Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 64: Tình còn lại gì?

...Nữ Quốc...

...Lao ngục...

Ôn Ninh Dư (Bảo Bình) một thân lam y ngồi thu lu một góc, dù bị giam trong nhà lao tối tăm lạnh lẽo nhưng hắn cũng không mang vẻ nhút nhát sợ sệt lúc trước. Bình Tâm (Song Tử) và Mộ Tân Khải (Thiên Bình) bước vào.

-Ôn Ninh giáo chủ có buồn không? Khi mà bằng hữu của ngươi đều không hề nhớ đến sự tồn tại của ngươi?

Nàng ta cười cợt mỉa mai. Ôn Ninh Dư (Bảo Bình) ngẩng lên, bất ngờ với khuôn mặt quen thuộc ấy.

-Mục Linh?

-Ta không phải Mục Linh. Đó chỉ là cái tên giả để tiếp cận và gây ra mâu thuẫn giữa ngươi và Thiên Tử Hàn mà thôi!_Phũ phàng

-Vậy sao? Cuối cùng ta chỉ là quân cờ của nàng ư?

Hắn đau khổ cúi mặt. Tình yêu chân thành như thế mà chẳng là gì trong mắt người ta.

Mộ Tân Khải (Thiên Bình) nhìn Ôn Ninh Dư (Bảo Bình) đồng cảm. Hắn thấy được hình bóng của mình trong đó. Một tình yêu mãi không thể được thấu hiểu.

Bình Tâm (Song Tử) lạnh lùng nói.

-Ta cho ngươi hai lựa chọn. Thứ nhất là quy hàng, thứ hai là vẫn đối nghịch nhưng phải chết!

-Ta thật sự quan trọng đến vậy sao?

Ôn Ninh Dư (Bảo Bình) cười trong đau khổ. Nàng ta gật gù.

-Đương nhiên! Ôn Ninh giáo chủ nắm trong tay vô số thuộc hạ, được các bang phái phục tùng. Nếu ngươi về phe chúng ta thì sớm muộn Ẩn Quốc cũng sẽ thất trận. Tới lúc đó Nguyệt Quốc không đáng lo ngại nữa rồi.

-Nàng đã không còn là Mục Linh mà ta biết nữa._Khóc không ra nước mắt

-Quá khen! Ta họ Bình, nữ nhi của Bình Cẩm Lân! Lý tưởng của phụ thân cũng là trọng trách của ta!

Bình Tâm (Song Tử) tuyệt tình. Mộ Tân Khải (Thiên Bình) tiến tới khuyên bảo.

-Hôm nay dừng ở đây đi.

-Tại sao? Chúng ta phải sớm chiếm được Tam Quốc!_Bất mãn

-Dừng lại đi! Hắn sắp không chịu nổi rồi. Dục tốc bất đạt!

Mộ Tân Khải (Thiên Bình) nhìn lại Ôn Ninh Dư (Bảo Bình) mà đau lòng thay. Còn gì khổ sở hơn phải chọn lựa giữa tình yêu và tình bằng hữu?

-Hừ!

Bình Tâm (Song Tử) phất áo rời đi. Mộ Tân Khải (Thiên Bình) nói với Ôn Ninh Dư (Bảo Bình).

-Ngươi cũng đã thấy rồi. Tâm nhi không còn là Mục Linh của ngày xưa. Đau khổ dằn vặt chỉ khiến bản thân ngươi không thoát ra được mà thôi.

Nói xong hắn cũng rời khỏi. Trong lao ngục chỉ còn lại mình Ôn Ninh Dư (Bảo Bình) ngồi ngặm nhấm nỗi đau tận sâu đáy lòng.

...Ẩn Quốc...

Thiên Tử Hàn (Ma Kết) sau khi sắp xếp nơi trú ẩn an toàn cho nhóm người Lam Nguyệt Chi (Kim Ngưu) mới an tâm rời đi. Trước khi đi còn không quên đe dọa Quách Ngọc Thâm (Bạch Dương).

-Nếu nàng mà xảy ra chuyện nữa thì ngươi đừng trách ta!

-...

Hầu Phong (Song Ngư) vẫn ngây thơ không biết mình đang bị lừa. Lúc nào cũng kè kè bên hắn chăm sóc tận tình chu đáo.

Lam Nguyệt Chi (Kim Ngưu) nhìn một màn này dở khóc dở cười, vừa thương vừa hài. Nàng chưa bao giờ biết hai nam nhân cũng có thể yêu nhau.

Tần Ngọc (Nhân Mã) ngây ngô nhìn Tô Lãnh (Xà Phu) đang gấp châu chấu bằng lá.

-Muội không nhìn lầm đúng không?

-Bệ...à...Ngọc nhi định hỏi gì?

Hắn nhìn nàng. Tần Ngọc (Nhân Mã) chỉ vào Hầu Phong (Song Ngư) đang đỏ mặt ngồi trên chân Quách Ngọc Thâm (Bạch Dương).

-Hai huynh ấy...

-Muội đừng nhìn! Sẽ bị dạy hư!

Tô Lãnh (Xà Phu) vội bịt mắt Tần Ngọc (Nhân Mã) lại. Nàng ngây ngô gật gật nghe theo lời hắn.

-Ngươi...đừng...mà...ở đây...nhiều người!

Hầu Phong (Song Ngư) cố sức kéo tay Quách Ngọc Thâm (Bạch Dương) đang để dưới bàn tọa mình ra. Hắn xấu hổ muốn đứng dậy lắm rồi!

-Ta không sống được bao lâu nữa. Nên đừng cự tuyệt ta mà!_Đáng thương

-..._Mủi lòng

Thế là Hầu Phong (Song Ngư) đành để Quách Ngọc Thâm (Bạch Dương) toại nguyện.

-*Hầu Vương, thật ngây thơ!*_Lam Nguyệt Chi (Kim Ngưu) thầm nghĩ

Và quả đúng là như vậy! Sau này sẽ bị lừa đến không còn một manh giáp!

...Nguyệt Quốc...

...Hoàng cung...

Nguyệt Lâm Dạ vận áo bào thêu hình rồng bộ dáng vô cùng quý tộc, hắn đang xem tấu chương trong tẩm điện của mình thì một tên thuộc hạ mặc đồ đen nhảy vào.

-Bệ hạ...

-Có chuyện gì?

-Lục...Lục Vương gia cùng Tô tướng quân rơi xuống vực sâu...chưa rõ tung tích ạ!

RẦM!

-Cái gì?

Nguyệt Lâm Dạ đập bàn đứng dậy. Mày kiếm nhăn lại khó coi hết sức. Tên đệ đệ trời đánh của hắn mà cũng có lúc thê thảm vậy ư?

-Các...các ngươi bảo vệ đệ ấy kiểu gì thế hả?_Tức giận

-Bệ hạ bảo trọng long thể!_Sợ sệt

-Bảo trọng long thể? Thân đệ yêu quý của Trẫm hiện chưa rõ sống chết còn bảo trọng cái nỗi gì?

-...

Nguyệt Lâm Dạ sinh khí. Tên kia im bặt không dám ho he gì nữa.

-Nữ Quốc đổi chủ là muốn đuổi cùng giết tận tất cả những thuộc hạ trung thành. Tại sao lại vô lý như vậy? Tô tướng quân dù sao cũng là trụ cột của đất nước, vậy mà...

Hắn thật sự là bất mãn, Tân Nữ Vương này không có lý lẽ gì hết!

-Bệ hạ...

-Ngươi mau đi tìm Lục đệ về đây! Sống phải thấy người! Chết phải thấy xác! Nữ Quốc đã không nể mặt, chúng ta cũng không cần phải nhẫn nhịn! Nếu bên đó có bất cứ động tĩnh lạ thường lập tức xuất binh!

-Rõ thưa Bệ hạ!

Tên kia nhanh chóng phụng mệnh Nguyệt Lâm Dạ ngồi xuống, thở dài.

-*Tên trời đánh, đệ không được có chuyện gì đấy!*

(au: đệ khống quá ba ơi 😂!, Nguyệt Lâm Dạ: tác giả im!, au...)

Mời các độc giả đón đọc chap tiếp theo nha, bái bai :3!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro