Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 84: ĐỒ NGỐC, THÌ RA LÀ VẬY SAO?

Vì đồng hồ sinh học, nên vừa hơn năm giờ, Lâm Duẫn Nhi tựa như thường ngày tỉnh lại từ trong cơn ngủ mơ. Lúc này đã mùa đông, ngày ngắn đêm dài, căn phòng vẫn là một mảnh tối đen. Trong không khí lơ lửng hương hoa lan quen thuộc, Lâm Duẫn Nhi nỗ lực trợn tròn mắt, như cho rằng mình lại đang nằm mơ, thế nhưng thân thể ấm áp mềm mại đang ôm lấy trong lòng nói cho nàng biết, đây hết thảy đều là thật, nhất là hơi thở đều đều ấm áp, đang từng chút một phả vào cần cổ nàng.

Cánh tay tê dại không có bất kỳ cảm giác gì, nhưng lại hoàn toàn không muốn rút về, vui vẻ chịu đựng mặc cho người ta gối lên, trong đầu không tự chủ được nhớ lại hình ảnh tối hôm qua, cái ôm ôn nhu cẩn thận, nụ hôn triền miên mà đè nén khó khăn chia lìa, sau cùng, hai người tựa sát nhau ngủ trên ghế sa lon trong phòng khách.

Một buổi sáng của rất nhiều năm trước, Lâm Duẫn Nhi cũng tỉnh lại như vậy, bên cạnh cũng là người này, hơi thở làm say mê kẻ khác như vậy, khi đó họ đang tuổi thanh xuân, mối tình đầu, tình yêu nồng đậm hơn cả rượu, trải qua đêm đầu khẩn trương, hưng phấn, lại không khỏi có chút ngượng ngùng, thế nhưng sáng sớm mở mắt, chỉ một cái nháy mắt, ngực lại hạnh phúc kiêu ngạo như muốn hát, muốn kêu to.

Hiện tại thế nào? Hiện tại cũng là hạnh phúc, chỉ là hạnh phúc này xen lẫn quá nhiều bi ai, nhiều năm qua không gặp, người mình yêu sâu đậm đã bị người làm mẹ, xóa sạch không hoàn toàn những việc đã xảy ra, chỗ trống vắt ngang giữa họ, dù cho nó dần dần thay đổi từ mỏng manh trở nên thưa thớt dần, cũng có thể trở thành tầng trở ngại tuyệt đối giữa hai trái tim cận kề.

Lâm Duẫn Nhi đột nhiên mũi có chút cay, nàng hơi nghiêng đầu, vô cùng nhẹ nhàng hôn xuống sợi tóc Trịnh Tú Nghiên, sau đó từ từ ngồi dậy, thận trọng rút tay mình về.

- Cậu dậy rồi?

Lâm Duẫn Nhi từ trong phòng tắm đi ra, khi lướt qua phòng khách, thấy Trịnh Tú Nghiên ôm lấy cái mền từ trên ghế sa lon ngồi dậy, trong mắt cô mang theo một tia ảo não không dễ phát giác, vì mình không thể cùng Lâm Duẫn Nhi thức giấc.

- Ừ. – Lâm Duẫn Nhi dừng lại nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Cậu ngủ nhiều hơn chút nữa đi."

- Tớ không ngủ được.

Thanh âm mềm nhẹ ngọt ngào hãy còn mang theo một tia buồn ngủ, ngược lại như có vài phần nũng nịu, trong nháy mắt, Lâm Duẫn Nhi cảm giác mình như đi vào đường hầm dịch chuyển kiếp thời gian, ở nơi đó đứng ngẩn ngơ một lúc lâu, mới hồi phục tinh thần lại: "Cậu muốn ăn gì?"

- Gì cũng được. – Tâm tình Trịnh Tú Nghiên rất tốt, nét mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào hiếm thấy, dường như trong một góc âm u đã lâu bỗng nhiên tỏa xuống ánh mặt trời sáng rỡ, vô cùng bắt mắt chói lóa.

Lâm Duẫn Nhi bị nụ cười của cô ảnh hưởng, khóe miệng không tự kìm hãm được hơi giơ lên: "Vậy uống cháo đi."

Phòng ăn hết sức an tĩnh, chỉ thỉnh thoảng vang lên một hai âm thanh trong trẻo khi muỗng chạm vào chén, Trịnh Tú Nghiên vừa uống cháo gạo kê thịt dê, vừa thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Lâm Duẫn Nhi đối diện. Sau khi cô liên tiếp gặp đả kích, thể trạng vẫn không tốt, mặc dù Lâm Duẫn Nhi tỉ mỉ phân phối thực phẩm cho cô, cô vẫn còn hơi gầy gò, có cảm giác yếu ớt, tinh thần trạng thái càng ngày càng sa sút, cả người không có chút sức sống nào. Thế nhưng sau tối hôm qua, trong thân thể như có cái gì đó thần bí tỉnh lại, đôi mắt xinh đẹp một lần nữa sáng lên kỳ lạ, thoạt nhìn bệnh trạng lại chuyển biến tốt đẹp hơn.

Lâm Duẫn Nhi đương nhiên biến hóa này của cô, mỗi khi nàng nhìn chăm chú vào Trịnh Tú Nghiên, ánh mắt luôn luôn ấm áp, tràn đầy ý cười, nàng mừng rỡ vì Trịnh Tú Nghiên biến hóa như vậy, cũng vui mừng vì mình khiến cô biến hóa như vậy. Mặc kệ trước kia có hoài nghi hay không, hiện tại, nàng hoàn toàn tin lời nói Trịnh Tú Nghiên, nàng tin tưởng người trước mắt, khi mất trí nhớ cũng chỉ yêu mình mình.

Thế nhưng, ở trước mặt Trịnh Tú Nghiên, ngôn ngữ cử chỉ của nàng đều có giữ lại, nàng không muốn để cho cô biết mình rốt cuộc quan tâm cô bao nhiêu, yêu cô bao nhiêu, đây có lẽ là bởi vì Trịnh Tú Nghiên trên danh nghĩa pháp luật vẫn là vợ Tào Vân Tuấn, nàng vẫn lo lắng. Hoặc là, Trịnh Tú Nghiên mặc dù biết đối phương là mối tình đầu, năm đó yêu khí thế hừng hực, nhưng dù sao cô vẫn chưa nhớ ra điều, so với thân mật khăng khít trước đây, có cảm giác xa lạ luôn đẩy đi không được.

Ăn điểm tâm xong, Lâm Duẫn Nhi nhìn đồng hồ đeo tay một chút, nói: "Tớ phải đi."

- Ừ, cậu mau đi đi.

Trịnh Tú Nghiên đứng dậy, đưa thẳng nàng đến cạnh cửa, lúc này mới nhẹ giọng nói: "Đêm nay không phải trực đêm, trở về sớm một chút."

- Ừ. – Lâm Duẫn Nhi vừa đáp vừa kéo cửa ra.

- Duẫn Nhi. – Trịnh Tú Nghiên nhìn chăm chú vào bóng lưng của nàng, cắn môi một cái, lại nhỏ giọng nói: "Tớ sẽ ở nhà chờ cậu trở về."

Ở nhà? Chờ? Có đôi khi những lời có thể bắn vào tim, là những lời bình thường không thể bình thường hơn, bóng lưng Lâm Duẫn Nhi đột nhiên cứng đờ, sau đó từ từ quay đầu.

Hai người đứng mặt đối mặt, ánh mắt tựa như giằng co, cũng có phần không phải, không khí rất an tĩnh, tĩnh đến có thể nghe được tiếng thở hổn hển của mình và đối phương, nhìn nhau hơn mười giây, Trịnh Tú Nghiên dần dần rũ đôi mi dài xuống, hai khuôn mặt không kiềm hãm được dần dần tiếp cận, cho đến bốn cánh môi như nam châm, vững vàng dính vào nhau. Cảm giác hạnh phúc đến ngất xỉu này lại một lần nữa bắt lấy Trịnh Tú Nghiên, cô vô thức đưa tay nắm thật chặt vạt áo Lâm Duẫn Nhi, hàm răng hé mở, cái lưỡi thơm mềm có chút ngượng ngùng phớt qua môi Lâm Duẫn Nhi, tâm tình Lâm Duẫn Nhi kích động muốn đóng cửa phòng, nhưng mà, lý trí ở một giây kế tiếp trở lại đầu óc nàng, nàng hầu như dùng hết lực khí toàn thân bứt ra, kết thúc nụ hôn này.

- Tớ đi, tớ sắp muộn.

Nàng nhẹ nhàng thở hổn hển, khó khăn hoàn thành câu nói, liếc mắt nhìn Trịnh Tú Nghiên một cái cũng không dám, vội vã ra cửa, chạy trối chết, Trịnh Tú Nghiên đứng ở cửa, mắt kinh ngạc nhìn bóng lưng của nàng rời đi, tan biến, nét đỏ ửng trên mặt từng chút từng chút một rút đi, cho đến khi lại trở nên tái nhợt.

Sở Luật sư Tào thị.

Cái gạt tàn thuốc hình vuông trên bàn con kia chất đầy các mẩu thuốc lá lớn nhỏ, toàn bộ phòng làm việc tràn ngập mùi thuốc lá, Tào Vân Tuấn ngồi trên ghế da rộng lớn, một tay cầm điện thoại, khéo léo đảo xấp ảnh chụp, trong hình là bóng dáng của hai cô gái trẻ tuổi, một trầm tĩnh như nước, một tỏa nắng như hoa, họ bước chậm ra đầu phố, đi song song vào siêu thị, xuất hiện khắp mọi nơi, thần thái lúc thì tựa như vô cùng thân thiết, lúc thì như gần như xa, mà thân mật nhất, cũng là ảnh chụp nắm tay gần đây.

- Chỉ những thứ này? Những thứ này thiếu! – Vành mắt Tào Vân Tuấn biến thành màu đen, sắc mặt tối tăm, thoạt nhìn như đã lâu không nghỉ ngơi tốt. Hắn trở mình gấp xếp ảnh chụp lại, sau đó nặng nề vứt chúng qua một bên, cúi đầu rít gào trong điện thoại: "Tôi cho các người tìm một lần nữa, tăng giá lên vài lần, các người cho tôi đống này! Tôi muốn chứng cứ! Chứng cứ! Chứng cứ cô ấy sai phạm!"

Bên kia chẳng biết nói gì trong điện thoại, hắn kích động từ trên ghế đứng lên: "Tôi mặc kệ! Dù cho các người cả ngày không ăn không uống không ngủ, cũng phải đưa cho tôi thứ hữu dụng một chút!" Nói xong, hắn "cộp" một tiếng cúp điện thoại, đi tới lui vài bước, vươn hai tay, hung hăng xoa xoa đầu mình, hốt lấy xấp hình bóng dáng hai người rúc vào nhau, trong nháy mắt đố kị tức giận trỗi dậy, bỗng nhiên tiến lên, hai ba cái xé nát bấy chúng, sau đó tê liệt ngã xuống ghế.

- Các người dựa vào cái gì mà cười đến vui vẻ như vậy? Dựa vào cái gì! – Hắn ngửa đầu tựa vào cái ghế, thẫn thờ nhìn trần nhà, uất hận nói: "Lâm Duẫn Nhi, là mày, là mày ba lần bốn bận cướp đi cô gái tao yêu, bây giờ còn muốn cướp con gái tao! Tao vất vả trót lọt nhiều năm qua như vậy, mày vừa xuất hiện, mọi thứ đều bị hủy! Tình yêu của tao, gia đình của tao, còn có sự nghiệp của tao! Sao mày không đi chết đi! Những năm đó sao mày không chết! Họ Tào tao có thù mấy kiếp với mày sao? Tại sao mày muốn tới hủy đi cuộc sống của tao?!"

Hắn cắn răng nghiến lợi nguyền rủa một chuỗi dài, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương bên trái, thì thào nói: "Tú Nghiên, em đừng mong cứ như vậy bỏ rơi tôi, nếu em nói muốn ở bên tình nhân cũ, đó là chuyện tôi vẫn đang lo lắng mỗi ngày, tôi vẫn sợ có ngày em sẽ nhớ lại mọi điều, sợ người em yêu mà mẹ đề cập đến tìm em, em nghĩ rằng tôi sẽ không làm gì sao? Tú Nghiên, có ngày em và Lâm Duẫn Nhi sẽ hối! Tào Vân Tuấn không tốt đẹp như vậy! Muốn ly hôn phải không? Không dễ dàng vậy đâu!"

Nói đến đây, hắn đột nhiên ngồi dậy: "Không được, việc này mình phải hết sức cẩn, mình nên gọi điện thoại cho dượng, đi gặp dượng một chút, bảo dượng tạo áp lực cho bên Pháp Viện!" Nghĩ tới đây, tinh thần hắn hơi rung lên, cầm điện thoại lên, bấm thật nhanh số điện thoại Bùi Thái.

Buổi tối Tú Anh đi ô tô tới bệnh viện đón Lâm Duẫn Nhi tan tầm, cũng đơn độc hẹn nàng đi ăn, Lâm Duẫn Nhi mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn sảng khoái đồng ý, gọi điện thoại cho Trịnh Tú Nghiên kể một chút kế hoạch.

Tú Anh lái xe, long dong trên đường phố, đi tới một quán lẩu, sau đó nói đùa: "Tôi muốn ăn cái này, chị không có ý kiến chứ? Chị nghìn vạn lần đừng bị bệnh nghề nghiệp, nói cái này không khỏe mạnh rồi không vệ sinh, trù dập hăng hái của tôi nha."

- Làm sao lại thế, mùa đông ăn lẩu là thích nhất.

Tú Anh vỗ tay một cái: "Vậy được rồi! Chị yên tâm, tôi kéo chị tới chỗ này, tuyệt đối không tệ, chị chỉ cần dẹp đi con mắt bác sĩ, hưởng thụ đồ ăn ngon là được rồi."

Nói rồi hai người xuống xe, lên lầu hai, tìm một ghế dài gần cửa sổ ngồi xuống, Tú Anh cởi áo khoác để qua một bên, sau đó cầm thực đơn, một hơi liệt kê cả đống lớn thịt thà, rau dưa, hải sản.

- Được rồi được rồi, hai người ăn vậy là nhiều rồi. – Lâm Duẫn Nhi vội vã ngăn cản.

- Ăn cái gì cũng phải tận hứng, hơn nữa, tôi vốn nổi danh lãng phí. – Tú Anh cây ngay không sợ chết đứng, rồi ngoắc nhân viên: "Cho tôi thêm chai rượu."

- Rượu? Không cần đâu...

Tú Anh không đợi nàng nói xong, lại bổ sung một câu: "Lấy rượu đế, lấy chai tốt nhé!"

- Rượu đế? – Lâm Duẫn Nhi nghe được da đầu bùng nổ, thế nhưng dáng điệu Tú Anh thế kia, căn bản không cho nàng chút nào cơ hội cự tuyệt, nàng đành chịu.

Tú Anh điểm lại mọi thứ, hài lòng nhìn chung quanh một chút, hữu ý vô tình nói: "Tôi và Tú Nghiên trước đây thường xuyên đến."

Lâm Duẫn Nhi nghe được tên Trịnh Tú Nghiên, liền không lên tiếng.

- Hôm nay tôi muốn hẹn chị ăn, nhất định muốn nói với chị chuyện Tú Nghiên, nào, tôi cũng không như Tiểu Hải, không thích khoa tay múa chân chuyện của người khác, đề nghị của tôi, tôi đã nói rồi, cũng sẽ không dài dòng nữa, kế tiếp thế nào, chính là chuyện của hai người. – Tú Anh phất tay một cái, tỏ vẻ khinh thường nói những lời này, sau đó nói: "Hôm nay tôi mời chị ăn cơm, là vì muốn cám ơn chị."

- Cám ơn? – Lâm Duẫn Nhi ngạc nhiên.

Vẻ mặt Tú Anh nghiêm nghị nói: "Đúng vậy, là bạn Tú Nghiên, tôi thật muốn cám ơn chị, trạng thái gần đây của chị ấy đã khá nhiều, tôi chính mắt nhìn thấy, chị biết không?" Nàng nâng chén trà lên uống một ngụm, giơ mí mắt lên nói: "Có thời gian, tôi thật sự lo lắng chị ấy sẽ tự sát, cho nên, tôi suốt ngày phải coi chừng chị ấy."

Lâm Duẫn Nhi trầm mặc hồi lâu, khẽ nói: "Có bạn bè như em, là may mắn của cậu ấy."

- Có bạn bè như tôi, có thể là may mắn của chị ấy, nhưng may mắn và hạnh phúc còn cách nhau một chữ."

* May mắn: hạnh vận.

Yết hầu Lâm Duẫn Nhi giật giật, lại không lên tiếng, cũng may Tú Anh cũng không tiếp tục nói, mà chuyển đề tài sang chuyện công tác. Trong lúc nói chuyện, một đỏ một trắng mê người từ đáy nồi nổi lên, Tú Anh thèm cay, vừa thấy một nồi loang loáng màu đỏ, đáy mắt liền lộ ra vẻ hưng phấn, thật vất vả mới đợi được đáy nồi sôi trào, nàng liền thả một xấp thịt dê xỏ xâu thật dày vào.

Nhân viên mở rượu ra, Tú Anh liền bảo nàng rót cho mình và Lâm Duẫn Nhi một ly.

Lâm Duẫn Nhi khổ sở nói: "Tú Anh, tôi cũng không thể uống rượu cùng em, tôi..."

- Chị lại muốn bùng phát nghề nghiệp đúng không? – Tú Anh trợn mắt nói: "Duẫn Nhi, có người mời mà, đừng mỗi giờ mỗi khắc đều giữ lý trí thanh tỉnh được không, chị khoanh tròn nhiều cái quá, cái này không được, cái kia không được! Thỉnh thoảng đuổi theo bản thân một chút có gì không tốt, coi như uống say, ngày mai xin nghỉ thì thế nào? Tôi hầu như chưa thấy chị xin nghỉ lần nào, sắp biến bệnh viện thành nhà rồi, lẽ nào Thánh Hòa không có chị một ngày sẽ đóng cửa à? Chị sống chả có chút gì vui!"

Lâm Duẫn Nhi bị nàng sạc cho một trận, không còn lời nào để nói, cũng không cách nào cự tuyệt, chỉ đành nói: "Được rồi, tôi biết một mình em uống rượu không có tinh thần, tôi cùng em uống một chút."

- Đừng nói cái gì mà một chút hai chút, uống!

Hai ly rượu đụng nhau trên không trung một cái, Tú Anh uống một hơi cạn sạch, vớt lấy thịt dê đã nhúng bỏ vào chén, sau đó gắp cái mới thả vào trong, thỏa mãn nói: "Thật thoải mãn!"

Hơn chín giờ, Tú Anh vừa đỡ vừa vịn Lâm Duẫn Nhi, đưa về khu căn hộ Tử Thanh, Trịnh Tú Nghiên ở nhà chờ hồi lâu, vừa nghe chuông cửa vang, liền rất nhanh ra mở cửa, vừa ra ngoài cửa ngửi thấy mùi rượu từ hai người, mắt không khỏi choáng váng: "Hai người uống rượu?" Nhìn nhìn Lâm Duẫn Nhi đầu nghiêng ngả, mồm miệng mơ hồ kêu "Tú Nghiên", càng nóng nảy: "Duẫn Nhi uống say? Cậu ấy bình thường không thể nào uống rượu, Tú Anh, em làm gì vậy hả?"

- Ôi, liên quan gì tới em! Chính chị ấy như thần kinh rồi, không những cùng em uống rượu, hơn nữa còn uống say, chị chăm sóc người ta cho tốt, không phải có thể giúp tình cảm tăng tiến sao, suy nghĩ về hướng tốt một chút, còn có vì say rượu nôn ra lời thật lòng, say rượu mất lý trí và vân vân.

Nàng cợt nhã, miệng nói toàn lời đen tối, Trịnh Tú Nghiên nghe nàng càng nói càng kỳ cục, tức giận trừng mắt liếc nàng, cùng nàng đỡ một bên Lâm Duẫn Nhi đến ghế sa lon nằm xuống.

Tú Anh như trút được gánh nặng: "Ôi, mệt chết em."

- Đáng đời em.

- Được rồi, đáng đời em. – Tú Anh thấy thần sắc cô, ngược lại cũng biết điều, hơn nữa bản thân chột dạ, cũng chạy gấp, vừa rút lui, vừa nói: "Em không làm được, em phải về đi ngủ, tự chị giải quyết hậu quả cho tốt, em không thể giúp chị được." Cũng không chờ Trịnh Tú Nghiên nói, ra đến ngoài cửa, lại con hảo tâm giúp họ đóng cửa lại.

Trịnh Tú Nghiên vội vã đi tới buồng rửa mặt, cầm khăn mặt, dùng nước nóng làm ướt rồi vặn khô, trở về ngồi xổm bên sa lon, trong miệng Lâm Duẫn Nhi vẫn kêu to: "Tú Nghiên, Tú Nghiên..."

- Tớ ở đây, Duẫn Nhi, tớ ở đây, rất khó chịu à? – Trịnh Tú Nghiên vừa ôn nhu đáp lời nàng, vừa cầm khăn nóng cẩn thận lau mặt cho nàng, Lâm Duẫn Nhi nhắm mắt lại, bỗng nhiên bắt lấy tay cô, mơ hồ không rõ nói: "Tú Nghiên, tớ muốn cậu, dù sao vẫn muốn cậu..."

Trịnh Tú Nghiên như bị điện giật, tay bị nàng cầm lấy, một cử động nhỏ cũng không thể, hai mắt chỉ ngơ ngác nhìn Lâm Duẫn Nhi, trong miệng Lâm Duẫn Nhi vẫn tiếp tục nỉ non: "Tớ muốn thân thể cậu, muốn ôm cậu, vẫn là cậu... Tú Nghiên, tớ yêu cậu, tớ không muốn cậu là vợ người khác, cậu nhanh ly hôn một chút, chúng ta ở bên nhau được không? Giống như trước kia ở bên nhau được không?"

Chỉ trong tích tắc, lệTrịnh Tú Nghiên tuôn như suối trào, cô cúi đầu, nằm trên người Lâm Duẫn Nhi,khóc không thành tiếng: "Đồ ngốc, đồ ngốc, thì ra là vậy sao?"    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro