Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

sao lại xa đến thế?

"gửi em xa nhớ.

không biết thì khi nào đôi ba con chữ này mới đến được tay em. nhanh lắm là một tháng có lẻ, hoặc mãi đến khi trang giấy trắng này đã nhuốm màu khói xám và đượm nồng mùi thuốc súng hăng hắc, hay có thể là chẳng bao giờ. ai biết được rằng chú bé liên lạc có kịp trao tình anh đến trước khi đáng yêu ở nhà nhớ anh đến phát khóc không nhỉ?

anh biết bé nhỏ giận anh lắm. anh xin lỗi vì đã thật lâu rồi mới viết con thư này gửi em. giờ có nói ra điều gì thì nó cũng vẫn chỉ là lý do thôi phải không em? vì thế anh chỉ có thể xin lỗi em nhiều. thứ hai, em vẫn cứ hay bảo là anh phải đợi em lớn, để hai chúng mình cùng đi lính với nhau. ấy vậy mà anh lại xách đồ đi trước, còn không nói với em một lời tạm biệt. anh xin lỗi bé nhỏ nhiều lắm. nhưng bé nhỏ, khoan hãy vội giận anh đã. em vẫn thừa biết anh không thể để em đi lính được mà. em mà có mệnh hệ gì thì anh ân hận cả đời đó. chắc em không muốn anh phải sống quãng đời còn lại trong dằn vặt và nỗi nhớ em khôn nguôi đâu nhỉ? anh thương em còn hơn tính mạng mình nữa, cho nên tình nhỏ đừng giận anh nữa nhé.

em biết không, anh chung đội thằng Hưởng đấy. Hưởng hỏi thăm em nhiều ghê. mới gặp đây mà mồm cứ bô bô: "Quốc thế nào rồi?" , "có nhớ tao không?". và ngay lúc này nó đang ngồi bên cạnh anh bảo anh ghi vào thư nói em đợi nó về, nó sẽ lại mua bánh chuối cho em ăn.
có lẽ em còn thích Hưởng hơn anh nữa, mấy lần bỏ anh một mình. anh còn mua bánh cho em nhiều hơn nó nữa mà, sao em mãi chẳng chịu làm người yêu anh thế? nói chứ bé nhỏ đợi anh về nữa nhen. anh sẽ lại chở em đằng sau chiếc xe đạp xanh cũ kĩ, dạo khắp thủ đô Hà Nội với Hưởng luôn.

đoàn anh đang ở trên tuyến đường Trường Sơn, tuyến đường mà đồng bào mình vẫn thân thương gọi là huyết mạch nối liền hậu phương và tiền tuyến ấy. đến đây rồi mới biết, sao chiến tranh lại khắc nghiệt đến thế này em ơi? cây hai bên đường cháy khô khốc, từng mảng cỏ xám xịt chết đứng, xơ xác dưới chân. xa xa còn nhìn thấy cột khói bốc lên nghi ngút, cay xé cả lòng. bầu trời vẫn cao xanh vời vợi mà sao lại đau thương đến thế? thỉnh thoảng đang hành quân lại nghe thấy tiếng nổ rung động đất trời. mấy thằng đồng đội của anh chua xót lắm, mỗi người một cảnh ngộ em ạ. người thì gia đình mất hết trong mấy vụ rải bom của địch, kẻ thì muốn ra chiến trường để yêu nước, muốn san sẻ gánh nặng trên vai cùng đồng bào. có lẽ chúng nó muốn sống quãng đời còn lại trọn vẹn một chút, ít nhất là ra đi vì Tổ Quốc, nằm xuống vì đất Nam. đời người rồi ai cũng một lần phải chết chứ, nên phải chết cho xứng đáng em ơi. anh không sợ hy sinh, nhưng anh không nỡ. vì anh còn luyến tiếc.

luyến tiếc em.

bởi vậy nên yêu thương đừng lo lắng nhé. có chết anh cũng cố gắng lết về để chết trên tay em. anh phải nói cho bằng được lời yêu em trước khi cất bước ra đi mãi mãi. anh hứa đấy.

trên con đường đi cứu nước, anh gặp nhiều cô gái xung phong đáng yêu lắm. mấy cô hồn nhiên ghê, gặp tụi anh là cứ tíu tít suốt ngày, như bị thèm người ấy. nhưng khi nhìn các nàng chiến đấu, anh mới thấy rõ sự kiên cường và bất khuất trong đáy mắt họ. họ chạy thoăn thoắt, bất chấp dẫu biết trên đoạn đường vẫn có nhiều bom chưa nổ. có thể nổ bây giờ, chốc nữa, nhưng nhất định sẽ nổ. đến khi cần phá bom, họ cũng không để lộ ra sự sợ hãi. họ hiên ngang, dũng cảm bước về phía quả bom, không chút do dự. họ không đi khom. anh cũng không thích cái kiểu đi khom khi có thể đường hoàng mà bước tới. vì thế, tinh thần của họ, anh trân quý lắm. ui, cậu bé của anh đừng ghen nha. anh chỉ trân trọng họ thôi à, còn anh yêu anh thương cậu bé nhất. hai việc này không thể đánh đồng đâu nha em ơi. em đừng giận tội nghiệp anh.

dấu yêu ơi, anh nhớ em thật nhiều. nhớ ở hiện thực, nhớ trong chiêm bao. nhớ đến da diết. nhớ đến nao lòng. chẳng đêm nào tâm trí anh không thao thức vì em. anh thương đến nhường nào cậu bé có răng thỏ và nụ cười xinh xắn. anh nhớ từng nụ hôn ngại ngùng, từng cái ôm ấm áp ngày nào ta trao nhau. bức thư này nào có ôm hết được nỗi nhớ em. tâm tình ấy tràn cả trên mặt giấy, rải xuống đường đất mòn, hòa vào gió thoảng hương hoa xứ lạ với niềm mong mỏi gió sẽ trao tận tay em điệu yêu thương nồng nàn xiết bao. anh gửi vào nắng những tương tư, gửi vào mây nỗi nhớ vô tận. em ơi, em có nhớ anh không?

em từng bảo con người ta khi yêu nhau, trăng sẽ mang cả mối tình sâu nặng. anh thương em quá biết để đâu cho hết, đành gửi gắm lời yêu đến trăng khuya. từ ngày xa em, trăng bỗng hóa tình nhân, trăng thành nỗi nhớ. trăng vạch trần niềm tương tư em bằng thứ ánh sáng kỳ ảo trong cảnh khuya bẽ bàng.

Vầng trăng ai xẻ làm đôi
Nửa in gối chiếc nửa soi dặm trường.

anh gửi em nửa con trăng còn lại, thay cho lời thề non hẹn biển chưa kịp thốt lên trước lúc đi xa. anh đi chuyến này không biết bao giờ mới được trở về (mặc dù anh đã hứa rằng sẽ trở về chết trên tay em rồi ấy, nhưng chuyện đời ai biết trước được chi đâu), nhưng dù anh có về muộn, em phải đợi anh đấy nhé. nhất định phải đợi anh. nói em nghe, trên thế gian này không ai cưng em bằng anh đâu.

lời cuối vẫn là câu yêu thương anh gửi em từ 1427km về phía nam, gửi bé nhỏ của anh, thân thương của anh, đáng yêu của anh, tất cả của anh.

anh thương em vô vàn.

người yêu em

Chí Mẫn."

Mẫn dừng bút, để nét chữ còn ướt mực dần khô trên giấy trắng. anh gấp thư lại, bỏ vào phong bao thật cẩn thận. đưa tay vuốt nhẹ tên người nhận- Chính Quốc, anh khẽ mỉm cười ngẩn ngơ. rồi anh nhẹ in một nụ hôn lên ấy, mong rằng hơi ấm của cái đặt môi mãi vương lại cho tới khi đến được tay tình nhỏ.

cớ sao nắng vàng hôm nay lại sưởi tim anh ấm áp đến thế?

---
Mẫn đặt chân lên mảnh đất quê hương, lòng bồi hồi đến lạ. năm năm rồi, anh mới lại được tận hưởng bầu không khí hương đồng cỏ nội tràn vào đầy cả buồng phổi. năm năm, quê nhà thay đổi nhiều quá. hòa bình mở ra trên đầu bọn họ sau khi dưới chân đã là một biển máu. những con người ngã xuống, gánh vác cả đất nước trên vai. những người đồng chí đã nhắm mắt yên nghỉ giữa chiến trường khắc nghiệt để giữ một dân tộc sống mãi. ừ thì hòa bình thật đấy, mà sao lòng anh lại nặng trĩu thế này?

Hưởng đứng bên cạnh, đánh nhẹ vai anh một cái:

- làm gì cứ ngẩn người ra thế? mau về gặp bé nhỏ của mày đi kìa. chắc thằng bé sẽ không cho mày vào nhà đâu nhỉ?

hắn nói xong thì nhăn răng hì hì lộ ra nụ cười hình chữ nhật đặc trưng quá đỗi. anh liếc mắt nhìn thằng bạn chí cốt. có vẻ vừa mới thoát chết dưới mũi súng của địch cũng không làm thuyên giảm cái tính khốn nạn của nó là mấy. ánh mắt anh dừng lại trên vết sẹo bên gò má của hắn. à, hòa bình còn đổi lại cả vết thương mãi không lành này nữa.

Hưởng nắm thóp được suy nghĩ của anh, đưa tay xoa đầu anh một cái:

- này, không sao mà. chẳng phải chúng ta vẫn sống đấy sao? thôi nào, mau về gặp Quốc đi. nó nhớ mày lắm đó.

anh mỉm cười. ừ, còn sống là còn tốt rồi mà nhỉ? anh vỗ vai hắn, ý nói hãy bảo trọng, rồi xách balo khập khiễng tiến về ngôi nhà quen thuộc.

trong tiềm thức anh ẩn hiện bao nhiêu câu hỏi. liệu đáng yêu có nhớ anh không? liệu em ấy còn giận anh chứ? năm năm qua chẳng có giây phút nào là anh không nhớ Quốc. em như thuốc phiện, cứ bám lấy anh mãi không thôi. cũng là vì Quốc, nên anh mới cố sống sót để trở về. cái lần bị địch bắn, vết thương chảy máu nhiều lắm, mà lại đau đớn thật nhiều. anh không đứng dậy được, chỉ nằm giữa biển xác chờ chết. khoảnh khắc đứng giữa lằn răn sinh tử, anh nghe thấy tiếng em. em gọi anh. em muốn anh quay trở về. đôi môi khô khốc của anh hé mở, hớp vội lấy ngụm khí. anh phải sống, phải sống. sống vì em. và thế là anh cầm cự được tới khi Hưởng tìm thấy anh với gương mặt đầy lo lắng:

- thằng ngu này, sao mày không chết luôn đi?

đấy là câu đầu tiên hắn nói sau khi đưa anh về doanh trại. anh chỉ nằm đó cười. Hưởng thở dài, tình yêu đúng làm cho con người ta trở nên ngu ngốc.

Mẫn đứng trước cửa nhà em, hồi hộp thở từng nhịp. anh nóng lòng muốn thấy phản ứng của em thế nào khi gặp lại anh. ấy vậy mà đôi chân chưa kịp bước vào cánh cổng, anh đã thấy bóng người.

anh thấy hình bóng quen thuộc mà anh hằng mong nhớ. em vẫn thế, vẫn gương mặt dễ thương ấy, vẫn khiến người ta yêu từ lần đầu gặp mặt dù đã pha nét trưởng thành. tuy nhiên, người đi cạnh em giờ đã khác. ấy là một cô gái xinh đẹp. mái tóc nàng đen óng ả, xõa ngang vai làm nổi bật lên chiếc áo trắng tinh đầy thuần khiết. nét mi nàng dài tựa lá liễu, đôi mắt ánh lên một cái nhìn sao mà xa xăm. nàng có gò má hây hây đỏ, và cặp môi như đóa hoa đang độ khoe sắc. nàng cười e thẹn liếc mắt nhìn em, nhưng em chỉ đáp lại nàng bằng ý cười cứng ngắc.

anh đứng lặng người nhìn em, tay chân không cử động nổi, cũng không biết phải làm gì. cho đến khi em ngước mắt, tia nhìn đôi mình mới chạm nhau. nét mặt em bàng hoàng, tay bất giác buông vội cô gái ra. đôi môi em mấp máy, gọi tên anh thật khẽ.

anh nhìn em thật lâu, thấy bầu trời trong mắt em đã đi đâu mất, và hàng ngàn vì tinh tú đậu nơi đáy mắt cũng đã chết tự bao giờ.

em có phải Chính Quốc của anh không?

---
em với anh cùng ngồi bên bờ sông tuổi thơ, cái bờ sông lưu giữ bao kỉ niệm thuở thơ ấu, khi mà đôi ta còn gần nhau lắm, chứ đâu xa như bây giờ.

em nắm lấy tay anh, khóe mắt đã đọng nước, giọng em nghèn nghẹn:

- thấy anh bình an trở về em vui lắm.

-vậy sao?

anh hờ hững đáp.

- em đã chờ anh thật lâu...

- vậy tại sao em không thể chờ thêm được nữa?

anh gạt tay em ra, quay mặt nhìn em nửa phần trách móc, nửa phần căm giận. em vội nắm chặt tay anh lần nữa. em hốt hoảng xin lỗi. em rằng bố mẹ biết chuyện hai tụi mình rồi anh ơi. bố mẹ nghĩ đó là cái bệnh, nghĩ rằng lấy vợ sẽ khỏi. em nào có chấp nhận, nhất quyết đợi anh về. bố em giận lắm, bảo không lấy vợ sẽ cắt đứt mọi quan hệ với em, em sẽ không là con của bố mẹ nữa. em cũng đáp ứng mà, chỉ cần có thể ở bên anh thôi. nhưng rồi mẹ em đổ bệnh nặng. em xin lỗi anh nhiều.

- em không còn sự lựa chọn nữa.

Quốc òa khóc, hàng nước mắt ướt nhòa đôi má khiến anh xót xa. anh đưa tay gạt đi giọt sương trên mí mắt em, bao trọn em vào lòng mà thủ thỉ:

- không, em không có lỗi. anh xin lỗi vì phải để em chờ lâu như vậy. em phải chịu nhiều ủy khuất rồi. anh xin lỗi.

em đưa tay ôm anh, lại phát hiện hông anh phải băng bó, vết thương còn rỉ máu ướt đẫm bàn tay. em hoảng loạn ôm đầu, nước mắt lại chảy nhiều hơn:

- em xin lỗi Mẫn ơi, em xin lỗi...

anh đau lòng xoa xoa lưng em. không sao, không sao rồi mà. em đừng khóc nữa, anh yêu em nhiều. anh với em cứ ngồi như thế, người khóc người đau, cho đến khi ánh trăng kia đã lên đến đỉnh đầu.
em hôn nhẹ lên má anh nụ hôn từ biệt, có thể là từ biệt lúc này, cũng có thể là mãi mãi. trăng trên cao vẫn cứ sáng như thế, chỉ là bây giờ họ đã khác rồi.

em bước đi trên con đường vắng, tấm lưng hao gầy hiu quạnh. anh chỉ muốn ôm thân hình ấy đi qua quãng đường còn lại của đời người, nhưng đâu thể nữa. mây mù đã che hết nửa vầng nguyệt. tựa như nửa con trăng ấy bị ai nhẫn tâm cắt đứt duyên tơ hồng, kéo xuống mà vỡ tan trên nền đất. rõ ràng trước kia đôi ta chỉ cách nhau vẻn vẹn hơn 1427km, vậy mà giờ đây đã xa nhau cả một kiếp người.

anh lắc đầu chua xót. em ơi, sao tình ta lại bẽ bàng đến thế?
.
.
.

- Mẫn, đừng buồn nữa. tình đẹp khi còn dang dở mà.

anh giật mình nhìn qua, Hưởng đã đến ngồi cạnh anh từ bao giờ. hắn choàng tay qua vai anh, nhẹ nhàng đung đưa an ủi. Mẫn nhìn xa xăm, miệng cười đắng nghét:

- nhưng tao thương Quốc lắm mày ơi...

anh gục đầu, để giọt nước mặn chát rơi xuống, lấp lánh dưới trăng.

giọt nước tựa viên pha lê, nhưng sao lại mang niềm đau đớn đến vô tận.

tình chỉ đẹp khi tình còn dang dở
đời mất vui khi đã vẹn câu thề.

dù vẫn biết là như thế, vậy mà trái tim anh vẫn rạn nứt không thôi.

em ơi, liệu em có phải là tình?
anh ước mình chưa từng yêu em nhiều đến thế. anh ước mình chỉ là một vị khách qua đường, nhìn theo mà nhẹ bẫng buông lời chúc em thật hạnh phúc.

anh về muộn. để lỡ chuyến đò cùng em sang bên kia của bến bờ an yên.

Thuyền ai đậu bến sông trăng đó
Có chở trăng về kịp tối nay?
Mơ khách đường xa, khách đường xa
Áo em trắng quá nhìn không ra
Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
Ai biết tình ai có đậm đà?

ende

thân ái, gửi đến ngọc cùng với niềm yêu thương tha thiết.

8h48. 1 2 0 5 2 0 1 9
tuberosane

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro