Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 48: LÀ LÂM DUẪN NHI NÀO?

Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, Tú Anh coi như có chút hưng phấn, cùng Tiểu Hải đi dạo phố cả buổi chiều, rồi đến ngày thứ hai, ngày thứ ba, liền chui rúc trong phòng không muốn đi.

Buổi sáng, Tiểu Hải thu thập chén dĩa trong nhà bếp xong, đi ra thì thấy Tú Anh mệt mỏi ngả người vào sô pha, nữ phát thanh viên trong ti vi vẫn đang đọc tin tức.

- Bà xã tương lai, sao vậy? – Tiểu Hải cười ngồi xuống, tay vòng qua thắt lưng nàng, nói đùa: "Chẳng lẽ anh làm bữa sáng không được ngon?"

- Không phải.

- Vậy biểu tình sau lại thế kia? – Tiểu Hải kéo nàng lên, tinh tế nhìn nhìn nàng: "Khoảng thời gian này cũng không giống như em, luôn rầu rĩ không vui, em đừng nói là em có chứng sợ hãi trước kết hôn nha?"

Tú Anh vươn tay đánh hắn một cái: "Bốc phét đi đâu vậy!"

- Vậy thì làm sao? Bởi vì anh phải lo chuyện quán bar, không thể đi du lịch cùng em được, nên em thấy kỳ nghỉ này vô vị sao?

- Không phải, ai, là Tú Nghiên... – Tú Anh nhíu mày, không biết nên mở miệng thế nào: "Ai, giữa em và Tú Nghiên..."

Tiểu Hải kinh ngạc: "Em với Tú Nghiên làm sao?"

- Trong bụng Tú Nghiên hẳn là có chút khó chịu với em. – Tú Anh bĩu môi: "Chị ấy về nhà, em muốn lái xe đưa chị ấy đến sân bay, chị ấy không chịu, sau khi về nhà cũng không gọi cho em cuộc nào, thậm chí em có gọi qua, khẩu khí của chị ấy cũng không giống như trước."

- Sao? – Tiểu Hải càng cảm thấy kỳ quái: "Em và Tú Nghiên có mâu thuẫn sao? Không phải đâu, tuy là em tùy tiện, nhưng tính tình Tú Nghiên lại dịu dàng, sao lại có chuyện khiến em ấy khó chịu?"

Tú Anh yếu ớt dựa vào vai hắn, nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Có thể... có thể Tú Nghiên thấy em không hiểu chị ấy."

- Sao nữa? Chuyện gì không hiểu?

- Ôi! – Tú Anh ngồi dậy, phiền toái nói: "Đừng hỏi nữa, chuyện giữa nữ nhân, hỏi rõ ràng làm gì!"

Tiểu Hải dở khóc dở cười: "Đây không phải là anh quan tâm em sao, mặt em sao lại biến sắc nhanh như vậy!"

- Nữ nhân đều như vậy, hừ. – Tú Anh tùy tiện đưa tay cầm lấy điện thoại trên sô pha của hắn, nhàm chán lục lọi.

- Anh thấy em cứ nên tìm bạn bè ra ngoài chơi đi, dù không đi du lịch, cũng cùng nhau uống trà, hàn huyên một chút cũng được, tâm tình em cũng tốt rồi, tâm tình anh mới tốt chứ, cả ngày anh đều phải nhìn sắc mặt em.

- Ừm, bạn Châu Huyền có mở một quán bar mới, đêm mai hoặc sau đó nhất định sẽ kéo em đi ủng hộ. À, tài khoản ngân hàng... – Tú Anh cúi đầu, nhìn tin nhắn trong di động hắn, sắc mặt bỗng nhiên trở nên kinh ngạc: "Tin nhắn này là của Duẫn Nhi gửi anh, chị ta muốn anh giúp gửi tiền cho ai?"

- À, cái đó. – Tiểu Hải nằm xuống sô pha, giải thích nói: "Là hôm qua, mẹ Duẫn Nhi gọi điện thoại đến, nói là sinh bệnh, muốn em ấy gửi năm ngàn đồng về, em biết mấy ngày nay Duẫn Nhi đều bận rộn nhiều việc, bên kia lại thúc giục, sau đó Duẫn Nhi gọi bảo anh gửi giùm, rồi gửi tin nhắn đến."

- Nhưng mà... nhưng mà tài khoản này địa chỉ ở thành phố L. – Tú Anh nhìn hắn, nghi hoặc nói: "Nhà Duẫn Nhi ở thành phố L? Cùng chỗ với nhà Tú Nghiên, sao mọi người lúc nói chuyện phiếm chưa hề nhắc đến vấn đề này?"

Tiểu Hải ngẩn ra, nụ cười ngưng đọng trên mặt, qua một lúc sau mới pha trò nói: "Phải không? Nhà Tú Nghiên ở bên đó à? Anh đâu có biết." – Nói xong, xem như vô tình, lấy lại điện thoại di động.

- Ai, anh nói xem, hai người cùng ở một thành phố, tuổi lại không hơn kém nhau, phải chăng là biết nhau? – Tú Anh nhớ tới lời nói của Trịnh Tú Nghiên, đối với Lâm Duẫn Nhi có đủ loại cảm giác, trong lòng có một cái gì đó rung lên một chút, đột nhiên vỗ vỗ vai Tiểu Hải, ngữ khí trong nháy mắt trở nên hết sức hưng phấn: "Anh nói coi, hai người có thể biết nhau không, từng học một trường, hoặc là cùng học một lớp luôn, anh nói coi có thể hay không?"

Biểu tình của Tiểu Hải trở nên cứng đờ, mỉm cười lắc đầu: "Nghĩ cái gì đâu à, cho dù hai người cùng ở một thành phố, cũng không chắc là quen biết đâu, thành phố L cũng không nhỏ như em tưởng."

- Nhưng em cảm thấy có khả năng. – Tú Anh trầm tư một chút, thì thào nói: "Càng nghĩ càng có khả năng, Tú Nghiên bị mất trí nhớ, có thể chị ấy đã quên, nếu không... nếu không sao lại..."

- Được rồi, anh nói không có là không có. – Tiểu Hải đánh gãy lời nàng, cầm lấy điều khiển từ xa tắt ti vi đi, nhíu mày nói: "Nhà Duẫn Nhi ở nông thôn, khi đó ngay cả tiền đi học còn không có, sơ trung cao trung đều học ở nông thôn cả, Tú Nghiên gia đình giàu có, một mực sống ở thành phố, hai người họ làm sao có thể biết nhau, em toàn suy nghĩ vớ vẩn!"

Lời này hắn nói ra, như một chậu nước lạnh tạt vào mặt, đem dập tắt ý niệm phấn khích trong lòng Tú Anh, nàng bĩu môi, bất mãn nhìn Tiểu Hải: "Anh làm sao vậy, em chỉ đoán thôi mà, anh còn nghiêm túc như vậy làm gì? Coi cái bản mặt kìa!"

- Được rồi, anh không muốn khi chúng ta bên nhau, lại chỉ nói chuyện của họ. – Tiểu Hải nở nụ cười, giọng trở nên nhu hòa: "Đừng ở nhà, nhàm chán chết, như vầy đi, bây giờ chúng ta ra ngoài xem phim, được không?"

- Hừ, anh muốn đến tội sao? – Tú Anh nghiêng đầu nghĩ: "Cũng được, gần đây hình như có vài phim mới, chúng ta đi xem đi."

Tiểu Hải nghiêng đầu nhìn nàng, đưa tay ra, Tú Anh ngọt ngào cười, vươn tay nắm lấy tay hắn, cả hai đồng loạt đứng dậy.

Đại sảnh phòng chờ người đi người đến, Trịnh Tú Nghiên nhìn khuôn mặt nữ nhân xa lạ cách đó vài thước, đứng đối mặt nhau, vô cùng khiếp sợ, trong lòng cô nổi lên một dự cảm mạnh liệt, nữ nhân này, có lẽ cô từng quen biết, người này có trong cuộc đời cô, tâm tình cô lập tức trở nên kích động không thể nói nên lời, ngay cả lời nói cũng trở nên mất linh hoạt: "Cô... cô..."

- Tú Nghiên, quả nhiên là cậu! – Nữ nhân kia tất nhiên cũng vô cùng kích động, bước nhanh đến ôm cổ cô, giọng nói tràn ngập kinh hỉ lâu ngày không gặp: "Trời ạ, mấy năm nay bộ dáng của cậu cũng không thay đổi chút nào!"

Cử chỉ của nàng thân thiết tự nhiên như vậy, Trịnh Tú Nghiên lập tức ý thức được quan hệ của hai người trước kia nhất định rất tốt, cô ngơ ngác đứng đó, mặc cho nàng ôm, trong lòng lại sinh ra cảm động không hiểu nổi, ngay cả mắt cũng đều đỏ lên.

- Không ngờ lại gặp cậu ở chỗ này, mình thật sự rất vui! – Nữ nhân kia buông cô ra, liền thao thao bất tuyệt: "Tú Nghiên, cậu thật quá đáng, vừa rời khỏi nơi này liền một chút tin tức cũng không có, còn nghĩ đến tình chị em không vậy? Cũng không chủ động liên lạc với mình một chút!" Nói tới đây, tựa hộ nàng nhận thấy được thần sắc trên mặt Trịnh Tú Nghiên có chút mờ mịt, bất giác ngạc nhiên: "Sao vậy? Sao cậu nhìn mình như vậy? Chẳng lẽ cậu không biết mình?"

- Tôi... thực xin lỗi, xin hỏi... xin hỏi trước kia cô có quan hệ gì với tôi? – Trịnh Tú Nghiên lấy lại bình tĩnh, gian nan hỏi ra câu này.

- Cậu nói giỡn với mình sao? – Nữ nhân kia tựa hộ bị cô hù dọa, lui từng bước về phía sau, không thể tin được nhìn cô: "Mình là Mạnh Xuân ấy, là bạn học của cậu, cậu... chẳng lẽ không nhận ra mình?"

- Cô là bạn học của tôi? Bạn học thời đại học sao? – Trịnh Tú Nghiên khẩn trương, hô hấp gần như ngừng lại, trong mắt ẩn chứa vui vẻ, cũng có áy náy, thì thào nói: "Thực xin lỗi, sau khi tôi tốt nghiệp đại học thì xảy ra tai nạn giao thông, đầu bị va chạm, chuyện... chuyện vài năm không nhớ rõ."

- Cái gì? Sao lại có chuyện như vậy? – Mạnh Xuân ngẩn ngơ, nửa tin nửa ngờ nhìn cô: "Cậu... bị tai nạn xe?"

Trịnh Tú Nghiên hít thật sâu một hơi, ngữ khí gấp gáp: "Đúng vậy, tôi mất trí nhớ, tôi cần tìm bạn bè học cùng trước kia, nếu cô là bạn học của tôi, tôi hi vọng cô có thể nói cho tôi biết một vài chuyện. Xin hỏi... mấy giờ cô lên máy bay?"

Mạnh Xuân nhìn nhìn đồng hồ: "Còn khoảng một giờ nữa."

- Xin hỏi... cô có thể lùi lộ trình lại được không? – Trịnh Tú Nghiên nuốt nước bọt, dùng khẩu khí và ánh mắt cầu khẩn nhìn nàng: "Tôi muốn tìm một chỗ nói chuyện với cô một lúc lâu, cô có thể đáp ứng không?"

Nửa giờ sau, Trịnh Tú Nghiên và Mạnh Xuân, hai người cùng vào một quán cà phê gần sân bay.

Không khí dày đặc mùi hương cà phê, Mạnh Xuân nâng cổ tay trắng muốt của mình lên, dùng muỗng quấy nhẹ ly cà phê đen trước mặt, ánh mắt lại nhìn Trịnh Tú Nghiên đối diện: "Cho nên, cậu chỉ xuất ngoại điều trị một thời gian mà thôi? Sau đó vẫn ở lại miền nam?"

- Đúng vậy. – Trịnh Tú Nghiên kể một hơi những gì xảy ra sau khi mất trí nhớ, nhẹ nhàng thở ra.

- Không ngờ cậu lại xảy ra chuyện này, vậy mà mình một chút cũng không biết. – Mạnh Xuân lắc lắc đầu, cảm khái nói: "Tự nhiên mất đi sáu năm trí nhớ, thật sự là khó tin, may mắn... may mắn cơ thể cũng không có gì trở ngại."

- Nhưng chỉ như thế, đã là chuyện rất thống khổ. – Trịnh Tú Nghiên cười khổ: "Nhiều năm như vậy tôi cũng chỉ về nhà vài lần, thế nhưng không gặp được ai biết rõ về mình, tôi cũng có ý định lên mạng tìm, nhưng vẫn không có thu hoạch gì."

- Trên trang web trường có danh sách bạn bè, có thể là cậu không tìm được. – Mạnh Xuân nói: "Mình cùng một vài người bạn vẫn tiếp tục duy trì quan hệ, bọn họ cũng từng hỏi về cậu với mình."

Nước trái cây trước mặt Trịnh Tú Nghiên không hề nhúc nhích một ngụm, hai tay nắm lấy nhau, khẩn trương nhìn chăm chú nàng, ánh mắt vô cùng mong chờ: "Nói cho tôi biết chuyện giữa chúng ta, và chuyện về tôi mà cậu biết được chứ? Lúc học đại học, tôi là người thế nào? Bạn bè tôi ra sao? Xin hãy nói tất cả cho tôi biết."

- Khi cậu vào trường, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, rất nhiều nam sinh theo đuổi, nhưng trong trí nhớ của mình, cậu không ngừng cự tuyệt người khác theo đuổi. Cậu là người hơi kỳ lạ, đối với nam sinh duy trì khoảng cách, còn đối với nữ sinh cũng không chủ động tiếp cận, mà giữa nữ sinh, đồng loại xinh đẹp tuyệt đối không được hoan nghênh, cho nên quan hệ với mọi người trong trường của cậu cũng không tốt lắm. – Mạnh Xuân nhớ lại chuyện trước kia, trên mặt bỗng lộ vẻ tươi cười: "Trước kia ở ký túc xá, cậu ở phòng 608, mình ở 607, qua một đợi Đại hội Thể thao mà chúng ta trở nên thân thiết, sau đó trở thành bạn bè tốt. Mà ở cùng ký túc xá với cậu có bốn người, một người là Chu Tiểu Lị, một người tên Lý Mẫn, hai người họ, một thì cuồng yêu đương, một thì cuồng học tập, cậu với hai người họ quan hệ cũng bình thường thôi, mình cũng không nói nhiều. Còn có một người tên Thịnh Phương, mình và cậu, với cậu ấy là quan hệ tốt nhất, cậu cũng không nhớ Thịnh Phương phải không?"

Trịnh Tú Nghiên lấy tay đỡ đầu, trong mắt toát ra một tia thống khổ: "Đúng vậy, hoàn toàn không nhớ, tất cả mọi người trong sáu năm đó đều không nhớ."

- Mình và Thịnh Phương vẫn duy trì quan hệ, nhưng từ khi cậu ấy gả cho một người chồng ở Singapore, sau đó định cư ở đó, liên lạc cũng ít đi. Hiện tại cũng thỉnh thoảng lên MSN tán gẫu vài câu, hoặc là khi Thịnh Phương về nước thăm người thân, bọn mình sẽ gặp mặt một lần. – Mạnh Xuân cau mi tâm, có điểm khổ sở nói: "Lúc trước bọn mình nói chuyện phiếm, thường xuyên nhắc đến cậu, Thịnh Phương thậm chí còn đi thành phố L tìm cậu một lần, sau khi trở về thì nói với mình, cậu đã chuyển nhà. Nếu cậu ấy biết cậu mất trí nhớ, Thịnh Phương nhất định sẽ sốc lắm."

- Cậu cho tôi xin số điện thoại, địa chỉ của cậu ấy, tất cả cách liên lạc nói cho tôi biết, sau khi trở về, tôi muốn tâm sự với Thịnh Phương, về sau sẽ tìm cơ hội gặp mặt.

- Ừm. – Mạnh Xuân gật gật đầu, nhẹ nhàng thở dài một hơi, tiếp tục nói: "Thời đại học, ba người chúng ta cùng nhau tan học, vì nhà mình ở đây, thường gặp gỡ cuối tuần, mình hay gọi các cậu đến nhà mình ăn cơm, mẹ mình bây còn nhớ rõ các cậu đấy. Nhưng đến đại học năm hai, Thịnh Phương dọn ra ngoài ở cùng bạn trai, không lâu sau cậu cũng dọn ra ngoài, chúng ta liền..."

Nói tới đây, nàng đột nhiên ngừng lại, giống như nhớ đến chuyện trọng đại gì đó, dùng ánh mắt cực kỳ quái dị nhìn Trịnh Tú Nghiên: "Tú Nghiên, còn có một người, cậu sẽ không quên chứ?"

Trịnh Tú Nghiên khó hiểu nhìn nàng: "Người nào?"

Mạnh Xuân nhìn cô, gần như nói từng chữ một: "Lâm Duẫn Nhi."

- Cái gì? – Trong lòng Trịnh Tú Nghiên chấn động, tay suýt nữa đánh rơi ly thủy tinh trước mặt, cô mở to mắt nhìn nàng, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần, vội vàng hỏi lại: "Cậu nói ai? Lâm Duẫn Nhi?"

Nói xong, nàng nhìn sắc mặt Trịnh Tú Nghiên, cười khổ nói: "Xem ra tai nạn xe lần đó thực sự nghiêm trọng, cậu quả nhiên chẳng nhớ gì cả, ngay cả Lâm Duẫn Nhi cũng không nhớ tí nào."

Trong đầu Trịnh Tú Nghiên hiện lên khuôn mặt tái nhợt, môi run lẩy bẩy, theo bản năng hỏi lại: "Là... là Lâm Duẫn Nhi nào?"

- Còn có thể có mấy cái Lâm Duẫn Nhi nữa? – Mạnh Xuân sửng đốt, đầu tiên là hỏi lại, sau đó thở dài: "Chính là cô gái học Viện Y học cách vách ấy, cậu học cùng lớp cấp ba với cậu ta chứ đâu. Khi đó hai người như hình với bóng, năm hai đại học cậu còn ra ngoài thuê phòng trọ ở cùng cậu ta nữa, cậu không nhớ rõ sao?"

- Lâm Duẫn Nhi, tôi...tôi với cậu ấy là bạn học cấp ba? Tôi cùng cậu ấy... thuê phòng trọ ở? Là Lâm DuẫnNhi? – Trịnh Tú Nghiên ngơ ngác nhìn nàng, lặp lại những lời này, gương mặt độtnhiên trở nên trắng bệch, thân thể bắt đầu trở nên run rẩy.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro