Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[166-P1 P2] Bảy ngày ân ái [Tiệc đính hôn ở Hoắc gia - P4]

[166-P1] Bảy ngày ân ái [Tiệc đính hôn ở Hoắc gia - P4]

Hồi 6: Mệnh lệnh khó cưỡng lại – Chương 6 – Phần 4: Tiệc đính hôn ở Hoắc gia.

Trên mặt Phương Nhan đỏ một mảng trắng một mảng, cô biết đây là Hoắc lão phu nhân đang đả kích uy tín làm Hoắc gia thiếu phu nhân của cô.

Tả Lăng Thần tiến lên giảng hòa, nói với người hầu: “Được rồi anh đi xuống đi”.

 “Vâng, xin lỗi Úc tiểu thư”. Người hầu lại xin lỗi lần nữa.

 “Úc Noãn Tâm, anh với em đi thay quần áo”. Tả Lăng Thần nhẹ giọng nói, “Phương Nhan, đầm dạ hội của em để ở đâu?

“A, Lăng Thần, hay là để em đưa cô ấy đi, Trần Đổng vẫn còn đang chờ anh mà, anh đi nói chuyện đi”. Phương Nhan vội vàng nói.

 Úc Noãn Tâm nghe vậy xong, cười nhẹ, “Chỉ là thay bộ quần áo mà thôi, cũng không phải chuyện đại sự gì, tự em đi là được rồi, Lăng Thần anh đi đi, tiểu Nhan, hôm nay cô là nữ chính, làm sao có thể bỏ đi được, yên tâm, tôi có thể một mình được”.

 Phương Nhan vẫn chưa đi khỏi, nghe vậy xong, nhẹ nhàng gật đầu một cái, “Vậy được rồi, đầm dạ hội của tôi để ở trong phòng ngủ cuối cùng ở góc hành lang tầng bốn, cô trực tiếp đi tới thay là được rồi”.

 Úc Noãn Tâm gật đầu.

 “Hoắc lão phu nhân, tôi đi đây”. Nàng nhẹ nhàng nói.

 Hoắc lão phu nhân mỉm cười gật đầu.

 Tất cả đều khôi phục lại bình thường, kể cả Hoắc Thiên Kình ở đằng xa vẫn để ý tới bên này cũng tiếp tục chuyện trò vui vẻ cùng khách, nhưng cặp mắt lộ ra vẻ tức giận kia thì nhìn không thấu hắn rốt cục đang suy nghĩ điều gì…

 ~~~~ Vficland.info ~~~~

 Đối với Úc Noãn Tâm mà nói, muốn tìm đến căn phòng Phương Nhan nói, cũng không có gì khó khăn, dù sao nàng đã từng ở chỗ này, khi làm bạn với Hoắc lão phu nhân, hàng ngày nàng đều đi tới đi lui ở khu biệt thự này.

Tầng bốn đại đa số là phòng dành cho khách còn có cả phòng tập thể thao rộng đến nghìn thước, chuyển sang hành lang dài, tiếng nói cười vui vẻ dưới lầu gần như đã không còn nghe thấy nữa, khu biệt thự này luôn cách âm rất hiệu quả, chỉ còn lại thấp thoáng tiếng nhạc lưu chuyển.

 Đẩy cánh cửa phòng cuối cùng ra, mùi hương thoang thoảng bên trong gian phòng thổi đến trước mặt, là mùi hoa…

 Đây là phòng dành cho khách theo kiểu dãy (*phòng có đủ cả phòng khách, phòng ngủ, phòng tắm, phòng làm việc v.v…), đi qua phòng khách được thiết kế cầu kỳ, mới là gian phòng ngủ thư thái, bộ váy dạ hội mà Phương Nhan đã chuẩn bị sẵn sằng đã lẳng lặng nằm ở trên giường, thực ra ngoài một bộ đó, còn có vài món đồ đều đang treo ở trong tủ quần áo mở rộng bên cạnh.

 Chắc chắn cô ấy đã làm rất nhiều việc để chuẩn bị cho buổi tiệc đính hôn tối nay.

Úc Noãn Tâm cầm lấy bộ váy dạ hội màu tím nhạt, cũng đều là do tay người danh tiếng thiết kế.

 Bộ váy này vô cùng cuốn hút, thiết kế theo kiểu bó sát kết hợp với vạt váy dài nhẹ nhàng và mỏng bằng lụa the, phối hợp với vạt váy màu hồng tím nhạt tràn ngập khí chất cổ điển là cổ chữ V khoét sâu một cách gợi cảm, khiến người ta không dời mắt đi được.

 Là cái này đi!

Khép cửa phòng trong lại.

 Ngón tay dò ra đằng sau nhẹ nhàng giật dây buộc của bộ váy ra, chậm rãi cởi ra, thân thể mềm mại của nàng lộ ra dưới ánh đèn nhu hòa…

 Trong gương, cặp mắt Úc Noãn Tâm vừa đen vừa to, ngây thơ như dòng nước xuân trong trẻo, quyến rũ mà đa tình, còn chiếc mũi ngọc của nàng thì nhỏ nhắn và xinh đẹp.

 Trong nét đẹp dịu dàng lộ ra vẻ thanh tú, đôi môi đỏ mọng của nàng tươi tắn xinh đẹp, đường cong gò má mềm mượt mà thanh tú.

 Ánh đèn chiếu xuống dọc theo thân hình như thiên nga của nàng, bờ vai tròn trịa mà thon gầy mang vẻ yêu kiều mà nhu nhược, bộ ngực cao ngất đầy đặn và săn chắc cùng với những đường cong nữ tính hoàn mỹ, đẹp đến khiến người ta không khỏi trong đầu chỉ nghĩ đến…

 Nàng cúi người cầm lấy bộ váy màu tím nhạt…

 “Thân hình đẹp như thế, nếu bị bộ váy che mất thì thực là đáng tiếc…” Giọng nói đàn ông trầm thấp lờ mờ mang theo ý châm chọc đột nhiên vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

 Cả người Úc Noãn Tâm run lên, ngước mắt nhìn, sau một khắc, đôi mắt đẹp không khỏi đột nhiên trừng lớn, nhất thời ngây ra, chỉ có thể ngơ ngác nhìn người đàn ông đang xuất hiện trong gương cùng nàng.

 Trong gương, ánh mắt thâm sâu sắc bén của Hoắc Thiên Kình nhìn thẳng vào khuôn mặt trở nên trắng bệch của nàng, bất giác khiến người ta cảm thấy như bị bức bách.

 Bên môi hắn chậm rãi cong lên tà ác…

Úc Noãn Tâm chợt phản ứng lại, cầm y phục lên che khuất thân thể đang phơi bày của mình.

“Ngươi tới phòng này để làm gì? Đi ra ngoài!”

 Ánh mắt sắc bén của hắn hầu như xuyên thấu lòng nàng, kiềm chế sự hoảng loạn trong lòng đối với cặp mắt như chim ưng kia của hắn, thân thể nàng cũng cứng ngắc tràn ngập sự cảnh giác.

“Sao vậy? Sợ rồi sao?”

 Hoắc Thiên Kình vẫn cười, bước từng bước một lại gần nàng, mỗi bước càng tới gần hơn, Úc Noãn Tâm lại càng cảm nhận được sự nguy hiểm nghẹt thở khiến người ta hoảng sợ không chịu nổi…

Mùi long đản hương thoang thoảng tỏa ra từ trên người hắn dần dần bao phủ lấy nàng, thẳng đến khi nàng không còn có thể chạy trốn đi đâu được!

Thân thể cao to của hắn hoàn toàn vây hãm nàng ở trước gương, hắn cúi người xuống, khiến nàng nhìn rõ trong đáy mắt thâm trầm của hắn lộ ra vẻ nguy hiểm như có như không…

“Tiểu yêu tinh, em đang ở trong biệt thự của tôi, đây là ám chỉ gì với tôi, hả?” Hơi thở tiếng nói trầm trầm của hắn quét qua bên môi nàng, khiến toàn thân nàng nổi da gà…

“Tôi, tôi không có!” Úc Noãn Tâm cực kỳ sợ hãi, nhất là ánh mắt của hắn, tựa như một con dã thú vừa mới sổng chuồng, tràn ngập vẻ muốn nuốt chửng và kỳ dị kinh hãi mà nàng quen thuộc…

“Váy của tôi bị bẩn, chỉ là bắt đầu thay váy mà thôi.” Nàng nuốt một chút nước bọt một cách khó khăn, tựa như một con vật nhỏ đề phòng mà nhìn hắn.

“Vậy sao?”

Hoắc Thiên Kình như là rất có hứng thú nghe nàng nói, nhíu mày, ngón tay thon dài khẽ kéo bộ váy nàng đang nắm chặt trong tay, miệng cong lên nói: “Tôi tới giúp em thay đồ…”

Hắn cười với vẻ vô cùng thoải mái, ngay cả ngữ khí cũng không còn lạnh lùng như trước, trở nên cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng là…

Úc Noãn Tâm biết, ngữ khí hắn càng nhẹ, thái độ càng bình thản, thì thể hiện nguy hiểm chất chứa nơi đáy mắt hắn càng lớn hơn…

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trở nên tái nhợt, ngay cả đầu ngón tay cũng đều trở nên hơi lạnh, cố kìm nén sự sợ hãi trong đáy lòng này, nàng mở miệng run run nói: “Không, không cần, Hoắc tiên sinh, hôm nay là tiệc đính hôn của ngài, Phương Nhan nhất định đang tìm ngài, ngài… ngài mau đi ra đi.”

Lúc này nàng thực sự rất mâu thuẫn, dù mong muốn có người đi qua phòng này cứu nàng ra ngoài, nhưng lại không hy vọng để người ta nhìn thấy một cảnh kinh khủng như vậy.

Cảnh này, nếu lọt vào mắt Lăng Thần hoặc Phương Nhan, nàng thật là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

Làm sao bây giờ?

 167 _ P1

Nỗi lo sợ không che giấu được của Úc Noãn Tâm rơi vào trong mắt Hoắc Thiên Kình, hắn đưa tay, những ngón tay thon dài khẽ vuốt ve khuôn mặt vô cùng tái nhợt của nàng, vừa như một loại quyến luyến, vừa như một loại chiếm hữu.

“Chậc chậc vật nhỏ, sao em run vậy?” Thân thể hắn áp vào gần nàng nàng, nụ cười mang theo vài phần lạnh lẽo khiến người khác ngạt thở.

Úc Noãn Tâm gắng sức lắc đầu, trừng to mắt nhìn thẳng vào hắn, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Như thể bị dáng vẻ tái nhợt vô lực của nàng chọc nở nụ cười, Hoắc Thiên Kình ngược lại buông nàng ra, quay người ngồi ở bên giường, ánh mắt thâm sâu chăm chú nhìn nàng, không hề chớp mắt.

“Qua đây!” Giọng nói trầm thấp lộ ra quyền uy tối cao.

Kẻ đần độn mới ngoan ngoãn nghe theo lời hắn!

Úc Noãn Tâm không nói một lời, kéo váy chạy thẳng tới trước cửa phòng ngủ, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay đấm cửa.

“Cạnh” Một tiếng!

Cánh cửa trong nháy mắt đã khóa lại, đánh tan toàn bộ hy vọng của nàng …

Chân Úc Noãn Tâm mềm nhũn, đột nhiên quay đầu lại, liền nhìn thẳng vào cặp mắt đen mỉm cười của Hoắc Thiên Kình, trên tay hắn chẳng biết từ bao giờ đã có một chiếc điều khiển từ xa, chắc là chiếc điều khiển từ xa đã đóng cửa lại.

Sau một khắc, hắn ném chiếc điều khiền từ xa xuống giường, cười lạnh một tiếng, từng bước từng bước đi đến bên người phụ nữ đang run rẩy trước cánh cửa.

“Mở cửa, thả tôi ra ngoài!”

Úc Noãn Tâm sắp bị tiếng bước chân trầm ổn phía sau bức phát điên, nàng gần như mất hết lý trí ra sức kéo cửa, đập cửa, nhưng ngoài bàn tay bị đau ra thì chẳng có gì xoay chuyển…

Vòng eo mảnh khảnh bị hai cánh tay rắn chắc nhẹ nhàng ôm lấy.

“Noãn của tôi… Vô dụng thôi, em có gọi khản cổ thì người bên ngoài cũng chẳng nghe thấy đâu…” Hoắc Thiên Kình từ phía sau ômlấy nàng, lưng nàng tiếp xúc với bờ ngực đàn ông rắn chắc, đột nhiên trở nên cứng ngắc…

Các ngón tay gắt gao kéo cánh cửa của Úc Noãn Tâm trở nên trắng nhợt, thậm chí run rẩy, nhưng vẫn nắm chặt không tha, mãi đến khi bàn tay to lớn nhẹ nhàng đặt lên bàn tay nhỏ bé của nàng, với một lực vừa phải đưa từng ngón tay nàng vào trong lòng bàn tay.

“Cần gì phải sợ như vậy? thân thể của em đã sớm thuộc về tôi, tôi muốn chơi đùa như thế nào, ở nơi nào em đều không thể cự tuyệt, không phải sao?” Hắn cúi đầu xuống, đôi môi mỏng gợi cảm khẽ bên tai nàng, giọng nói trầm thấp như lời tuyên án của tử thần.

“Đồ khốn! Cầm thú!” Úc Noãn Tâm rốt cuộc không nhịn được mắng to, đột nhiên xoay người cố sức đấm vào vòm ngực như vách sắt của hắn.

“Hoắc Thiên Kình ngươi là đồ điên! Tôi không muốn ở cùng người điên, thả tôi ra! Thả tôi ra ngoài!”

Hoắc Thiên Kình ngược lại càng ôm nàng chặt hơn, nhưng bởi những cú đấm như mưa của nàng đánh lên người mình, mà sau đó bàn tay to liền cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, ngữ khí như là thương tiếc, “Noãn, xem tay em đều đỏ hết lên rồi này, đau không?

Úc Noãn Tâm tuyệt vọng nhắm mắt, mở mắt ra lần nữa, mắt đã mờ mịt màn nước mắt, nàng mệt mỏi cầu xin:

“Hoắc tiên sinh… Cầu xin ngài buông tha tôi, xin ngài hãy thả tôi đi…”

Nàng rất sợ hãi, vì sao cơn ác mộng này lại một lần nữa tái diễn?

Lăng Thần… Lăng Thần của nàng ở ngay dưới lầu kia, nhưng lại giống như ba năm trước, không cách nào cứu vớt được nàng.

[167-P2] Bảy ngày ân ái [Tiệc đính hôn ở Hoắc gia - P5]

Dáng vẻ đau khổ của nàng rơi vào mắt Hoắc Thiên Kình, hắn không giận còn cười, nâng cằm nàng lên, đôi môi mỏng gần như đã kề sát bờ môi nàng

 “Muốn đi ra ngoài? Được thôi, tôi hỏi em, có cùng Tả Lăng Thần hủy hôn hay không?”

Úc Noãn Tâm mở to hai mắt, nàng liều mạng lắc đầu, “Tôi, tôi sẽ không rời xa anh ấy, tôi muốn gả cho anh ấy!”

“Thực là đáng tiếc…”

Hoắc Thiên Kình nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của nàng, làm ra vẻ thương tiếc lắc đầu, “Tôi thực sự rất muốn thả em ra, thế nhưng em lại buộc tôi phải dùng hạ sách, không còn cách nào khác…” 

Úc Noãn Tâm nghẹt thở, hàm răng cũng run lên, khi nàng còn chưa có phản ứng, cả người nàng đã bị hắn kéo đi, ngay sau đó, nàng mất thăng bằng bị quẳng xuống giường.

Nỗi đau từ đáy lòng lan ra khắp cơ thể, khiến lòng nàng càng thêm đau nhức, hoảng loạn đứng dậy, nhưng phát hiện ra Hoắc Thiên Kình đã đứng bên giường, sợ hãi đến mức liên tục lùi ra đằng sau.

Hoắc Thiên Kình từ trên cao nhìn xuống nàng, nhếch miệng cười lạnh…

Ánh mắt săn mồi hạ xuống dọc theo khuôn mặt  nhỏ nhắn tái nhợt của nàng.

 Cánh tay ngọc mềm mại trắng như tuyết… Hai bàn tay búp măng nhỏ bé trắng muốt với mười ngón thon dài mềm mại… dịu dàng nắm chặt lấy eo, tạo nên một mỹ cảm vô cùng yêu kiều mềm mại… Bụng dưới trơn phẳng săn chắc, một đôi đùi ngọc thẳng, cân xứng và thon dài, đẹp tựa như Dao trì tiên cơ.

Khiến kẻ khác phấn khích nhất chính là da thịt như tuyết như ngọc phơi bày trước mắt Hoắc Thiên Kình, trắng trong nõn nà như dương chi bạch ngọc (*một loại ngọc trắng và quý), mềm mại mịn màng như lụa trắng, khiến đàn ông không thể kiềm chế mà nổi lên ý nghĩ muốn phạm tội trong đầu, hận không thể lập tức ân ái cùng cô gái tuyệt sắc phong tình vạn chủng, thiên kiều bá mị này…

 Hoắc Thiên Kình nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt dần dần biến đổi, trở nên nguy hiểm, trở nên tham lam, trở nên tràn ngập dã tính nguyên thủy nhất…

“Hoắc tiên sinh…Trong lòng tôi đã coi ngài là ân nhân, ngài cũng từng nói, ngài không thích ép buộc phụ nữ… Van cầu ngài, buông tha tôi đi…” Úc Noãn Tâm thấy hắn tháo cà-vạt, sau đó là áo sơ-mi trên người, hô hấp trở nên gấp gáp…

 “Tôi quả thực không thích ép buộc phụ nữ…”

 Hoắc Thiên Kình cởi khuy áo, lộ ra cơ ngực to lớn rắn chắc, khi nhìnthấy trong mắt nàng ánh lên hi vọng, tàn nhẫn nói: “Đáng tiếc… Em là người phụ nữ khiến tôi một lần nữa phá lệ, tôi đã cho em cơ hội, là em không biết quý trọng, đừng trách tôi…”

Vừa nói, thân thể hắn như con báo đen tiến sát tới gần nàng, cố ý giày vò ý chí của nàng.

Không sai, hắn có thể ép buộc nàng lần đầu, thì đương nhiên cũng có thể ép buộc nàng lần thứ hai! Ba năm trước đây hắn có thể làm như vậy, thì ba năm sau hắn cũng có thể làm như thế!

Úc Noãn Tâm không ngừng lùi về phía sau, cho đến khi lưng chạm vào tường, không thể lùi thêm được nữa…

 Trái tim, trong nháy mắt bị sự tuyệt vọng bao phủ…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: