Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 7.

1.
Phượng Cửu đang cầm một cuốn sách, nhìn chăm chú.

Đông Hoa: “Nàng đang xem gì thế?”

Phượng Cửu: “Ở phàm giới có một môn gọi là yoga, thiếp vẫn là nên tự xuống xem một chút.”

Ngày hôm sau, Phượng Cửu trở về với vẻ mặt thất bại.

Đông Hoa: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Phượng Cửu: “Thiếp đi học yoga, trước tiên thầy bảo hãy nhắm mắt lại và thư giãn…”

Đông Hoa (liếc sang): “Sau đó?”

Phượng Cửu: “Khi thiếp thư giãn rồi… liền ngủ gật…”

Đông Hoa (bình tĩnh nói): “Quả thực chỉ có nàng mới có thể làm ra chuyện này.”

Phượng Cửu: “…”

2.
Gần đây Đế quân được mời tới Tây Thiên giảng đạo trong ba tháng. Ngày ngài đi, Phượng Cửu miễn cưỡng tiễn ra đến Nam Thiên Môn: “Chàng thực sự phải đi tới ba tháng, lâu đến vậy sao?”

“Ừ.”

“Bớt một ngày cũng không được?”

“Ừ.”

“Ba tháng, rất lâu đó.”

“Ừ.”

“Chàng đi lâu như vậy, còn bài tập về nhà của thiếp thì sao? Ai sẽ hoàn thành chúng đây?”

“Ta đã giúp nàng làm bài tập về nhà trong ba tháng tới rồi.”

“Sao chàng không nói sớm hơn? Thiếp đi về ngủ tiếp đây.”

“…”

3.
Phượng Cửu: “Tiểu Yến tráng sĩ, vì sao ngươi luôn thất bại trong việc giành lấy trái tim Cơ Hoành thế?”

Tiểu Yến (căm phẫn chỉ tay lên trời, lệ rơi đầy mặt): “Ông đây… đấu không lại Mặt lạnh, bởi vì ông không đẹp trai bằng hắn.”

Tiểu Yến: “Ngươi lừa bắt được mặt lạnh, chắc phải có nhiều kinh nghiệm tình trường lắm nhỉ?”

Phượng Cửu (hơi hơi đỏ mặt): “Đó là vì trù nghệ của ta khá tốt.”

Đông Hoa (gập kinh Phật lại lắc đầu): “Không, đó là vì nàng ngốc hơn Cơ Hoành.”

Phượng Cửu: “Chàng có ý gì, nếu thiếp thông minh hơn Cơ Hoành, chàng sẽ thích Cơ Hoành ư?”

Đông Hoa (nhẹ nhàng nói): “Nhưng nàng sẽ không bao giờ thông minh hơn Cơ Hoành được, đấy là sự thật.”

4.
Một ngày Phượng Cửu hỏi Tiểu Yến: “Nghiêm túc mà nói, ta khá tò mò việc ngươi làm thế nào mà làm được quân vương của Thanh chi đấy.”

Tiểu Yến đem bàn tay phải mảnh khảnh của mình gắng đập nát cái bàn đá, sau đó kiêu hãnh nói: “Tất nhiên là bằng nắm đấm rồi.”

Nói rồi quay sang Phượng Cửu: “Ngươi còn trẻ như vậy đã trở thành nữ đế của Thanh Khâu, ắt hẳn sẽ hiểu những gian khổ chông gai của ông đây chứ nhỉ?”

Phượng Cửu: “Ta không hiểu đâu, ta có thể thành nữ vương chỉ vì ta là con ông cháu cha thôi.”

5.
Phượng Cửu: “Ta còn đặc biệt lấy làm ngạc nhiên, tại sao không có ai mưu đồ lật đổ ngươi nhỉ?”

Tiểu Yến cố gắng đập cho cái bàn đá vốn đã thành bột nay thành bột mịn hơn: “Bởi vì bọn họ biết ông đây chiến đấu rất giỏi.” Sau đó tức giận thốt lên “Có phải ngươi định nói không ai dám lật đổ ngươi vì ngươi là con ông cháu cha? Ngươi định nói ngươi lắm tiền hơn ông đây, quyền lực hơn ông đây?”

Phượng Cửu: “À, không phải thế đâu, mà là vì phu quân ta là Đế quân, người chiến đấu rất giỏi đi~~~”

Tiểu Yến, ngươi lại thua rồi =.=

6.
Một ngày, Thành Ngọc và Phượng Cửu cùng có mang, Liên Tống và Đế quân bèn cấm túc họ để tránh động thai khí. Cuối cùng họ cũng lén tìm được cơ hội để gặp nhau…

Phượng Cửu: “Đế quân chỉ biết bắt ta theo chàng đọc kinh, câu cá, trồng hoa, tưới nước. Thành Ngọc, mỗi ngày như thế trôi qua rất chậm, rất nhàm chán ah.”

Thành Ngọc: “À, Liên Tống cũng không cho ta đi lại nhiều.”

Phượng Cửu: “Oa, sao ngươi có thể bình tĩnh như vậy, ta rất hâm mộ ngươi đó.”

Thành Ngọc: “Vì thế ta liền bắt hắn dạo qua dạo lại mua vui, nếu không ta sẽ buồn chán đến chết mất.”

Phượng Cửu: “…”

Lúc này, Phượng Cửu đang gào thét trong lòng: “Ta có thể bắt Đế quân dạo qua dạo lại mua vui cho ta không? Ta có thể không có thể không!!! Ta ngàn vạn lần không dám ah~~~

7.
Tuy nhiên, Phượng Cửu vẫn tò mò mà hỏi tiếp: “Thành Ngọc, ngươi bắt Liên Tống mua vui như thế nào?”

Thành Ngọc: “Cũng không có gì đặc biệt. Chỉ là thỉnh thoảng để hắn đọc cho ta nghe một cuốn sách, hát một bài cho ta nghe, hoặc diễn kịch để ta xem ~ à, hắn rất giỏi diễn kịch á~”

Phượng Cửu: “Đế quân đọc cho ta nghe một cuốn sách? Hát một bài cho ta nghe?!! Bằng cái giọng tẻ nhạt ngàn năm không đổi ấy? Diễn kịch? Với bộ mặt lạnh ngàn năm của ngài ấy, có thể diễn vở kịch gì để mua vui cho ta ah?”

8.
Cục bột nhỏ đến cung Thái Thần ăn một bữa, nhưng Phượng Cửu chưa làm xong bài tập về nhà nên vẫn còn đang chép phạt. Hôm đó tâm tình Đế quân rất tốt, nên ngài xắn tay áo chiên một con cá cho cục bột ăn.

Ba ngày sau…

Phượng Cửu: “Sao gần đây không thấy A Ly đâu vậy?”

Bạch Thiển: “A Ly bệnh hai hôm nay rồi, nó không ngừng nôn, có lẽ ăn phải cái gì không nên ăn chăng? Đứa trẻ này vốn thể chất rất yếu.”

Phượng Cửu (chột dạ): “Chắc chắn không sai được đi. Ai ăn phải đồ của Đế quân không bệnh mới lạ á.”

9.
Cục bột: “Gần đây đệ không thấy Đông Hoa ca ca… à thúc thúc… à gia gia đâu cả!”

Phượng Cửu: “À, chàng đang giúp ta làm bài tập về nhà.”

Cục bột: “Tỷ lớn như vậy rồi còn cần người giúp làm bài tập về nhà sao? Đệ chẳng có ai cả. Hay là… hay là tỷ cho đệ mượn Đông Hoa ca ca… à thúc thúc… à gia gia dùng tạm một lúc đi?”

Phượng Cửu (mặt đen xì): “Đế quân không phải là vật để đệ mượn qua mượn lại nha.”

10.
Cuộc thi dệt vải trên Cửu Trùng Thiên đang đến hồi gay cấn…

Bạch Thiển (vẫy tay từ khoảng cách xa): “Dạ Hoa! Dạ Hoa, chàng mau lại đây.”

Dạ Hoa: “Có chuyện gì vậy?”

Bạch Thiển: “Ta bị hết mất chỉ đen rồi, mau dứt vài sợi từ y phục của chàng ra cho ta dùng tạm chút.”

Phía bên kia, Phượng Cửu cũng đang níu áo Đế quân: “Chỉ trắng của thiếp hết mất rồi, nào, đừng keo kiệt thế, chàng bứt vài sợi tóc cho thiếp dùng tạm đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro