Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

triple kill.

Thởi điểm vàng.

Thời gian ngắn nhất để thực hiện cấp cứu sau khi xảy ra tai nạn, có thể quyết định sự sống chết của bệnh nhân.

-

Sung Hanbin bị sốt liên tục mấy ngày nay. Cậu luôn cảm thấy khó thở, làn da vốn rất nhạy cảm cũng xuất hiện những vết đỏ mãi không biến mất. Sung Hanbin thở dài, móng tay bấm thật sâu vào lòng bàn tay.

"Thầy Sung bị ốm à? Mặt thầy đỏ lắm."

"A, tôi hơi sốt. Có lẽ là cảm lạnh rồi."

Các giáo viên khác đều rất lo lắng, không chịu được mọi người nhiệt tình hỏi han nên cậu đành phải đến bệnh viện một chuyến. Ban đầu cậu tưởng rằng chỉ vài ngày nữa sẽ khỏi, không ngờ bệnh của cậu lại không phải cảm lạnh.

Là bệnh tương tư hay là cái gì khác cậu cũng không rõ. Sung Hanbin lắc đầu trước lời khuyên của bác sĩ về việc làm kiểm tra giới tính.

"Tôi là beta. Cảm ơn bác sĩ, hiện tại tôi có chút việc, xin phép đi trước."

"Ừm... Mặc dù cần phải kiểm tra mới có thể biết chính xác, nhưng nếu tiếp xúc với pheromone alpha trong thời gian dài, các tế bào lặn ban đầu sẽ hoạt động rất mạnh và có thể thúc đẩy phân hóa muộn thành omega. Nếu không quá bận rộn, chờ thêm ba mươi phút nữa đi."

Bác sĩ đợi một lát mà không thấy Sung Hanbin đáp lại, ngẩng đầu lên khỏi bệnh án thì phát hiện cậu đã rời đi từ khi nào.

Cẩn thận ngẫm lại, Sung Hanbin cho rằng bệnh của cậu không thể là bệnh tương tư. Tình cảm của cậu với Zhang Hao không phải là chuyện ngày một ngày hai, mà là suốt mười năm qua. Phần tình cảm đơn phương này không phải chỉ là cảm xúc trào dâng trong phút chốc. Kể từ khi Zhang Hao xuất hiện và trở thành người nhà của Sung Hanbin, có lẽ ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, thứ tình cảm không nên tồn tại này đã bắt đầu sinh sôi và bám rễ trong sinh mệnh của cậu.

Có vẻ như Zhang Hao lại mới đổi một người bạn trai mới. Rõ ràng cậu đã trải qua cảm giác này rất nhiều lần trong suốt mười năm qua, nhưng không hiểu sao bản thân vẫn cảm thấy uể oải như vậy.

Mười năm trước, Zhang Hao đột ngột xông vào cuộc đời Sung Hanbin rồi trở thành người thân của cậu. Ngày hôm ấy, cha cậu tái hôn, cậu có một người "anh trai" duy nhất trong đời. Ban đầu, cảm giác phải ở trong ngôi nhà trống vắng cả một ngày cùng với một người xa lạ khiến Sung Hanbin cảm thấy vô cùng kỳ lạ và khó xử. Nhưng sau đó Sung Hanbin chợt nhận ra, cậu đang rất cần hơi ấm từ một ai đó. Nhiệt độ ấm áp có thể dễ dàng làm tan chảy mọi giá băng. Không mất nhiều thời gian, Sung Hanbin, người luôn trao đi lòng tốt và tình yêu cho mọi người xung quanh, không còn tìm thấy nơi nào có thể lấp đầy khoảng trống của chính bản thân cậu.

Sung Hanbin bắt đầu có tình cảm với Zhang Hao sau những lần hai người trò chuyện mà Zhang Hao luôn là người chủ động trước. Hắn thật cẩn thận sắm vai một người anh trai tốt, luôn đối xử với cậu dịu dàng và chiều chuộng như thể Sung Hanbin là một chú mèo con lạc mẹ bên vệ đường. Trước cái bẫy ngọt ngào này, Sung Hanbin không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giao ra trái tim mình, trao đi cả những phần tình cảm không nên có đối với một người "anh trai".

Một ngày nọ, giống như rất nhiều giấc mơ mà Sung Hanbin đã từng mơ, cậu nghe thấy Zhang Hao gọi tên mình, vẫn dịu dàng như mọi khi, nhưng lần này từng tiếng gọi như càng thêm thân mật, càng thêm nhiệt tình.

Trong giấc mơ, lần đầu tiên Sung Hanbin cảm nhận được cảm giác khao khát một người, chính là Zhang Hao.

Zhang Hao: [Hanbinnie, em bị ốm à?]

Có lẽ vì nghe được tin cậu sắp đến bệnh viện, nên thời điểm liên lạc không khỏi có chút quá đúng lúc. Sung Hanbin cố tình không xem tin nhắn và tắt điện thoại. Do là chỉ tranh thủ giờ nghỉ trưa để đi khám nên bước chân cậu có chút vội vã.

Sự quan tâm thái quá có thể trở thành độc dược. Câu nói khi còn nhỏ mà cậu không hiểu, giờ đây lại trở nên vô cùng phù hợp với hoàn cảnh của bản thân. Sự ân cần từng khiến cậu vui vẻ trong quá khứ giờ đây chỉ khiến cậu muốn khóc. Sung Hanbin bước nhanh hơn, là một giáo viên, cậu không thể chấp nhận việc mình đến lớp muộn.

"Thầy! Thầy đang nghĩ gì thế, em gọi thầy mấy lần rồi."

"Ah Gyuvin, thực xin lỗi, ban nãy thầy không nghe thấy em gọi. Có chuyện gì sao?"

"Thầy có khó chịu ở đâu không? Mặt thầy đỏ lắm..."

Kim Gyuvin đặt tay lên trán Sung Hanbin. Lẽ ra cậu nên nói rằng mình không sao, nhưng cảm giác mát lạnh từ chỗ tiếp xúc trên trán thật sự quá dễ chịu, khiến cậu không tự chủ được mà dựa vào gần hơn. Sốt cao nhiều ngày khiến Sung Hanbin cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều kiệt quệ, nhưng đột nhiên một mùi hương tươi mát thoảng qua khiến đầu óc cậu dường như tỉnh táo hơn đôi chút.

"Gyuvin, em có xịt nước hoa không?"

"Không có, em không xịt gì cả. Có mùi gì sao?"

"Ừm, mùi hương thật sự mát mẻ và dễ chịu. Là của một bạn học khác sao?"

Kim Gyuvin hơi cúi đầu, có chút mê mang mà nhìn Sung Hanbin đang nắm cổ tay mình rồi ghé sát mặt vào ngửi như một con mèo. 'Thầy Sung không có khả năng ngửi thấy mùi tin tức tố của mình... chắc chắn là do ảo giác thôi. Hoặc có lẽ mình đã dính phải mùi nước hoa ở đâu đó. Nhưng hôm nay mặt thầy ấy đỏ quá, thật sự...'

Sung Hanbin nhìn Kim Gyuvin, người đang chăm chú nhìn mình với vẻ mặt ngơ ngác đáng yêu, vỗ nhẹ vào vai cậu bé.

"Tôi phải vào lớp, muộn mất rồi."

Kim Gyuvin ngơ ngẩn nhìn nụ cười của Sung Hanbin, gãi gãi đôi tai đỏ lên của mình, mãi một lúc sau mới hoàn hồn. "A, em cũng phải đi!" Nhìn Kim Gyuvin nhanh chóng biến mất sau khúc ngoặt ở hành lanh, tâm trạng của Sung Hanbin bỗng dưng trở nên vui vẻ trở lại sau một thời gian dài. Mỗi lần nhìn cậu bé, Sung Hanbin đều có cảm giác như đang nhìn một chú chó lớn vậy.

Sung Hanbin đi qua những học sinh đang chào mình và bước về phía phòng giáo viên. Đã sắp đến giờ lên lớp nhưng nhiệt độ cơ thể tăng cao cùng với hơi nóng dâng lên tận đáy mắt khiến cậu choáng váng. Thật kỳ lạ, mới vừa rồi cậu còn cho rằng mình đã đỡ hơn nhiều, giờ lại cảm thấy ngày càng nóng, nóng đến gần như không thể thở nổi. Cậu khoanh hai tay lại rồi vùi mặt vào đó. Cơn sốt đến bất chợt khiến cậu cảm thấy hơi ngẩn ngơ, đầu óc hỗn loạn, không có sức lực để suy nghĩ xem học sinh của cậu sẽ nghĩ gì nếu chúng vào văn phòng và nhìn thấy cậu như thế này.

"Thầy Sung, thầy không sao chứ? Bác sĩ có nói thầy bị bệnh gì không?"

"Không có, bác sĩ nói không có gì bất thường cả. Chỉ là tôi cảm thấy hơi chóng mặt."

"Hay là hôm nay xin nghỉ đi. Dù gì cũng sắp đến kì thi, cứ để cho bọn trẻ tự ôn tập cũng được."

Sung Hanbin không thích đem chuyện của mình đẩy cho người khác, nhưng mọi người đều rất lo lắng cho cậu, khiến cậu cảm thấy nếu mình không trở về nghỉ ngơi thì thực có lỗi với sự quan tâm của mọi người. Vì vậy cậu đã nhờ người giải quyết những việc còn lại rồi gọi taxi về nhà.

Trong khi chờ taxi tới, Sung Hanbin liên tục cảm nhận được những ánh mắt kỳ lạ hướng về mình.

"Trông cậu không khỏe lắm." Không biết từ khi nào, một người đàn ông cao lớn bất ngờ đến gần, thậm chí còn đặt tay lên vai Sung Hanbin để đỡ cậu và hỏi xem cậu có ổn không. Với hình thể không tồi cùng chiều cao 180cm, liệu trông cậu đã yếu ớt đến mức cần được đỡ như vậy sao?

"Tôi không sao, cảm ơn."

Mặc dù Sung Hanbin đã nói mình không sao và yêu cầu người đàn ông buông tay, nhưng gã ta vẫn cố chấp muốn giúp đỡ. Khi taxi mà cậu gọi đã đến, tài xế liên tục gọi cho cậu thì người đàn ông kia mới lầm bầm mắng rồi bỏ đi. Dù miễn cưỡng lên được taxi nhưng Sung Hanbin vẫn rất khó giữ được tỉnh táo. Tài xế hình như đã hỏi rất nhiều lần xem cậu có ổn không, có cần đến bệnh viện không, nhưng không nhận được một câu trả lời nào. Cơ thể cậu yếu ớt, mềm nhũn như thể bông ngâm trong nước, không còn chút sức lực nào.

Thật vất vả mới về đến nhà thì phát hiện trong nhà không có ai. Sau khi tự lập từ năm hai mươi tuổi, cậu và Zhang Hao đã chuyển ra sống cùng nhau trong một căn hộ hai tầng, không gian rộng lớn đến mức thừa thãi.

Nếu có thể ở chung với Zhang Hao trong một căn phòng nhỏ thì tốt biết bao.

Sung Hanbin đi về phòng, theo bản năng bị mùi hương thu hút mà tìm đến bên giường Zhang Hao. Trong phòng hắn có một mùi hương tươi mát như rừng mưa, rất thơm nhưng hoàn toàn khác với mùi hương mà cậu ngửi thấy trên người Kim Gyuvin trước đó. Tuy nhiên lần này đầu óc của cậu không trở nên tỉnh táo mà ngược lại càng thêm mơ hồ.

Không đủ. Vẫn không đủ.

Cậu đi về phía tủ quần áo của Zhang Hao. Sung Hanbin cảm nhận được mùi thơm ở nơi đó càng nùng liệt hơn. Là mùi nước hoa sao? Sau khi bới tung mọi thứ mà vẫn không tìm được chai nước hoa nào, Sung Hanbin từ bỏ việc tìm kiếm, thay vào đó lấy hết quần áo trong tủ ra rồi chất đống trên giường Zhang Hao thành một cái ổ nhỏ. Lý trí dù mơ hồ nhưng vẫn còn hiệu hữu, thế nhưng cũng không đủ mạnh mẽ để cậu có thể kiểm soát được dương vật đang dần cứng lên cùng với hậu huyệt đang ngày càng ướt át ngứa ngáy của mình.

"...Hanbin? Em đang làm gì vậy?"

Sung Hanbin cứ ngỡ Zhang Hao đã ra ngoài, không ngờ hắn vẫn còn ở nhà, có vẻ như hắn đang làm nhạc. Zhang Hao tháo tai nghe ra và bước về phía giường.

Hôm nay Zhang Hao không có lịch diễn. Nhà quá lớn quả nhiên cũng không phải là chuyện tốt. Đợi khi nào cơ thể khỏe hơn, chắc chắn cậu sẽ đề nghị chuyển sang một căn nhà nhỏ hơn.

"Anh ở nhà à? Em thấy cơ thể không thoải mái lắm."

"Đang yêu đương à?"

"Gì chứ..."

"Trên người em có mùi của omega."

Cái gì? Sung Hanbin không thích Zhang Hao nói mấy lời ngớ ngẩn. Cậu không hề yêu đương với ai trong mười năm qua, tất cả kinh nghiệm tình trường của cậu chỉ là một mối tình đơn phương vô vọng. Vậy mà hắn còn đột nhiên nhắc đến chuyện yêu đương, quả thực vớ vẩn.

Đầu óc cậu vẫn còn quay cuồng, cơ thể còn đang khó chịu vì cơn sốt cao hành hạ, thế mà điều đầu tiên hắn hỏi sau khi nhìn thấy cậu lại là chuyện này, thật đáng ghét. Ban đầu Sung Hanbin rất vui vì có thêm một người anh trai, nhưng sau đó lại bắt đầu trách móc vì sao hắn lại trở thành anh trai của mình.

"Bởi vì em ốm... anh sờ trán em đi."

Sung Hanbin vừa nắm lấy tay hắn, Zhang Hao đã giật mình lùi lại một bước. Trái tim cậu như thắt lại, nước mắt ngay lập tức trào ra làm mờ đi tầm nhìn.

"Người hẹn hò với omega rõ ràng là anh mà."

"Em đang nói gì vậy Hanbin. Anh chỉ thích beta, không thích omega."

"Gì cơ?"

Rõ ràng mỗi lần đều thấy hắn hẹn hò cùng đàn ông, chẳng lẽ chỉ hẹn hò với nam beta thôi sao? Sung Hanbin là một nam beta, và anh trai cậu, người mà cậu yêu thầm mười năm là một alpha chỉ tìm người yêu là nam beta, nhưng đáng buồn là đối với anh trai, cậu mãi mãi chỉ là em trai của hắn mà thôi.

"Hanbin, trên người em có mùi pheromone rất nồng, giống như của một omega đang trong kỳ phát tình. Hanbin, em đang hẹn hò với ai?"

"Em không hẹn hò với ai cả... chỉ là đột nhiên bị bệnh và sốt thôi. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Biểu cảm của Zhang Hao lập tức trở nên nghiêm trọng. Hắn kéo Sung Hanbin lại gần và vùi mặt vào sau cổ cậu, vị trí đáng lẽ là tuyến thể của alpha và omega. Sung Hanbin giật mình muốn thoát ra, nhưng một bàn tay đã vòng qua giữ chặt sau gáy cậu. Là mùi hương ngọt ngào của hoa anh đào. Điều này thật sự rất kỳ lạ. Tại sao trên người Sung Hanbin lại có mùi của omega. Theo như Zhang Hao biết, Sung Hanbin là một beta, từ khi còn nhỏ cho đến bây giờ chưa bao giờ thay đổi.

Không có alpha nào lại không có phản ứng trước một omega lần đầu tiên phát tình. Zhang Hao cảm giác thân nhiệt mình cũng bắt đầu tăng cao, vội vã buông Sung Hanbin ra, tuy nhiên Sung Hanbin lại bị pheromone của Zhang Hao mà mình lần đầu tiên ngửi thấy làm cho choáng váng. Cậu như một đứa trẻ ôm chặt lấy cổ Zhang Hao, dụi dụi vào má hắn, miệng không ngừng thở ra từng đợt hơi nóng. Nơi tư mật chưa bao giờ chạm tới vừa ướt vừa ngứa. Thật sự muốn có một thứ gì đó cắm vào.

"Anh ơi, em thấy lạ quá... nóng quá... ha... ư..."

"Em không đến bệnh viện à? Thuốc đâu rồi?"

"Bác sĩ nói không có vấn đề gì... bảo em đi kiểm tra giới tính, em không phải vẫn luôn là beta sao... nên không làm..."

"...Đợi ở đây. Anh đi mua thuốc."

Zhang Hao nhặt quần áo lên, nhưng Sung Hanbin đã nhanh chóng túm lấy tay hắn giữ lại.

"Không, đừng đi..."

"Hanbin, bây giờ em đang trong kỳ phát tình, sau này có thể em sẽ hối hận. Anh không thể kiểm soát bản thân mình, vì anh là alpha."

"Em sẽ không hối hận đâu. Làm ơn... giúp em..."

Giúp em...

Người hối hận sẽ không phải là cậu, mà là Zhang Hao. Bình thường Sung Hanbin sẽ không bao giờ làm những việc như mặt dày cầu xin như thế này, nhưng bây giờ cậu đã bị kỳ phát tình hành hạ đến mức gần như mất trí.

Dù là alpha hay omega, các thành viên trong gia đình đều sẽ không bị ảnh hưởng bởi pheromone của nhau, nhưng Sung Hanbin và Zhang Hao chỉ là người thân trên sổ hộ khẩu, hai người không có chút quan hệ máu mủ nào. Không biết tại sao Sung Hanbin lại đột nhiên xuất hiện kỳ phát tình như một omega, nhưng khi Zhang Hao nhìn cậu đau khổ vì dục vọng giày vò, hắn vẫn không khỏi thở dài lo lắng. Dùng khuôn mặt ngây thơ xinh đẹp như vậy mà quấn lấy người khác cầu hoan? Có lẽ ngay cả bản thân cậu cũng không biết mình đang thực sự muốn gì.

Zhang Hao quyết định, thay vì để Sung Hanbin không thể chịu đựng nổi và bị người khác xâm phạm khi đi ra ngoài mua thuốc, tốt hơn hết là để hắn, một người anh trai có kinh nghiệm trong chuyện yêu đương, hướng dẫn và giúp đỡ cậu. Thực ra, lý trí của hắn đã gần như bị mùi hương hoa anh đào nồng đậm trong không khí hòa tan, nhưng hắn vẫn cố gắng buộc bản thân phải tỉnh táo.

Nhìn thấy Sung Hanbin không thể chịu nổi cảm giác ngứa ngày dày vò mà bắt đầu duỗi tay chạm vào cạp quần, Zhang Hao mới bắt đầu đến gần và cởi quần của cậu. Mùi pheromone giờ đây còn nồng hơn trước. Zhang Hao tự nhủ rằng sau này nhất định phải dạy Sung Hanbin cách kiểm soát pheromone.

Sung Hanbin co người lại vì đột ngột tiếp xúc với không khí lạnh, nhiệt độ chênh lệch càng khiến cậu cảm thấy mình gần như tan ra khi Zhang Hao đang chạm vào phần thân dưới ướt át lầy lội của mình. Lần đầu tiên bị người khác chạm vào và kích thích ở những nơi nhạy cảm nhất, bụng Sung Hanbin đột ngột thắt lại, lưng cong lên. Tóc trên trán đã bị mồ hôi thấm ướt, Sung Hanbin run rẩy nâng cánh tay lên che đi khuôn mặt đỏ bừng. Và Zhang Hao thề, không một ai có thể làm ngơ trước khung cảnh tuyệt đẹp này.

"Anh... ah, ưm..."

Phần eo nhạy cảm vừa bị chạm vào, Sung Hanbin liền không nhìn được mà cong người lên, ngay khi tay Zhang Hao vừa buông ra một chút, cậu lại như con diều đứt dây, vô lực ngã xuống giường. Chỉ mới bị chạm vào phía trước đã như vậy, nếu còn chạm vào phía sau thì có lẽ cậu sẽ sung sướng đến ngất đi không chừng.

Trong mắt Zhang Hao, Sung Hanbin hoàn toàn là một trang giấy trắng, không có một chút dính dáng gì đến thứ trần tục như tình dục. Hắn chưa bao giờ thấy cậu yêu đương, giờ đây từ phản ứng của cậu cũng có thể nhận ra có vẻ như em trai hắn cũng không tự thủ dâm nhiều. Khi thấy cậu nắm chặt cổ tay và ngước lên nhìn mình với ánh mắt ngọt ngào ướt sũng, dù là Zhang Hao hay bất kỳ ai cũng không thể không bị hút hồn.

Zhang Hao vốn không định làm đến mức này. Trong một phút bốc đồng, hắn đã không nhịn nổi mà cắn một cái thật mạnh vào phần đùi trong của Sung Hanbin, da thịt non mịn nhạy cảm nhanh chóng hiện lên một dấu răng đỏ tươi rớm máu. Sung Hanbin cong người lên bấu chặt lấy vai Zhang Hao, thấy cậu căng cứng cả người vì cơn đau đột ngột, Zhang Hao nhanh chóng quay lại an ủi dương vật hồng nhạt đáng yêu vừa bị hắn nhả ra. Kỹ thuật khẩu giao của hắn tốt đến mức khiến Sung Hanbin có lỗi giác thứ anh trai mình đang liếm là một cây kem ngọt ngào ngon miệng chứ không phải là dương vật của em trai mình. Hắn dùng ngón cái xoa bóp phần đầu nấm nhạy cảm, trước khoái cảm dồn dập mà bàn tay Zhang Hao mang lại, Sung Hanbin không biết phải làm gì, chỉ có thể hoàn toàn giao phó cơ thể mình cho Zhang Hao. Cậu không có kinh nghiệm trong tình yêu hay tình dục, nhưng Zhang Hao thì có. Hai tay hắn nắm lấy hông cậu, nhấn càng sâu vào miệng mình. Bị đánh úp bằng một cái thâm hầu, Sung Hanbin bối rối nắm chặt vai Zhang Hao.

"Anh ơi, đủ rồi, đủ rồi, ah! Rút ra, rút ra... ưm, em sắp..."

Zhang Hao nắm lấy hông của Sung Hanbin, không cho cậu chạy trốn, rồi tiếp tục nuốt toàn bộ dương vật của cậu vào miệng mình. Khoái cảm mãnh liệt từ thân dưới xông vào đại não, Sung Hanbin cuối cùng không chịu nổi, cả người co rúm lại bắn trong miệng Zhang Hao. Nước mắt không khống chế được tuôn ra, Sung Hanbin không thể tin rằng mình lại xuất tinh vào miệng của người anh trai mình yêu sâu đậm.

"Anh ơi, bẩn lắm... nhanh lên, mau nhổ ra..."

Không biết Zhang Hao có nghe thấy những lời của Sung Hanbin không, hắn thậm chí không nhổ ra mà còn nuốt luôn toàn bộ đống chất lỏng trong miệng mình, rồi tiếp tục liếm sạch dương vật phấn hồng đang run run và hậu huyệt đã ướt đẫm của cậu. Huyệt non dính đầy chất nhờn, đã mềm mại đến mức không cần bất cứ chuẩn bị nào vẫn có thể tiếp nhận dục vọng to lớn của hắn, nhưng hắn vẫn muốn chăm sóc cho cậu thật cẩn thận. Nhìn trên mặt Zhang Hao dính đầy chất lỏng của chính mình, Sung Hanbin có chút ngượng ngùng, cố gắng kéo đầu Zhang Hao ra khỏi phần thân dưới lầy lội.

"Đừng... dừng lại—ưm! Aa..."

"Hanbinie, mặt anh đều ướt rồi."

"Ah, thật sự...! Không phải đã bảo anh dừng lại sao..."

Zhang Hao nhìn Sung Hanbin xấu hổ cả người đỏ lên như tôm luộc, chậm rãi bắt đầu chuyển hướng tấn công sang nơi khác. Ý tưởng giáo dục giới tính cho em trai đã hoàn toàn bốc hơi. Dù sao thì, đối với một omega đang trong kỳ phát tình, trừ khi dùng thuốc ức chế hoặc quan hệ tình dục với một alpha, nếu không thì kỳ phát tình sẽ không ngừng lại. Nhân lúc Sung Hanbin còn đang ngượng ngùng mà không dám ngẩng đầu nhìn mình, Zhang Hao nhanh chóng đưa ngón tay vào mở rộng cái nơi đã sẵn sàng tiếp nhận dục vọng mạnh mẽ của alpha.

"Ưm... anh, chờ một chút, ha...ah..."

"Hanbin-ah."

Bên trong cậu vừa nóng vừa mềm, thậm chí không cần mở rộng thêm. Zhang Hao nhìn Sung Hanbin, thân thể cậu nhạy cảm mà co rúm lại mỗi khi cảm nhận được ngón tay hắn chạm vào bất kỳ vị trí nào bên trong mình, cảm giác lý trí đã hoàn toàn rời xa cậu. Vì đây là lần đầu tiên của Sung Hanbin, Zhang Hao vô cùng kiên nhẫn mở rộng cho cậu, cho đến khi bên dưới mềm mại đến nỗi có có thể dễ dàng đưa vào bốn ngón tay. Không biết từ lúc nào, Sung Hanbin thậm chí gần như ngừng thở, toàn thân cứng đờ. Khuôn mặt vốn đã hồng hào giờ trở nên đỏ rực. Zhang Hao tập trung ấn vào điểm gồ lên đó, mỗi một lần như vậy, Sung Hanbin lại có cảm giác linh hồn của mình cũng bị câu đi mất, cố gắng vươn tay nắm lấy cánh tay của Zhang Hao.

"Anh, anh, ah, kỳ lạ quá, dừng lại, ah, ưm...!"

Đùi của Sung Hanbin bị ép mở ra thành hình chữ M. Lưng cậu liên tục run rẩy, hậu huyệt không kiểm soát được mà tràn ra chất lỏng trong suốt. Làn da vốn rất dễ đỏ lên của Sung Hanbin giờ đã chuyển thành màu hồng phấn. Zhang Hao dùng một tay giữ chặt cổ tay cậu, người đang cố gắng dùng tay che mặt, nhận ra khuôn mặt cậu đã đỏ sắp nhỏ máu. Hắn đã từng tưởng tượng ra hình ảnh này, nhưng không ngờ khi nó thực sự xảy ra, em trai hắn có vẻ còn bướng bỉnh hơn hắn nghĩ.

Zhang Hao lấy bao cao su từ tủ đầu giường, xé lớp vỏ bao bằng miệng rồi nhanh chóng đeo vào. Ngay khi vừa cắm vào, Zhang Hao liền phát hiện hai người khớp với nhau hoàn hảo không một kẽ hở. Sung Hanbin không thể giải thoát cổ tay mình khỏi trói buộc của Zhang Hao, không còn cách nào khác phải phơi bày gương mặt đầy nước mắt trước mặt anh trai mình. "Em không thích tôi làm chuyện này với em phải không?" Zhang Hao nghĩ, lòng đầy chua xót. Dù không có quan hệ huyết thống, nhưng hắn lại cảm nhận được dục vọng mãnh liệt như một kẻ điên trước người em trai mà mình đã nuôi dưỡng mười năm. Kết thúc mọi thứ nhanh thôi, Zhang Hao nghĩ, nhưng ngay lúc đó, hắn lại cảm giác được khuôn mặt của Sung Hanbin cọ cọ vào mu bàn tay mình.

"Anh... có thể hôn em không?"

Cậu sợ hãi bị cự tuyệt. Tuy không có nhu cầu hôn, nhưng hắn cũng hoàn toàn không phản cảm. Hắn sẽ thỏa mãn bất kỳ yêu cầu gì của Sung Hanbin. Zhang Hao hôn cậu, đẩy hông vùi dương vật cứng rắn của mình vào sâu trong cơ thể cậu. Hắn cầm tay Sung Hanbin để cậu ôm lấy cổ mình, nhẹ nhàng liếm môi cậu trấn an.

"Ư... a... ư...! Ư ư..."

Dương vật của Zhang Hao quá thô, chỉ vừa mới cắm vào, Sung Hanbin đã cảm nhận được mình bị nhồi đầy. Chỉ mới cắm vào một nửa, Sung Hanbin đã như không thể chịu nổi mà ngả ra sau. Cảm giác khoái cảm trùng kích đã vượt quá ngưỡng chịu đựng, ngay cả khi Zhang Hao chỉ di chuyển từ từ cũng là kích thích quá lớn với cậu. Hai bắp đùi đang kẹp lấy thắt lưng Zhang Hao không khống chế được mà co giật, kích thích quá độ gần như khiến cậu cảm thấy đau đớn. Zhang Hao tận lực giảm bớt biên độ đâm rút, nhẹ nhàng hôn cậu, cố gắng để cậu bình tĩnh lại. Hắn cắn nhẹ vào núm vú của Sung Hanbin và vuốt ve một cách dịu dàng nhằm dời đi lực chú ý, nhưng ngay cả ngực cậu cũng là một vùng nhạy cảm. Sung Hanbin nức nở ôm lấy đầu Zhang Hao, hoảng loạn không biết phải làm gì.

"Ưm, đủ rồi, anh... ưm, cứ làm đi..."

Nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, Zhang Hao thực sự không thể kiềm chế được nữa, liền đẩy thẳng vào đến tận gốc. Sung Hanbin gần như ngất xỉu, toàn thân run rẩy, ngón chân co quắp lại, lưng cong lên. Miệng cậu bảo hắn dừng lại, nhưng động tác lại giống như đang muốn hắn chạm vào ngực mình nhiều hơn. Thế là Zhang Hao theo thói quen nâng người cậu lên, ngậm một bên đầu vú sưng đỏ vào miệng. Mắt Sung Hanbin ngày càng ướt, nhưng không phải vì đau đớn, mà là vì khoái cảm quá lớn. Kích thích đến từ nhiều phía khiến cảm giác căng tức ở hạ thể càng rõ rệt hơn.

Theo mỗi lần rút ra đẩy vào, hậu huyệt trong kỳ phát tình đều ngoan ngoãn tiết ra chất lỏng, khiến quần áo của Zhang Hao và ga giường trở nên ướt sũng. Vì thoải mái đến mức quên cả cách hô hấp, nên mỗi khi Zhang Hao hôn để truyền khí, Sung Hanbin lại ôm chặt lấy hắn như muốn cầu xin càng nhiều hơn.

Em trai của hắn quá nhạy cảm, quá gợi tình, quá đáng yêu. Chỉ cần nghĩ đến việc hôm nay người phát hiện ra cậu không phải là mình mà là một kẻ nào khác, hắn đã cảm thấy mình có thể sẽ phát điên. Dù việc nảy sinh những suy nghĩ đen tối với em trai mình là một điều thật buồn cười, nhưng trong lúc làm tình với em trai, Zhang Hao nhận ra rằng những trải nghiệm tình dục trước đây của mình thực sự không thể gọi là làm tình. Hóa ra hắn thích omega, hay thực ra hắn chỉ thích nhìn người khác khóc? Bởi vì Sung Hanbin cứ liên tục khóc nấc lên vì khoái cảm quá mức.

"Ư, không, a! Sâu, sâu quá, anh, đừng..."

Lúc này, Sung Hanbin trông vô cùng quyến rũ.

Anh trai còn quyến rũ hơn nhiều. Sung Hanbin nhìn Zhang Hao, người đang cau mày, mồ hôi đầm đìa, nghĩ thầm.

"Nếu em không thích, thì cứ làm theo cách em muốn đi, Hanbinie. Anh sẽ không động nữa."

Zhang Hao để Sung Hanbin ngồi lên người mình, không muốn bỏ lỡ dù chỉ là chút ít biểu cảm nhỏ nhặt của cậu. Sung Hanbin lo lắng chống tay lên bụng Zhang Hao, toàn thân cứng đờ, không biết phải làm sao. Dù vậy, cậu vẫn cố gắng nhúc nhích từng chút một. "Anh chắc không thích người không có kinh nghiệm đâu, phải không?" Sung Hanbin cố gắng khiến mình trông có vẻ thành thục hơn.

Từ vị trí của Zhang Hao, hắn có thể thấy rõ cảnh dương vật của mình di chuyển ra vào trong huyệt non chật hẹp của Sung Hanbin. Zhang Hao cúi xuống nhìn, Sung Hanbin thấy vậy càng xấu hổ, cố gắng dùng tay che lại, nhưng cậu không biết rằng điều đó chỉ khiến cậu trông càng thêm gợi cảm. Nhìn thân thể đỏ bừng và mềm mại của cậu vụng về di chuyển lên xuống, cuối cùng Zhang Hao không thể kìm nén thêm nữa, nắm chặt hông Sung Hanbin mạnh mẽ thúc vào.

"Ư a a..."

Sung Hanbin, cố gắng chịu đựng, thở hổn hển ôm lấy bụng mình. Dương vật của cậu trước từng đợt đâm chọc như vũ bão của Zhang Hao vẫn không thể bắn tinh, chỉ có thể tội nghiệp mà rỉ ra từng đợt chất lỏng. Zhang Hao cắm sâu đến mức Sung Hanbin có lỗi giác như nó đã tiến sâu đến tận cổ họng mình. Mỗi lần Zhang Hao cắm vào, hậu huyệt của cậu ấy lại chảy ra dịch nhờn, phần bụng mềm mại cũng phồng lên theo biên độ rút ra cắm vào của hắn.

Cậu cảm giác mình đã đến giới hạn, không thể thừa nhận thêm một chút khoái cảm nào nữa, vô lực mà đưa tay lên che mặt, nhưng lại bị Zhang Hao bắt lấy cổ tay. Đôi chân dang rộng, tay cũng không thể giãy giụa, chỉ có thể phơi bày thân thể và khuôn mặt đỏ ửng vì khoái cảm giày vò. Rõ ràng Zhang Hao chỉ đang giúp đỡ mình với tư cách một người anh, nhưng cậu lại để anh trai nhìn thấy dáng vẻ mình dâm đãng như thế này, Sung Hanbin xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ. Dương vật quá lớn so với khả năng thừa nhận của cậu gần như đã cắm vào tận sâu bên trong. Sung Hanbin cảm thấy mình không thể thở nổi, dương vật hồng hào đã xuất tinh nhiều lần đến mức giờ chỉ có thể chảy ra một ít chất lỏng trong suốt.

"Hanbinie, xuất tinh quá nhiều sẽ mất nước. Chờ anh."

Zhang Hao vừa nói vừa bịt kín lỗ niệu đạo của Sung Hanbin. Cảm giác cao trào gần tới đột nhiên bị chặn lại khiến cậu gần như muốn chết đi. Mỗi lần bị cắm vào đều muốn xuất tinh nhưng lại bị bàn tay Zhang Hao ngăn cản, khó chịu đến muốn phát điên. Có phải vì hắn là alpha không, dù cậu đã bắn tinh nhiều đến mức không còn gì để bắn nữa, nhưng Zhang Hao dường như vẫn chưa có dấu hiệu muốn kết thúc, trông cũng không có vẻ gì là mệt mỏi.

"Anh, làm ơn, a! Em muốn... ra, em muốn ra... ưm..."

Zhang Hao gạt đi chất lỏng dính đầy trên tay, mặt Sung Hanbin đỏ bừng. Bên trong hậu huyệt đã ngập đầy chất lỏng, cậu co rúm lại, cố đẩy Zhang Hao ra bằng cách chống tay lên bụng hắn, nhưng không có tác dụng. Dương vật hắn cắm sâu đến tận gốc, gần như thao mở miệng khoang sinh sản của cậu. Sung Hanbin toàn thân mềm nhũn, muốn lùi lại, nhưng vừa thoát ra một chút đã bị nắm lấy cổ chân kéo trở về, tiếp tục bị thao đến tận cùng. Đột nhiên, trong cơ thể cậu dâng lên một cảm giác lạ lùng.

"Anh, anh ơi, kỳ lạ quá... Em muốn đi vệ sinh... Ưm? Hả, đợi đã—"

"Không sao đâu, cứ như vậy đi."

"Ư, anh làm gì vậy, không được, a... Ư, không, thật sự không được, xin anh, a!"

Rõ ràng trước đó Zhang Hao vẫn luôn dùng tay chặn lại, nhưng tại sao hắn lại buông tay ra vào đúng lúc này! Từng dòng tinh dịch loãng đến gần trong suốt phun ra như suối, bắn lên bụng của Zhang Hao. Sung Hanbin phát ra một tiếng rên rỉ khó chịu, thậm chí nghe không giống giọng của chính mình. Zhang Hao cũng nhíu chặt mày và xuất tinh cùng lúc đó.

Sung Hanbin chỉ thấy thật tồi tệ, cậu lại làm điều này trước mặt người mình yêu thầm mười năm... Sau khi dục vọng lắng xuống, cơn buồn ngủ liền ập đến. Zhang Hao ở bên cạnh Sung Hanbin, mồ hôi và tóc họ quấn vào nhau. Trong lúc mơ màng, Sung Hanbin cảm nhận được một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống má mình.

"Bé cưng giỏi lắm. Ngủ ngon nhé."

Sung Hanbin hy vọng đây không phải là một giấc mơ. Zhang Hao đã dạy dỗ cậu như một người thầy, và hôm nay Sung Hanbin là một học trò xuất sắc.

"Khi làm với những alpha khác, không được quan hệ mà không có sự chuẩn bị gì như thế này."

-

Tháng trước, sau buổi biểu diễn, Zhang Hao lâu rồi mới gặp lại những người bạn cùng chơi nhạc khi còn ở trường đại học. Nghe nói hắn lại thay đổi người yêu, mọi người đều ồn ào đòi xem ảnh.

"Zhang Hao, cậu thực sự không thể duy trì một mối quan hệ lâu dài nhỉ."

"Tôi là người yêu cái đẹp mà."

Zhang Hao cười nói. Đúng vậy, những người yêu cũ của hắn đều có điểm chung là tóc đen, da trắng, cười lên rất xinh đẹp. Cao khoảng 1m80, tương đương với Zhang Hao, thân hình mảnh khảnh nhưng khung xương rắn chắc, giới tính là nam beta người Hàn Quốc. Thật đúng là trước sau như một.

"Nhưng, tôi có thể nói điều này không?"

"Nói đi, Ricky."

"Zhang Hao, người này... trông hơi giống em trai cậu."

"Hả?"

"Đúng vậy, không chỉ lần này đâu, dường như luôn là như thế."

Ollie cũng thêm vào. Zhang Hao nghiêng đầu, mặt tỏ vẻ không hiểu họ đang nói gì.

"Trong mắt các cậu, tất cả người Hàn Quốc đều trông giống nhau đúng không?"

"Không phải đâu, lần trước Yujin cũng nhìn thấy Hanbin và nhầm cậu ấy với người yêu của cậu đấy."

"Lần đầu tiên tớ nghe thấy chuyện này? Sao các cậu lại gặp được Hanbin...?"

-

Tác giả còn viết phần 2, nếu có thời gian mình sẽ trans nốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro