng lập tức bắt đầu diễn trò!
Hoắc Diễm đương nhiên hiểu, cười khẽ, dẫn đầu nhảy xuống xe, vươn tay ra, vén màn xe cho bảo bối trong lòng: "Xe ngựa của bổn vương đang chờ ngươi."
Cố Đình hơi e lệ, đưa tay ra, ôm mèo nhỏ thong thả bước xuống. Tầm mắt lướt một vòng xung quanh, có vẻ cực kỳ không hài lòng với đội ngũ phô trương, bèn hừ một tiếng.
Hoắc Diễm cố nén cười, cởi áo khoác của mình khoác thêm cho cậu: "Bên ngoài lạnh, đừng để nhiễm phong hàn."
Ngón tay thon dài, động tác buộc lại cổ áo vừa nhanh vừa khéo, nhưng khoảng cách quá gần, khó tránh khỏi chạm vào da thịt. Cố Đình hơi không được tự nhiên, muốn né tránh về sau.
"Đừng nhúc nhích."
Hoắc Diễm giữ lấy cậu, ghé sát, hạ giọng: "Có người tới."
Người nào lại khiến Hoắc Diễm đặc biệt phải nhắc nhở? Cố Đình khẽ cúi mắt.
"Trấn Bắc Vương —— Vương gia!" Một giọng khàn khàn, thở dốc nặng nề từ xa truyền đến: "Thời gian gấp gáp, nhưng cũng không cần đi nhanh như vậy, nô tài... nô tài thật sự theo không kịp a..."
Nô tài?
Cố Đình ngẩng đầu nhìn, lập tức nhận ra người này không đơn giản.
Da trắng bệch, giọng thanh, rõ ràng là một thái giám. Quần áo trên người gã không tệ, chất liệu đắt tiền, dáng vẻ sạch sẽ chỉnh tề. Dù trong cung gã có địa vị gì, nhưng đã được phái ra ngoài, tức không phải người dễ chọc.
Dù thoạt nhìn gã rất nịnh nọt, vô hại.
Cố Đình gần như lập tức hiểu, tám phần là người này được phái tới giám sát. Một đường mang theo thánh chỉ tới thành Cửu Nguyên, giờ lại "hộ tống" Trấn Bắc Vương vào kinh, nói là không có nhiệm vụ, ai mà tin?
Ánh mắt Cố Đình nhanh nhạy, phát hiện Hoắc Diễm hơi nhíu mi, động tác rất nhỏ, ngoài khoảng cách gần như vậy, chắc chắn không ai chú ý.
Trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, Cố Đình bất ngờ nắm lấy tay Hoắc Diễm, trong lòng bàn tay viết chữ "ném".
Cậu quay đầu, mỉm cười với Hoắc Diễm —— có phải đang bất tiện không? Có phải muốn ném gã thái giám này đi, dù chỉ trong chốc lát?
Ánh mắt Hoắc Diễm chợt trở nên sâu thẳm.
Hắn biết ngay, bảo bối nhỏ thông minh lanh lợi, khác hẳn tất cả mọi người, quả thật như khắc vào tim hắn.
Hắn nắm chặt bàn tay mềm trắng kia, hơi gật đầu.
Cố Đình không hề để ý việc đối phương nắm chặt không buông, chỉ hơi nhíu mắt, ranh mãnh như hồ ly nhỏ, ra hiệu hắn cúi sát xuống.
Hoắc Diễm từ từ ghé lại gần ——
"Vương gia đừng lo, ta có kế!"
Hơi thở ấm áp phả bên tai, Hoắc Diễm cả người chợt căng thẳng.
Người mặc áo khoác của hắn, vạt áo rộng rãi buông xuống tận đất, dáng vẻ nhỏ nhắn đứng thẳng, lúm đồng tiền thấp thoáng, đằng sau còn có cành hồng mai nở rộ.
Giống như trúc xanh, trong cảnh xuân rực rỡ mà trưởng thành, không phụ thời gian, cũng không phụ người thưởng thức.
Trái tim như bị một bàn tay to đột ngột siết chặt, Hoắc Diễm càng nắm chặt bàn tay nhỏ, nhất quyết không buông.
Không phải là không có cách, cũng không phải không nghĩ được chủ ý. Hắn biết bảo bối nhỏ thông minh, tính tình hoạt bát, có thể để mặc cậu chơi... nhưng tuyệt đối không buông lỏng bảo hộ.
Khóe môi Hoắc Diễm khẽ cong, cũng không lùi lại mà học theo Cố Đình, ghé vào tai cậu khẽ nói: "Vậy thì, bổn vương nhờ phu nhân chiếu cố nhiều hơn."
Tai Cố Đình lập tức đỏ bừng, mạnh mẽ đẩy hắn ra, còn trừng mắt liếc hắn một cái.
Nhưng động tác kia chẳng chút tức giận, nhìn sao cũng giống đôi tình lữ đang thì thầm ve vãn.
Cố Đình giả bộ như không có việc gì, khẽ ho một tiếng, ánh mắt ra hiệu cho Ngô Phong.
Ngô Phong là người hầu của Cố Đình, tự nhiên đi đâu cũng theo, chưa từng rời nửa bước. Chủ tớ sống chung bao năm, ăn ý vô cùng, chỉ cần nhìn vẻ mặt thiếu gia là biết muốn giở trò. Người hầu còn có thể làm sao? Đương nhiên ngoan ngoãn nghe lời.
Nó tiện tay lấy một túi đậu phộng, nhìn gã thái giám đang chạy vội tới, lựa thời cơ chuẩn xác, búng mạnh!
Thái giám vừa chạy vừa thở hổn hển, bỗng chân trượt, dẫm phải vật gì tròn tròn, "bịch" một tiếng ngã lăn, ngã rầm rầm ngay trước mặt Cố Đình.
Đương nhiên, vẫn chưa chạm được vào người Cố Đình.
Chính là Cố Đình "cậy sủng mà kiêu" đó, là bảo bối được Trấn Bắc Vương nâng niu đến mức "nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan", là "người ở đầu quả tim" được sủng ái hết mực, tất nhiên chịu không nổi tủi thân này, lập tức gương mặt thất sắc, chân tay rối loạn kêu lên: "A a a —— giày của ta! Bắn bao nhiêu bùn đất thế này còn mang kiểu gì được nữa! Ủa? Đầu giày thêu chuỗi ngọc trai Nam Châu đâu rồi? Chắc chắn là bị văng mất rồi!"
Ngô Phong: ......
Cái chuỗi ngọc trai Nam Châu nhỏ xíu kia, thiếu gia ngài mang đôi giày này mấy ngày rồi mà còn nhớ rõ sao? Diễn trò hại người như vậy thật sự ổn không? Lỡ để người ta nhìn ra thì biết tính sao đây!
Cố Đình tức giận quay đầu: "Họ Hoắc!"
"Được được được, sau này bồi thường cho ngươi đôi tốt hơn." Hoắc Diễm vội dỗ dành bảo bối nhỏ: "Trước hết giới thiệu một chút, vị này chính là Vạn Hỉ công công, lần này vất vả mang thánh chỉ từ kinh thành đến Cửu Nguyên, lại còn phải theo bổn vương cùng lên đường, quả thực cực khổ."
Vạn thái giám có chút xấu hổ.
Ngô Phong ra tay vốn đã tính kỹ, lực không mạnh, chỉ khiến đối phương té một cú cũng không đến nỗi quá nặng. Hơn nữa Vạn Hỉ vốn lão luyện trong cung, té ngã mấy lần cũng là chuyện thường, tự biết cách bảo vệ mình.
Gã chống tay bật dậy rất nhanh, lập tức hành lễ với Cố Đình: "Nô tài có mắt không thấy, xin Cố công tử thứ tội!"
Cố Đình nheo mắt: "Ngươi nhận ra ta?"
Vạn thái giám cười gượng.
Đương nhiên là không quen. Nhưng đi một vòng thành Cửu Nguyên rồi theo Trấn Bắc Vương cả chặng đường dài như thế, không biết người được Trấn Bắc Vương sủng ái họ Cố kia thì gã đúng là kẻ đầu óc rỗng. Chỉ cần nhìn vị công tử này, gã hiểu ra tại sao Trấn Bắc Vương đi gấp vội vàng như vậy —— chẳng phải là vì bảo bối này sao!
Ở trong cung lâu ngày, có nhiều đạo lý nhất thời nghĩ không ra, nhưng có một điều không thể quên: Đắc tội ai cũng được, tuyệt đối không thể đắc tội người nằm bên gối!
Thế là gã hành lễ cực kỳ đoan chính, giọng nói đầy thành ý: "Cố công tử tuệ nhã nghĩa khí, lòng dạ như gấm, dung mạo vô song, xa gần đều biết, thiên hạ ai mà chẳng nghe danh?"
Cố Đình: ......
Quả nhiên nịnh nọt vẫn là người trong cung giỏi nhất. Mình chỉ làm một chuyện nhỏ, thế mà qua miệng gã thành thiên hạ đều biết.
Cố Đình lén liếc Hoắc Diễm: Người này thoạt nhìn chẳng thông minh lắm thì phải?
Hoắc Diễm nghiêm túc gật đầu, lại còn bóp nhẹ tay Cố Đình trong lòng bàn tay.
Thông minh hay không, cuối cùng gã cũng là người giám sát. Trên đường đi tất cả sự việc lớn nhỏ đều sẽ báo cáo. Dù gã có chỗ không hiểu, người khác nghe báo cáo rồi cũng sẽ nghĩ ra. Nếu coi thường thì sẽ thành sai lầm lớn.
Cố Đình dĩ nhiên hiểu, ra vẻ hung hăng: "Ngươi khen ta cũng vô dụng thôi, làm dơ giày của ta, lại còn làm mất chuỗi ngọc trai Nam Châu ta thích nhất, ngươi tính sao đây?"
Vạn thái giám lập tức quỳ xuống, vẻ mặt khổ sở: "Nô tài tội đáng chết! Xin công tử trách phạt!"
Sắc mặt gã trắng bệch, cứ như thể Cố Đình là một yêu phi tuyệt thế, ngay sau đó sẽ muốn lấy mạng gã vậy...... Ngươi làm thái giám truyền chỉ, cốt khí để đâu hả?
Nhưng, không hề nhắc đến bồi thường, chỉ một mực nói tội đáng chết. Ý gì đây? Chẳng lẽ muốn ép ta phải tự lùi bước, dù sao ngươi là người trong cung, ta không dám thật sự làm gì, Trấn Bắc Vương cũng sẽ không vì một nam sủng mà bỏ mặc đại cục?
Cố Đình nghĩ thầm, quả nhiên trong cung không tồn tại kẻ ngốc.
"Ngươi cứ đứng lên đi, ta là ai chứ, bất quá cũng chỉ là nhân vật vô danh không họ, không dám lấy mạng ngươi."
Một câu âm dương quái khí, làm Vạn thái giám càng không dám ngẩng đầu, trán dán chặt xuống đất: "Công tử mà nói thế là hạ nhục nô tài rồi! Tội của nô tài muốn chết cũng không thoát, đoạn không dám có nửa điểm tâm tư khác, cầu công tử trách phạt!"
Cố Đình ngẩng cằm: "Được rồi, ta cũng không phải kẻ không nói lý. Chuyện này coi như ngoài ý muốn, ngươi không cố ý. Nhưng dẫu thế nào, ngươi vẫn chạm ta, đây là sự thật chứ?"
Vạn thái giám: "Nô tài có tội!"
Cố Đình nheo mắt: "Để ngươi bồi một cái lễ, nói lời xin lỗi, cũng không quá đáng chứ?"
Mồ hôi trên trán Vạn thái giám chảy ròng: "Xin công tử trách phạt thật nặng!"
"Được rồi, đứng lên đi, nhìn ngươi cũng chẳng phải kẻ giàu có gì, bồi thường cũng chẳng nổi." Cố Đình lười biếng phẩy tay: "Trên người ngươi nhìn chẳng có bản lĩnh gì, chỉ là giỏi hầu hạ. Vậy thì mấy ngày sau, phiền công công mở lòng một chút, rộng rãi một chút, cho ta mở rộng tầm mắt, xem thử trong cung có quy củ thế nào?"
Vạn thái giám lập tức chắp tay: "Được hầu hạ công tử, là vinh hạnh của nô tài!"
Nói thì nói vậy, nhưng gã vẫn liếc nhìn Trấn Bắc Vương. Vốn dĩ gã phải đi theo sát Trấn Bắc Vương, nhưng vị Vương gia này đi nhanh quá, gã không theo kịp, nhiệm vụ coi như thất bại. Giờ mà hầu hạ công tử này...... chẳng phải cũng nắm chắc được hành tung của Trấn Bắc Vương sao?
Đương nhiên phải làm rồi!
"Rất tốt."
Cố Đình buông tha, đôi mắt cong cong, thoạt nhìn cực kỳ vừa lòng, xoay người cùng Hoắc Diễm trở lại xe ngựa của Trấn Bắc Vương.
Không thể không nói, xe ngựa lớn thật sự thoải mái!
Bên trong rộng rãi, Cố Đình thậm chí có thể đứng thẳng không cần cúi lưng. Đi lại rất êm, bánh xe tránh được đá lớn thì không hề lắc lư khó chịu. Trong xe thứ gì cũng có, trà nóng, lò than, chăn ấm, tất cả đều tinh xảo, ngay cả ổ nhỏ cho linh miêu cũng xa hoa lộng lẫy!
Cố Đình vừa ngồi vào đã không muốn nhúc nhích, lười biếng tựa lên chăn ấm, ngay cả ngón tay cũng không muốn động.
Linh miêu cũng vậy, chẳng thèm chạy nhảy, chỉ cuộn mình cạnh cổ chăn, lười biếng ngáp một cái rồi nhắm mắt ngủ.
Hoắc Diễm: ......
Thời gian yên bình, dịu dàng đến mức không một tiếng động.
Trong mắt người ngoài, Trấn Bắc Vương và Cố công tử ân ái mặn nồng, như uyên ương quấn quýt, tình cảm tốt đến mức khiến người khác nhìn thôi cũng chói mắt!
Đáng tiếc, không khí tân hôn ngọt ngào này chỉ duy trì được một bữa cơm. Ăn xong chưa bao lâu, không biết Hoắc Diễm lại chọc giận bảo bối nhỏ thế nào, lập tức bị đuổi xuống xe.
Hoắc Diễm ngơ ngác, dường như bản thân cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, trong xe lại vọng ra tiếng mắng rõ ràng ——
"Còn gọi là Vương gia làm gì, nhỏ nhen như vậy! Đôi giày ngọc trai Nam Châu mới ta muốn cũng không chịu cho, ngươi có ích gì? Nói cho ngươi biết, họ Hoắc, hôm nay ta phải có, ngay lập tức phải có, nếu không mang đến đây, tối nay ngươi ngủ ngoài xe, đừng mong nhìn thấy ta nữa!"
Nói xong, Cố Đình phừng phừng giận dữ hất màn xe lên, chỉ vào Ngô Phong: "Ngươi! Lại đây đánh xe!"
Ngô Phong suýt nghẹn cả hạt đậu phộng trong cổ, nhưng nó cũng không phải là tên hầu cận có thể "chống lại", còn làm được gì? Đương nhiên là nghe lời thiếu gia, diễn thì diễn thôi.
Nó đáp một tiếng rồi trèo lên xe ngựa.
Cố Đình hừ mạnh một tiếng về phía Hoắc Diễm, vừa muốn buông rèm thì chợt thấy Vạn thái giám, ánh mắt khẽ nheo lại.
"Ngươi, muốn theo hắn hay theo ta?"
Đây đúng là một câu hỏi lấy mạng! Vạn thái giám lập tức toát mồ hôi, biết trả lời thế nào bây giờ?
Nếu nói theo Vương gia, thì vị bảo bối trong tim này sẽ lại thổi gió bên gối! Gã vừa mới đồng ý sẽ đi theo hầu hạ người ta cả đường, kết quả quay đầu lại đã phủi tay, chẳng phải chờ bị ghi sổ tính tội sao? Nhưng nếu chọn theo vị tiểu công tử này, thì Trấn Bắc Vương đang tức giận, có thể ngay tại chỗ xử gã!
Gã mới hiểu ra đôi giày kia không phải chỉ là chuyện nhỏ nhặt, hóa ra tất cả đều là diễn, chỉ để tìm cách vòi vĩnh thứ cậu muốn! Hậu cung phi tần đòi đồ đạc, mấy màn kịch kiểu này gã đã xem nhiều rồi, kịch bản cũng chẳng có gì mới, mà bản thân lỡ bị cuốn vào thì chỉ có thể than xui xẻo, ai bảo gã đúng lúc xuất hiện chứ?
Thà đắc tội quân tử, chứ không nên đắc tội tiểu nhân, mà cái kiểu gió thổi bên gối này, còn lợi hại hơn cả chính chủ.
Trong khoảng khắc ngắn ngủi, trong đầu Vạn thái giám đã xoay tới lui một trăm tám mươi vòng tính toán, vừa không muốn bỏ nhiệm vụ, lại cũng không muốn rước xui xẻo. Nhưng mà không thể nào vẹn toàn được, hôm nay gã buộc phải chọn một bên.
Cố Đình cười lạnh, giọng kéo thật dài: "Vạn công công nên nghĩ cho kỹ, chớ để cuối cùng đồng ý rồi mà không làm được, để mất cái mạng ở chỗ không đáng, đến cái xác cũng chẳng ai thu, đáng thương lắm đó nha."
Đây rõ ràng là đang uy hiếp!
Vạn thái giám gan liều nhìn về phía Hoắc Diễm, giọng nhỏ nhẹ: "Vương gia ngài xem......"
Bày ra vẻ mặt hết sức khó xử.
Hoắc Diễm dỗ dành bảo bối nhỏ xong, mặt cũng chẳng dễ coi: "Tùy ngươi. Bổn vương lát nữa sẽ đi, có thể phải cưỡi ngựa lên đường, nhiều nhất nửa ngày sẽ quay lại."
Vạn thái giám lập tức hiểu, đây là đi ra ngoài mua đồ.
Ở nhà thì dễ, muốn cái gì cho hạ nhân đi lấy là được, trong kho chắc chắn không thiếu. Nhưng ra ngoài đường, đột nhiên muốn đông muốn tây, còn muốn giày nạm ngọc trai Nam Châu mới...... thì lấy đâu ra ngay được? Đồ tùy thân chắc chắn không mang theo, lại còn phải mua tại chỗ, mà ngọc trai phải nạm, thành nhỏ thì chất lượng chẳng ra gì, có khi còn phải dựa vào quan hệ giá cao mới mua được......
Thời buổi này, ai sống cũng chẳng dễ dàng, ngay cả Trấn Bắc Vương uy nghi lẫm liệt cũng vậy thôi.
Loại tình huống gấp rút thế này, Vạn thái giám cũng chẳng dám đi theo, lỡ tụt lại phía sau, không chừng còn chẳng đuổi kịp. Nhưng nếu theo Cố công tử – vị bảo bối này thì Trấn Bắc Vương dù có đi đâu xa, cũng sẽ quay lại tìm. Hơn nữa ở cái thành nhỏ hẻo lánh thế này, để đặt được thứ kia thì đã mệt nhọc rồi, Trấn Bắc Vương ngoài việc đi lo chuyện đó, thì còn có thể làm gì khác?
Thế là gã chắp tay hướng về Cố Đình, cười nịnh nọt: "Được công tử không chê, nô tài nguyện ý đi theo làm tùy tùng, hết lòng hầu hạ!"
Cố Đình đưa ngón tay chỉ gã từ xa: "Biết điều đấy."
Rồi xoạt một cái khép màn xe.
Vạn thái giám vội vã chạy đến, cùng Ngô Phong một trái một phải ngồi ở ngoài xe, im thin thít như chim cút, thở cũng chẳng dám mạnh.
Nghĩ lại trong cung cũng vậy thôi, người ôn nhu đoan chính thì chẳng mấy ai được sủng, được sủng ái toàn là mấy kẻ đỏng đảnh kiêu kỳ. Nam nhân mà, đều thích cái kiểu đỏng đảnh ấy. Như Cố công tử đây, về sau chắc chắn đường dài còn nhiều trò để xem!
Kết quả là, chiếc xe ngựa lớn nhất, sang trọng nhất rơi vào tay Cố Đình chiếm cứ, chậm rãi đi ở phía trước. Hoắc Diễm thì ngay cả cái xe nhỏ của Cố Đình cũng chẳng ngồi, một mình cưỡi ngựa, mang theo mấy hộ vệ, nhanh chóng tách đội.
Còn hai người lúc đơn độc thì làm gì...... chẳng ai biết.
Bên kia, ở hầu phủ Nghi Xương, tiểu thiếu gia Du Tinh Lan rốt cuộc chờ được thủ hạ báo tin chính xác, đôi mắt sáng rực: "Cái gì? Là Trấn Bắc Vương Hoắc Diễm?"
Chẳng phải chính là nhân vật anh hùng, quyền thế ngập trời, uy vũ bá đạo kia sao!
"Hắn đến đây làm gì? Không đúng, đoàn xe đó đang đi hướng nào?"
"Xe ngựa đi về phía trước, nhìn như là hướng về kinh thành, nhưng trong đội có một vị chuẩn Vương phi, nghe nói nổi giận bỏ nhà trốn đi, Trấn Bắc Vương một đường đuổi theo......" Thuộc hạ hiểu rõ tính tình công tử nhà mình, lời nói hết sức mập mờ: "Là một công tử họ Cố, dung mạo vô cùng tuấn mỹ, nói là bảo bối tâm can của Trấn Bắc Vương, yêu chiều không hết......"
"Là một nam nhân......"
Đuôi mắt Du Tinh Lan nheo lại, mặt cũng theo đó mà đỏ: "Bảo bối tâm can thì đã sao, có bản công tử ở đây, còn cần gì bảo bối tâm can khác, đi, đuổi theo!"
Cái nơi hoang vu như Cửu Nguyên này, có thể nuôi ra mỹ nam nào chứ? Đẹp hơn gã sao? Da trắng hơn gã sao? Eo mảnh bằng gã sao?
Gã sẽ cho Trấn Bắc Vương mở mang tầm mắt, thế nào mới gọi là phong tình.
Đừng có lấy mắt cá mà giả ngọc trai! Muốn làm chuẩn Vương phi phải không, thích nam nhân phải không, tới tìm ta đây!
Trời dần dần tối, Trấn Bắc Vương hạ lệnh dừng lại, tìm khách điếm phía trước nghỉ chân.
Du Tinh Lan thấy được xe ngựa của Vương phủ, đương nhiên cũng dừng lại theo, đi vào khách điếm. Gã chỉnh lại vạt áo, phất tay áo, đến cả biểu cảm cũng điều chỉnh đến hoàn hảo, bước qua cửa, qua đại sảnh. Nhưng tìm thế nào cũng chẳng thấy bóng dáng nam nhân uy mãnh kia, chỉ thấy một người vừa gặp không lâu, coi như có chút quen mắt.
Một công tử áo xanh, ôm con mèo nhỏ nghịch ngợm, da trắng hơn gã, còn đẹp hơn gã.
Đúng là dai như âm hồn không tan.
Khóe miệng Du Tinh Lan giật giật, ra hiệu cho thuộc hạ đi dò hỏi, chẳng mấy chốc người này quay lại, nhỏ giọng báo: nói không thấy Trấn Bắc Vương, nghe đâu vợ chồng son cãi nhau, chuẩn Vương phi làm ầm đòi đồ, Vương gia không có cách, phải đi đặt mua, đến giờ vẫn chưa về, không biết là chưa quay lại hay còn đang giận dỗi, tóm lại Vương gia không thấy bóng.
Du Tinh Lan cười.
Làm ầm đòi đồ thì sao, người khác không hiểu chuyện, chẳng phải gã rất hiểu chuyện sao? Trong mắt gã, Trấn Bắc Vương cái gì cũng có, chỉ thiếu bên người một người hiểu chuyện mà thôi.
Gã nhỏ giọng dặn dò hạ nhân: "Vị kia làm ầm lên là ai? Đi hỏi kỹ."
Hạ nhân đã sớm dò hỏi xong, giơ tay chỉ về phía cái bàn giữa đại sảnh, nơi Cố Đình đang ngồi uống trà chờ cơm.
"Khụ khụ khụ khụ!"
Du Tinh Lan suýt nữa bị sặc nước miếng: "Ngươi nói chuẩn Vương phi chính là cậu ta?"
Người hầu không ngẩng đầu: "Vâng... tên là Cố Đình."
"Ta thật ra lại xem thường cậu ta rồi..."
Du Tinh Lan trở về suy nghĩ, mới thấy là mình đã sơ ý. Gã dĩ nhiên biết Cố Đình gặp phải chuyện gì, cái tên răng vàng đó vốn là gã dẫn đến. Nhưng từ lúc Hoắc Diễm xuất hiện, toàn bộ sự chú ý của gã đều bị cuốn đi, sớm đã quên mất chuyện tên răng vàng hay gì mà công tử tuấn tú hơn gã. Lúc đó gã chỉ muốn biết ngay người tên Hoắc Diễm kia là ai, muốn làm quen.
Gã cũng nhìn thấy Hoắc Diễm kéo một người rời đi, nhưng người đó từ đầu đến cuối đều quay lưng về phía gã. Khi ấy gã cũng không nghĩ nhiều, không ngờ người bị kéo đi chính là Cố Đình. Cái gọi là "người được nâng niu trong tim, chuẩn Vương phi" kia lại chính là Cố Đình!
Cửu Nguyên cái chỗ nghèo nàn rách nát này, sao lại có thể xuất hiện một người đẹp như vậy!
Nhưng bỏ qua ư, chuyện đó là không thể nào.
Từ nhỏ đến lớn, Du Tinh Lan chưa từng biết hai chữ "từ bỏ" viết thế nào. Thứ gã muốn, nhất định phải có được. Không phải của mình thì đi đoạt lấy, chẳng phải cũng thành của mình sao?
Quan sát Cố Đình một lúc, Du Tinh Lan nheo mắt, hướng ánh mắt ra hiệu cho bọn người xung quanh.
Chẳng bao lâu, cả đại sảnh đã chật kín, bàn ghế đều có người ngồi.
Du Tinh Lan bước đến trước mặt Cố Đình, nở nụ cười mềm mại ngoan ngoãn: "Vị ca ca này, có thể cho ta ngồi chung bàn được không?"
......
Đêm buông xuống.
Hoắc Diễm thay y phục dạ hành, lặng lẽ ẩn vào rừng cây cạnh khách điếm, từ đông nam tây bắc bốn hướng, hắn đều âm thầm đi kiểm tra một vòng.
Bọn ám vệ đang giám sát cũng không hề hay biết mình vừa bị dò xét. Bao nhiêu người, giỏi loại vũ khí nào, canh giữ ở đâu... tất cả trong lòng hắn đều nắm rõ.
Phàn Đại Xuyên khẽ hỏi Hoắc Diễm: "Vương gia, có ra tay không?"
Hoắc Diễm nhẹ nhàng vẫy tay: "Không cần."
Tưởng chừng mấy người đó đã có thể đối phó hắn sao? Quá ngây thơ rồi. Không phải cố ý làm như thế, bọn họ nào biết hắn lợi hại thế nào. Người kinh thành, hoặc là thông minh đến mức không giữ nổi, hoặc là tự cho mình thông minh mà hóa dại dột, chẳng còn thuốc chữa.
"Cứ chờ bọn chúng động thủ đi."
Hoắc Diễm nheo mắt, trước mặt vẫn còn nhiều hố bẫy, hắn cứ từng bước từng bước chậm rãi mà đi.
Dù sao hắn có nhiều thời gian, cứ để mọi chuyện từ từ mà xem.
—— Hoàng cung.
Ngói lưu ly vàng óng, gạch xanh thâm trầm lát đường, trong bóng đêm hiện lên cung điện nguy nga, sâu thẳm vô tận. Một khi bóng người bước vào thì lập tức như biến mất.
Thái giám Lý Quý bước vào một cung điện, không còn bộ dáng thong thả thường ngày, cả người nghiêm túc, đầu cúi thấp gần sát ngực.
"Hồi bẩm chủ tử, không tìm thấy."
"Không tìm thấy?" Sau bình phong truyền ra giọng nói tràn đầy bất mãn: "Cho ngươi nhiều thời gian như vậy, ngươi lại nói là không tìm thấy?"
Trán Lý Quý rịn mồ hôi: "Có lẽ... đồ vật vốn không ở Cửu Nguyên."
"Không ở Cửu Nguyên —— hay là đã bị Trấn Bắc Vương lấy mất rồi?"
"Theo tiểu nhân quan sát, Trấn Bắc Vương hẳn vẫn chưa biết chuyện này. Xin chủ tử yên tâm, tiểu nhân sẽ tiếp tục tra xét. Nếu vẫn không có tiến triển, sẽ lấy cái chết tạ tội!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro