Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 64: TỚ KHÔNG DÁM NHÌN ĐẾN

Bầu trời xa xăm u ám âm trầm, bên ngoài từ lâu cơn mưa nhỏ đã bắt đầu tí tách rơi, tiếng mưa gió lắt nhắt lất phấttruyền vào phòng khách, lại càng làm nổi lên cái im lặng trong căn phòng.

Hai hàng nước mắt trong suốt từ khóe mắt Trịnh Tú Nghiên chậm rãi chảy xuống, không một tiếng động nhỏ vào cái gối ôm màu nâu, Tú Anh nhìn cô, thần sắc rõ ràng trở nên kinh hoàng, nàng ngồi thẳng người dậy, tay phải theo bản năng đưa lên không trung như tìm cái gì đó, muốn vì Bùi Châu Huyền nói một chút, nhưng chung quy lại thấy không thể giải thích, nhẹ nhàng cúi thấp đầu xuống.

- Như vậy, Châu Huyền đã sớm biết quan hệ... của chị và Duẫn Nhi trước kia phải không? – Ánh mắt Trịnh Tú Nghiên đờ đẫn nhìn phía trước, hai gò má tái nhợt run rẩy, trong đầu hiện ra khuôn mặt kiều diễm của Bùi Châu Huyền.

Tú Anh tuy rằng nghĩ quan hệ giữa cô và Bùi Châu Huyền không thể vãn hồi được nữa, nhưng lại càng không muốn tiếp tục lừa cô, vì thế im lặng không lên tiếng, chỉ đưa tay qua, an ủi khoát lên mu bàn tay của Trịnh Tú Nghiên.

- Bịp bợm, đều là bịp bợm... thì ra đây mới chính là những gì tôi trải qua... thì ra là thế... – Trịnh Tú Nghiên thì thào nói xong, đột nhiên bỏ tay nàng ra, đứng dậy, hai mắt cô đỏ hồng, cảm xúc đọng lại trong nháy mắt bạo phát: "Bịp bợm, tất cả những người bên cạnh tôi đều là bịp bợm!"

Mái tóc dài của cô hỗn độn, nước mắt ngang dọc trên khuôn mặt, bên môi lại mang theo nụ cười như kẻ thần kinh, thân thể vì suNghiên Nghiênếu mà đứng cũng không vững, có chút nghiêng ngả: "Mắc cười thật! Tôi bị bố mẹ ruột lừa gạt nhiều năm như vậy, bọn họ lừa gạt tôi, để tôi kết hôn với một tên bịp bợm, ngủ chung chăn chung gối nhiều năm như vậy, ha ha, tôi thậm chí còn sinh cho hắn một đứa con gái, mà biểu muội của tôi cũng lừa gạt tôi, muốn cướp đi người tôi yêu. Tú Anh, đây là chuyện không thể tin được, em tượng tưởng ra chuyện thế này lại xảy ra với chị sao? Em tin chuyện vô sỉ, bi thảm như vậy sẽ xảy ra với chị sao? Trời ạ! Tôi làm cái gì sai? Tôi rốt cuộc làm cái gì sai? Tại sao bọn họ lại đối với tôi như vậy?!"

Nói xong câu cuối cùng, cô biến thành một kẻ tâm thần gầm rú, hai tay ôm lấy đầu, mi tâm gắt gao nhíu lại, giống như trong đầu đau đớn không chịu đựng nổi, lòng Tú Anh cũng trở nên đau đớn, vội vàng xông lên đỡ cô: "Tú Nghiên, chị bình tĩnh một chút."

Trịnh Tú Nghiên từng bước lui về phía sau, khuôn mặt trắng bệch hiện ra nụ cười: "Bĩnh tĩnh một chút? Chị làm sao có thể bình tĩnh? Tú Anh, trừ phi em nói cho chị biết, tất cả những thứ này không phải là sự thật, chỉ là ác mộng thôi! Tú Anh, nếu không em cũng lừa gạt chị như vậy đi, dù sao cuộc đời chị cũng chỉ toàn lừa gạt."

Tú Anh nhịn không được chảy nước mắt, ôm lấy cô khóc nói: "Tú Nghiên, chị đừng như vậy, chị khổ sở, không thể chấp nhận, vậy thì hãy thoải mái khóc hết ra, thoải mái xả hết đi, đừng nói như vậy, dù xảy ra chuyện gì, cuộc sống vẫn phải tiếp tục."

- Khổ sở? Chị làm gì có, hai chữ khổ sở không thể diễn tả được một phần vạn, một phần trăm vạn tâm tình của chị, cuộc sống đó, không có cách nào để tiếp tục.

Trịnh Tú Nghiên thì thào xong, dùng toàn bộ khí lực giãy ra khỏi người Tú Anh, chân lảo đảo vào cái, sau đó "rầm" một tiếng ngã xuống bàn trà, ly ly cốc cốc trên bàn trà bị lia qua, chia năm xẻ bảy, phát ra liên tục tiếng vang lanh lảnh. Tú Anh kinh hãi, lập tức kéo cô, Trịnh Tú Nghiên thở hổn hển mấy hơi, nhịn xuống đau đớn trên người, chậm rãi từ bàn trà trượt xuống, rồi nằm trên mặt đất.

- Tú Nghiên, chị không sao chứ? Có va chạm không? – Mắt Tú Anh chứa nước mắt, nửa quỳ bên người cô, cẩn thận xem thân thể cô.

Thần sắc Trịnh Tú Nghiên mệt mỏi tuyệt vọng, hơi lắc lắc đầu, nước mắt lại cuồn cuộn không dứt từ hốc mắt chảy ra, thanh âm hữu khí vô lực: "Tú Anh, chị hận bọn họ..."

- Tú Nghiên... – Tú Anh nhớ đến những năm cô bị những người thân thiết nhất lừa gạt, trong lòng vô cùng phẫn nộ, lúc này nhìn bộ dáng đáng thương của Trịnh Tú Nghiên, càng cảm thấy đau lòng.

- Tú Anh, chị hết rồi. – Trịnh Tú Nghiên chậm rãi dựa vào lòng nàng, ngữ khí thê lương bất lực không nói nên lời: "Cái gì cũng hết rồi..."

- Tú Nghiên, đừng nói ngốc. – Tú Anh nghẹn ngào, thay cô lau nước mắt trên mặt: "Không có chuyện gì không vượt qua được, cuộc đời của chị có thể bắt đầu lần nữa."

- Không, cuộc đời của chị hết rồi, cuộc sống của chị hết rồi. Tất cả những gì hiện tại chị có, từ nay về sau chị không muốn liếc nhìn dù chỉ một cái. Chỉ cần nghĩ đến những năm tháng này, chị có cảm giác sống không bằng chết, tại sao lúc trước khi chị mất trí nhớ, không chết luôn đi? Như vậy... tốt biết bao... như vậy, vốn không có chuyện ngày hôm nay, sẽ không có cảm giác khổ sở còn hơn so với chết.

Tú Anh bị lời nói của cô dọa sợ, môi trở nên run rẩy: "Tú Nghiên, chị trăm ngàn lần đừng nghĩ như vậy, đúng rồi, chị nghĩ đến Tuyết nhi đi, ít nhất còn có Tuyết nhi, chị nghĩ đến em nữa, Tú Nghiên, chị đừng làm em sợ, trăm ngàn lần đừng có cái suy nghĩ ngốc nghếch đó trong đầu!"

Tuyết nhi? Trịnh Tú Nghiên lúc này mới nhớ đến con gái, khuôn mặt đáng yêu nhỏ nhắn xinh đẹp hiện ra ngay trước mặt, dù thế nào, con gái vẫn vô tội, mấy năm qua, cô bé vẫn là trụ cột tinh thần của cô, là người cô dùng cả trái tim để yêu thương. Nhưng mà, bây giờ nghĩ đến con bé, không tránh khỏi nghĩ đến Tào Vân Tuấn, giờ phút này, cô căm hận, thống hận người kia như vậy, mà nghĩ đến Tào Vân Tuấn, cô lại càng nhớ đến Lâm Duẫn Nhi, Tào Vân Tuấn làm cho cô ghê tởm, Lâm Duẫn Nhi lại làm cho cô thương tâm thấu xương.

- Tú Anh, chị yêu Duẫn Nhi.

Tú Anh đưa tay lau nước mắt: "Ừ, em biết."

- Tuy rằng không biết vì sao vừa nhìn thấy người kia lại thấy quen thuộc, thân thiết như vậy, tuy rằng không biết vì sao lại dễ dàng bị cậu ấy hấp dẫn, tuy rằng không rõ vì sao cảm giác lại mãnh liệt như vậy, tuy rằng chẳng biết vì sao, chỉ là yêu. – Trịnh Tú Nghiên nhớ đến đủ loại hình ảnh khi ở cùng Lâm Duẫn Nhi, đau đớn đến mức hô hấp cũng trở nên khó khăn, tốc độ nói thong thả dị thường: "Xem nhật ký, chị biết tại sao chị lại như vậy, chị biết, chị mất đi điều gì quan trọng nhất cuộc đời này, chị mất đi cậu ấy."

- Bọn họ hủy đi cuộc đời của chị, cuộc sống của chị, hủy đi tình yêu của chị... Chị hận bọn họ, hận thế giới này... – Trịnh Tú Nghiên chậm rãi nhắm mắt lại, sầu thảm nói: "Bọn họ... muốn mạng sống của chị..."

Màn đêm lại lần nữa buông xuống thành phố, ngoài cửa sổ có nhiều ngôi sao li ti, nơi nơi ngọn đèn óng ánh. Trong nhà bếp, không biết khi nào mùi hương đã bay bốn phía.

Tú Anh tắt bếp, đem nồi tử sa để qua một bên, mở nắp nồi ra, một hương vị nồng đậm nóng hồi xông vào mũi, nàng vội vàng dùng chén thử một chút, dùng sức thổi thổi, nếm một nếm, canh gà vô cùng ngon, trên mặt lộ ra thần sắc vừa lòng, cầm một cái chén lấy thêm nửa chén.

* Tử Sa: một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà.

Trịnh Tú Nghiên đã hoàn toàn bị chân tướng trong quyển nhật ký đả kích, lại một lần nữa ngất đi, Tú Anh cũng không biết bản thân làm thế nào đem cô trở về giường trong phòng ngủ, cũng không biết mình trông non cô khóc bao lâu, lúc ấy nàng bất lực muốn gọi người đến giúp đỡ, nhưng nhìn danh bạ trong di động, lại không có một người thích hợp để gọi, không thể gọi Tiểu Hải, vì Trịnh Tú Nghiên có dặn dò qua, tạm thời không cho hắn biết chuyện này, không thể gọi cha mẹ Trịnh Tú Nghiên, Tào Vân Tuấn, thậm chí cả vợ chồng Bùi Thái và Bùi Châu Huyền, gọi những người này thì gọi 120 còn tốt hơn, nhưng hiển nhiên không nghiêm trọng đến mức gọi 120.

* 120: cứu thương.

Nhưng khiến nàng vui mừng là, buổi tối Trịnh Tú Nghiên rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, mà càng làm cho nàng vui mừng là cô nói với nàng cả người vô lực, muốn ăn cái gì đó, về chuyện ấy, nàng đã sớm nghĩ tới, tủ lạnh trong nhà có sẵn nguyên liệu nấu ăn phong phú, khi cô đang mê man, nàng làm cho cô đầy một nồi canh gà.

Tú Anh vừa cẩn thận bưng canh, vừa đẩy cửa phòng ngủ ra, giương mắt nhìn lên, khuôn mặt tươi cười chưa hoàn toàn nở hết, liền đọng lại ở khóe môi.

Trên giường trống trơn, làm sao còn bóng dáng Trịnh Tú Nghiên?

Cả thành phố được bao phủ trong màn mưa nhỏ, mặt đất ướt sũng, phản xạ đủ màu cầu vòng ngũ sắc.

Lâm Duẫn Nhi ra khỏi trạm xe điện ngầm, mở dù, đi vào trong mưa bụi, tiếng chuông di động trong túi lại lần nữa rung lên, một tay nàng lấy ra, đặt bên tai, khẽ cười nói: "Em căn thời gian chuẩn thật."

- Đương nhiên rồi. Chị phải cẩn thận, đừng cho là em đi công tác không quản được chị, tất cả bảng giờ giấc của chị đều ở trong lòng em, dù cho vừa rồi chị ở trạm xe gặp tình nhân cũ, hàn huyên một chút em cũng đều biết. – Bùi Châu Huyền đắc ý nói đùa.

- Vậy bây giờ chứng minh tôi trong sạch rồi.

- Ừ, chị ngoan.

- Được rồi, cũng hơi trễ rồi, ngày mai em còn phải đi thị sát công xưởng với cha, ngủ sớm đi.

- Không, em muốn nói chuyện với chị.

- Tôi sắp về nhà rồi, để tắm rửa xong, lên giường rồi gọi lại cho em nhé?

Bùi Châu Huyền cười như chuông: "Nói chút gì dễ nghe đi, em cúp điện thoại liền."

- Châu Huyền, tôi rất nhớ em.

- Chỉ như vậy?

Lâm Duẫn Nhi bất đắc dĩ cười cười: "Em nhớ về sớm một chút, muốn mỗi ngày đều có em bên cạnh."

- Được rồi, buông tha chị. – Thanh âm Bùi Châu Huyền đột nhiên trở nên vô cùng mềm mại: "Duẫn Nhi, em cũng rất nhớ chị."

- Hai ngày nữa có thể gặp rồi.

- Ừ, chị cúp điện thoại đi, nghỉ ngơi sớm một chút, không cần lại gọi đến nữa.

- Ừ, được, ngủ ngon.

Treo điện thoại, đã đi đến dưới lầu, Lâm Duẫn Nhi vừa tiến vào cửa lớn, đóng dù lại.

Ra khỏi cửa thang máy, Lâm Duẫn Nhi không khỏi đầu óc choáng váng.

Cảnh tượng trước mắt là gì đây!

Một cô gái cả người ướt đẫm, dựa vào cửa phòng nTú Anhng, mái tóc đen dài dán trên mặt, bàn tay cô hình như đang cầm cái gì đó, vẫn đặt trong áo khoát, tay kia ôm chặt cánh tay, hình như không thắng được cái lạnh, cả người co rúm lại run rẩy, cô nghe được âm thanh, chậm rãi ngẩng đầu lên, Lâm Duẫn Nhi nhịn không được sợ hãi kêu lên: "Tú Nghiên, đúng là cậu! Cậu... cậu làm sao vậy?"

Nàng không thể tin được nhìn cô, cô thoạt nhìn suNghiên Nghiênếu như vậy, ánh mắt cô... bi thương sợ hãi như vậy, quả thật giống như chú nai nhỏ, cầu xin vị thợ săn đang quyết định sống chết của mình, khuôn mặt xinh đẹp mịn màng của cô giờ phút này tái nhợt như bệnh nhân.

Trái tim Lâm Duẫn Nhi như bị cắt một dao, nháy mắt trở nên đau đớn, oán hận, tránh né, không gặp gỡ gì đó tất cả đều bị vứt lên chín tầng mây, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, Tú Nghiên xảy ra chuyện gì? Nàng không kịp hỏi nhiều, môi bất giác mím thành một đường, bằng tốc độ nhanh nhất mở cửa phòng, kéo cô vào nhà.

Cửa "rầm" một cái đóng lại, Lâm Duẫn Nhi buông đồ đạc xuống, vội vàng trở về phòng ngủ của mình, lại rất nhanh đi ra, đưa cho cô một bộ quần áo sạch sẽ: "Cậu đi tắm rửa một cái trước đã."

Trịnh Tú Nghiên vẫn đứng đó, không nhúc nhích, ánh mắt gắt gao nhìn chậu hoa hồng tươi đẹp ướt át màu đỏ trên bàn trà, đó là hoa Bùi Châu Huyền thích nhất, ở phòng khách trong biệt thự nhà Bùi Thái cũng có một chậu như vậy, quả thật giống nhau như đúc.

Không biết do phẫn nộ nhiều hơn, hay thương tâm nhiều hơn, tóm lại màu đỏ rực lửa của đóa hồng kia kích thích cô, cánh tay giống như mềm nhũn ra, thứ trong tay "cộp" một cái rơi xuống dưới.

Ánh mắt Lâm Duẫn Nhi vô thức nhìn xuống sàn gỗ nơi phát ra tiếng vang, khi nàng thấy rõ, ngay lập tức nàng như gặp phải ma, sắc mặt đại biến, giống như cùng Trịnh Tú Nghiên ngồi xổm xuống, đồng thời vươn tay chạm vào quyển nhật ký màu xanh bên cạnh, khi ngẩng đầu lên, phút chốc bốn mắt nhìn nhau, thân người, động tác của họ đều dừng lại ở đó.

Trong phòng đột nhiên yên tĩnh, ngay cả tiếng cây kim rơi xuống cũng nghe rõ.

Thật lâu sau, Trịnh Tú Nghiên cắn cắn môi, khẽ nói: "Thứ này, luôn ở chỗ của cậu, phải không?"

Cậu ấy đã biết? Cậu ấy đã biết tất cả? Cậu ấy làm sao lấy được nó? Tâm tình Lâm Duẫn Nhi cực phức tạp, rối loạn, nàng mở to hai mắt, giương môi, thoát ra âm lí nhí, qua hồi lâu, mới hạ mí mắt, gian nan trả lời: "Đúng vậy."

- Vậy à? Vậy tại sao tớ lại lấy được nó? – Hai mắt Trịnh Tú Nghiên đẫm lệ mơ hồ, không chớp mắt nhìn cô, thanh âm hơi hơi trở nên nghẹn ngào: "Chẳng lẽ, cậu không muốn giữ gìn nó? Nó đối với cậu, đã không hề quan trọng nữa sao?"

- Tớ không biết nó bị cầm đi.

Lâm Duẫn Nhi đối với việc này, nhất thời tìm không ra lý do, theo bản năng nhìn cửa thư phòng của mình, chẳng lẽ Tú Nghiên lấy đi? Không, hẳn là không phải vậy, thế là Châu Huyền sao? Em ấy có khả năng lấy nhất, nhưng mà... nếu em ấy lấy, sao lại giao cho Tú Nghiên? Đương nhiên đó chỉ là điều thứ yếu, vấn đề là, chuyện nàng lo lắng nhất rốt cuộc cũng đã xảy ra, hơn nữa, lại xảy ra không hề dấu hiệu biết trước.

Trịnh Tú Nghiên lúc này, cực nhẹ cực nhẹ lặp lại lời nàng: "À, cậu không biết?"

Lâm Duẫn Nhi sửng sốt đột nhiên bị ngữ khí của cô chọc giận, lớn tiếng nói: "Đúng vậy! Tớ không biết!"

Nhưng vừa ngẩng đầulên, bộ dáng yếu ớt không nơi nương tựa của Trịnh Tú Nghiên đập vào mi mắt, cơntức giận của nàng lập tức biến mất không còn bóng dáng tăm hơi, nàng xoay ngườiđi, nước mắt nhanh chóng tràn đầy trong hốc mắt, thanh âm dần trở nên thấp xuống,khàn giọng nói: "Tớ không biết là nó bị mất, tớ để nó trong ngăn kéo, đã rấtlâu rồi không mở ra xem, tớ không có dũng khí, tớ... tớ không dám nhìn đến."    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro