Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

-140112 ~

Tôi, một con bé hết sức bình thường, không chút nổi bật...

Tôi, sống một cuộc sống vô vị, không một hương sắc...

Những ngày cận Tết, khắp mọi nơi đều xôn xao, người người nôn nao,

...chỉ riêng mỗi tôi.

Ừ thì có lẽ cái cảm giác hân hoan đón chờ một năm mới, quá mức xa sỉ đi.

Kể từ ngày trở thành sinh viên Đại Học, cuộc sống tôi thay đổi đến chóng mặt.

Tôi mất tất cả mọi thứ..

Bạn bè : không một ai...

Gia đình : dường như đang đổ vỡ...

Kể cả người đó, người tôi đang xem như chổ dựa vững chắc nhất, đột ngột rời xa tôi.

Tưởng chừng như mọi thứ chỉ như thế dừng lại.

Thật ra, mỗi ngày nó vẫn đang tiếp diễn, tiếp diễn một cuộc sống hết sức nhàm chán.

Một cuộc sống cô độc của một con sinh viên năm nhất.

Cảm giác cô đơn thật đáng sợ.

Cảm giác bước vào một không gian gần trăm người, không có lấy một người để trò chuyện, thật quá ghê tởm...

Mỗi sáng đi học, rồi lại về nhà, cứ thế, suốt ngày đóng cửa, không tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Giống như có một cánh cửa,ngăn cách tôi với thế giới sống động ấy.

Có lẽ cũng từ ngày,người đó, rời xa tôi.

Niềm tin đã mất, được người đó trao lại một lần... Nhưng đến cuối cùng, người đó lại một lần nữa mang đi...

Thật đáng sợ...

Thật đáng thương...

Càng cố gắng níu giữ, thì càng nhanh chóng đánh mất.

Đến ngày hôm nay, từ những người thương đã trở thành những người dưng.

Cuộc sống bức ép con người đến thế.

Không lối thoát.

Từng nghĩ, khoảng cách địa lý, sẽ không ngăn cách được yêu thương này.

Từng nghĩ, chỉ cần cùng nhau cố gắng, thì sé bình bình an an nắm tay nhau đi trên con đường này.

Từng nghĩ, chỉ cần nâng niu, thì sẽ không vỡ nát.

Nhưng tất cả vốn chỉ là ngụy biện.

Ngụy biện cho một thứ tình cảm không bao giờ được chấp nhận.

Ngụy biện của những con người yêu xa...

Để rồi những lý do đó,cũng trở thành chủ đề để tranh luận.

Thật buồn cười cho những con người chưa từng gặp nhau, lại có thể hứa hẹn yêu nhau.

Đời, đôi lúc, phũ phàng như thế. : )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: