CHƯƠNG 98: ANH SẼ ĐƯỢC MỞ RỘNG TẦM MẮT
Sashimi rất tươi, cá ngừ ca-li lớn lại đầy thịt, lưỡi bò và thịt ba chỉ nướng trên vỉ phát ra tiếng xèo xèo, mùi thịt, mùi than và gia vị đan xen nhau, tràn đầy trong căn phòng nho nhỏ, kẻ khác ngửi thấy ngón trỏ lập tức nhức nhối. Đây là nhà hàng Nhật Bản mà Tiểu Hải thích nhất, khi tâm tình đặc biệt tốt, hắn sẽ mang theo Tú Anh, hoặc là mời Lâm Duẫn Nhi đến uống mấy chén nhỏ cho thoải mái. Nhưng hôm nay, hắn và Lâm Duẫn Nhi ngồi đối diện nhau, lại lạnh lẽo không có tâm trạng, rầu rĩ không vui.
- Được rồi, anh cũng đừng căng thẳng mặt mày như vậy, giờ tôi cũng không trách anh nữa rồi.
Tiểu Hải ngửa đầu uống cạn chén rượu, lại rót một chén, lắc đầu nói: "Em không trách, thế nhưng Tú Anh vẫn còn đang giận dỗi tôi đấy, hơn nữa bản thân tôi nhớ tới, trong lòng còn sợ hãi, nhỡ ra lúc đó Tú Nghiên thật lấy mạng Tào Vân Tuấn..."
- Giờ Tào Vân Tuấn không phải là không có chuyện gì rồi sao, hơn nữa hắn cũng không truy cứu chuyện này, Tú Anh không cần phải vậy.
- Duẫn Nhi, tôi chỉ không muốn em oan ức.
- Oan ức? – Lâm Duẫn Nhi thong thả ung dung lật thịt nướng trên vỉ sắt: "Nhưng tôi lại không thấy."
- Em thật không thấy oan sao? Người mình yêu nhất, cứ như vậy tan biến không giải thích được, kết hôn không rõ, gả cho một thằng chồng cầm thú, sinh con, thậm chí, khi rõ chân tướng, ngay cả ly hôn cũng khó khăn.
- Tiểu Hải, nếu như anh yêu một người, anh mong muốn người kia toàn tâm toàn ý yêu anh không? Mong muốn người kia đặt anh ở vị trí đầu chứ?
Tiểu Hải ngẩn ra: "Đó là đương nhiên!"
- Cho nên, tôi không phải là oan ức, chỉ thất vọng thôi. – Lâm Duẫn Nhi thản nhiên nói: "Có thể bởi vì tôi từ nhỏ bị người ta tổn thương cũng không thấy sao, cho nên tình yêu đối với tôi mà nói là lỗi lầm, mà tôi lại yêu ai thì xem họ còn quan trọng hơn tính mạng mình. Thế nhưng Tú Nghiên thì khác, cậu ấy sở hữu nhiều thứ hơn tôi, cho nên, lúc phải lựa chọn, tôi lại là người... là người bị buông bỏ."
- Buông bỏ? – Tiểu Hải không giải thích được: "Em đang nói việc Tú Nghiên mất trí nhớ?"
- Tôi chỉ mong muốn cậu ấNghiên Nghiênêu tôi, có thể yêu ích kỉ một chút, Châu Huyền khi đó sở dĩ có thể đả động tôi, cũng là bởi vì em ấNghiên Nghiênêu đủ ích kỉ. Quên đi, không nói những điều này nữa.
Tiểu Hải trầm mặc một lát, nói: "Nếu như Tú Nghiên dám cùng Tào Vân Tuấn tranh quyền nuôi nấng Tuyết nhi, thì vụ ly hôn tất nhiên sẽ là trường kỳ kháng chiến."
Lâm Duẫn Nhi rót cho mình chén rượu, khẽ nói: "Nhanh, rất nhanh sẽ ly hôn, cậu ấy cũng sẽ được như ý nguyện."
- Ai, Duẫn Nhi, em mới khỏe đã bao lâu đâu, đừng uống rượu chứ. – Tiểu Hải đứng lên đoạt chén của nàng, lại cảm thấy nghi hoặc: "Rất nhanh? Làm sao em biết? Sao đột nhiên em nắm chắc như vậy?"
- Thì biết là biết.
- Sao em...
- Được rồi, đừng hỏi. – Lâm Duẫn Nhi chỉ chỉ lưỡi bò nướng trước mặt hắn: "Không phải anh thích nhất cái này sao, ăn đi, kẻo nguội sẽ không ngon nữa.
- À, được.
Thư ký mang trên mặt nụ cười kính cẩn, một mạch dẫn Tào Vân Tuấn vào văn phòng Tổng Giám đốc. Ngồi trên bàn làm việc rộng lớn, là một cô gái trẻ tuổi, trên người mặc bộ âu phục được may khéo léo hoàn mỹ, vừa người, nút áo mở ra, ống tay áo vén lên, cảm thấy vô cùng cởi mở tùy ý, đột nhiên mái tóc xoăn tảo biển hơi bung lên một chút, đầu vẫn cúi thấp, chỉ thấy được cái trán trơn bóng.
- Tổng Giám đốc, luật sư Tào tới.
- Ừ. – Bùi Châu Huyền cũng không nâng mí mắt một chút, bỏ qua một bên văn kiện đã ký trong tay, dặn dò nói: "Cô đem bản kê khai này đến phòng tài vụ đi."
- Vâng.
Thư ký cầm văn kiện, yên lặng lui ra. Tào Vân Tuấn đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, trên đường đi tới, hắn đã gọi vô số lần đến điện thoại Xuân Nhã, nhưng điện thoại di động vẫn tắt máy, hôm nay Bùi Châu Huyền coi hắn như không khí, hắn nhịn không được suy đoán này nọ, tâm trạng càng rối bời, đang cảm thấy thời gian bắt đầu gian nan, may mắn Bùi Châu Huyền lại ngẩng đầu lên: "A, biểu tỷ phu, anh đã đến rồi."
Giọng nói của nàng tựa như mang theo chút kinh ngạc, Tào Vân Tuấn biết rõ nàng làm bộ làm tịch, cũng không tiện nói ra, cười ngồi xuống đối diện nàng: "Đúng vậy, tới được một lúc." Nhìn quanh bốn phía một cái, thở dài nói: "Châu Huyền, văn phòng của em, lần đầu anh tới đó, thật là chất."
- Phải rồi. – Bùi Châu Huyền hơi chuyển động ghế da dưới thân, như vô tình nói: "Mỗi lần tới Đỉnh Thái, anh đều vì tìm ba, tất nhiên chỉ đi đến phòng làm việc ông ấy."
Tào Vân Tuấn làm biết Bùi Châu Huyền lợi hại, bất an giật giật thân thể trên ghế, lại nhìn chung quanh trang trí bày biện một chút, cười chuyển chủ đề: "Thấy dượng bình thường đụng một chút trách mắng em, khua môi múa mép, nhưng mà cái gì tốt nhất, ông ấy đều cho em."
Bùi Châu Huyền ngọt ngào cười, giọng nói nhẹ như lông vũ: "Con gái làm bất mãn, thì vẫn là con gái, người ngoài chào hỏi vui vẻ, thì vẫn là người ngoài."
Những lời này như một cây kim nhỏ khó nhìn ra, dễ dàng ghim vào cho Tào Vân Tuấn đau đớn, trong nháy mắt Tào Vân Tuấn cảm thấy máu tràn lên mặt, nhưng mà rất nhanh, hắn lập tức trấn định lại, cười ha ha nói: "Đương nhiên, đương nhiên rồi."
Nói tới đây, tựa hồ có một cơn lạnh ập đến, bầu không khí trở nên có chút cứng ngắc.
Bùi Châu Huyền nhìn Tào Vân Tuấn thật lâu, nhẫn nại trôi đi mất một chút, nụ cười cũng hơi thu lại, nàng chơi đùa với chiếc bút trong tay, bỗng nhiên mở miệng nói: "Tào Vân Tuấn, ly hôn với biểu tỷ tôi đi."
- Vì sao? – Tào Vân Tuấn hỏi ngược một câu, lại rất nguội lạnh nói: "Anh yêu Tú Nghiên."
- Yêu? – Bùi Châu Huyền như nghe chuyện hài, lại không cười ra, chỉ nhún vai: "Đừng yêu, không được sao?"
Có lẽ cái khinh miệt trong giọng nói nàng đã tấn công Tào Vân Tuấn, bắp thịt trên mặt hắn giựt giựt, rốt cuộc không nhịn được nói: "Tôi biết Xuân Nhã ở chỗ em."
- Ồ?
- Châu Huyền, chớ trêu chọc lòng vòng tôi, chúng ta cứ nói trắng ra. – Tào Vân Tuấn trở nên kích động: "Tôi gọi điện cho cô ta, tắt máy, đi tới chỗ cô ta ở tìm, cũng không có, tôi biết hết thảy là em làm."
- Chỗ ở? – Bùi Châu Huyền chớp chớp con ngươi bảo thạch lóe sáng, nghiêng thân về phía trước: "Ý của anh, là lúc nãy anh đã đến ổ yêu của mình? Hèn gì qua đây lâu như vậy."
- Ổ yêu? Được rồi, Châu Huyền, em cứ thoả thích sỉ nhục, dù sao cũng là tôi đáng đời. – Tào Vân Tuấn không biết là bởi vì xấu hổ, hay là bởi vì kích động, vẻ mặt sưng lên: "Thế nhưng, xin em đừng bảo tôi ly hôn, trước kia em giúp tôi, là thật không? Tôi biết mình làm sai, tôi biết Tú Nghiên dù sao vẫn là chị của em, nhưng... nhưng Xuân Nhã là người khác đưa cho, tôi cũng nhất thời bị mê hoặc. Hơn nữa, đó là lúc Tú Nghiên lạnh lùng với tôi, em cũng biết cô ấy đối xử với tôi thế nào, cô ấy... cô ấy và cô Lâm Duẫn Nhi kia, chỉ là lòng tự trọng của tôi bị tổn thương, không thể xua khỏi đầu... Em đừng bao giờ nói cho dượng và mọi người, xin em!"
- Chậc chậc. – Bùi Châu Huyền lắc đầu: "Cuộc đời tôi ghét nhất là xem nam nhân diễn bi kịch, anh diễn trước mặt dì dượng tôi mới có hiệu quả, tôi nhìn chỉ thấy khôi hài, cho nên giữa hai chúng ta cũng không khỏi có chút đáng thương."
Thanh âm Tào Vân Tuấn ngưng lại theo lời nàng, trên mặt hắn lúc xanh lúc trắng, qua một lúc lâu, mới nói: "Châu Huyền, tôi nói tôi yêu Tú Nghiên, em bây giờ một chút cũng không tin?"
- Tôi tin, tôi vẫn tin, coi như là bây giờ anh tìm hai ba cô ở bên ngoài như, tôi cũng tin. – Bùi Châu Huyền khẽ nhếch khóe môi, cười nhạt, đột nhiên vừa chuyển: "Xe, nhà, cùng với tất cả tài sản của hai người thuộc về anh, thêm năm triệu tiền mặt, Tuyết nhi cho Tú Nghiên, anh vĩnh viễn rời khỏi thành phố này, thế nào?"
Tào Vân Tuấn sửng sốt, kêu to: "Em sỉ nhục tôi?! Em còn muốn rời khởi nơi này?"
- Được rồi, tôi thừa nhận tôi sỉ nhục anh. – Bùi Châu Huyền lại lơ đễnh, dựa vào ghế da một chút: "Anh không đồng ý à?"
- Tôi nhắc lại một lần, tôi yêu Tú Nghiên, sẽ không rời khỏi đây, sẽ không ly hôn, sẽ không buông Tuyết nhi!
Thanh âm Tào Vân Tuấn phát ra cực kỳ lớn, làm phòng làm việc to rộng đang an tĩnh vang lên nghe cực kỳ chói tai, ngón cái Bùi Châu Huyền xoa xoa thái dương, khẽ thở dài: "Biểu tỷ tôi thật sự rất đẹp, khiến người ta yêu, cũng không thể trách anh lưu luyến khó bỏ. Thế nhưng anh yêu chị ấy, chung quy rốt cuộc bản thân đã trải qua nhiều năm cùng chị ấy như vậy, còn có con rồi, cũng phải biết đủ chứ. Hơn nữa, bây giờ trong lòng chị ấy coi anh là thứ gì, lòng anh biết rõ. Anh có năng lực, có tướng mạo, có tiền, ly hôn chẳng lẽ còn sợ không có nữ nhân sao? Trên thế giới này, nữ nhân xinh đẹp hơn biểu tỷ lại không phải là không có, lại so với chị ấy còn trẻ hơn, hiện tại chị ấy cũng đã sắp ba mươi tuổi, không phải sao? Về phần đứa bé, lại không phải vấn đề, anh muốn sống kiểu gì mà không thể chứ, anh hoàn toàn có thể tìm một chỗ khác một lần nữa bắt đầu."
Nói đến đây, Bùi Châu Huyền tinh tế nhìn sắc mặt của Tào Vân Tuấn một chút, nói: "Hôm nay, tôi muốn giải quyết việc này dứt khoát với anh, giờ anh ưng thuận, ngoại trừ Tuyết nhi, cái gì cũng là của anh, còn có khoản tiền tôi cho, nếu bọn họ biết, chỉ sợ anh một đồng cũng đừng hòng."
- Một đồng cũng đừng hòng? Hừ, đang uy hiếp tôi sao?
Bùi Châu Huyền thản nhiên nói: "Tôi chỉ cần đem chuyện anh bên ngoài có nữ nhân cho ba biết, anh nghĩ còn được gì sao?"
Tào Vân Tuấn nghẹn họng, không phục nói: "Là người đều có lúc phạm sai lầm, huống hồ, dượng cũng có nữ nhân bên ngoài?!"
- Anh lấy bản thân so với ông ấy, anh xứng sao! – Bùi Châu Huyền cười lạnh một tiếng, nói: "Huống hồ, ông ấy có là một chuyện, anh có là một chuyện khác, anh cho là ông ấy thích anh như vậy là bởi vì anh có năng lực? Bởi vì anh khiến ông ấy vui? Bình thường đưa đồ đạc đắt giá cho anh, thậm chí còn cho anh tiền để anh xuất ngoại du lịch, thế nhưng những thứ hàng triệu? Vì sao ông ấy đưa xe, muốn viết tên Tú Nghiên? Vì sao ông ấy cố ý muốn cho Tú Nghiên nhiều cổ phần công ty hơn? Vì sao lần trước tặng dì dượng nhà, đều viết tên Tú Nghiên? Tào Vân Tuấn, anh là người thông minh, ông ấy đối với anh như vậy, chẳng qua là bởi vì thương yêu Tú Nghiên, yêu ai yêu cả đường đi lối về mà thôi, ở vài phương diện, nam nhân ích kỉ hơn nữ nhân nhiều lắm, ba tôi chắc chắn là loại người như vậy, ông ấy có thể bất trung với vợ, nhưng tuyệt đối không cho phép người khác bất trung với con gái mình, ông ấy đối xử với Tú Nghiên còn tốt hơn con gái. Nếu như ông ấy biết việc này, anh có thể tự ngẫm hậu quả."
Ánh mắt Tào Vân Tuấn lóe lên, suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên cắn răng nói: "Tất cả mọi thứ đều là của tôi, hơn nữa không phải là năm triệu, mà là hai chục triệu, đây là bồi thường tôi mất con gái!"
Lời này hắn thốt ra, ngay cả Bùi Châu Huyền cũng ngẩn ra: "Hai chục triệu? Đang nói đùa sao?"
- Hai chục triệu, một đồng cũng không thể thiếu!
- Tôi đã thay đổi chủ ý. – Vẻ mặt Bùi Châu Huyền lạnh xuống: "Bốn triệu, ba tôi đưa ra tất cả mọi thứ, còn Tuyết nhi, thuộc về Tú Nghiên, tài sản chung chia đôi, sau khi ly hôn anh lập tức biến khỏi thành phố này!"
- Hiện tại là ai đang nói đùa vậy? – Tào Vân Tuấn nổi cơn thịnh nộ, miễn cưỡng kềm chế, lạnh lùng nói: "Tú Nghiên trước hết phải xin lỗi tôi, hơn nữa, trước đó còn cố giết tôi, tôi không truy cứu trách nhiệm pháp luật, còn bằng lòng ly hôn như mong muốn, nhịn đau buông Tuyết nhi, hai chục triệu thật sự không coi là nhiều."
- Ha ha. – Bùi Châu Huyền xoay xoay cây bút, giận dữ cười đáp: "Tào Vân Tuấn, tôi không muốn làm lớn chuyện, cân nhắc mãi mới quyết định nhân từ, ai ngờ, anh đúng là mặt dày không biết xấu hổ!"
Tào Vân Tuấn hướng thân thể về phía trước, hai tay chống trên bàn làm việc, nhìn chằm chằm ánh mắt nàng nói: "Nếu em không thoả mãn, vậy thôi, chỉ là dù cho dượng biết, tôi cũng không sợ, cùng lắm thì gặp nhau trên toà án! Đừng quên trên người tôi bây giờ còn có một vết thương đấy, lại đừng quên tôi là một luật sư! Hơn nữa trong tay tôi có nhược điểm của các người, ai cũng đừng hòng cướp Tuyết nhi từ chỗ tôi!"
- Nhược điểm, nhược điểm gì? – Bùi Châu Huyền khẽ động chân mày lá liễu, không tự chủ kéo dài thanh âm: "Ảnh chụp? Hay CD? Nhà anh không phải là bị trộm rồi sao? Ngay cả văn phòng Sở Luật sư cũng bị đốt rồi mà?"
Thân thể Tào Vân Tuấn chấn động, sắc mặt trắng bệch, hắn lui về sau một bước, cắn răng nói: "Là cô! Là cô tìm người làm, cô cho đốt phòng làm việc của tôi, còn vào nhà tôi ăn cắp! Là cô!"
- Tôi... – Bùi Châu Huyền đang muốn nói, khóe mắt lại phát hiện vị trí tay trái hắn đã thay đổi, đang từ bên người chậm rãi trượt vào túi, nàng nở nụ cười, quan sát một chút tình hình chung quanh, nói ra khỏi miệng cái khác: "Vừa nãy vào cửa, có nhìn thấy vài người đứng ở của hay không? Đều là bảo vệ của tôi, ta phòng làm việc này có nhiều tài liệu và văn kiện quý cơ, biểu tỷ phu, cho dù là anh, nếu như không cẩn thận cầm đi một hai cái, anh bước ra không nổi cổng công ty tôi đâu, e rằng gãy tay gãy chân là nhẹ."
Nói rồi, ánh mắt của nàng dời xuống, nhìn về phía túi quần tây bên trái hắn, tay Tào Vân Tuấn không khỏi co rúm lại, chậm rãi từ trong túi vươn ra, Bùi Châu Huyền không nói gì, mỉm cười nhìn hắn, thế nhưng biểu cảm hàm ý uy hiếp lại rõ ràng. Tào Vân Tuấn bị nàng nhìn sợ hãi, hồi tưởng lại lúc nãy ở cửa ra vào thấy mấy người cao to, chóp mũi không khỏi thấm ra vài giọt mồ hôi lạnh, lập tức lấy điện thoại di động ra, yên lặng tắt đi.
- Tốt, có câu gieogió gặt bão, những lời này hôm nay tôi muốn anh mở mang thêm một chút. – BùiChâu Huyền nhìn hắn, hơi híp mắt, nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp như hoa đào,vừa nói, vừa cầm lấy một túi văn kiện trên bàn, giơ giơ lên lên không trung:"Anh sẽ được mở rộng tầm mắt."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro