
CHƯƠNG 83: CHÚNG TA CÙNG TÌM NGƯỜI ĐÓ TRỞ VỀ ĐƯỢC KHÔNG?
Cảm giác được bàn tay kia nhẹ nhàng rơi xuống đầu, Trịnh Tú Nghiên đã khóc không thành tiếng, giờ khắc này cô đã đợi lâu lắm rồi, khi cô cho rằng thế giới của cô đã hoàn toàn rơi vào mảng đen tối dài đằng đẵng, phía trước lại xuất hiện một chút hi vọng của ánh rạng đông. Vai cô hơi rung động, như một con thú nhu nhược không được cứu giúp, cả người co rúc vào lòng Lâm Duẫn Nhi, tay nắm thật chặt vạt áo nàng.
- Tha thứ? – Lâm Duẫn Nhi nhẹ giọng lặp lại lời cô, thanh âm tiêu điều: "Vì sao không tha thứ? Ai hiện tại đang so đo với tớ?"
- Duẫn Nhi, xin lỗi. – Cổ họng Trịnh Tú Nghiên nghẹn ngào.
Mắt Lâm Duẫn Nhi thẳng tắp nhìn trần nhà, thì thào nói: "Tú Nghiên, tớ không muốn như vậy, yêu và hận cùng tồn tại, cảm giác tệ hại nhất trên đời, tớ sắp bị cảm giác này ép điên rồi."
- Yêu? – Ngực Trịnh Tú Nghiên chấn động, từ trong lòng nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ mơ hồ xinh đẹp không thể tin được nhìn chăm chú vào nàng: "Cậu nói cậu yêu tớ?"
Khóe miệng Lâm Duẫn Nhi khẽ động, thanh âm mang một chút giọng mũi: "Tú Nghiên, yêu cậu... căn bản tớ chưa từng dừng lại, dù cho..." Nàng hít mũi một cái, viền mắt dần dần thay đổi đến đỏ bừng: "Dù cho, biết cậu đã kết hôn, có con, dù cho biết cậu đã quên tớ, dù cho... dù cho buổi tối đó, cậu nói cho tớ biết cậu yêu Tào Vân Tuấn, cậu coi trọng gia đình mình, dù cho... cậu đã không phải là một Tú Nghiên tớ yêu lúc ban đầu."
- Người đó? Tớ không phải là người đó? – Trịnh Tú Nghiên có chút nghi hoặc, cắn cắn môi dưới, nhẹ giọng hỏi: "Người đó là người như thế nào?"
Lâm Duẫn Nhi xuất thần nhìn cô, bỗng nhiên chậm rãi vươn tay, xoa má cô, ngón tay thuận thế lau đi giọt nước mắt của cô: "Cậu là người hướng nội, thận trọng, tự ti nhát gan, ôn nhu bình tĩnh như nước mặt hồ, mà người đó, hoạt bát mạnh dạn, dám yêu dám hận, người đó như ngọn lửa bừng bừng, có thể chiếu sáng cả thế giới. Cậu có thể xác, nhưng lại mất đi linh hồn của người đó, nhưng mà, cậu vẫn là Trịnh Tú Nghiên, bởi vậy, tớ vẫn yêu cậu."
Nàng dường như đắm chìm trong chuyện cũ, thanh âm trở nên thư thả lại mỏng manh, mang theo sức cuốn hút không nói ra được, ánh mắt càng tràn đầy tình yêu ấm áp say lòng người. Một cảm giác ê ẩm từ trong lòng Trịnh Tú Nghiên xông thẳng tới, loại cảm giác này cũng không xa lạ gì, khi cô hoài nghi Lâm Duẫn Nhi và nam trợ tá của nàng, cũng từng có cảm giác này, khi Lâm Duẫn Nhi và Bùi Châu Huyền ở chung với nhau, càng thường xảy đến, cảm xúc này chưa từng nảy sinh trên người Tào Vân Tuấn. Thế nhưng, tự mình ghen tuông với mình, đây là điều cô trăm triệu lần không nghĩ tới, ánh mắt ôn nhu cưng chiều này của Lâm Duẫn Nhi, trong nháy mắt khiến cô đố kị tới cực điểm.
Trịnh Tú Nghiên gục đầu xuống, mái tóc đen nhánh thuận thế chảy xuống che mặt cô, cũng che đi nét mặt cô, nỗ lực điều chỉnh loại tâm tình quái dị này trong lòng mình, qua hồi lâu, mới thấp giọng nói: "Duẫn Nhi, cậu có thể cùng tớ tìm người đó trở về không?"
- Phải rồi. – Lâm Duẫn Nhi nhìn cô, ánh mắt nhu hòa mà kiên định: "Tú Nghiên, tớ muốn người đó trở về. Thế nhưng, hiện tại điều quan trong nhất là chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau, vượt qua những ngày tháng chật vật này."
Đã đến tháng mười một, hơi thở đầu mùa đông càng ngày càng đậm.
- Lạnh quá, hôm nay nhiệt độ đột nhiên giảm sáu độ, đồ quỷ! – Tú Anh kéo Tiểu Hải, nhìn một chút khoảng không âm u, nhịn không được oán giận.
Tiểu Hải nói: "Cũng không phải không biết hôm nay nhiệt độ hạ, bảo em mặc dày một chút, em không nghe."
- Cái này phối với cái này mới hợp.
Tiểu Hải bất đắc dĩ lắc đầu, nắm bàn tay có chút lạnh của nàng, cùng nhau vào siêu thị.
Sau khi mua một đống lớn đồ ăn vặt, Tiểu Hải và Tú Anh cùng đi đến khu hoa quả, Tú Anh cầm một hộp nhãn, rồi bắt đầu chọn thanh long, chợt nghe Tiểu Hải bên cạnh kinh ngạc "a" một tiếng, nàng nhịn không được nghiêng đầu nhìn: "Sao vậy?"
- Duẫn Nhi ở bên kia, còn có Tú Nghiên. – Tay Tiểu Hải chỉ chỉ phía bên trái, Tú Anh quay đầu nhìn lại, quả thật cách đó không xa, Lâm Duẫn Nhi đẩy một chiếc xe, đang chậm rãi đi về phía trước, vừa đi vừa nhìn đống trái cây hai bên trái phải, mà Trịnh Tú Nghiên đang đi bên cạnh nàng, như đang nói gì đó với nàng. Hai người đều mặc một thân trang phục nhàn hạ, thoạt nhìn hết sức tự do tự tại.
- Chúng ta đi tới chào hỏi. – Tiểu Hải nói rồi liền chuẩn bị tiến lên.
- Ai! – Tú Anh vội vã kéo hắn lại: "Anh trở lại cho em."
- Sao? – Tiểu Hải ngạc nhiên.
- Thật không thú vị. – Tú Anh trắng mắt liếc hắn, quay đầu lại nhìn hai người kia, lúm đồng tiền ôn nhu sáng rỡ của Trịnh Tú Nghiên lại lần thứ hai đập vào mắt, Tú Anh ngơ ngác nhìn mấy giây, trong mắt lộ ra thần sắc vui vẻ, nhẹ nhàng cảm thán nói: "Trong trí nhớ, em hầu như chưa thấy qua Tú Nghiên cười như vậy, chúng ta không nên quấy rối họ."
Tiểu Hải rất kinh ngạc: "Em nói họ... họ đã ổn?"
- Không có. – Tú Anh nhíu mày: "Nhưng Duẫn Nhi đã mở rộng cửa lòng với Tú Nghiên rồi, đây là một khởi đầu tốt." Nói xong, nàng quay đầu tiếp tục chọn trái cây, bỏ mấy trái thanh long vừa lớn vừa đỏ vào trong túi, rồi nàng lại nhìn Tiểu Hải: "Người yêu nhau nên ở bên nhau nhau, phải không? Trạng thái của Duẫn Nhi hiện tại cũng tốt, không phải sao? Lẽ nào anh còn cố chấp?"
Tiểu Hải ngơ ngác nhìn bóng lưng một trắng một lam tan biến trong tầm mắt, qua một lúc lâu, rốt cuộc cũng gật đầu: "Đúng vậy, nếu như có thể dọn sạch cản trở bên ngoài, khắc phục cản trở nội tâm, anh nghĩ, họ... họ ở bên nhau sẽ tốt đẹp."
- Trước đây cậu... thường cùng Châu Huyền đến đây mua thức ăn à?
- Ừ? – Tay cầm cà chua của Lâm Duẫn Nhi dừng giữa không trung, nghiêng đầu nhìn cô, chút mỉm cười trên mặt đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Trịnh Tú Nghiên rũ xuống mí mắt, lòng có chút ảo não, siêu thị này cách chỗ ở của Lâm Duẫn Nhi quá gần, thế nhưng cô lại gần như là lần đầu tiên cùng Lâm Duẫn Nhi tới nơi này, vốn tâm tình rất hớn hở, nhưng chính cô cũng không biết vì sao đột nhiên đầu óc lại bắn ra những lời không thích hợp này.
Lâm Duẫn Nhi nhấp mím môi, thả cà chua lại chỗ cũ, thanh âm chìm xuống: "Tớ đã chia tay với em ấy."
- Có vẻ cậu không vui. – Nếu đã khơi chuyện, cũng nên nói hết, huống hồ, cô cũng muốn biết điều đó.
- Việc này không có cách nào vui vẻ.
Thấy nàng đẩy xe đi về phía trước, Trịnh Tú Nghiên cũng theo sau, câm lặng hồi lâu, vẫn nói ra câu hỏi muốn hỏi: "Cậu yêu Châu Huyền sao?"
Lâm Duẫn Nhi dừng bước lại, ánh mắt có chút quái dị nhìn nàng: "Cậu muốn biết?"
- Đúng vậy.
Lâm Duẫn Nhi nhắm con ngươi mắt, than thở: "Nói thật, tớ cũng không biết làm sao để trả lời. Tớ đối với em ấy không có cảm giác đặc biệt mãnh liệt, chưa từng có một phần tình cảm mạnh mẽ nào, thế nhưng, ở bên em ấy cảm giác rất tốt, đồng thời nội tâm sẽ rất bình thản, tớ sẽ không đắm chìm trong bi thương, lực chú ý của tớ được em ấy dời đi, bởi vì em ấy đúng là một... cô gái hấp dẫn rất có mị."
Trịnh Tú Nghiên nghe xong ngực như bị vùi lấp, trên mặt vẫn miễn cưỡng vẫn duy trì một tia bình tĩnh: "Cho nên cậu không vui?"
- Tú Nghiên, cậu rất để ý à?
Trịnh Tú Nghiên hơi chuyển mặt qua một bên: "Tớ biết trước kia tớ đã nói muốn cậu và Châu Huyền đến với nhau, hơn nữa, tớ có gia đình, tớ không có tư cách nói để ý hay không, nhưng Duẫn Nhi, cảm giác đáy lòng tớ, không phải hai chữ để ý có thể khái quát."
Ánh mắt Lâm Duẫn Nhi dời về phía xe đẩy, thanh âm khẽ đủ cho chỉ bản thân có thể nghe: "Tú Nghiên, nếu như ngày nào đó cậu khôi phục ký ức, cậu nhớ lại mình trước kia yêu tớ làm sao, chúng ta sống cùng làm sao, nhìn trở lại việc này, Tú Nghiên, cậu sẽ thống khổ hơn, cậu sẽ hận chết tớ."
- Duẫn Nhi. – Trịnh Tú Nghiên nhíu mi nhìn nàng: "Duẫn Nhi, cậu đang nói gì?"
- Không có gì. – Lâm Duẫn Nhi âm thầm thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: "Tớ nói, tớ không vui cũng không phải bởi vì chuyện chia tay, mà là tớ cảm thấy thẹn trong lòng."
- Thẹn trong lòng?
- Tớ có cảm tình với em ấy, tuy rằng không xác định có phải là yêu hay không, nhưng khi tớ ở cùng em ấy, nhất định không có yêu.
Trịnh Tú Nghiên nhỏ giọng nói: "Vậy tại sao lại đến bên Châu Huyền?"
- Bảo tớ phải nói làm sao, bởi vì nhu nhược, bởi vì yếu đuối, bởi vì sợ hãi, bởi vì bắt đầu sợ một năm lại trùng lặp một năm, ngày qua ngày, bởi vì trả thù, bởi vì rất nhiều rất nhiều... Cho nên tớ muốn mở ra một hình thức tự bảo vệ." Lâm Duẫn Nhi tự giễu cười cười: "Nhưng không phải bởi vì yêu."
Răng Trịnh Tú Nghiên nhẹ nhàng cắn môi, nghe được hai chữ "trả thù", ngực trở nên đau đớn kịch liệt lạ thường.
- Tớ không muốn giấu giấu giếm giếm với cậu, lúc đó là như vậy, tớ ti tiện vô sỉ như vậy, không cách nào tự khống chế. – Thanh âm Lâm Duẫn Nhi dừng một chút, chậm rãi nói: "Thế nhưng ngay từ đầu, tớ thật sự dự định bên em ấy cả đời, tớ mong mình sẽ từ từ thích em ấy, thời gian về sau, tớ cũng thật sự dần dần sinh tình cảm với em ấy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chúng tớ..."
Trịnh Tú Nghiên nhẹ nhàng tiếp lời: "Hai người sẽ yêu nhau, đi đến hết cuộc đời."
Lâm Duẫn Nhi không thừa nhận, cũng không phủ nhận, qua một lát, mới nói: "Chuyện Châu Huyền làm sai, nhất là việc nói cho Tào Vân Tuấn biết, tớ không thể khoan dung, cho nên tớ chia tay. Nhưng tớ thẹn trong lòng, thẹn vì em ấy đối với tớ rất tốt, vì em ấNghiên Nghiênêu tớ, hơn nữa tớ đã hứa với em ấy, Châu Huyền đối với những người khác thế nào, tớ khó nói nên lời, nhưng em ấy đối với tớ, không có gì có thể chỉ trích."
Nàng nghiêng đầu nhìn Trịnh Tú Nghiên: "Kỳ thực, tớ thích thái độ tình yêu của em ấy, trong tình yêu trong không có nhiều khoan dung nhượng bộ và lý tính, vốn nên liều lĩnh." Nói rồi, nàng tùy tiện cầm lên một hộp rau dưa để vào xe đẩy, quay đầu lại nói: "Đi thôi, chúng ta mua con cá nữa."
Phòng khách không mở đèn, toàn bộ phòng, màn ảnh truyền hình là nguồn sáng duy nhất, màu trắng lóe lên lập lòe, Lâm Duẫn Nhi và Trịnh Tú Nghiên ngồi trên ghế sa lon, nhìn không rõ biểu cảm trên mặt.
Ti vi đang chiếu một bộ phim Hồng Kông, tác phẩm kinh điển của TVB.
- Duẫn Nhi... – Hai tay Trịnh Tú Nghiên ôm người, ngơ ngác một hồi, bỗng nhiên khẽ khẽ gọi một tiếng.
- Ừ? – Hai mắt Lâm Duẫn Nhi không nháy một cái nhìn chằm chằm màn hình, dáng vẻ như vậy, tựa hồ thật sự đang xem.
- Cậu có phải nghĩ tớ kiêng dè nhiều lắm? Nếu như, lần trước tớ cũng dũng cảm đến bên cậu, có phải hết thảy sẽ tốt hơn rất nhiều?
- Tớ rất nhớ cậu của trước kia, rất nhớ rất nhớ. – Lâm Duẫn Nhi thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu nhìn cô, thanh âm đặc biệt khẽ: "Thế nhưng, hiện tại tớ lại có chút mâu thuẫn, tớ không muốn cậu khôi phục ký ức, lại trải qua một lần thống khổ khác."
Trong lòng Trịnh Tú Nghiên vốn có nhiều chuyện phải nói, vừa nghe đến lời này của nàng, thiên ngôn vạn ngữ tựa hồ đều cắm ở yết hầu, nhìn nàng, thật lâu nói không nên lời.
Trầm mặc đáng kể qua đi, ti vi cũng không còn tiếng đối thoại, mà vang lên âm nhạc, theo sau đó là tiếng thở dốc mập mờ, Lâm Duẫn Nhi kinh ngạc, ánh mắt lần thứ hai chuyển tới màn ảnh truyền hình, thấy bên trong đang diễn ra cảnh giường chiếu, nàng có chút ngây người, hắng giọng một cái, đứng dậy: "Khuya lắm rồi, tớ đi ngủ, ngày mai còn phải đi làm, cậu cũng nghỉ ngơi sớm một chút."
- Duẫn Nhi... – Trịnh Tú Nghiên cũng đứng dậy theo, gần như buột miệng nói ra: "Cậu đừng đi!"
- Tú Nghiên, sáng sớm mai tớ...
Nói còn chưa xong, một bàn tay mềm mại non mịn đã nhẹ nhàng che môi của nàng lại: "Đừng, ở cùng tớ, có được không? Duẫn Nhi, đừng..."
Trong mũi đầy rẫy mùi hương như lan như xạ hương, xúc cảm mềm mại trên môi, còn có giọng khẩn cầu bên tai... làm nàng ý loạn tình mê, đầu Lâm Duẫn Nhi "bưng" một tiếng, như bị người ta định thân pháp, cả người không cách nào nhúc nhích nửa bước, hình ảnh ngọt ngào tiếp theo kia, tự động tuần hoàn truyền phát trong đầu, trong nháy mắt, nàng đã quên bây giờ có phải đêm hay không, mình đang ở phương nào, mãi đến khi bàn tay trên môi dời đi, hai cánh môi thơm mềm đầy đặn, từng chút từng chút tới gần, sau cùng run rẩy dán vào chiếm hữu môi nàng.
* Định thân pháp:phép thuật khiến người đối diện không thể nhúc nhích.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro